Chủ nhật là ngày diễn ra loạt trận mở màn Hội khỏe trời lại nắng đẹp lạ kỳ, dường như chẳng còn chút dấu vết gì của cơn mưa xối xả những ngày trước, thay vào đó là bầu trời cao vút, mây trắng như bông và từng cơn gió nhè nhẹ đem lại cho những người có mặt trên sân một cảm giác dễ chịu khoan khoái.

Mới sáu giờ sáng mà sân cỏ đã rộn ràng tiếng học sinh nói nói cười cười, các đội bóng đã tập trung đông đủ để chuẩn bị cho lễ khai mạc giải đấu, không những các cầu thủ mà còn có cả các cổ động viên nhiệt huyết của các lớp cũng có mặt đông đủ để "tiếp lửa" cho thành viên lớp mình.

"Dù thắng hay thua thì trong lòng bọn tao thì chúng mày vẫn luôn là những nhà vô địch!" Hải Linh cười nói vui vẻ, hùng hổ tuyên bố, "Nhưng cũng đừng để thua cách biệt quá nhá, nhục lắm..."

Minh đứng gần đó nghe vậy chỉ bình tĩnh ngửa đầu uống một ngụm nước rồi đáp: "Yên tâm, bọn tao sẽ cố gắng chỉ để thua cách biệt một quả."

"Thế còn được." Hải Linh vỗ vai Minh căn dặn, "Nhớ kèm chắc thằng Quý nhưng nhất định không được chơi triệt hạ nhé, lớp trưởng lớp mình mà thấy chắc đau lòng chết mất."

Minh liếc nhìn Hải Linh một cái, gằn giọng: "Hoá ra trong mắt mày tao là người như thế à?"

Hải Linh nghe thấy thế lập tức cười ha hả như được mùa, chỉ là còn chưa kịp mở miệng đáp lại thì Vũ Thiên Phú từ đâu bay đến mạnh mẽ kẹp lấy cổ con bé, hung hăng lườm Minh một cái rồi mới vào vấn đề chính.

"Matcha Latte nóng giảm đường của bé yêu đây." Phú vừa nói vừa liếc nhìn quanh khán đài của 10A2, "Nguyệt Ánh đâu rồi, Quý nhờ tao mua cho người ta một cốc nữa này."

Hải Linh hút một ngụm Matcha Latte còn nóng sau đó mới nói: "Tao không biết nữa, từ sáng tới giờ chưa thấy đâu."

"Ừ thế mày cầm hộ bạn ấy đi, tao về lớp đây."

Hải Linh gật đầu, đưa tay nhận lấy cốc nước từ tay Phú sau đó gọi điện hỏi Nguyệt Ánh đang lạc trôi nơi nào. Mãi tới khi còn mười phút nữa là bắt đầu trận đấu thì Nguyệt Ánh mới hớt hải chạy đến, trong tay còn cầm một túi bông băng thuốc đỏ.

"Trận đấu sắp bắt đầu chưa?"

Nguyệt Ánh vừa nói vừa đặt đống đồ trên tay xuống hàng ghế khán đài, mắt nhìn ra sân cỏ nơi hai đội đang khởi động làm nóng người trước khi bước vào trận đấu mở màn trong buổi sáng ngày hôm nay.

Chẳng biết có phải do chiều cao quá nổi bật của Quý hay không mà Nguyệt Ánh vừa liếc mắt nhìn một cái đã nhìn thấy cậu đang đứng giữa đám đông với màu áo đỏ nổi bật, ánh mắt cũng đang nhìn về phía nó.

Nguyệt Ánh nhoẻn miệng cười, khẽ vẫy tay với chàng cầu thủ mang số áo 20 trong sân.

Một cơn sóng nhỏ lan dọc khán đài khi Quý mỉm cười đáp lại, bàn tay giơ cao vẫy vẫy một cách tự nhiên như thể chỉ đang chào một người bạn nhưng ánh mắt dịu dàng ấy lại như chứa đựng cả một khoảng trời riêng mà chỉ có Nguyệt Ánh mới hiểu.

"Ôi trời ơi! Cổ vũ lớp mình thì cổ vũ, sao lại vẫy tay với lớp bên như thế hả Ánh ơi!" Hải Linh vừa bê thùng nước xuống hàng ghế vừa giả vờ gào lên trách móc, nhưng vẻ mặt thì lại không che giấu nổi sự thích thú.

"Thì... người ta là người quen, không chào ngại lắm." Nguyệt Ánh mím môi đáp, cố tình nói tỉnh rụi nhưng đôi tai đã ửng hồng từ bao giờ.

"Người quen mà là người đặc biệt, đúng không?" Hải Linh nháy mắt, khiến Nguyệt Ánh chẳng biết giấu mặt vào đâu.

Trên sân, tiếng còi vang lên báo hiệu hai đội vào vị trí chuẩn bị khai trận. Các cổ động viên lớp 10A2 bắt đầu đồng thanh hô vang tên lớp, khua trống phất cờ, không khí nóng dần lên dù mới chỉ là sáng sớm.

Nguyệt Ánh nhìn Quý, thấy cậu đứng ở vòng tròn giữa sân, cúi xuống nhìn quả bóng trên chấm tròn sau đó cậu từ từ ngẩng đầu, ánh mắt đã tràn ngập sự quyết tâm giành chiến thắng.

Tiếng còi của trọng tài vang lên, cùng lúc đó Quý cũng lùi về sau chạy ba bước lấy đà và sút thật mạnh vào quả bóng. Nguyệt Ánh nhìn Quý, thấy cậu đứng ở vòng tròn giữa sân, cúi xuống nhìn quả bóng trên chấm tròn sau đó cậu từ từ ngẩng đầu, ánh mắt đã tràn ngập sự quyết tâm giành chiến thắng.

Tiếng còi của trọng tài vang lên, cùng lúc đó Quý lùi lại vài bước, hít một hơi thật sâu. Chỉ vài giây sau đó, cậu dứt khoát lao tới, chân vung mạnh sút bóng bay vút đi, xoáy theo một quỹ đạo cong, xé gió hướng thẳng về phía khung thành. Cả sân nín thở chờ đợi.

Một tiếng "Bịch!" vang lên rõ mồn một, bóng găm thẳng vào lưới, thủ môn 10A2 dù đã bay người hết cỡ nhưng vẫn không thể cản phá.

Tỉ số nâng lên thành 1-0 cho 10A1, người ghi bàn là Đinh Phú Quý.

Tiếng reo hò như vỡ òa trên khán đài lớp 10A1, gương mặt ai cũng tươi tỉnh sau pha ghi bàn chấn động của lớp phó. Trong sân cỏ, cầu thủ lớp 10A1 vui vẻ đập tay ăn mừng với Quý, hò hét không ngừng. Còn trên khán đài, Nguyệt Ánh đứng bật dậy, đôi tay vô thức siết chặt lại trước ngực, khuôn mặt vừa vui mừng lại vừa lo.

"Vãi đạn! Thằng Quý sút một phát ghi bàn từ giữa sân!"

"Ôi! Đúng là không hổ danh rể lớp mình, đã đá bóng hay lại còn học giỏi."

"Lớp trưởng nhớ giữ chắc chàng rể kẻo bị nẫng tay trên nhá!"

Mấy lời trêu chọc xung quanh lọt vào tai khiến Nguyệt Ánh đỏ bừng mặt, nhưng hơn hết nó lại cảm thấy tự hào, người nó thích tài giỏi như thế đó.

Ngay lúc ấy, như có linh cảm, Quý bất chợt ngẩng đầu nhìn về phía khán đài. Ánh mắt hai người chạm nhau giữa hàng trăm ánh nhìn náo nhiệt và trong giây lát, mọi âm thanh xung quanh dường như mờ đi, chỉ còn lại một nụ cười nhẹ trên môi cậu và một cái gật đầu rất khẽ.

Nguyệt Ánh siết nhẹ tay lại, tim đập nhanh không kịp đếm. Nó không biết phải gọi cảm giác này là gì, chỉ thấy trong lòng dâng lên một niềm hạnh phúc nhẹ như gió sớm. Phải rồi, người mà nó thích, cũng đang dõi theo nó giữa đám đông ồn ã này, dành cho nó ánh mắt đặc biệt ấy. Chẳng cần hoa hồng hay nhẫn kim cương, một cái nhìn cũng đủ làm trái tim rung lên.

"Trời ơi lớp trưởng cười kìa! Rồi, chết chắc rồi!"

"Thấy chưa, bảo mà, hai đứa này không có gì mới lạ!"

"Chắc cuối năm trường phải mời làm đại sứ học đường mất thôi!"

"Hai đứa này đẹp đôi thế mà vẫn chưa yêu nhau nhỉ..."

Thế là cuộc trò chuyện của lớp 10A2 lạc hẳn sang vấn đề tình cảm học đường chứ không phải là pha bóng đẹp mắt vừa rồi của Quý, ai ai cũng vui thay cho lớp trưởng vì đã tìm được tình yêu đầu tiên của đời mình, lại còn là trong khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời.

Quay trở lại với diễn biến của trận đấu, chỉ trong mười phút đầu lớp 10A1 đã dâng cao đội hình để tìm kiếm những bàn thắng nhưng 10A2 cũng chẳng vừa, sau cú sút từ xa của Quý thì cả đám cũng đã biết lùi về phòng thủ để chờ cơ hội phản công.

Với tư cách là đội trưởng, Minh nhìn thế trận trên sân, khẽ thở dài nhưng không nản chí, cậu ta tập trung cao độ để có thể tìm ra kẽ hở của đối phương và từ đó đem về một bàn thắng gỡ hoà nhằm cân bằng tỉ số.

Và cơ hội ấy đã đến với lớp 10A2 khi hậu vệ của đối phương sơ hở, Minh không bỏ lỡ thời cơ, nhanh như chớp cậu ta cắt bóng rồi lao thẳng về phía khung thành đối phương bằng tốc độ nhanh nhất. Tiếng hò reo từ khán đài dường như tiếp thêm sức mạnh, từng bước chạy của Minh trở nên mạnh mẽ và dứt khoát hơn bao giờ hết.

"Chuyền! Chuyền bóng cho tao!"

Một tiếng hô vang lên, Điền đang băng lên vượt qua hàng rào phòng thủ của 10A1 ở cánh trái, không bị ai kèm. Minh chỉ kịp liếc mắt nhìn một cái rồi quyết định chuyền bóng ngay trong tích tắc.

Bóng lăn một đường ngọt lịm, vừa đủ lực, vừa đúng vị trí. Điền không hề do dự, lập tức tung cú sút thật mạnh và chuẩn xác khiến thủ môn đối phương không kịp phản ứng.

Bàn thắng gỡ hoà đã đến với 10A2! Tiếng còi báo hiệu bàn thắng vang lên cùng tiếng hò hét vỡ òa từ lớp 10A2. Cả khán đài như nổ tung, học sinh đứng bật dậy vỗ tay rầm rầm.

"Má! Đỉnh vãi Điền ơi!"

"Minh đá hay vãi nhồn!"

"Tao yêu cả hai chúng mày! Minh ơi! Điền ơi!"

Hải Linh vừa chứng kiến bàn thắng của lớp mình đã đứng bật dậy, chỉ hận không thể lao xuống sân cỏ ăn mừng chung với đội bóng của lớp.

"Ôi! Trận này có hy vọng thắng rồi!" Hải Linh cười tít mắt, "Mong là hiệp sau lớp 10A2 cũng để lộ sơ hở để lớp mình tiến lên."

"Mày mơ đẹp quá Hải Linh ơi." Một đứa bất ngờ lên tiếng, "Nếu nhận xét một cách công bằng thì lớp mình dưới cơ 10A1, lớ ngớ là lại bị thủng lưới tiếp cho mà xem."

"Tao thấy đúng thật á, chúng mày nhìn kìa, 10A1 lại dâng đội hình lên rồi." Một đứa khác lại nói, "Nhưng mà tao cũng mong lớp thắng."

Vừa dứt lời, lại một bàn thắng được ghi và người nâng tỉ số vẫn là đội trưởng đội bóng đá của lớp 10A1 – Đinh Phú Quý.

"Chết rồi, lại thua thêm một quả nữa rồi!" Hải Linh kêu lên, ôm đầu trong tuyệt vọng, "Lớp trưởng, lớp mình có nên giơ bảng trắng đầu hàng luôn không?"

Nguyệt Ánh mím môi, ánh mắt vẫn dán chặt xuống sân cỏ nơi chàng trai áo đỏ mang số 20 vừa ăn mừng cùng đồng đội. Trái tim nó vừa thắt lại vì bàn thua, lại vừa nở rộ một cách kỳ lạ khi thấy Quý cười rạng rỡ giữa tiếng reo hò vang dội.

"Trông lớp mình có vẻ đang xuống tinh thần thật." Một bạn nam thở dài, nhận xét, "Nhưng cũng phải công nhận là 10A1 đá bài bản thật đấy, dàn trải đội hình tốt, chuyền bóng lại mượt."

"Ờ thì..." Hải Linh chống cằm, lẩm bẩm, "Đá hay thật, nhưng mà Quý thắng thì lớp mình lại tự dưng thấy hơi tức."

"Ừ thì lớp mình thua, nhưng lớp trưởng lại thắng." Một đứa lém lỉnh chen vào khiến cả đám cười khanh khách, còn Nguyệt Ánh chỉ biết quay mặt đi giấu nụ cười nhè nhẹ cùng gò má đỏ ửng.

Tiếng còi kết thúc hiệp đấu của trọng tài vang lên như khép lại những giây phút thi đấu đầy kịch tích, khán đài vỡ oà trong tiếng vỗ tay, tiếng reo hò cổ vũ vang vọng khắp sân, còn dưới sân cỏ cầu thủ hai đội cũng rảo bước về khu vực của lớp mình để nghỉ giữa hiệp.

Nguyệt Ánh ở lại phục vụ các cầu thủ của lớp nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía khán đài lớp 10A1, nơi Quý đang nghỉ ngơi cùng đồng đội.

Một lúc sau, như cảm nhận được ánh mắt quen thuộc đang hướng về phía mình, Quý bất giác quay sang nhìn lại. Giữa hàng loạt âm thanh hỗn độn và cảnh tượng náo nhiệt, ánh mắt hai người lại một lần nữa chạm nhau, lặng lẽ nhưng tình cảm.

Lớp phó 10A1 mỉm cười, nhẹ nâng chai nước trong tay như một cách chào từ xa, dùng ánh mắt nói với Nguyệt Ánh: "Đừng lo, mình ổn."

Nguyệt Ánh lập tức bắt được tín hiệu. Nó mím môi, cố nén nụ cười sắp nở nhưng khoé môi đã tự động cong lên, trong lòng bỗng thấy ấm áp đến lạ như thể giữa cuộc chiến giành chiến thắng kia, chỉ cần một ánh nhìn thôi là đã đủ tiếp thêm năng lượng cho Nguyệt Ánh.

Đứng từ xa quan sát bạn thân, Hải Linh cười nhẹ rồi chạy lại, vỗ vai Nguyệt Ánh một cái: "Này, tình lại đi bà nội, người ta đá xong hiệp bóng thôi chứ có phải cầu hôn đâu mà bà nhìn người ta đắm đuối thế?"

"Mày im đi!" Nguyệt Ánh đỏ mặt, "Mày nói thêm câu nữa là tao bảo thằng Minh cho mày vào sân đá thay luôn đấy."

Hải Linh bĩu môi: "Mày không phải doạ, giải này là bóng đá nam chứ có phải nữ đâu mà tống tao vào đá."

Nguyệt Ánh cạn lời, không thèm cãi nhau với Hải Linh nữa mà quay sang đưa tay mát cho Minh lau mồ hôi, miệng không ngừng hỏi han động viên các thành viên của đội bóng.

Một hồi còi khác lại vang lên, báo hiệu hiệp hai sắp bắt đầu. Các cầu thủ trở lại sân trong tiếng cổ vũ vang rền, từng bước chân chắc nịch và ánh mắt sáng bừng quyết tâm. Nguyệt Ánh đứng bên đường biên, bàn tay siết nhẹ chiếc khăn đã thấm mồ hôi, lòng thầm cầu mong mọi chuyện sẽ thật yên ả, không thẻ phạt, không va chạm, không ai bị thương.

Gió cuối thu se lạnh lùa qua mái tóc, phả vào lòng một cảm giác vừa lo lắng vừa rạo rực. Bóng lăn trên sân, những bước chân, những tiếng hô gọi, tất cả hòa vào nhau tạo thành một bản hòa tấu sôi động giữa sân trường, nơi tuổi trẻ đang rực rỡ cháy hết mình vì tập thể.

Ở một khoảnh khắc nào đó, Nguyệt Ánh lại liếc mắt nhìn về phía Quý, người đang di chuyển linh hoạt trên sân với sự tập trung cao độ. Nó không rõ từ bao giờ bản thân lại quan tâm đến cậu đến thế, chỉ biết là mỗi nhịp tim, mỗi hơi thở đều như đồng điệu với từng chuyển động của người ấy.

Giữa tiếng gió, tiếng hò reo và nắng nhẹ cuốithu, Nguyệt Ánh biết... đây là một trong những ngày tháng rực rỡ nhất của thanhxuân mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện