Edit: Ry
Bởi vì tính chất phó bản, đêm nay coi như một đêm an toàn hiếm có, dù có buông thả cỡ nào thì cũng không lo có chuyện xấu tìm tới cửa.
Lâm Chức thiếp đi trong cảm giác ấm áp dính nhớp. Cũng may sức mạnh y đã khôi phục khá nhiều nhờ nghỉ ngơi, không nặng đến mức như lần đầu tiên, bị làm tới độ hiện nguyên hình.
Đối với chuyện này thì Tạ Thanh bày tỏ rất tiếc nuối, dù sao cũng không có nhiều thời gian.
Tuy là an toàn, nhưng bọn họ cũng không thể ở trong phòng tới khi phó bản kết thúc được. Trên thuyền còn có ba người chơi khác có thể đang giãy giụa trong thế giới bóng, tất nhiên giúp được thì nên giúp.
Lâm Chức dùng âm khí quét đi cảm giác buồn ngủ, cùng Tạ Thanh ra khỏi phòng.
Hôm nay là ngày cuối con tàu này chạy trên biển, khi màn đêm buông xuống cũng là lúc phó bản kết thúc.
Đến lúc đó, người chơi không thể ra khỏi thế giới của bóng sẽ bị tính là thất bại.
Mạnh Linh nghe được động tĩnh, lập tức ra khỏi phòng chào hỏi hai người.
Cô chủ yếu nhìn Lâm Chức, ánh mắt đảo quanh người y, tinh mắt thấy được vết đỏ trên cổ thiếu niên, lập tức nhìn đi chỗ khác.
Mạnh Linh đề nghị: "Chúng ta cùng đi tìm họ đi, tránh cho lạc đàn sẽ nguy hiểm. Tại cái bóng cũng có thể sử dụng thiên phú của người chơi."
Tạ Thanh gật đầu, nhìn cửa mấy phòng kia đều đóng chặt, cúi đầu hỏi Lâm Chức: "Chúng ta nên bắt đầu từ đâu?"
Lâm Chức đi tới cánh cửa ở gần nhất, đó là phòng của Trần Vận.
Mạnh Linh: "Cửa này chắc chắn lắm, có thể phá được không? Có cần tôi đi tìm người quản lý gì đó lấy chìa sơ cua không, chắc chắn phó bản sẽ cung cấp loại đạo cụ này."
"Phá khóa là được, để vợ tôi làm cho, không có vấn đề gì đâu."
Tạ Thanh không định đạp cửa, những lúc thế này không cần hắn thể hiện.
Mạnh Linh nghe giọng điệu của hắn, hơi ê răng, cảm giác Tạ Thanh còn ngấy hơn cả hôm qua nữa, nhưng nghĩ kĩ thì cũng hiểu được.
Khi Lâm Chức đặt tay lên cửa, Mạnh Linh hơi do dự, cuối cùng vẫn chỉ vào bóng của Lâm Chức, ra hiệu cho Tạ Thanh, ném cho hắn ánh mắt nhắc nhở.
Tất cả người chơi sẽ bị cuốn vào thế giới của bóng, Mạnh Linh tin Tạ Thanh, nhưng không thể hoàn toàn tin Lâm Chức.
Cô không thể xác nhận Lâm Chức này là người thật hay là bóng, cẩn thận là cần thiết.
"Yên tâm, là người thật, tôi tự kiểm tra mà, vợ tôi đỉnh lắm."
Tạ Thanh làm động tác OK với Mạnh Linh, vẻ mặt tràn đầy tự hào.
Mạnh Linh im lặng gật đầu, nhìn thiếu niên âm u không giống người sống trước mặt, lại nhìn sang thanh niên bên cạnh, chỉ cảm thấy tình yêu đúng là thứ kì diệu khó tả.
Lâm Chức thu tay về, nhấn nắm tay cửa phòng Trần Vận.
Y không cần phá khóa, sương mù luồn vào khe cửa mở từ bên trong là được.
"Không có ai?"
Tạ Thanh nhìn căn phòng trống rỗng, tưởng là mấy cái bóng đã tụ tập lại.
Ngay khi cửa mở Lâm Chức đã cảm giác được trong này có khí của người sống. Y ngẩng lên, vừa hay đối diện với một khuôn mặt vẫn còn nét hoảng sợ.
Trần Vận theo bản năng chạy ra cửa, ánh sáng chói mắt lại nổ tung trước võng mạc khiến chị vô thức nhắm mắt bảo vệ thị giác. Chỉ trong nháy mắt đó, chị xuất hiện sơ hở, bị Tạ Thanh đè lại.
"Ngoan ngoãn đi phơi nắng đi."
Tạ Thanh ra hiệu cho Mạnh Linh trói người lại, phủi tay.
Trần Vận lập tức kêu: "Khoan, tôi không phải bóng, tôi cũng mới trốn ra từ nơi quỷ quái kia, tôi còn tưởng các người là bóng."
Lâm Chức không thèm nhìn, đi tới căn phòng kế tiếp.
Y không phân biệt được người khác có biến thành bóng không, nhưng Trần Vận có phải bóng hay không thì cũng không ảnh hưởng tới việc họ cần làm.
"Có phải hay không thì đi phơi nắng là biết."
Tạ Thanh bỏ lại câu này, chạy theo Lâm Chức.
Mạnh Linh siết chặt dây thừng, tỏ vẻ xin lỗi: "Vì lí do an toàn, hi vọng chị có thể thông cảm. Khi mặt trời xuống núi, mọi thứ sẽ kết thúc."
Trần Vận còn định giải thích, nhưng cuối cùng đành gật đầu, theo Mạnh Linh đi về phía trước.
Lâm Chức cảm giác được hai phòng còn lại không có người, nhưng vì có người khác ở đây, y vẫn mở cửa phòng Ngô Trọng Xuyên và Cảnh Dịch.
"Không có ai, chúng ta nên phân chia thế nào?"
Mạnh Linh cẩn thận kiểm tra cả hai phòng, đến tấm lót trần cũng không tha. Cô nhìn sang Lâm Chức, đợi y mở miệng.
Cô không hỏi ý kiến của Tạ Thanh là vì cô biết hắn chắc chắn sẽ nghe Lâm Chức.
Lâm Chức: "Cô mang chị ta lên boong tàu lầu hai, bọn tôi đi tìm hai người kia."
Tạ Thanh dặn dò: "Nếu bọn họ tới bao vây cô, phải ưu tiên bảo vệ bản thân. Cái thuyền này cũng chỉ có vậy, bọn họ có muốn trốn cũng không trốn được, bởi vợ tôi cực kì lợi hại."
Lâm Chức day mày, ba câu không rời y, đừng nói những người khác thấy ngấy, chính y cũng bị mấy tiếng vợ ơi vợ à này làm đau đầu.
Đúng là không thể coi thường công lực cái mỏ của Tạ Thanh.
Y bất đắc dĩ thở dài: "Tạ Thanh, bớt nói đi."
Tạ Thanh lập tức gật đầu, cúi xuống ngoan ngoãn thì thầm với Lâm Chức: "Vậy anh ngậm miệng, đến tối lại dùng nó cố gắng."
Bởi vì đêm trước mải mê đến sáng sớm hôm qua, thế nên tối qua lúc bắt đầu làm cũng không thuận lợi lắm, sưng đỏ căng chặt, Tạ Thanh phải kiên nhẫn dùng môi lưỡi trấn an làm mềm.
Lâm Chức lạnh tanh đi về phía trước, bước chân còn gấp rút hơn bình thường, ý nghĩ ném Tạ Thanh xuống biển cho cá ăn ở giây phút này đạt tới đỉnh điểm.
Y thường xuyên đau đầu không hiểu tại sao một thanh niên tốt đẹp như thế lại mọc một cái miệng trên mặt.
Bước chân Lâm Chức không ngừng, trong mắt lại thoáng hiện nét cười chính y cũng không nhận ra.
Tạ Thanh và Lâm Chức chia nhau lục soát trong khoang thuyền để gia tăng hiệu suất.
Lâm Chức không dùng sương mù tìm người sống, vì trên thuyền còn mười mấy du khách khác, hơi thở của họ sẽ quấy nhiễu y.
Y tìm được Cảnh Dịch trốn trong tối, khống chế gã mang lên boong tàu lầu hai, để Mạnh Linh dùng dây thừng trói lại.
Một lúc sau Tạ Thanh cũng xách theo một người tới, Ngô Trọng Xuyên đã hôn mê, trên người còn có vết thương.
Mạnh Linh lập tức trói chặt người, để họ chỉnh tề ngồi xếp hàng trên ghế phơi nắng.
Ánh nắng cũng không gay gắt, phơi một hồi còn thấy buồn ngủ.
Trần Vận dứt khoát nhắm mắt ngủ, mấy người kia muốn giãy giụa thì lại bị Tạ Thanh đánh ngất.
Du khách trên thuyền làm như không thấy cảnh này, tiếp tục vui vẻ hưởng thụ kì nghỉ.
Chẳng mấy đã tới giờ ăn trưa, du khách đều xuống phòng ăn dưới lầu một.
Tạ Thanh nhìn Lâm Chức nằm trên ghế, gãi lòng bàn tay y hỏi: "Vợ ơi, em có muốn xuống bơi một chút không?"
Hắn không nhỏ giọng nên Mạnh Linh ngồi ở ghế bên kia cũng nghe được.
Mạnh Linh không nhịn được cảm thán: "Anh cũng vô tư thật đấy."
Tuy giờ họ tạm thời an toàn, nhưng chỉ cần vẫn còn ở trong phó bản, Mạnh Linh sẽ khó tránh khỏi căng thẳng, chỉ khi ở không gian nghỉ ngơi cô mới có thể thật sự thả lỏng. Nghe Tạ Thanh nói vậy thì rất kính nể sự thoải mái của hắn.
Tạ Thanh nói rất đương nhiên: "Người ta là một mình vượt ải, tôi có vợ đi cùng, nếu không tận hưởng thì có phải là quá đáng không?"
Mạnh Linh: ...
Nghe thì cũng hợp lí đấy nhưng mà khiến huyết áp người ta tăng quá, càng nghĩ càng thấy sai, nhưng mà không nói được là sai chỗ nào.
Mạnh Linh quyết định từ hôm nay trở đi không bình đẳng hận thế giới nữa, phải ưu tiên hận mấy đứa thích khoe bồ hơn.
Lâm Chức nghe Tạ Thanh đề nghị, nhìn bể bơi trong vắt phía sau, cũng nổi hứng.
"Em xuống đi, đừng ngại. Trời nắng vậy ngồi cũng khó chịu, ngâm mình trong nước lạnh sẽ dễ chịu hơn. Tới chiều là phó bản kết thúc rồi, chúng ta đừng lãng phí thời gian, cuộc sống phải hưởng thụ mới có ý nghĩa chứ, chúng ta phải sáng tạo những niềm vui nhỏ mỗi ngày."
Tạ Thanh tràn đầy phấn khởi, bế Lâm Chức đi về phía bể bơi.
Mạnh Linh tuân theo quy tắc không nhìn để tránh bị đui, nghiêm túc quan sát ba vị đồng đội trên ghế, lờ cặp đôi đằng sau.
Tạ Thanh không dùng điểm tích lũy mua quần bơi, bây giờ hắn là người có gia đình, không được tiêu tiền bậy bạ, bớt được thì phải bớt, mặc luôn quần đùi xuống nước.
Lâm Chức còn nhanh gọn hơn, y hóa luôn ra quần bơi.
Lâm Chức đang chuẩn bị xuống nước, đột nhiên bị Tạ Thanh bế lên nhảy xuống bể, nước bắn tung tóe.
Khi nhảy xuống Tạ Thanh đã nâng y lên, hắn thành phần đệm bên dưới, để Lâm Chức nổi trên mặt nước, sau đó ghé vào tai y cười nắc nẻ.
"Vợ đừng lo, chúng mình chết rồi mà, sợ gì chết đuối nữa, em không cần lo gì hết."
Tạ Thanh bơi đến bên Lâm Chức, vốc nước tưới lên người y.
Kiểu nhảy cầu thả bom này khiến tóc Lâm Chức ướt đẫm, dán sau đầu, giọt nước thuận theo hai má lăn xuống, ánh nắng càng khiến mọi sắc thái sáng lấp lánh.
Lâm Chức trừng Tạ Thanh, tâm trạng đã trở lại như cũ.
Nghĩ lại thì đúng là kì diệu thật.
Đây là lần đầu tiên trong đời y xuống nước một cách thô tục như vậy, một vài hành vi quy tắc đã khắc sâu vào cơ thể, nhưng thỉnh thoảng điên cuồng một chút có vẻ cũng không tệ lắm? Y cong môi, nở một nụ cười không mấy rõ ràng, lại đầy đủ chân thành.
Tạ Thanh trố mắt nhìn, ôm eo Lâm Chức.
"Vợ ơi hôn một cái được không, hôn một cái thôi, anh không nhịn được."
Hắn làm nũng, miệng vừa mở đã dán sát vào Lâm Chức.
Lâm Chức không ngờ lần đầu mình hôn người ta ở bể bơi trên du thuyền lại là dưới hoàn cảnh kì diệu như vậy.
Tạ Thanh cũng không bám cứng Lâm Chức, hắn bảo muốn dạy y bơi, thế là nghiêm túc dạy thật, sau đó phát hiện Lâm Chức cũng bơi khá tốt thì đề nghị thi bơi.
"Thi mà không có thưởng thì chán lắm, hay mình như vậy đi, ai thắng thì có thể đưa ra một nguyện vọng với người còn lại, em thấy sao?"
Tạ Thanh nhìn Lâm Chức, trong mắt viết đầy chờ mong.
Lâm Chức nheo mắt: "Váy ngắn?"
Tạ Thanh bị sặc nước bọt, ho long trời lở đất.
Sau đó ngượng ngùng bảo: "Vợ ơi, có phải em đi guốc trong lòng anh không."
Thật ra sườn xám xẻ tà cao cũng được, âu phục cũng không sao, hắn thích tất.
Lâm Chức ngước mắt: "Vậy thi đi."
Tạ Thanh không ngờ y sẽ đồng ý, hằm hè xoa tay.
Bởi vì diện tích bể bơi không lớn nên cả hai quyết định bơi đủ một vòng.
Tạ Thanh kêu bắt đầu, nhảy xuống nước.
Nhưng chỉ lát sau hắn đã cảm nhận được tốc độ bơi của mình chậm hẳn lại. Lâm Chức ở bên kia thong thả vượt qua hắn, sau đó thong thả bơi về.
Tạ Thanh thò đầu ra khỏi nước, mắt phượng đầy ý cười: "Vợ ơi em chơi xấu thế."
Lâm Chức chống tay ngồi trên bờ, bắp chân thon dài chìm dưới làn nước, nhìn Tạ Thanh bơi tới gần, nhấc một chân đạp lên vai hắn.
Y nghiêng đầu, bình thản nói: "Anh đâu có nói là không được."
"Em gian xảo thật đó, luôn bâng quơ lừa gạt lòng anh như vậy. Dù là lần đầu tiên hay là bây giờ."
Tạ Thanh cầm cổ chân Lâm Chức, bàn tay thuận thế leo lên, chạm vào dấu hôn hắn để lại.
Ánh nắng quá ấm áp, trái tim cũng như tan chảy theo.
Bởi vì tính chất phó bản, đêm nay coi như một đêm an toàn hiếm có, dù có buông thả cỡ nào thì cũng không lo có chuyện xấu tìm tới cửa.
Lâm Chức thiếp đi trong cảm giác ấm áp dính nhớp. Cũng may sức mạnh y đã khôi phục khá nhiều nhờ nghỉ ngơi, không nặng đến mức như lần đầu tiên, bị làm tới độ hiện nguyên hình.
Đối với chuyện này thì Tạ Thanh bày tỏ rất tiếc nuối, dù sao cũng không có nhiều thời gian.
Tuy là an toàn, nhưng bọn họ cũng không thể ở trong phòng tới khi phó bản kết thúc được. Trên thuyền còn có ba người chơi khác có thể đang giãy giụa trong thế giới bóng, tất nhiên giúp được thì nên giúp.
Lâm Chức dùng âm khí quét đi cảm giác buồn ngủ, cùng Tạ Thanh ra khỏi phòng.
Hôm nay là ngày cuối con tàu này chạy trên biển, khi màn đêm buông xuống cũng là lúc phó bản kết thúc.
Đến lúc đó, người chơi không thể ra khỏi thế giới của bóng sẽ bị tính là thất bại.
Mạnh Linh nghe được động tĩnh, lập tức ra khỏi phòng chào hỏi hai người.
Cô chủ yếu nhìn Lâm Chức, ánh mắt đảo quanh người y, tinh mắt thấy được vết đỏ trên cổ thiếu niên, lập tức nhìn đi chỗ khác.
Mạnh Linh đề nghị: "Chúng ta cùng đi tìm họ đi, tránh cho lạc đàn sẽ nguy hiểm. Tại cái bóng cũng có thể sử dụng thiên phú của người chơi."
Tạ Thanh gật đầu, nhìn cửa mấy phòng kia đều đóng chặt, cúi đầu hỏi Lâm Chức: "Chúng ta nên bắt đầu từ đâu?"
Lâm Chức đi tới cánh cửa ở gần nhất, đó là phòng của Trần Vận.
Mạnh Linh: "Cửa này chắc chắn lắm, có thể phá được không? Có cần tôi đi tìm người quản lý gì đó lấy chìa sơ cua không, chắc chắn phó bản sẽ cung cấp loại đạo cụ này."
"Phá khóa là được, để vợ tôi làm cho, không có vấn đề gì đâu."
Tạ Thanh không định đạp cửa, những lúc thế này không cần hắn thể hiện.
Mạnh Linh nghe giọng điệu của hắn, hơi ê răng, cảm giác Tạ Thanh còn ngấy hơn cả hôm qua nữa, nhưng nghĩ kĩ thì cũng hiểu được.
Khi Lâm Chức đặt tay lên cửa, Mạnh Linh hơi do dự, cuối cùng vẫn chỉ vào bóng của Lâm Chức, ra hiệu cho Tạ Thanh, ném cho hắn ánh mắt nhắc nhở.
Tất cả người chơi sẽ bị cuốn vào thế giới của bóng, Mạnh Linh tin Tạ Thanh, nhưng không thể hoàn toàn tin Lâm Chức.
Cô không thể xác nhận Lâm Chức này là người thật hay là bóng, cẩn thận là cần thiết.
"Yên tâm, là người thật, tôi tự kiểm tra mà, vợ tôi đỉnh lắm."
Tạ Thanh làm động tác OK với Mạnh Linh, vẻ mặt tràn đầy tự hào.
Mạnh Linh im lặng gật đầu, nhìn thiếu niên âm u không giống người sống trước mặt, lại nhìn sang thanh niên bên cạnh, chỉ cảm thấy tình yêu đúng là thứ kì diệu khó tả.
Lâm Chức thu tay về, nhấn nắm tay cửa phòng Trần Vận.
Y không cần phá khóa, sương mù luồn vào khe cửa mở từ bên trong là được.
"Không có ai?"
Tạ Thanh nhìn căn phòng trống rỗng, tưởng là mấy cái bóng đã tụ tập lại.
Ngay khi cửa mở Lâm Chức đã cảm giác được trong này có khí của người sống. Y ngẩng lên, vừa hay đối diện với một khuôn mặt vẫn còn nét hoảng sợ.
Trần Vận theo bản năng chạy ra cửa, ánh sáng chói mắt lại nổ tung trước võng mạc khiến chị vô thức nhắm mắt bảo vệ thị giác. Chỉ trong nháy mắt đó, chị xuất hiện sơ hở, bị Tạ Thanh đè lại.
"Ngoan ngoãn đi phơi nắng đi."
Tạ Thanh ra hiệu cho Mạnh Linh trói người lại, phủi tay.
Trần Vận lập tức kêu: "Khoan, tôi không phải bóng, tôi cũng mới trốn ra từ nơi quỷ quái kia, tôi còn tưởng các người là bóng."
Lâm Chức không thèm nhìn, đi tới căn phòng kế tiếp.
Y không phân biệt được người khác có biến thành bóng không, nhưng Trần Vận có phải bóng hay không thì cũng không ảnh hưởng tới việc họ cần làm.
"Có phải hay không thì đi phơi nắng là biết."
Tạ Thanh bỏ lại câu này, chạy theo Lâm Chức.
Mạnh Linh siết chặt dây thừng, tỏ vẻ xin lỗi: "Vì lí do an toàn, hi vọng chị có thể thông cảm. Khi mặt trời xuống núi, mọi thứ sẽ kết thúc."
Trần Vận còn định giải thích, nhưng cuối cùng đành gật đầu, theo Mạnh Linh đi về phía trước.
Lâm Chức cảm giác được hai phòng còn lại không có người, nhưng vì có người khác ở đây, y vẫn mở cửa phòng Ngô Trọng Xuyên và Cảnh Dịch.
"Không có ai, chúng ta nên phân chia thế nào?"
Mạnh Linh cẩn thận kiểm tra cả hai phòng, đến tấm lót trần cũng không tha. Cô nhìn sang Lâm Chức, đợi y mở miệng.
Cô không hỏi ý kiến của Tạ Thanh là vì cô biết hắn chắc chắn sẽ nghe Lâm Chức.
Lâm Chức: "Cô mang chị ta lên boong tàu lầu hai, bọn tôi đi tìm hai người kia."
Tạ Thanh dặn dò: "Nếu bọn họ tới bao vây cô, phải ưu tiên bảo vệ bản thân. Cái thuyền này cũng chỉ có vậy, bọn họ có muốn trốn cũng không trốn được, bởi vợ tôi cực kì lợi hại."
Lâm Chức day mày, ba câu không rời y, đừng nói những người khác thấy ngấy, chính y cũng bị mấy tiếng vợ ơi vợ à này làm đau đầu.
Đúng là không thể coi thường công lực cái mỏ của Tạ Thanh.
Y bất đắc dĩ thở dài: "Tạ Thanh, bớt nói đi."
Tạ Thanh lập tức gật đầu, cúi xuống ngoan ngoãn thì thầm với Lâm Chức: "Vậy anh ngậm miệng, đến tối lại dùng nó cố gắng."
Bởi vì đêm trước mải mê đến sáng sớm hôm qua, thế nên tối qua lúc bắt đầu làm cũng không thuận lợi lắm, sưng đỏ căng chặt, Tạ Thanh phải kiên nhẫn dùng môi lưỡi trấn an làm mềm.
Lâm Chức lạnh tanh đi về phía trước, bước chân còn gấp rút hơn bình thường, ý nghĩ ném Tạ Thanh xuống biển cho cá ăn ở giây phút này đạt tới đỉnh điểm.
Y thường xuyên đau đầu không hiểu tại sao một thanh niên tốt đẹp như thế lại mọc một cái miệng trên mặt.
Bước chân Lâm Chức không ngừng, trong mắt lại thoáng hiện nét cười chính y cũng không nhận ra.
Tạ Thanh và Lâm Chức chia nhau lục soát trong khoang thuyền để gia tăng hiệu suất.
Lâm Chức không dùng sương mù tìm người sống, vì trên thuyền còn mười mấy du khách khác, hơi thở của họ sẽ quấy nhiễu y.
Y tìm được Cảnh Dịch trốn trong tối, khống chế gã mang lên boong tàu lầu hai, để Mạnh Linh dùng dây thừng trói lại.
Một lúc sau Tạ Thanh cũng xách theo một người tới, Ngô Trọng Xuyên đã hôn mê, trên người còn có vết thương.
Mạnh Linh lập tức trói chặt người, để họ chỉnh tề ngồi xếp hàng trên ghế phơi nắng.
Ánh nắng cũng không gay gắt, phơi một hồi còn thấy buồn ngủ.
Trần Vận dứt khoát nhắm mắt ngủ, mấy người kia muốn giãy giụa thì lại bị Tạ Thanh đánh ngất.
Du khách trên thuyền làm như không thấy cảnh này, tiếp tục vui vẻ hưởng thụ kì nghỉ.
Chẳng mấy đã tới giờ ăn trưa, du khách đều xuống phòng ăn dưới lầu một.
Tạ Thanh nhìn Lâm Chức nằm trên ghế, gãi lòng bàn tay y hỏi: "Vợ ơi, em có muốn xuống bơi một chút không?"
Hắn không nhỏ giọng nên Mạnh Linh ngồi ở ghế bên kia cũng nghe được.
Mạnh Linh không nhịn được cảm thán: "Anh cũng vô tư thật đấy."
Tuy giờ họ tạm thời an toàn, nhưng chỉ cần vẫn còn ở trong phó bản, Mạnh Linh sẽ khó tránh khỏi căng thẳng, chỉ khi ở không gian nghỉ ngơi cô mới có thể thật sự thả lỏng. Nghe Tạ Thanh nói vậy thì rất kính nể sự thoải mái của hắn.
Tạ Thanh nói rất đương nhiên: "Người ta là một mình vượt ải, tôi có vợ đi cùng, nếu không tận hưởng thì có phải là quá đáng không?"
Mạnh Linh: ...
Nghe thì cũng hợp lí đấy nhưng mà khiến huyết áp người ta tăng quá, càng nghĩ càng thấy sai, nhưng mà không nói được là sai chỗ nào.
Mạnh Linh quyết định từ hôm nay trở đi không bình đẳng hận thế giới nữa, phải ưu tiên hận mấy đứa thích khoe bồ hơn.
Lâm Chức nghe Tạ Thanh đề nghị, nhìn bể bơi trong vắt phía sau, cũng nổi hứng.
"Em xuống đi, đừng ngại. Trời nắng vậy ngồi cũng khó chịu, ngâm mình trong nước lạnh sẽ dễ chịu hơn. Tới chiều là phó bản kết thúc rồi, chúng ta đừng lãng phí thời gian, cuộc sống phải hưởng thụ mới có ý nghĩa chứ, chúng ta phải sáng tạo những niềm vui nhỏ mỗi ngày."
Tạ Thanh tràn đầy phấn khởi, bế Lâm Chức đi về phía bể bơi.
Mạnh Linh tuân theo quy tắc không nhìn để tránh bị đui, nghiêm túc quan sát ba vị đồng đội trên ghế, lờ cặp đôi đằng sau.
Tạ Thanh không dùng điểm tích lũy mua quần bơi, bây giờ hắn là người có gia đình, không được tiêu tiền bậy bạ, bớt được thì phải bớt, mặc luôn quần đùi xuống nước.
Lâm Chức còn nhanh gọn hơn, y hóa luôn ra quần bơi.
Lâm Chức đang chuẩn bị xuống nước, đột nhiên bị Tạ Thanh bế lên nhảy xuống bể, nước bắn tung tóe.
Khi nhảy xuống Tạ Thanh đã nâng y lên, hắn thành phần đệm bên dưới, để Lâm Chức nổi trên mặt nước, sau đó ghé vào tai y cười nắc nẻ.
"Vợ đừng lo, chúng mình chết rồi mà, sợ gì chết đuối nữa, em không cần lo gì hết."
Tạ Thanh bơi đến bên Lâm Chức, vốc nước tưới lên người y.
Kiểu nhảy cầu thả bom này khiến tóc Lâm Chức ướt đẫm, dán sau đầu, giọt nước thuận theo hai má lăn xuống, ánh nắng càng khiến mọi sắc thái sáng lấp lánh.
Lâm Chức trừng Tạ Thanh, tâm trạng đã trở lại như cũ.
Nghĩ lại thì đúng là kì diệu thật.
Đây là lần đầu tiên trong đời y xuống nước một cách thô tục như vậy, một vài hành vi quy tắc đã khắc sâu vào cơ thể, nhưng thỉnh thoảng điên cuồng một chút có vẻ cũng không tệ lắm? Y cong môi, nở một nụ cười không mấy rõ ràng, lại đầy đủ chân thành.
Tạ Thanh trố mắt nhìn, ôm eo Lâm Chức.
"Vợ ơi hôn một cái được không, hôn một cái thôi, anh không nhịn được."
Hắn làm nũng, miệng vừa mở đã dán sát vào Lâm Chức.
Lâm Chức không ngờ lần đầu mình hôn người ta ở bể bơi trên du thuyền lại là dưới hoàn cảnh kì diệu như vậy.
Tạ Thanh cũng không bám cứng Lâm Chức, hắn bảo muốn dạy y bơi, thế là nghiêm túc dạy thật, sau đó phát hiện Lâm Chức cũng bơi khá tốt thì đề nghị thi bơi.
"Thi mà không có thưởng thì chán lắm, hay mình như vậy đi, ai thắng thì có thể đưa ra một nguyện vọng với người còn lại, em thấy sao?"
Tạ Thanh nhìn Lâm Chức, trong mắt viết đầy chờ mong.
Lâm Chức nheo mắt: "Váy ngắn?"
Tạ Thanh bị sặc nước bọt, ho long trời lở đất.
Sau đó ngượng ngùng bảo: "Vợ ơi, có phải em đi guốc trong lòng anh không."
Thật ra sườn xám xẻ tà cao cũng được, âu phục cũng không sao, hắn thích tất.
Lâm Chức ngước mắt: "Vậy thi đi."
Tạ Thanh không ngờ y sẽ đồng ý, hằm hè xoa tay.
Bởi vì diện tích bể bơi không lớn nên cả hai quyết định bơi đủ một vòng.
Tạ Thanh kêu bắt đầu, nhảy xuống nước.
Nhưng chỉ lát sau hắn đã cảm nhận được tốc độ bơi của mình chậm hẳn lại. Lâm Chức ở bên kia thong thả vượt qua hắn, sau đó thong thả bơi về.
Tạ Thanh thò đầu ra khỏi nước, mắt phượng đầy ý cười: "Vợ ơi em chơi xấu thế."
Lâm Chức chống tay ngồi trên bờ, bắp chân thon dài chìm dưới làn nước, nhìn Tạ Thanh bơi tới gần, nhấc một chân đạp lên vai hắn.
Y nghiêng đầu, bình thản nói: "Anh đâu có nói là không được."
"Em gian xảo thật đó, luôn bâng quơ lừa gạt lòng anh như vậy. Dù là lần đầu tiên hay là bây giờ."
Tạ Thanh cầm cổ chân Lâm Chức, bàn tay thuận thế leo lên, chạm vào dấu hôn hắn để lại.
Ánh nắng quá ấm áp, trái tim cũng như tan chảy theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương