Tần Ninh tiếp tục nói: “Đi, đi tìm Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần”.

Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần là do hắn đưa đến đây, hơn nữa hai người dù gì cũng có Tam Nguyên đạo thể và tạo hóa Đế thể, Tần Ninh cũng có lòng yêu mến người tài.

Rất nhanh, Trương Linh Phong dẫn theo Tần Ninh, Mục Huyền Thần cùng nhau rời khỏi chỗ này.

Trên đường đi dựa theo phương hướng mà Lý Giai đã nói, mấy người đi vào sâu bên trong Tiên Quỷ Uyên.

Cả một vùng đất phía trước mặt, quét mắt nhìn quanh chỉ vực sâu vô biên vô tận, nối tiếp liên miên, lan ra khắp nơi trên mặt đất, tựa như hàng nghìn khe rãnh, không biết rốt cuộc những khe rãnh này sẽ lan dọc đến nơi nào.

“Hẳn là ở gần đây thôi!”

Trương Linh Phong nhìn quanh.

Tần Ninh lúc này đang xách cổ Đại Hoàng nói: “Cái mũi của ngươi thính, ngươi ngửi thử xem nào!”



Đại Hoàng cũng không nói nhiều, bò rạp trên đất hít ngửi khắp nơi.

“Có mùi đó rồi!”

Mấy người đi bộ sâu vào bên trong mấy chục dặm, Đại Hoàng lại nói: “Hẳn là ở gần đây”.

Nghe vậy, Tần Ninh nhướn mày.

Ở gần đây, nhưng lại không có chút tung tích gì, quả thực là quái lạ.

“Sáng rồi sáng rồi...”.

Đúng vào lúc này, Trương Linh Phong nói: “Ngọc Giác sáng rồi, đi theo hướng dẫn của ngọc Giác này, có lẽ sẽ tìm được hai người”.

“Ừm”.

Ngọc Giác này là do Trương Linh Phong đề phòng ngộ nhỡ, nên đã để lại khí tức hồn phách của Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần, khi khoảng cách không quá xa, cho dù có trận pháp ngăn cách thì cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của hai người.

Nhờ vào Đại Hoàng và ngọc Giác dẫn đường, mấy người cùng nhau đi tiếp vào trong vực sâu, bốn phía xung quanh âm u lạnh lẽo, thỉnh thoảng có tiếng gió u u tựa như tiếng lệ quỷ đang kêu khóc, nghe mà sởn tóc gáy.

Bên trong vực sâu này, nơi nông nhất có lẽ cũng phải cách mặt đất đến cả trăm trượng, nơi sâu nhất có lẽ không chỉ đến cả nghìn trượng.

Nghe nói, bên trong Tiên Quỷ Uyên năm đó có một vùng biển lớn, nhưng do thời gian đã quá lâu, biển cũng cạn khô, địa hình lại biến đổi theo từng năm tháng mới hình thành nên những sơn mạch liên miên bất tận, cùng với những vực sâu như khe nứt ngang dọc ngày nay.

Bên dưới vực sâu âm u tăm tối, có rất nhiều loài thú tộc chưa từng được biết đến.

Đại Hoàng mũi tinh tai thính, dẫn đường ở phía trước, khi đến trước một rãnh vực sâu, nhìn rãnh vực này mà gương mặt mang biểu cảm kỳ quái.

“Mùi thì chính là ở đây, ta ngửi được mùi của Hàn Mị tộc, đến đây thì tự nhiên lại biến mất tăm rồi”.

Đại Hoàng lầm bầm: “Quái lạ”.

Trương Linh Phong tay nắm ngọc Giác nói: “Khí tức hồn phách của Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần hiển thị, có lẽ cũng biến mất ở khu vực này”.

Tần Ninh đứng ở giữa mấy người, cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh.

Bàn tay vung lên, rút ra mấy viên Viêm thạch.

Viên thạch phát tán ra hơi nóng nhè nhẹ tỏa ra bốn phía.

Bóng tối ở bốn phía xung quanh được xua đi, lúc này, mấy người đã ở bên dưới rãnh vực sâu khoảng hai nghìn trượng, bốn phía là những bức tường nham thạch lởm chởm đầy ẩm ướt, thỉnh thoảng lại có tiếng nước nhỏ tí tách.

Lúc này Lão Thụ Quái đã đứng sát vào người Tần Ninh.

Chỗ này trông cứ kỳ quái làm sao.

Hơn nữa, vốn dĩ đây chính là Tiên Quỷ Uyên, có chuyện gì kỳ quái xảy ra thì cũng chẳng có gì là lạ.

Tần Ninh cẩn thận quan sát kỹ bốn phía xung quanh, ngay sau đó nói: “Có lẽ là có trận pháp che mắt, lại thêm không gian ở đây khác lạ, bọn họ có khả năng ở chỗ này, nhưng lại là ở trong một không gian khác rồi”.

Trương Linh Phong lập tức nói: “Để đệ thử xem”.


Trương Linh Phong ít nhiều gì cũng là một vị Tiên Đế, mặc dù không thông trận pháp nhưng mà đối với sự thay đổi kỳ lạ của không gian thì cũng có thể thăm dò được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện