Edit: Ry
Lâm Chức đang nghĩ không biết đồng tiền này có phải luôn ngửa mặt hoa không, tiện tay ném thêm lần nữa, lần này là mặt chữ ngửa lên.
Cái bóng nhìn Lâm Chức chơi tiền xu, thúc giục y: "Vợ ơi, em hỏi tiếp đi."
Nó còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, ước gì Lâm Chức hỏi nhiều một chút.
Lâm Chức cất tiền xu, tựa vào ghế, giọng nói pha chút lười biếng chán chường: "Không."
Không có Tạ Thanh bên người, y vậy mà lại thấy vô vị.
Y không cần hỏi những chuyện khác, dù là thế giới bóng như thế nào, ý nghĩa của mấy con cá cảnh, có bao nhiêu người chơi đang là bóng, bóng hóa thành người chơi sẽ làm gì, nếu thất bại thì phó bản này sẽ ra sao. Mấy cái này dùng mắt nhìn động não chút là sẽ nghĩ ra, không có giá trị để trao đổi.
Mặc dù y không biết thanh niên sẽ hỏi cái gì, nhưng chắc chắn sẽ là thứ Tạ Thanh để ý và quan tâm. Bởi vì xét về mặt vật lý thì nó là bóng của Tạ Thanh, dù đang tạm thời độc lập, nhưng hình thức tư duy và hành vi vẫn là phục chế của Tạ Thanh.
Nếu cái bóng hỏi người đầu tiên khiến y ấn tượng, người khiến y cười là ai, chắc y sẽ còn vòng vo một hồi, bởi y muốn nghe Tạ Thanh tự hỏi hơn.
Mà tới lúc đó thì chắc nhiệm vụ cứu rỗi đã thành công rồi.
"Thật à?"
Cái bóng ngạc nhiên, trong lời nói không khỏi có chút tiếc nuối.
"Anh cứ tưởng em sẽ thắc mắc không biết hắn có thật lòng thích em không, hay là rốt cuộc hắn có yêu em không. Hắn đúng là một người rất quái dị, làm anh cũng tò mò theo."
Cái bóng nhìn Lâm Chức, khẽ than thở.
Nghe như châm ngòi ly gián, lại có vẻ chân thành đầy ý sâu xa, để lại không gian cho người ta mơ màng.
Cái bóng cho rằng thiếu niên ngồi đối diện chí ít sẽ có chút tò mò, nhưng khuôn mặt xinh đẹp tới độ ai cũng sẽ phải dừng chân ngắm nhìn lại vẫn không có lấy một gợn sóng, dường như không hề quan tâm.
Người nghe ở trên không có cảm xúc, người nghe ở dưới lại giật thót lo âu.
Tạ Thanh không biết đây là lần thứ bao nhiêu hắn chửi cái bóng của mình, trước đó là cay, lần này là lẫn chút chột dạ.
Những lời ngon ngọt hắn từng nói với Lâm Chức thật ra chẳng có mấy tình cảm trong đó, nhưng giờ thì khác.
Bây giờ khác rồi! Hắn không phải không thích Lâm Chức, hắn... Hắn rất thích.
Cho nên cái bóng chết dẫm này đang làm cái gì vậy, mày thích ngáng chân tao trên con đường tình yêu đúng không.
Bố còn chưa thành công mà mày đã chôn bom ở đây rồi.
Nếu không phải hắn biết Lâm Chức không nghe được, kiểu gì Tạ Thanh cũng sẽ dùng hết sức mà gào mấy tiếng, bảo Lâm Chức đừng nghe cái thứ mắc dịch kia nói vớ vẩn.
Tạ Thanh lòng như lửa đốt dỏng tai nghe âm thanh bên trên, Mạnh Linh lại nhắc nhở hắn có quái vật tới gần.
Trước đó bọn họ đuổi theo lối ra, từ lầu hai tới lầu một. Bởi vì quái vật đi thành đàn, hai người tạm thời đang trốn dưới bàn ăn ở sau bếp.
Đám quái trước đó tụ tập đã tản ra, có hai con đang tiến về phía họ.
Mạnh Linh định để mỗi người giải quyết một con, nhưng Tạ Thanh vốn đang thở dốc nghỉ ngơi bỗng vớ cái chày cán bộp bổ vào đầu mỗi con một cái, cực nhanh giải quyết chúng nó. Hắn ra tay rất nặng, ít nhiều xen lẫn xả giận.
Mạnh Linh ném cho hắn ánh mắt khen ngợi, Tạ Thanh lại không tiếp thu được.
Vốn đã phiền rồi, hắn đang bận nghe xem bên trên nói gì, mấy con quái này còn không có mắt cứ tới gần.
Trong cảm xúc cháy bỏng, Tạ Thanh nghe được Lâm Chức nói.
"Ta biết đáp án."
Lâm Chức rủ mắt, ngón tay tái nhợt vuốt ve hoa văn trên đồng tiền.
Trên tay y còn vết đỏ chưa tan, đó là Tạ Thanh để lại.
Còn rất nhiều vết như vậy nữa, đều bị quần áo che lấp.
"Em biết á? Vậy em cho rằng đáp án là gì?"
Lâm Chức không đáp. Y biết cái bóng đã sốt ruột, biết Tạ Thanh nghe được họ nói chuyện cũng sốt ruột không kém, nhưng vậy thì đã sao.
Mọi chuyện trên thế giới này đều có đáp án, chỉ là không phải tất cả đều biết được đáp án.
Cái bóng than thở: "Vợ ơi, em vô tình thật đấy, sao nói chuyện lại chỉ nói một nửa vậy."
Rõ ràng là nó nói ra trước, giờ nó lại khó chịu.
Tạ Thanh ở trong thế giới bóng cũng khó chịu, không ngồi yên được, tiếp tục tìm kiếm lối ra.
Liên tục chạy như vậy, thể lực của Mạnh Linh đã cạn. Cô bèn nói với Tạ Thanh, cả hai cùng tìm một phòng ở lầu ba trốn tạm nghỉ ngơi. Lúc này Mạnh Linh mới chú ý tới động tác của Tạ Thanh có hơi mất tự nhiên.
Trong bóng tối, cô không thấy rõ sắc mặt hắn, lại từ động tác ấn ngực của Tạ Thanh cảm nhận được nỗi đau của hắn.
Mạnh Linh lo lắng, nhỏ giọng hỏi: "Anh không sao chứ, bị quái vật làm tổn thương à?"
Tạ Thanh nhẹ nhàng đáp: "Không sao, chỉ là bệnh tim phát tác."
"Vậy mà còn không sao?" Mạnh Linh mở to hai mắt. Cô đang định hỏi có thuốc không, lại nghĩ nếu có thì người ta đã uống rồi không cần mình hỏi, bèn nói: "Lát nữa chúng ta cũng không cần chạy quá nhanh đâu, tình trạng của anh cần được ưu tiên. Mặc dù tôi không biết đã trôi qua bao lâu rồi, nhưng chắc chắn chưa tới ngày mai."
"Không sao, tôi sẽ không chết ở chỗ này."
Tạ Thanh hất lên phần tóc mái hơi ẩm ướt, tươi cười khẳng định.
Dù bò hắn cũng phải bò ra, vợ hắn còn đang chờ kìa. Vợ mà tái giá thì hắn có tới cái mộ nào khóc cũng vô dụng.
Trên boong tàu, thiếu niên đi trước cái bóng, thong thả rảo bước.
Cái bóng đi theo y lên lầu hai.
Tầm nhìn ở lầu hai rộng mở, có không ít du khách đang ở chỗ bể bơi, cũng có người lên boong tàu hóng gió. Mấy cái ghế dựa trống không, Lâm Chức bèn nằm lên đó, dùng dù chặn bớt ánh nắng ấm áp.
Lúc này cái bóng mới biết, Lâm Chức không phải vô tình, chỉ là vô tình với nó thôi.
Bởi cơ thể nó lại bị điều khiển. Đến bản thể còn không thoát được khống chế của Lâm Chức, huống hồ là nó đánh cắp cơ thể Tạ Thanh. Nó chỉ có thể đứng bên cạnh Lâm Chức, chịu đựng cái nắng chiếu rọi, nhìn phần bóng trở nên cực kì rõ ràng dưới ánh sáng.
Cái bóng có được ý thức không hiểu, tại sao Lâm Chức lại rạch ròi giữa nó và Tạ Thanh như vậy, rõ ràng nó là một phần của Tạ Thanh, nó cũng là Tạ Thanh.
Mỗi cái bóng có ý thức đến nay đều cho là vậy. Bọn chúng đã theo dõi chủ thể lâu như vậy, từ khi chủ thể sinh ra chúng đã tồn tại, có cùng kí ức với chủ thể, cùng tư duy, cùng cách thức hoạt động, bọn chúng chính là chủ thể.
Nhưng hiển nhiên Lâm Chức không cho là vậy, cái bóng không hỏi tại sao y lại nghĩ như thế, vì không có ý nghĩa.
Nó lẳng lặng nhìn thiếu niên chợp mắt trên ghế nằm, vì chỉ một lúc nữa thôi, ý thức của nó sẽ tan biến, nó sẽ trở về làm một cái bóng.
Thời gian dài bị loại ánh sáng cường độ mạnh này chiếu rọi, Tạ Thanh cũng khó mà không tìm được lối ra.
Dựa theo quy tắc trò chơi, bọn chúng thường sẽ cố gắng trốn ở nơi có bóng râm khi trời sáng, đến tối thì không bật đèn, cố gắng che không cho bóng xuất hiện, tránh ánh sáng nhân tạo lẫn ánh trăng ánh nắng, khiến ánh sáng từ lối ra cực kì yếu ớt.
Loại hành vi này đương nhiên quá kì lạ, thỉnh thoảng sẽ khiến những người chơi chưa tới thế giới bóng hoài nghi, sau đó có mâu thuẫn. Những người chơi trở về từ thế giới bóng cũng sẽ khiến chúng thất bại.
Nhưng một cái bóng bị buộc phải phơi nắng như nó chắc là con duy nhất.
Nhưng nó không giận cũng không oán. Nó không thể, bởi vì nó thích Lâm Chức, bởi vì Tạ Thanh thích Lâm Chức.
Không biết đáp án trong lòng Lâm Chức có giống vậy không, nhưng nó sẽ không chủ động hỏi.
Nó sắp tan biến rồi, còn lâu mới làm chuyện có lợi cho Tạ Thanh.
Lâm Chức chờ mãi chờ mãi, cuối cùng buồn ngủ thật.
Cái này không phải là mệt về mặt thể xác, mà là loại mệt khi sử dụng sức mạnh liên tục.
Y đã khống chế cơ thể Tạ Thanh được một lúc lâu, hồn lực của y cũng không phải là vô tận. Nhất là ở dưới ánh mặt trời, sức mạnh của y bị khắc chế nên suy giảm, tốc độ tiêu hao nhanh hơn nhiều.
Y bảo 01 theo dõi, có vấn đề gì thì đánh thức y ngay.
Ngô Trọng Xuyên, Cảnh Dịch và Trần Vận đều ở tầng hai, phân bố rải rác ở các góc, tránh cho có chuyện xảy ra, cũng đề phòng lỡ bản thân bị thương không trốn được.
Bọn họ nhìn Tạ Thanh đứng im bên cạnh trông coi Lâm Chức, cảm thấy khá lạ, nhưng dù sao không phải người quen, lại cũng không có manh mối gì để trao đổi nên đều không tới gần. Biết đâu đây là cách thức chung đụng của cặp tình nhân này thì sao.
Lâm Chức nhắm mắt, tính toán sức mạnh còn lại, không khỏi phiền muộn cau mày.
Y không thể tiêu hao hết sức mạnh, Tạ Thanh lại chưa chắc đã ra được ngay, y không thể để mình rơi vào thế bị động.
Sương mù xám trắng chui vào cơ thể Tạ Thanh, sau đó chạy ra trở lại cơ thể Lâm Chức.
Lâm Chức gỡ bỏ khống chế với cơ thể Tạ Thanh, định đợi sức mạnh khôi phục chút rồi trói tiếp mang ra phơi nắng.
Y không buồn mở mắt, tiếp tục nằm trên ghế, trông như ngủ mất rồi.
Lâm Chức không để ý cái bóng được cởi trói xong sẽ đi đâu, dù sao thuyền cũng chỉ có như vậy, nó trốn chỗ nào y cũng tìm được, càng miễn bàn y còn có 01 có thể định vị tọa độ.
Thanh niên cử động cơ thể đã hơi cứng, mặt và cổ bị phơi nắng đến đỏ hồng.
Nó cũng không đi mà ngồi xuống cái ghế khác, ở trong bóng râm ngắm nhìn khuôn mặt ngủ của Lâm Chức.
Trần Vận ở chéo bên kia thấy bọn họ như vậy thì cảm thán: "Còn trẻ đúng là thích thật đấy."
Cả ngày dính lấy nhau cũng chẳng ngán, dường như chỉ cần thấy đối phương là vui rồi.
Một nữ du khách đang bế con nghe chị nói vậy thì tươi cười kể lại chuyện của bản thân khi còn trẻ.
Trần Vận cũng không ngại người này chỉ là một NPC trong phó bản, kiên nhẫn lắng nghe.
Chị cứ nghĩ trên thuyền này sẽ xuất hiện sự kiện giết người, đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống có người chết chìm trong bể bơi hoặc là có thi thể rơi xuống boong tàu. Nhưng chẳng có gì xảy ra hết, càng khiến chị ngồi không yên, phải tìm ai đó nói chuyện.
Hai người trò chuyện rất vui, đến khi đứa bé khóc mới cắt ngang cuộc hội thoại. Người phụ nữ kia có vẻ vẫn chưa thỏa mãn, nhưng cô phải về phòng cho con bú, không tiện làm thế trước mặt công chúng.
Người phụ nữ vỗ về đứa con trong lòng, tươi cười nói tạm biệt với Trần Vận: "Có rảnh tôi với chị lại nói chuyện tiếp nhé, dù sao cũng ở trên thuyền."
Trần Vận gật đầu, tầm mắt đảo qua lầu hai, phát hiện do mình mải buôn chuyện nên Ngô Trọng Xuyên và Cảnh Dịch đã đi từ lúc nào. Còn Mạnh Linh, chị vẫn chưa thấy cô gái đó sau bữa sáng.
Cũng may Lâm Chức và Tạ Thanh vẫn ở chỗ ghế dựa bên kia, Trần Vận thoáng yên tâm hơn.
Chị thấy Tạ Thanh đột nhiên đứng dậy, bèn đi tới muốn thảo luận với hắn chuyện trong phó bản. Tạ Thanh lại nhẹ nhàng lắc đầu với chị, ngón trỏ dán lên môi, ra hiệu cho chị giữ im lặng.
Trần Vận gật đầu, nhìn hắn đi tới bên Lâm Chức, cúi người bế thiếu niên lên.
Chị không khỏi nhướng mày, còn trẻ nên thích nhỉ.
Lúc Tạ Thanh đến gần, Lâm Chức nghe được tiếng 01 nhắc nhở trong đầu.
Y bị bao phủ trong bóng râm, đối diện với cặp mắt của thanh niên.
Tạ Thanh thân mật nói: "Vợ ơi, ngủ ở đây không thoải mái đâu, chúng ta về phòng nhé."
Lâm Chức không đáp, buồn ngủ tiếp tục nhắm mắt, mặc cho Tạ Thanh bế mình đi.
Lâm Chức đang nghĩ không biết đồng tiền này có phải luôn ngửa mặt hoa không, tiện tay ném thêm lần nữa, lần này là mặt chữ ngửa lên.
Cái bóng nhìn Lâm Chức chơi tiền xu, thúc giục y: "Vợ ơi, em hỏi tiếp đi."
Nó còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, ước gì Lâm Chức hỏi nhiều một chút.
Lâm Chức cất tiền xu, tựa vào ghế, giọng nói pha chút lười biếng chán chường: "Không."
Không có Tạ Thanh bên người, y vậy mà lại thấy vô vị.
Y không cần hỏi những chuyện khác, dù là thế giới bóng như thế nào, ý nghĩa của mấy con cá cảnh, có bao nhiêu người chơi đang là bóng, bóng hóa thành người chơi sẽ làm gì, nếu thất bại thì phó bản này sẽ ra sao. Mấy cái này dùng mắt nhìn động não chút là sẽ nghĩ ra, không có giá trị để trao đổi.
Mặc dù y không biết thanh niên sẽ hỏi cái gì, nhưng chắc chắn sẽ là thứ Tạ Thanh để ý và quan tâm. Bởi vì xét về mặt vật lý thì nó là bóng của Tạ Thanh, dù đang tạm thời độc lập, nhưng hình thức tư duy và hành vi vẫn là phục chế của Tạ Thanh.
Nếu cái bóng hỏi người đầu tiên khiến y ấn tượng, người khiến y cười là ai, chắc y sẽ còn vòng vo một hồi, bởi y muốn nghe Tạ Thanh tự hỏi hơn.
Mà tới lúc đó thì chắc nhiệm vụ cứu rỗi đã thành công rồi.
"Thật à?"
Cái bóng ngạc nhiên, trong lời nói không khỏi có chút tiếc nuối.
"Anh cứ tưởng em sẽ thắc mắc không biết hắn có thật lòng thích em không, hay là rốt cuộc hắn có yêu em không. Hắn đúng là một người rất quái dị, làm anh cũng tò mò theo."
Cái bóng nhìn Lâm Chức, khẽ than thở.
Nghe như châm ngòi ly gián, lại có vẻ chân thành đầy ý sâu xa, để lại không gian cho người ta mơ màng.
Cái bóng cho rằng thiếu niên ngồi đối diện chí ít sẽ có chút tò mò, nhưng khuôn mặt xinh đẹp tới độ ai cũng sẽ phải dừng chân ngắm nhìn lại vẫn không có lấy một gợn sóng, dường như không hề quan tâm.
Người nghe ở trên không có cảm xúc, người nghe ở dưới lại giật thót lo âu.
Tạ Thanh không biết đây là lần thứ bao nhiêu hắn chửi cái bóng của mình, trước đó là cay, lần này là lẫn chút chột dạ.
Những lời ngon ngọt hắn từng nói với Lâm Chức thật ra chẳng có mấy tình cảm trong đó, nhưng giờ thì khác.
Bây giờ khác rồi! Hắn không phải không thích Lâm Chức, hắn... Hắn rất thích.
Cho nên cái bóng chết dẫm này đang làm cái gì vậy, mày thích ngáng chân tao trên con đường tình yêu đúng không.
Bố còn chưa thành công mà mày đã chôn bom ở đây rồi.
Nếu không phải hắn biết Lâm Chức không nghe được, kiểu gì Tạ Thanh cũng sẽ dùng hết sức mà gào mấy tiếng, bảo Lâm Chức đừng nghe cái thứ mắc dịch kia nói vớ vẩn.
Tạ Thanh lòng như lửa đốt dỏng tai nghe âm thanh bên trên, Mạnh Linh lại nhắc nhở hắn có quái vật tới gần.
Trước đó bọn họ đuổi theo lối ra, từ lầu hai tới lầu một. Bởi vì quái vật đi thành đàn, hai người tạm thời đang trốn dưới bàn ăn ở sau bếp.
Đám quái trước đó tụ tập đã tản ra, có hai con đang tiến về phía họ.
Mạnh Linh định để mỗi người giải quyết một con, nhưng Tạ Thanh vốn đang thở dốc nghỉ ngơi bỗng vớ cái chày cán bộp bổ vào đầu mỗi con một cái, cực nhanh giải quyết chúng nó. Hắn ra tay rất nặng, ít nhiều xen lẫn xả giận.
Mạnh Linh ném cho hắn ánh mắt khen ngợi, Tạ Thanh lại không tiếp thu được.
Vốn đã phiền rồi, hắn đang bận nghe xem bên trên nói gì, mấy con quái này còn không có mắt cứ tới gần.
Trong cảm xúc cháy bỏng, Tạ Thanh nghe được Lâm Chức nói.
"Ta biết đáp án."
Lâm Chức rủ mắt, ngón tay tái nhợt vuốt ve hoa văn trên đồng tiền.
Trên tay y còn vết đỏ chưa tan, đó là Tạ Thanh để lại.
Còn rất nhiều vết như vậy nữa, đều bị quần áo che lấp.
"Em biết á? Vậy em cho rằng đáp án là gì?"
Lâm Chức không đáp. Y biết cái bóng đã sốt ruột, biết Tạ Thanh nghe được họ nói chuyện cũng sốt ruột không kém, nhưng vậy thì đã sao.
Mọi chuyện trên thế giới này đều có đáp án, chỉ là không phải tất cả đều biết được đáp án.
Cái bóng than thở: "Vợ ơi, em vô tình thật đấy, sao nói chuyện lại chỉ nói một nửa vậy."
Rõ ràng là nó nói ra trước, giờ nó lại khó chịu.
Tạ Thanh ở trong thế giới bóng cũng khó chịu, không ngồi yên được, tiếp tục tìm kiếm lối ra.
Liên tục chạy như vậy, thể lực của Mạnh Linh đã cạn. Cô bèn nói với Tạ Thanh, cả hai cùng tìm một phòng ở lầu ba trốn tạm nghỉ ngơi. Lúc này Mạnh Linh mới chú ý tới động tác của Tạ Thanh có hơi mất tự nhiên.
Trong bóng tối, cô không thấy rõ sắc mặt hắn, lại từ động tác ấn ngực của Tạ Thanh cảm nhận được nỗi đau của hắn.
Mạnh Linh lo lắng, nhỏ giọng hỏi: "Anh không sao chứ, bị quái vật làm tổn thương à?"
Tạ Thanh nhẹ nhàng đáp: "Không sao, chỉ là bệnh tim phát tác."
"Vậy mà còn không sao?" Mạnh Linh mở to hai mắt. Cô đang định hỏi có thuốc không, lại nghĩ nếu có thì người ta đã uống rồi không cần mình hỏi, bèn nói: "Lát nữa chúng ta cũng không cần chạy quá nhanh đâu, tình trạng của anh cần được ưu tiên. Mặc dù tôi không biết đã trôi qua bao lâu rồi, nhưng chắc chắn chưa tới ngày mai."
"Không sao, tôi sẽ không chết ở chỗ này."
Tạ Thanh hất lên phần tóc mái hơi ẩm ướt, tươi cười khẳng định.
Dù bò hắn cũng phải bò ra, vợ hắn còn đang chờ kìa. Vợ mà tái giá thì hắn có tới cái mộ nào khóc cũng vô dụng.
Trên boong tàu, thiếu niên đi trước cái bóng, thong thả rảo bước.
Cái bóng đi theo y lên lầu hai.
Tầm nhìn ở lầu hai rộng mở, có không ít du khách đang ở chỗ bể bơi, cũng có người lên boong tàu hóng gió. Mấy cái ghế dựa trống không, Lâm Chức bèn nằm lên đó, dùng dù chặn bớt ánh nắng ấm áp.
Lúc này cái bóng mới biết, Lâm Chức không phải vô tình, chỉ là vô tình với nó thôi.
Bởi cơ thể nó lại bị điều khiển. Đến bản thể còn không thoát được khống chế của Lâm Chức, huống hồ là nó đánh cắp cơ thể Tạ Thanh. Nó chỉ có thể đứng bên cạnh Lâm Chức, chịu đựng cái nắng chiếu rọi, nhìn phần bóng trở nên cực kì rõ ràng dưới ánh sáng.
Cái bóng có được ý thức không hiểu, tại sao Lâm Chức lại rạch ròi giữa nó và Tạ Thanh như vậy, rõ ràng nó là một phần của Tạ Thanh, nó cũng là Tạ Thanh.
Mỗi cái bóng có ý thức đến nay đều cho là vậy. Bọn chúng đã theo dõi chủ thể lâu như vậy, từ khi chủ thể sinh ra chúng đã tồn tại, có cùng kí ức với chủ thể, cùng tư duy, cùng cách thức hoạt động, bọn chúng chính là chủ thể.
Nhưng hiển nhiên Lâm Chức không cho là vậy, cái bóng không hỏi tại sao y lại nghĩ như thế, vì không có ý nghĩa.
Nó lẳng lặng nhìn thiếu niên chợp mắt trên ghế nằm, vì chỉ một lúc nữa thôi, ý thức của nó sẽ tan biến, nó sẽ trở về làm một cái bóng.
Thời gian dài bị loại ánh sáng cường độ mạnh này chiếu rọi, Tạ Thanh cũng khó mà không tìm được lối ra.
Dựa theo quy tắc trò chơi, bọn chúng thường sẽ cố gắng trốn ở nơi có bóng râm khi trời sáng, đến tối thì không bật đèn, cố gắng che không cho bóng xuất hiện, tránh ánh sáng nhân tạo lẫn ánh trăng ánh nắng, khiến ánh sáng từ lối ra cực kì yếu ớt.
Loại hành vi này đương nhiên quá kì lạ, thỉnh thoảng sẽ khiến những người chơi chưa tới thế giới bóng hoài nghi, sau đó có mâu thuẫn. Những người chơi trở về từ thế giới bóng cũng sẽ khiến chúng thất bại.
Nhưng một cái bóng bị buộc phải phơi nắng như nó chắc là con duy nhất.
Nhưng nó không giận cũng không oán. Nó không thể, bởi vì nó thích Lâm Chức, bởi vì Tạ Thanh thích Lâm Chức.
Không biết đáp án trong lòng Lâm Chức có giống vậy không, nhưng nó sẽ không chủ động hỏi.
Nó sắp tan biến rồi, còn lâu mới làm chuyện có lợi cho Tạ Thanh.
Lâm Chức chờ mãi chờ mãi, cuối cùng buồn ngủ thật.
Cái này không phải là mệt về mặt thể xác, mà là loại mệt khi sử dụng sức mạnh liên tục.
Y đã khống chế cơ thể Tạ Thanh được một lúc lâu, hồn lực của y cũng không phải là vô tận. Nhất là ở dưới ánh mặt trời, sức mạnh của y bị khắc chế nên suy giảm, tốc độ tiêu hao nhanh hơn nhiều.
Y bảo 01 theo dõi, có vấn đề gì thì đánh thức y ngay.
Ngô Trọng Xuyên, Cảnh Dịch và Trần Vận đều ở tầng hai, phân bố rải rác ở các góc, tránh cho có chuyện xảy ra, cũng đề phòng lỡ bản thân bị thương không trốn được.
Bọn họ nhìn Tạ Thanh đứng im bên cạnh trông coi Lâm Chức, cảm thấy khá lạ, nhưng dù sao không phải người quen, lại cũng không có manh mối gì để trao đổi nên đều không tới gần. Biết đâu đây là cách thức chung đụng của cặp tình nhân này thì sao.
Lâm Chức nhắm mắt, tính toán sức mạnh còn lại, không khỏi phiền muộn cau mày.
Y không thể tiêu hao hết sức mạnh, Tạ Thanh lại chưa chắc đã ra được ngay, y không thể để mình rơi vào thế bị động.
Sương mù xám trắng chui vào cơ thể Tạ Thanh, sau đó chạy ra trở lại cơ thể Lâm Chức.
Lâm Chức gỡ bỏ khống chế với cơ thể Tạ Thanh, định đợi sức mạnh khôi phục chút rồi trói tiếp mang ra phơi nắng.
Y không buồn mở mắt, tiếp tục nằm trên ghế, trông như ngủ mất rồi.
Lâm Chức không để ý cái bóng được cởi trói xong sẽ đi đâu, dù sao thuyền cũng chỉ có như vậy, nó trốn chỗ nào y cũng tìm được, càng miễn bàn y còn có 01 có thể định vị tọa độ.
Thanh niên cử động cơ thể đã hơi cứng, mặt và cổ bị phơi nắng đến đỏ hồng.
Nó cũng không đi mà ngồi xuống cái ghế khác, ở trong bóng râm ngắm nhìn khuôn mặt ngủ của Lâm Chức.
Trần Vận ở chéo bên kia thấy bọn họ như vậy thì cảm thán: "Còn trẻ đúng là thích thật đấy."
Cả ngày dính lấy nhau cũng chẳng ngán, dường như chỉ cần thấy đối phương là vui rồi.
Một nữ du khách đang bế con nghe chị nói vậy thì tươi cười kể lại chuyện của bản thân khi còn trẻ.
Trần Vận cũng không ngại người này chỉ là một NPC trong phó bản, kiên nhẫn lắng nghe.
Chị cứ nghĩ trên thuyền này sẽ xuất hiện sự kiện giết người, đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống có người chết chìm trong bể bơi hoặc là có thi thể rơi xuống boong tàu. Nhưng chẳng có gì xảy ra hết, càng khiến chị ngồi không yên, phải tìm ai đó nói chuyện.
Hai người trò chuyện rất vui, đến khi đứa bé khóc mới cắt ngang cuộc hội thoại. Người phụ nữ kia có vẻ vẫn chưa thỏa mãn, nhưng cô phải về phòng cho con bú, không tiện làm thế trước mặt công chúng.
Người phụ nữ vỗ về đứa con trong lòng, tươi cười nói tạm biệt với Trần Vận: "Có rảnh tôi với chị lại nói chuyện tiếp nhé, dù sao cũng ở trên thuyền."
Trần Vận gật đầu, tầm mắt đảo qua lầu hai, phát hiện do mình mải buôn chuyện nên Ngô Trọng Xuyên và Cảnh Dịch đã đi từ lúc nào. Còn Mạnh Linh, chị vẫn chưa thấy cô gái đó sau bữa sáng.
Cũng may Lâm Chức và Tạ Thanh vẫn ở chỗ ghế dựa bên kia, Trần Vận thoáng yên tâm hơn.
Chị thấy Tạ Thanh đột nhiên đứng dậy, bèn đi tới muốn thảo luận với hắn chuyện trong phó bản. Tạ Thanh lại nhẹ nhàng lắc đầu với chị, ngón trỏ dán lên môi, ra hiệu cho chị giữ im lặng.
Trần Vận gật đầu, nhìn hắn đi tới bên Lâm Chức, cúi người bế thiếu niên lên.
Chị không khỏi nhướng mày, còn trẻ nên thích nhỉ.
Lúc Tạ Thanh đến gần, Lâm Chức nghe được tiếng 01 nhắc nhở trong đầu.
Y bị bao phủ trong bóng râm, đối diện với cặp mắt của thanh niên.
Tạ Thanh thân mật nói: "Vợ ơi, ngủ ở đây không thoải mái đâu, chúng ta về phòng nhé."
Lâm Chức không đáp, buồn ngủ tiếp tục nhắm mắt, mặc cho Tạ Thanh bế mình đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương