Chỉ thấy Trương Linh Phong tế ra một tòa tháp nhỏ, tháp nhỏ xoay tròn sau đó phóng to đến chín trượng, tiếp đó tỏa ra ánh sáng mờ mờ lấp lánh.
Rất nhanh, trong phạm vi trăm trượng xung quanh, dưới ánh sáng của tòa tháp nhỏ chiếu rọi, khiến cho cả vùng đất trông có vẻ lòe loẹt hơn vài phần.
Sau khi kiểm tra mấy lượt, Trương Linh Phong nhướn mày.
“Không có gì kỳ lạ!”
Không thể nào!
Tần Ninh nhìn về phía không xa, đầu mày nhướn lên: “Đi theo ta”.
Rất nhanh, đến một chỗ cách đó ngoài trăm trượng, trên một vách núi ẩm ướt có tiếng nước nhỏ xuống róc rách.
Tay Tần Ninh vươn ra, nước nhỏ lên lòng bàn tay hắn.
Chớp mắt.
Ánh sáng phát ra từ tháp nhỏ khi chiếu đến đây bỗng xuất hiện chút dao động.
“Quả nhiên có điều kỳ lạ!”
Trương Linh Phong lập tức hai tay bắt quyết, đánh ra mấy luồng thất luyện liên tiếp, rất nhanh, vách núi thoáng lung lay, có những viên đá rơi xuống, xuất hiện một cánh cửa lập lòe ánh sáng màu xanh thiên thanh.
Ánh mắt Trương Linh Phong đầy ngạc nhiên thốt lên: “Đám dị tộc này, chẳng trách ẩn nấp trong Tam Thanh tiên vực nhiều năm như thế, mà cứ điểm lại cực kỳ ít bị phát hiện!”
Lựa chọn địa điểm lại là ở những nơi cực kỳ khuất tầm mắt, hơn nữa... còn có thủ đoạn che giấu tinh xảo thế này.
Bọn chúng làm tất cả những điều này đều vô cùng cẩn mật.
Đến cả một Tiên Đế như hắn ta mà cũng suýt chút nữa đã bị lừa rồi.
“Cẩn thận chút!”
Tần Ninh lập tức nói: “Dị tộc có lẽ đang rút lui, nhưng mà chỗ cứ điểm này có vị trí nằm trong Tiên Quỷ Uyên, nên có thể sẽ là nơi kết nối với những tiên vực khác!”
“Ừm”.
Tần Ninh, Trương Linh Phong, Mục Huyền Thần, Lão Thụ Quái, Đại Hoàng cùng nhau đi vào bên trong cánh cửa màu xanh.
Một giây sau.
Tựa như chỉ trong thoáng chốc, lại như thể đã đi qua không biết bao nhiêu năm.
Khi bước chân của mấy người dẫm lên nền đất rắn chắc liền lập tức trở nên cảnh giác, nhìn ra bốn phía xung quanh.
Lọt vào tầm mắt là một vùng đồng bằng cỏ xanh mướt mát.
Ở phía xa, có núi có sông, cảnh tượng yên bình an tường.
“Ôi dà, thế ngoại đào viên à!”, Đại Hoàng giật giật hai cánh mũi, gương mặt mang vẻ khó tin nói: “Khung cảnh thế này, đúng là hiếm thấy”.
Vùng đất này có tiên khí vấn vít, hoa cỏ cây cối sinh trưởng đều mang trên mình một loại khí tiên linh đặc thù.
Mấy người cùng tiến về phía trước, đi xuyên qua vùng đồng bằng, nhìn thấy những dãy núi trải dài miên man.
Chỉ là những dãy núi kia nhìn lại không có vẻ hùng vĩ chút nào, mỗi một ngọn núi đại khái chỉ cao khoảng trăm trượng.
Ở dưới chân núi, lưng chừng núi dựng lên những căn nhà san sát nhau.
Vật liệu dựng lên những căn nhà này là gỗ, đều được lấy từ Tam Thanh tiên vực, nhưng kiểu dáng nhà lại vô cùng cổ quái.
Có căn nhà mái vòm, nhà vừa cao vừa to, bề mặt tường cũng đa dạng đủ kiểu chẳng giống nhau.
“Đại khái là do thói quen của Hàn Mị tộc...”.
Trương Linh Phong nói: “Nhìn khung cảnh thế này hình như nơi đây đã bị bỏ hoang, người của Hàn Mị tộc đều đã rút lui rồi!”
“Tìm kỹ xem, có lẽ sẽ có gì đó đặc biệt!”
“Ừm”.
Lão Thụ Quái lúc này đặt hai tay lên mặt đất, có vô số rễ cây từ từ lan rộng ra khắp nơi.
Qua một hồi lâu sau, Lão Thụ Quái bỗng nhiên nói: “Ở đây còn có người!”
Còn có người?
“Chỉ đường!”
“Ở bên kia!”
Rất nhanh, mấy người đẫ đi đến trước một đại điện mái vòm cao đến trăm trượng.
Mà ở ngoài cửa điện có mười mấy võ giả thân mặc nhuyễn giáp, tay cầm binh đao đứng canh.
“Là Hàn Mị tộc!”
Tần Ninh nhìn qua, rồi lại nhìn về phía Trương Linh Phong nói: “Cảm giác được có Tiên Đế ở đây không?”
Rất nhanh, trong phạm vi trăm trượng xung quanh, dưới ánh sáng của tòa tháp nhỏ chiếu rọi, khiến cho cả vùng đất trông có vẻ lòe loẹt hơn vài phần.
Sau khi kiểm tra mấy lượt, Trương Linh Phong nhướn mày.
“Không có gì kỳ lạ!”
Không thể nào!
Tần Ninh nhìn về phía không xa, đầu mày nhướn lên: “Đi theo ta”.
Rất nhanh, đến một chỗ cách đó ngoài trăm trượng, trên một vách núi ẩm ướt có tiếng nước nhỏ xuống róc rách.
Tay Tần Ninh vươn ra, nước nhỏ lên lòng bàn tay hắn.
Chớp mắt.
Ánh sáng phát ra từ tháp nhỏ khi chiếu đến đây bỗng xuất hiện chút dao động.
“Quả nhiên có điều kỳ lạ!”
Trương Linh Phong lập tức hai tay bắt quyết, đánh ra mấy luồng thất luyện liên tiếp, rất nhanh, vách núi thoáng lung lay, có những viên đá rơi xuống, xuất hiện một cánh cửa lập lòe ánh sáng màu xanh thiên thanh.
Ánh mắt Trương Linh Phong đầy ngạc nhiên thốt lên: “Đám dị tộc này, chẳng trách ẩn nấp trong Tam Thanh tiên vực nhiều năm như thế, mà cứ điểm lại cực kỳ ít bị phát hiện!”
Lựa chọn địa điểm lại là ở những nơi cực kỳ khuất tầm mắt, hơn nữa... còn có thủ đoạn che giấu tinh xảo thế này.
Bọn chúng làm tất cả những điều này đều vô cùng cẩn mật.
Đến cả một Tiên Đế như hắn ta mà cũng suýt chút nữa đã bị lừa rồi.
“Cẩn thận chút!”
Tần Ninh lập tức nói: “Dị tộc có lẽ đang rút lui, nhưng mà chỗ cứ điểm này có vị trí nằm trong Tiên Quỷ Uyên, nên có thể sẽ là nơi kết nối với những tiên vực khác!”
“Ừm”.
Tần Ninh, Trương Linh Phong, Mục Huyền Thần, Lão Thụ Quái, Đại Hoàng cùng nhau đi vào bên trong cánh cửa màu xanh.
Một giây sau.
Tựa như chỉ trong thoáng chốc, lại như thể đã đi qua không biết bao nhiêu năm.
Khi bước chân của mấy người dẫm lên nền đất rắn chắc liền lập tức trở nên cảnh giác, nhìn ra bốn phía xung quanh.
Lọt vào tầm mắt là một vùng đồng bằng cỏ xanh mướt mát.
Ở phía xa, có núi có sông, cảnh tượng yên bình an tường.
“Ôi dà, thế ngoại đào viên à!”, Đại Hoàng giật giật hai cánh mũi, gương mặt mang vẻ khó tin nói: “Khung cảnh thế này, đúng là hiếm thấy”.
Vùng đất này có tiên khí vấn vít, hoa cỏ cây cối sinh trưởng đều mang trên mình một loại khí tiên linh đặc thù.
Mấy người cùng tiến về phía trước, đi xuyên qua vùng đồng bằng, nhìn thấy những dãy núi trải dài miên man.
Chỉ là những dãy núi kia nhìn lại không có vẻ hùng vĩ chút nào, mỗi một ngọn núi đại khái chỉ cao khoảng trăm trượng.
Ở dưới chân núi, lưng chừng núi dựng lên những căn nhà san sát nhau.
Vật liệu dựng lên những căn nhà này là gỗ, đều được lấy từ Tam Thanh tiên vực, nhưng kiểu dáng nhà lại vô cùng cổ quái.
Có căn nhà mái vòm, nhà vừa cao vừa to, bề mặt tường cũng đa dạng đủ kiểu chẳng giống nhau.
“Đại khái là do thói quen của Hàn Mị tộc...”.
Trương Linh Phong nói: “Nhìn khung cảnh thế này hình như nơi đây đã bị bỏ hoang, người của Hàn Mị tộc đều đã rút lui rồi!”
“Tìm kỹ xem, có lẽ sẽ có gì đó đặc biệt!”
“Ừm”.
Lão Thụ Quái lúc này đặt hai tay lên mặt đất, có vô số rễ cây từ từ lan rộng ra khắp nơi.
Qua một hồi lâu sau, Lão Thụ Quái bỗng nhiên nói: “Ở đây còn có người!”
Còn có người?
“Chỉ đường!”
“Ở bên kia!”
Rất nhanh, mấy người đẫ đi đến trước một đại điện mái vòm cao đến trăm trượng.
Mà ở ngoài cửa điện có mười mấy võ giả thân mặc nhuyễn giáp, tay cầm binh đao đứng canh.
“Là Hàn Mị tộc!”
Tần Ninh nhìn qua, rồi lại nhìn về phía Trương Linh Phong nói: “Cảm giác được có Tiên Đế ở đây không?”
Danh sách chương