Edit: Ry

01 thấy kí chủ bị bế đi, nó sinh động phát huy cái gì gọi là sốc bay màu. Nhưng rồi nó nhanh chóng nhận ra, hẳn là đối tượng nhiệm vụ đã trở lại, nếu không kí chủ sẽ không cho bế như vậy.

01 rất thắc mắc kí chủ làm thế nào để phân biệt được, nó luôn theo dõi đối tượng nhiệm vụ cũng không nhận ra trái tim bên trong đã thay đổi.

Xét thái độ của Lâm Chức khi nhìn vào mắt hắn, Tạ Thanh cũng biết Lâm Chức đã nhận ra mình trở lại. Hắn cũng rất thắc mắc, sao Lâm Chức lại biết? Dù là khi hắn bị bắt đi hay khi hắn trở về, Lâm Chức chỉ cần nhìn một cái là có thể phân biệt.

Điều này chứng tỏ cái gì, trong lòng Lâm Chức có hắn!

Ý cười trên mặt Tạ Thanh không thể che lấp, bế Lâm Chức về phòng.

Phòng 404 của Lâm Chức chưa được quét dọn, để tránh phiền phức, Tạ Thanh đưa người về phòng 403 của mình.

Hắn đang định điều chỉnh tư thế ôm, dùng chân đỡ để tiện tìm chìa khóa trong túi, vừa hay gặp Mạnh Linh mở cửa phòng ra, bèn dùng ánh mắt ra hiệu cho cô tới giúp.

Mạnh Linh tất nhiên sẽ không từ chối, cô và Tạ Thanh trở lại cùng lúc, nếu không có Tạ Thanh hỗ trợ, cô sẽ không thể tìm được lối ra nhanh như vậy.

Mạnh Linh cẩn thận dùng hai ngón tay với vào túi áo hoodie của Tạ Thanh, kéo chìa khóa ra, giúp hắn mở cửa phòng. Sau đó để chìa khóa vào tay Tạ Thanh, đợi hắn ôm Lâm Chức vào còn tốt bụng đóng cửa giúp họ.

Bọn họ có thể ra ngoài nhanh như vậy có công lao của Lâm Chức. Nhờ lối ra luôn phát sáng, bọn họ không đến mức như ruồi không đầu không tìm được phương hướng. Ngoài ra, chỉ riêng việc Lâm Chức ở đây đã là buff thêm sức mạnh cho Tạ Thanh rồi.

Ai mà chịu được "có người thay thế ông, ngủ với vợ ông, còn đánh con ông" chứ, dù có là người bình thường thì cũng sẽ phát huy được khí thế "ba năm đã hết Long Vương trở về".

Khi cô phát hiện lối ra đang phát sáng, đồng thời còn sáng liên tục, Mạnh Linh rất kinh ngạc. Tạ Thanh giải thích cho cô, sự hãnh diện và vui vẻ trên mặt hắn đến nay vẫn còn mới mẻ trong kí ức của cô.

Mạnh Linh nhìn cửa phòng đóng chặt, giấu đi hâm mộ trong mắt, đi xuống dưới lầu. Cô định ăn chút gì đó rồi về phòng.

Còn chuyện trao đổi thông tin với đồng đội, Mạnh Linh không vội, cô muốn đợi Tạ Thanh và Lâm Chức đi chung. Cô không thể cam đoan mấy đồng đội kia có bị thay thế không, nếu cả ba đều bị thay thế thì cô sẽ gặp nguy hiểm.

Trong phòng 403, Tạ Thanh định giúp Lâm Chức cởi giày, lại phát hiện giày thể thao trên chân thiếu niên bỗng biến thành giày thêu màu đỏ. Sự thay đổi này khiến hắn khựng lại.

"Vợ ơi, em đang rèn luyện trái tim của anh đấy à?"

Tạ Thanh tươi cười nhìn lại, tưởng là Lâm Chức đang cố ý trêu mình, lại phát hiện Lâm Chức vẫn nhắm mắt say ngủ.

Ý cười trên mặt hắn biến mất, lập tức vươn tới kiểm tra hô hấp của y, nhưng giơ tay xong mới nhận ra, cảm thấy mình đúng là thiểu năng.

Lâm Chức đang ở trong dạng quỷ, đào đâu ra hô hấp.

Tạ Thanh lập tức kéo rèm lại, tránh cho ánh nắng chiếu vào khiến y khó chịu.

Hiển nhiên là liên tục khống chế cơ thể hắn khiến sức mạnh của Lâm Chức tiêu hao quá nhanh, thậm chí phải hóa về hình thái gốc để nghỉ ngơi.

Tạ Thanh cảm động, cẩn thận cởi giày cho y.

Đôi chân trắng nõn lành lạnh như điêu khắc từ ngọc. Rõ ràng là nam, chân của Lâm Chức cũng không phải kiểu gót sen vàng ba tấc, nhưng so với đàn ông bình thường thì vẫn xinh xắn hơn hẳn.

Bàn tay nóng hổi của thanh niên áp vào gan bàn chân xinh đẹp, ngón tay vô thức vuốt ve mu bàn chân. Đôi mắt vốn trong trẻo như bị mực nước nhuộm đầy, lát sau hắn buồn bực cúi đầu, lầm bầm: "Vợ ơi, hình như anh sắp thành biến thái vì em rồi."

Người bị hắn nhắc tất nhiên không nghe được, Tạ Thanh đứng dậy, nằm xuống bên cạnh Lâm Chức.

Áo cưới đỏ rực khiến khuôn mặt thiếu niên càng thêm trắng bệch, chỉ có sắc môi vẫn đỏ thắm như đã hút no máu tươi.

Tạ Thanh không ngại nằm bên cạnh một xác chết xinh đẹp không có sự sống, nghiêng người chống má ngắm Lâm Chức.

Vợ mình đẹp quá đi mất, đúng là hoàn mỹ không tì vết.

Mặt trời dần ngả về Tây, cho đến khi chìm xuống mặt biển.

Lâm Chức bị trọng lượng trên người đè tỉnh, y mở mắt, nhìn thấy tình huống không khác lắm với buổi sáng.

Tạ Thanh ôm y ngủ say, tay chân quấn chặt lấy y.

Sao lại có người ngủ với xác chết rồi còn đè xác chết vậy, nhưng chuyện này là Tạ Thanh làm thì lại rất hợp lý.

Ngón tay Lâm Chức nhúc nhích, sương mù lập tức nâng lên tay chân Tạ Thanh, chuyển hắn thành tư thế nằm ngang.

Tạ Thanh lập tức mở mắt, thấy Lâm Chức ngồi dậy, trong bóng tối vẫn chính xác ôm eo thiếu niên.

"Vợ ơi em tỉnh rồi."

Giọng Tạ Thanh có chút khàn vì mới tỉnh ngủ, ân cần hỏi thăm hết sức tự nhiên, như thể trước đó không có chuyện gì xảy ra hết, hắn chỉ là ôm Lâm Chức ngủ một giấc.

Hoàn toàn tiếp nối được cảnh tượng ban sáng, chỉ là giờ giấc không hợp lý. Khi đó trời sáng, giờ trời đã tối.

"Vất vả cho em rồi, em thấy trong người thế nào?"

Tạ Thanh ngồi dậy, dán lên Lâm Chức.

Lâm Chức bình thản đáp: "Không sao."

Y khôi phục dạng người, áo cưới cũng hóa thành quần áo hiện đại.

Tạ Thanh trông có vẻ hoang mang: "Vợ ơi, khi em biến thành người ấy, quần áo là một phần của dạng người luôn à?"

"Không."

Dùng đầu óc nghĩ một chút là biết trang phục do y tự hóa thêm ra, làm sao y có chức năng sở hữu quần áo không thuộc về triều đại của mình được.

Nói xong Lâm Chức mới hiểu tại sao Tạ Thanh lại hỏi vậy, quả nhiên...

"Thế sao em còn mặc quần áo làm gì, vậy chẳng phải là khách sáo với anh sao?"

Tạ Thanh ấm ức nói, giọng còn hiện rõ sự buồn bã.

Cánh tay dài của thanh niên duỗi ra, Tạ Thanh rất khỏe, có thể thoải mái bế Lâm Chức đặt lên người mình.

"Vợ ơi em biết không, làm vợ chồng ấy, quan trọng nhất là phải thẳng thắn với nhau, đề phòng sẽ chỉ khiến chúng ta làm tổn thương lẫn nhau. Em lo anh sẽ làm gì em à?"

Tạ Thanh tựa vào vai Lâm Chức, rất nghiêm túc nói, nghiêm túc tới độ ai nghe cũng sẽ phải tin hắn.

Lâm Chức liếc xéo hắn, không đáp.

Tạ Thanh hôn lên cổ thiếu niên, cong mắt cười bảo: "Thế thì em lo là đúng rồi, vợ anh thông minh quá."

Nếu Lâm Chức không hóa thêm quần áo, trần truồng trước mặt hắn, tất nhiên hắn phải làm gì đó rồi. Vợ mình không mảnh vải ở trước mặt, nhịn thế nào được.

"Cảm động thật đấy, vợ lại hiểu anh như vậy, thật tốt quá."

Tạ Thanh thấp giọng nỉ non, âm thanh ngày một khẽ khàng.

Hắn nói về chuyện này, lại như không phải là chuyện này.

Lâm Chức không lên tiếng, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên gáy Tạ Thanh.

Động tác này thật ra không giống việc "Lâm Chức" hiện tại sẽ làm, nhưng y không quan tâm, hành động theo tâm trạng thôi.

Y thấy những mảnh vỡ nhân cách sống rất không dễ dàng, hay đúng hơn là người phân tách ra thành những mảnh vỡ này sống rất không dễ dàng.

Tại sao lại mắc căn bệnh này, tại sao luôn phải trải qua những đau thương này.

Lâm Chức khó mà không nhận thấy một vài trải nghiệm tương tự giữa những mảnh vỡ nhân cách, cho rằng chúng chính là những gì người thiết kế hệ thống đã phải chịu đựng.

Yêu thương từ hành động này khiến Tạ Thanh giật mình, đó là sự vỗ về dịu dàng, tựa như tấm lưới kín kẽ bao phủ lấy người.

Tạ Thanh vùi mặt vào lồng ngực Lâm Chức, ồm ồm nói: "Vợ ơi, em cứ thế anh sẽ khóc đấy."

"Ừ."

Ngón tay Lâm Chức vòng quanh lọn tóc Tạ Thanh, trầm giọng đáp.

Tạ Thanh không khóc, hắn im lặng vài giây rồi đẩy Lâm Chức ngã ra giường.

Lâm Chức bị bao phủ trong bóng của Tạ Thanh, nhìn đôi mắt sáng ngời của thanh niên, cũng nghe được lời nói như thể vừa làm ra quyết định trọng đại nào đó.

"Vợ ơi, chúng ta làm đi."

Đề tài nhảy hơi nhanh, Lâm Chức tròn mắt, bị cuốn vào cơn gió nhiệt liệt.

Có vài thứ ngụy trang quá lâu sẽ khắc vào máu thịt, trở thành một phần không thể tách rời của túi da.

Giống như việc Tạ Thanh đã không thể dùng cách thức bình thường để bày tỏ cảm xúc của bản thân. Hắn che giấu đau thương của mình, che giấu quá lâu, lâu đến mức hắn không thể thẳng thắn bộc lộ những cảm xúc đó, chỉ có thể dùng đùa giỡn ngả ngớn để nói lời thật lòng.

Dấu vết trên người Lâm Chức không biến mất vì y chuyển đổi giữa dạng quỷ và người, nó như mai rơi giữa tuyết loạn, lướt nhẹ khắp toàn thân.

Trăng sáng không soi được qua ô cửa, mông lung bồi hồi bên ngoài màn.

Chăn mền chỉnh tề của 403 có kết cục giống như 404, sợi tóc đen mềm của thiếu niên rủ xuống gối, nhẹ nhàng đung đưa, mở mắt ra chỉ thấy sương mù mênh mông.

"Vợ ơi, đáp án anh cho em có giống với đáp án trong lòng em không?"

Tạ Thanh cầm cổ tay Lâm Chức, từng chữ nghiêm túc bày tỏ lòng mình, giọng điệu cũng không còn là đùa giỡn bâng quơ như trước.

Không đợi Lâm Chức trả lời, hắn đã tự đáp: "Thật ra anh không cần phải hỏi câu này, bởi chúng ta đều biết, đáp án chỉ có một."

Hắn kéo tay Lâm Chức đặt lên lồng ngực mình, giọng điệu trở lại với đùa giỡn, mang theo ý cười: "Nếu em không tin, em có thể tự kiểm tra xem."

Nhưng cảm xúc trong mắt hắn lại trái ngược, tròng mắt đen ẩn giấu sự nghiêm túc đến cố chấp.

"Anh biết em sẽ biết, biết rằng anh thật sự thích em, bởi vì em ở ngay trong trái tim anh."

Tạ Thanh từ đầu đến cuối vẫn luôn nắm tay Lâm Chức, rõ ràng không có nhiệt độ, hắn lại thấy rất ấm áp.

"Biết, ta tin anh."

Lâm Chức cảm nhận được nhịp tim tăng tốc của Tạ Thanh, y nhìn vào mắt hắn, chưa từng lệch đi, đưa ra đáp án.

Lâm Chức tin tưởng vào cảm giác của bản thân, cũng tin vào hành động của Tạ Thanh.

Y không coi cái bóng như Tạ Thanh, nhưng y biết cái bóng thể hiện cảm xúc chân thực của hắn.

Có thể nói, về một mặt nào đó cái bóng đúng là phiên bản phục chế hoàn hảo của Tạ Thanh, nó phục chế kí ức của hắn và một phần tình cảm trong đó.

Nhưng cái bóng quá đơn giản, nó không hiểu thứ nó thấy không phải cảm xúc, thay vì nói sự thích nó thể hiện giảm đi rất nhiều, chi bằng nói nó căn bản không rõ cái gì là thích. Nó chỉ đang bắt chước lại cách biểu đạt. Nhưng dù vậy, trong tình huống biết rõ mình sẽ biến mất, nó vẫn không có hành vi nào làm tổn thương y để đạt tới mục đích không tan biến.

Bởi mục đích chính của nó là vĩnh viễn ở bên y, đây là nguyện vọng của nó, hay có thể nói là, nguyện vọng của Tạ Thanh.

Tạ Thanh nỉ non: "Vợ ơi em quá tốt rồi, anh không khống chế được ngày càng thích em."

Có một nháy mắt hắn rất muốn hỏi, vậy còn em, em có thích anh không?

Nhưng hắn không nói ra được, hắn không muốn thấy chút do dự nào, dù chỉ là một tơ một hào. Như vậy là đủ rồi, Lâm Chức cũng thích hắn, hắn biết.

Quá khứ nói cho hắn biết, người càng cố chấp theo đuổi cái gì thì sẽ càng không được như mong muốn, càng muốn nắm chặt sẽ càng xói mòn.

Tâm tính ngây thơ khó hiểu muốn trêu đùa vận mệnh lại xuất hiện, dường như hắn chỉ cần phản nghịch nói với vận mệnh vô hình rằng hắn không quan tâm Lâm Chức có thích mình không, vận mệnh sẽ vén lên cái mạng của nó, hài hước đáp hắn đoán sai rồi, Lâm Chức thật sự thích hắn.

Chỉ cần nghĩ như vậy, Tạ Thanh lại muốn cười thành tiếng.

Hắn càng vui thì càng dốc sức.

Thân mật rèn luyện, lạnh và nóng va chạm, đẫm nước ướt át không một khoảng cách, một đáp án duy nhất, tạo thành đêm nay.

_________________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện