Ngày diễn ra kỳ thi khảo sát chất lượng giữa kỳ, trời đổ mưa lớn như muốn khóc thay cho tâm trạng suy sụp của học sinh sau khi làm xong bài thi Toán kinh dị nhất trần đời do chính tay tổ trưởng tố Toán biên soạn.
Ngay từ lúc bước ra khỏi phòng thi, tiếng thở dài vang lên khắp hành lang như một bản đồng ca buồn của khối Mười. Có người gục đầu lên lan can khóc lên khóc xuống, có người dán mắt vào đề thi mà lẩm bẩm không thôi.
"Câu 3 đáng lẽ mình phải đặt điều kiện trước..."
"Đã hàm bậc ba lại còn m lồng m nữa thì ai chịu nổi hả đồn lề ơi!"
Nguyệt Ánh bước chậm rãi bên cạnh Hải Linh, trong tay vẫn cầm chặt tờ đề thi bị thấm ướt vài giọt mưa. Mặt nó lặng như tờ, không phải vì tiếc nuối bài làm, mà là vì vẫn chưa hiểu tại sao người ra đề lại có thể nghĩ ra một câu hỏi khiến học sinh muốn ngất ngay trên bàn thi như câu 150, đã vậy lại còn là trình bày tự luận!
"Đừng nói gì cả." Hải Linh ngắt lời khi thấy Nguyệt Ánh định quay sang, giơ tay làm dấu X trước mặt, "Tao đang để não phục hồi sau chấn thương hàm số."
Phía trước, Quý đang che ô chờ sẵn, ánh mắt bắt gặp nhóm bạn liền giơ tay vẫy, nụ cười dịu dàng vẫn như thường lệ.
"Thi xong rồi thì đi ăn bánh mì không?" Quý hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đủ sức kéo tâm trạng tụt dốc của cả nhóm ngoi lên đôi chút.
Hải Linh chép miệng: "Chỉ có đồ ăn ngon mới có thể làm tao vui lên sau tổn thương mà bài thi Toán gây ra."
Nguyệt Ánh khẽ cười, rồi quay sang nhìn Quý, bắt gặp ánh mắt cậu nhìn mình chăm chú, ánh mắt ấy như muốn nói rằng: "Bạn làm tốt rồi, không có gì phải lo lắng cả."
Người ra khỏi phòng thi muộn nhất là Vũ Thiên Phú, từ xa cậu ta đã hét lớn như muốn xả hết những áp lực trong bao ngày qua hoà vào màn mưa.
"Trời ơi! Cuối cùng cũng thi xong! Hội khoẻ ơi tao tới đây!"
Tiếng hết của Phú vang dội khắp sân trường, cả hành lang bỗng chốc đều quay lại nhìn cậu ta với ánh mắt... như nhìn một người tâm thần. Nhưng mặc cho bao nhiêu ánh mắt đang nhìn, Vũ Thiên Phú vẫn dứt khoátbước thẳng ra giữa sân, hai tay dang rộng như thể vừa giành chiến thắng sau một trận chiến sinh tử cho dù chiếc áo đồng phục trên người có ướt sũng đến đâu, mái tóc rối bời vì màn mưa thì cậu ta vẫn nở một nụ cười tươi rói.
Hải Linh vừa nhìn thấy cảnh này đã ôm bụng cười nghiêng ngả: "Má ơi! Đứa này hài vãi chưởng!"
Nguyệt Ánh che miệng cười, mắt nhìn theo bóng dáng bạn cùng lớp đang quay vòng vòng dưới mưa như đứa trẻ được nghỉ học.
"Hay là mình cũng ra tắm mưa như các bạn ấy đi?" Nguyệt Ánh vừa nói vừa kéo nhẹ vạt áo sơ mi của Quý như muốn làm nũng.
Quý khựng lại nửa giây, ánh mắt dịu dàng nhìn Nguyệt Ánh đang hào hứng ngẩng lên nhìn cậu giữa hành lang nhộn nhịp tiếng nói cười.
"Không được!" Quý cười, giọng quan tâm, "Bạn ra đó rồi ốm ra đấy thì sao, chưa kể bạn còn đang mặc áo sơ mi trắng nữa, ra mưa là lộ hết đấy."
Nguyệt Ánh nghe xong sững cả người, hai má lập tức đỏ ửng lên như vừa bị nắng chiếu giữa cơn mưa. Nó vội cúi gằm mặt, tay buông vạt áo cậu ra, giọng lí nhí: "Bạn... bạn chẳng biết nói giảm nói tránh gì cả!"
Quý bật cười, giọng pha chút trêu chọc nhưng đầy dịu dàng: "Mình đâu có nói sai, mình chỉ lo cho bạn thôi mà."
Nguyệt Ánh lườm cậu một cái, nhưng gương mặt vẫn ngại ngùng. Cơn mưa vẫn rả rích ngoài sân, từng giọt nước long lanh đọng lại trên khung cửa kính nơi hai người đang đứng.
"Vậy mình đứng đây nhìn mưa cùng bạn cũng được..." Nguyệt Ánh khẽ nói, giọng nhỏ như tiếng mưa gõ vào tán lá, "Không cần ra sân nữa, chỉ cần ở đây là đủ rồi."
Quý khẽ nghiêng đầu, ánh mắt chạm vào ánh mắt nó, không cần thêm một lời nào nữa. Bởi trong khoảnh khắc ấy, mưa ngoài trời chỉ còn là một phông nền dịu dàng cho hai trái tim đang lặng lẽ rung động.
...
Cuối cùng thì Hội khỏe cấp trường – sự kiện được mong chờ nhất học kỳ cũng chính thức khởi động. Nhưng thật lòng mà nói, đám học trò háo hức đâu phải vì tinh thần thể thao cao cả hay khát vọng mang vinh quang về cho lớp. Mà đơn giản là... được nghỉ học vào tất cả các buổi chiều có thi đấu.
Không bài kiểm tra, không bị gọi lên bảng. Thử hỏi còn gì tuyệt vời hơn? Mọi người đều vui nhưng mỗi lớp đều có một người đau khổ, người đó không ai khác chính là lớp phó lao động bởi mỗi khi cậu ta cầm danh sách đăng ký dự thi đến ai là ai nấy đều lắc đầu nguầy nguậy từ chối tham gia.
"Mệt chết tao rồi!" Hoàng Gia Minh vừa nói vừa không hề kiêng dè mà ngồi phịch xuống bục giảng, "Mỗi việc đăng ký tham gia Hội khoẻ thôi mà tao gào khản cổ mà chẳng đứa nào chịu đi."
Hải Linh thấy vậy mới ngó đầu nhìn vào danh sách trong tay Minh sau đó nhún vai ra vẻ đồng cảm: "Tao nghĩ mày nên tự an ủi rằng ít ra mấy môn như bóng đá, bóng rổ, cầu lông, bơi đều đủ người cả rồi. Còn mỗi mấy môn khó kiếm giải như chạy tiếp sức, nhảy cao với nhảy xa là thiếu người thôi."
"Thế mới khó cho tao đấy." Minh thở dài, "Ước gì có ai đó giúp tao làm nhiệm vụ khích lệ mọi người đăng ký là tao yêu người đấy suốt đời."
"Yêu cả đời á?" Hải Linh bật cười, giọng nửa đùa nửa châm chọc, "Đừng hứa suông chứ không lát nữa có người nhận lời thì lại chạy mất dép!"
"Đùa tao à?" Gia Minh lườm Linh một cái, "Cái mặt tao có giống người không biết giữ lời không?"
"Có chứ!" Hải Linh đáp tỉnh bơ, "Trông còn rất giống là đằng khác!"
Cả hai nhìn nhau trong một giây rồi cùng phá lên cười.
Bên ngoài lớp học, ánh nắng buổi chiều rọi xiên qua tán phượng thưa lá, phản chiếu lên ô cửa những đốm sáng lấp lánh như bụi vàng. Không khí trong lớp ồn ào vừa đủ, pha chút nhốn nháo thường thấy của buổi học sau những kỳ thi căng thẳng.
Đúng lúc ấy, một giọng nói cất lên từ phía bàn sau, êm như gió thoảng mà rõ ràng tới mức cả hai đều nghe thấy.
"Nếu thật sự nghiêm túc thì tớ giúp cậu một tay."
Cả Hải Linh lẫn Minh đều đồng loạt quay đầu lại. Người vừa lên tiếng là Trần Thùy An, một học sinh ngoan trong lớp nổi tiếng với khả năng "đọc cả đống sách không chớp mắt nhưng nói một câu cũng phải suy nghĩ ba lần".
Minh há hốc mồm, biểu cảm y như thể vừa mới thấy gà biết bơi: "Ơ... cậu nói thật á?"
Thùy An hơi nghiêng đầu, gật nhẹ: "Ừ, nhưng tớ có một điều kiện."
"Cậu cứ nói đi." Minh chưa gì đã gật đầu lia lịa.
"Nếu tớ rủ được đủ người điền vào chỗ trống trong danh sách..." Thùy An ngừng lại một nhịp, ánh mắt bình thản như đang đọc bảy hằng đẳng thức đáng nhớ, "Thì cậu phải làm tài xế riêng đưa tớ đi học đội tuyển trong vòng một tuần."
Minh suýt thì sặc nước bọt. Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, Hải Linh đã cười phá lên: "Ôi trời ơi, chưa yêu đã bị bóc lột sức lao động!"
Minh vẫn còn ngẩn người, trong đầu quay như chong chóng. Một phần là vì sốc, phần còn lại là vì hình như tim đang đập hơi nhanh.
Trần Thùy An lại lên tiếng, vẫn cái giọng dửng dưng như không: "Cậu bảo sẽ yêu người giúp cậu cả đời mà."
"Ờ thì... ừ... thế thì..." Minh lắp bắp, "Xe đạp hay xe máy, cậu chọn đi!"
"Xe gì cũng được, miễn là cậu đèo."
Hải Linh chứng kiến một màn này mới biết tin rằng Thuỳ An không nói đùa, nhưng chuyện kỳ lạ là... một người ít nói nổi tiếng như An tại sao lại bất ngờ đưa ra một lời đề nghị gây sốc như thế, huống hồ bình thường đâu có thấy hai người đó nói chuyện với nhau câu nào.
Chuyện này cũng nhanh chóng tới tai Nguyệt Ánh, nó không nói gì nhiều, chỉ bình thản nói một câu: "Quan tâm chuyện của người khác làm gì, miễn là lớp đủ người tham gia Hội khoẻ là được rồi." Nói xong nó lại cúi xuống tô lại nét chữ đang viết dở trong sổ tay, như thể những gì vừa nghe được chỉ là làn gió thoảng ngang tai, không đáng để bận lòng.
Hải Linh ngồi bên, chống cằm nhìn bạn thân bằng ánh mắt khó hiểu: "Mày không thấy kỳ lạ à, tao thì thấy lạ lắm luôn ấy. Một người chẳng bao giờ thấy chủ động giơ tay phát biểu trước lớp, đến họp câu lạc bộ cũng chỉ nói đúng ba từ 'Em đồng ý' mà nay lại chủ động giúp đỡ thằng Minh. Không lẽ Thuỳ An thích Minh thật?"
Nguyệt Ánh bật cười, nhét bút vào hộp rồi ngẩng đầu lên, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.
"Nếu thật thế thì cũng bình thường mà, tình cảm đâu phải lúc nào cũng rầm rộ mới là yêu. Có những người thích ai đó, chỉ cần một lý do đủ mạnh là sẽ tự khắc tiến một bước."
"Câu này nghe quen quen nha!" Hải Linh chun mũi, nhìn bạn đầy ẩn ý, "Có phải bạn thân tôi cũng từng tiến một bước chỉ vì ai đó hỏi 'Muốn ngồi thư viện tầng mấy' không nhỉ?"
Nguyệt Ánh đỏ mặt, đưa tay đập nhẹ vào cánh tay Hải Linh.
Hải Linh bật cười khúc khích, không nói gì thêm, chỉ liếc sang phía cuối lớp nơi Minh đang vừa hí hoáy tô đậm tên Thùy An trên bảng đăng ký, vừa... cười một mình như một thằng khờ.
Mùa Hội khỏe năm nay, có vẻ không chỉ là mùa thi đấu thể thao nữa rồi. Mà còn là mùa của những lời thầm thì nhỏ nhẹ, mùa của những bước chân âm thầm tiến lại gần nhau, mùa của những trái tim bối rối lần đầu biết đập nhanh vì nhau.
Mấy hôm sau, khi tất cả danh sách các đội dự thi được nộp lên, ban tổ chức Hội khỏe quyết định tổ chức một cuộc họp để các đội bốc thăm vòng bảng thi đấu cho bộ môn bóng đá – bộ môn được mong chờ nhất của giải đấu.
Là một lớp trưởng, tất nhiên Nguyệt Ánh không tránh khỏi việc phải góp mặt, trong đầu đã dần nghĩ đến trường hợp xấu nhất.
Nhỡ... 10A1 chung bảng với lớp nó thì sao? Nó nên cổ vũ bên nào?
Nguyệt Ánh thở dài, ủ rũ bước đi bên cạnh Minh còn đang lẩm bẩm nêu ra những cái tên "cần né càng xa càng tốt".
"Mày nghĩ mình chung bảng với những lớp nào là tốt nhất?" Minh bất ngờ quay sang hỏi ý kiến lớp trưởng.
"Bảng nào cũng được, miễn là không chung bảng với 10A1." Nguyệt Ánh buột miệng rồi lập tức chột dạ vì câu nói nghe chẳng khác nào thừa nhận đang thiên vị.
Minh nheo mắt nhìn nó, môi nhếch lên đầy ẩn ý: "Thế là lớp trưởng bắt đầu nghiêng về lớp bên kia rồi đấy à?"
"Đâu có!" Nguyệt Ánh vội phản bác, hai má bất giác đỏ lên, "Tao chỉ là đang nghĩ nếu chạm trán với 10A1 ở vòng bảng thì lớp mình hết cửa vào vòng trong rồi còn gì."
"Cũng đúng." Minh nhún vai.
Hai người vừa đi vừa rôm rả trò chuyện, cũng may là đến nơi đúng giờ, căn phòng họp lúc bấy giờ đã được lấp kín bởi đại diện các lớp, không khí căng như dây đàn. Ai cũng thấp thỏm, tay đan vào nhau hoặc lẩm nhẩm cầu may. Bốc được bảng nhẹ có thể đi xa, bốc trúng bảng "tử thần" thì coi như dừng cuộc chơi sớm.
Minh là đại diện lớp 10A2 bước lên bốc thăm, tay hơi run vì căng thẳng. Đưa tay vào chiếc hộp nhựa trong suốt, nó chạm phải một mảnh giấy lạnh toát, kéo ra, từ từ mở...
"Lớp 10A2, bảng C."
Cả phòng chưa kịp phản ứng thì Quý đã bình thản bước lên đại diện cho lớp 10A2 bốc thăm chọn bảng đấu.
"10A1, bảng C."
"Ầy!" Một tiếng râm ran nổi lên như ong vỡ tổ.
Gia Minh vỗ trán cái "bốp": "Tới rồi đó! Né gì gặp nấy!"
Nguyệt Ánh cứng người vài giây, sau đó quay sang nhìn Minh với gương mặt vừa buồn cười vừa bất lực: "Chết rồi, giờ tao cổ vũ bên nào cũng thấy có lỗi..."
Minh nhìn nó, cười đầy mờ ám: "Cổ vũ người yêu thì nói là tình cảm, cổ vũ lớp mình thì gọi là trách nhiệm. Tao tò mò xem trái tim mày nghiêng về phía nào hơn đấy lớp trưởng ạ."
Nguyệt Ánh đỏ bừng mặt, mắng khẽ: "Đừng có nói linh tinh!"
Nhưng rồi, khi ánh mắt vô tình bắt gặp bóng Quý đang mỉm cười nhìn mình từ phía cuối phòng, Nguyệt Ánh cũng khẽ mỉm cười đáp lại, lòng rối bời.
Lúc ấy, nó không biết rằng, không chỉ là một giải đấu thể thao, mà mùa Hội khoẻ năm nay sẽ là sân khấu cho rất nhiều điều dở khóc dở cười sắp diễn ra.
Ngay từ lúc bước ra khỏi phòng thi, tiếng thở dài vang lên khắp hành lang như một bản đồng ca buồn của khối Mười. Có người gục đầu lên lan can khóc lên khóc xuống, có người dán mắt vào đề thi mà lẩm bẩm không thôi.
"Câu 3 đáng lẽ mình phải đặt điều kiện trước..."
"Đã hàm bậc ba lại còn m lồng m nữa thì ai chịu nổi hả đồn lề ơi!"
Nguyệt Ánh bước chậm rãi bên cạnh Hải Linh, trong tay vẫn cầm chặt tờ đề thi bị thấm ướt vài giọt mưa. Mặt nó lặng như tờ, không phải vì tiếc nuối bài làm, mà là vì vẫn chưa hiểu tại sao người ra đề lại có thể nghĩ ra một câu hỏi khiến học sinh muốn ngất ngay trên bàn thi như câu 150, đã vậy lại còn là trình bày tự luận!
"Đừng nói gì cả." Hải Linh ngắt lời khi thấy Nguyệt Ánh định quay sang, giơ tay làm dấu X trước mặt, "Tao đang để não phục hồi sau chấn thương hàm số."
Phía trước, Quý đang che ô chờ sẵn, ánh mắt bắt gặp nhóm bạn liền giơ tay vẫy, nụ cười dịu dàng vẫn như thường lệ.
"Thi xong rồi thì đi ăn bánh mì không?" Quý hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đủ sức kéo tâm trạng tụt dốc của cả nhóm ngoi lên đôi chút.
Hải Linh chép miệng: "Chỉ có đồ ăn ngon mới có thể làm tao vui lên sau tổn thương mà bài thi Toán gây ra."
Nguyệt Ánh khẽ cười, rồi quay sang nhìn Quý, bắt gặp ánh mắt cậu nhìn mình chăm chú, ánh mắt ấy như muốn nói rằng: "Bạn làm tốt rồi, không có gì phải lo lắng cả."
Người ra khỏi phòng thi muộn nhất là Vũ Thiên Phú, từ xa cậu ta đã hét lớn như muốn xả hết những áp lực trong bao ngày qua hoà vào màn mưa.
"Trời ơi! Cuối cùng cũng thi xong! Hội khoẻ ơi tao tới đây!"
Tiếng hết của Phú vang dội khắp sân trường, cả hành lang bỗng chốc đều quay lại nhìn cậu ta với ánh mắt... như nhìn một người tâm thần. Nhưng mặc cho bao nhiêu ánh mắt đang nhìn, Vũ Thiên Phú vẫn dứt khoátbước thẳng ra giữa sân, hai tay dang rộng như thể vừa giành chiến thắng sau một trận chiến sinh tử cho dù chiếc áo đồng phục trên người có ướt sũng đến đâu, mái tóc rối bời vì màn mưa thì cậu ta vẫn nở một nụ cười tươi rói.
Hải Linh vừa nhìn thấy cảnh này đã ôm bụng cười nghiêng ngả: "Má ơi! Đứa này hài vãi chưởng!"
Nguyệt Ánh che miệng cười, mắt nhìn theo bóng dáng bạn cùng lớp đang quay vòng vòng dưới mưa như đứa trẻ được nghỉ học.
"Hay là mình cũng ra tắm mưa như các bạn ấy đi?" Nguyệt Ánh vừa nói vừa kéo nhẹ vạt áo sơ mi của Quý như muốn làm nũng.
Quý khựng lại nửa giây, ánh mắt dịu dàng nhìn Nguyệt Ánh đang hào hứng ngẩng lên nhìn cậu giữa hành lang nhộn nhịp tiếng nói cười.
"Không được!" Quý cười, giọng quan tâm, "Bạn ra đó rồi ốm ra đấy thì sao, chưa kể bạn còn đang mặc áo sơ mi trắng nữa, ra mưa là lộ hết đấy."
Nguyệt Ánh nghe xong sững cả người, hai má lập tức đỏ ửng lên như vừa bị nắng chiếu giữa cơn mưa. Nó vội cúi gằm mặt, tay buông vạt áo cậu ra, giọng lí nhí: "Bạn... bạn chẳng biết nói giảm nói tránh gì cả!"
Quý bật cười, giọng pha chút trêu chọc nhưng đầy dịu dàng: "Mình đâu có nói sai, mình chỉ lo cho bạn thôi mà."
Nguyệt Ánh lườm cậu một cái, nhưng gương mặt vẫn ngại ngùng. Cơn mưa vẫn rả rích ngoài sân, từng giọt nước long lanh đọng lại trên khung cửa kính nơi hai người đang đứng.
"Vậy mình đứng đây nhìn mưa cùng bạn cũng được..." Nguyệt Ánh khẽ nói, giọng nhỏ như tiếng mưa gõ vào tán lá, "Không cần ra sân nữa, chỉ cần ở đây là đủ rồi."
Quý khẽ nghiêng đầu, ánh mắt chạm vào ánh mắt nó, không cần thêm một lời nào nữa. Bởi trong khoảnh khắc ấy, mưa ngoài trời chỉ còn là một phông nền dịu dàng cho hai trái tim đang lặng lẽ rung động.
...
Cuối cùng thì Hội khỏe cấp trường – sự kiện được mong chờ nhất học kỳ cũng chính thức khởi động. Nhưng thật lòng mà nói, đám học trò háo hức đâu phải vì tinh thần thể thao cao cả hay khát vọng mang vinh quang về cho lớp. Mà đơn giản là... được nghỉ học vào tất cả các buổi chiều có thi đấu.
Không bài kiểm tra, không bị gọi lên bảng. Thử hỏi còn gì tuyệt vời hơn? Mọi người đều vui nhưng mỗi lớp đều có một người đau khổ, người đó không ai khác chính là lớp phó lao động bởi mỗi khi cậu ta cầm danh sách đăng ký dự thi đến ai là ai nấy đều lắc đầu nguầy nguậy từ chối tham gia.
"Mệt chết tao rồi!" Hoàng Gia Minh vừa nói vừa không hề kiêng dè mà ngồi phịch xuống bục giảng, "Mỗi việc đăng ký tham gia Hội khoẻ thôi mà tao gào khản cổ mà chẳng đứa nào chịu đi."
Hải Linh thấy vậy mới ngó đầu nhìn vào danh sách trong tay Minh sau đó nhún vai ra vẻ đồng cảm: "Tao nghĩ mày nên tự an ủi rằng ít ra mấy môn như bóng đá, bóng rổ, cầu lông, bơi đều đủ người cả rồi. Còn mỗi mấy môn khó kiếm giải như chạy tiếp sức, nhảy cao với nhảy xa là thiếu người thôi."
"Thế mới khó cho tao đấy." Minh thở dài, "Ước gì có ai đó giúp tao làm nhiệm vụ khích lệ mọi người đăng ký là tao yêu người đấy suốt đời."
"Yêu cả đời á?" Hải Linh bật cười, giọng nửa đùa nửa châm chọc, "Đừng hứa suông chứ không lát nữa có người nhận lời thì lại chạy mất dép!"
"Đùa tao à?" Gia Minh lườm Linh một cái, "Cái mặt tao có giống người không biết giữ lời không?"
"Có chứ!" Hải Linh đáp tỉnh bơ, "Trông còn rất giống là đằng khác!"
Cả hai nhìn nhau trong một giây rồi cùng phá lên cười.
Bên ngoài lớp học, ánh nắng buổi chiều rọi xiên qua tán phượng thưa lá, phản chiếu lên ô cửa những đốm sáng lấp lánh như bụi vàng. Không khí trong lớp ồn ào vừa đủ, pha chút nhốn nháo thường thấy của buổi học sau những kỳ thi căng thẳng.
Đúng lúc ấy, một giọng nói cất lên từ phía bàn sau, êm như gió thoảng mà rõ ràng tới mức cả hai đều nghe thấy.
"Nếu thật sự nghiêm túc thì tớ giúp cậu một tay."
Cả Hải Linh lẫn Minh đều đồng loạt quay đầu lại. Người vừa lên tiếng là Trần Thùy An, một học sinh ngoan trong lớp nổi tiếng với khả năng "đọc cả đống sách không chớp mắt nhưng nói một câu cũng phải suy nghĩ ba lần".
Minh há hốc mồm, biểu cảm y như thể vừa mới thấy gà biết bơi: "Ơ... cậu nói thật á?"
Thùy An hơi nghiêng đầu, gật nhẹ: "Ừ, nhưng tớ có một điều kiện."
"Cậu cứ nói đi." Minh chưa gì đã gật đầu lia lịa.
"Nếu tớ rủ được đủ người điền vào chỗ trống trong danh sách..." Thùy An ngừng lại một nhịp, ánh mắt bình thản như đang đọc bảy hằng đẳng thức đáng nhớ, "Thì cậu phải làm tài xế riêng đưa tớ đi học đội tuyển trong vòng một tuần."
Minh suýt thì sặc nước bọt. Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, Hải Linh đã cười phá lên: "Ôi trời ơi, chưa yêu đã bị bóc lột sức lao động!"
Minh vẫn còn ngẩn người, trong đầu quay như chong chóng. Một phần là vì sốc, phần còn lại là vì hình như tim đang đập hơi nhanh.
Trần Thùy An lại lên tiếng, vẫn cái giọng dửng dưng như không: "Cậu bảo sẽ yêu người giúp cậu cả đời mà."
"Ờ thì... ừ... thế thì..." Minh lắp bắp, "Xe đạp hay xe máy, cậu chọn đi!"
"Xe gì cũng được, miễn là cậu đèo."
Hải Linh chứng kiến một màn này mới biết tin rằng Thuỳ An không nói đùa, nhưng chuyện kỳ lạ là... một người ít nói nổi tiếng như An tại sao lại bất ngờ đưa ra một lời đề nghị gây sốc như thế, huống hồ bình thường đâu có thấy hai người đó nói chuyện với nhau câu nào.
Chuyện này cũng nhanh chóng tới tai Nguyệt Ánh, nó không nói gì nhiều, chỉ bình thản nói một câu: "Quan tâm chuyện của người khác làm gì, miễn là lớp đủ người tham gia Hội khoẻ là được rồi." Nói xong nó lại cúi xuống tô lại nét chữ đang viết dở trong sổ tay, như thể những gì vừa nghe được chỉ là làn gió thoảng ngang tai, không đáng để bận lòng.
Hải Linh ngồi bên, chống cằm nhìn bạn thân bằng ánh mắt khó hiểu: "Mày không thấy kỳ lạ à, tao thì thấy lạ lắm luôn ấy. Một người chẳng bao giờ thấy chủ động giơ tay phát biểu trước lớp, đến họp câu lạc bộ cũng chỉ nói đúng ba từ 'Em đồng ý' mà nay lại chủ động giúp đỡ thằng Minh. Không lẽ Thuỳ An thích Minh thật?"
Nguyệt Ánh bật cười, nhét bút vào hộp rồi ngẩng đầu lên, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.
"Nếu thật thế thì cũng bình thường mà, tình cảm đâu phải lúc nào cũng rầm rộ mới là yêu. Có những người thích ai đó, chỉ cần một lý do đủ mạnh là sẽ tự khắc tiến một bước."
"Câu này nghe quen quen nha!" Hải Linh chun mũi, nhìn bạn đầy ẩn ý, "Có phải bạn thân tôi cũng từng tiến một bước chỉ vì ai đó hỏi 'Muốn ngồi thư viện tầng mấy' không nhỉ?"
Nguyệt Ánh đỏ mặt, đưa tay đập nhẹ vào cánh tay Hải Linh.
Hải Linh bật cười khúc khích, không nói gì thêm, chỉ liếc sang phía cuối lớp nơi Minh đang vừa hí hoáy tô đậm tên Thùy An trên bảng đăng ký, vừa... cười một mình như một thằng khờ.
Mùa Hội khỏe năm nay, có vẻ không chỉ là mùa thi đấu thể thao nữa rồi. Mà còn là mùa của những lời thầm thì nhỏ nhẹ, mùa của những bước chân âm thầm tiến lại gần nhau, mùa của những trái tim bối rối lần đầu biết đập nhanh vì nhau.
Mấy hôm sau, khi tất cả danh sách các đội dự thi được nộp lên, ban tổ chức Hội khỏe quyết định tổ chức một cuộc họp để các đội bốc thăm vòng bảng thi đấu cho bộ môn bóng đá – bộ môn được mong chờ nhất của giải đấu.
Là một lớp trưởng, tất nhiên Nguyệt Ánh không tránh khỏi việc phải góp mặt, trong đầu đã dần nghĩ đến trường hợp xấu nhất.
Nhỡ... 10A1 chung bảng với lớp nó thì sao? Nó nên cổ vũ bên nào?
Nguyệt Ánh thở dài, ủ rũ bước đi bên cạnh Minh còn đang lẩm bẩm nêu ra những cái tên "cần né càng xa càng tốt".
"Mày nghĩ mình chung bảng với những lớp nào là tốt nhất?" Minh bất ngờ quay sang hỏi ý kiến lớp trưởng.
"Bảng nào cũng được, miễn là không chung bảng với 10A1." Nguyệt Ánh buột miệng rồi lập tức chột dạ vì câu nói nghe chẳng khác nào thừa nhận đang thiên vị.
Minh nheo mắt nhìn nó, môi nhếch lên đầy ẩn ý: "Thế là lớp trưởng bắt đầu nghiêng về lớp bên kia rồi đấy à?"
"Đâu có!" Nguyệt Ánh vội phản bác, hai má bất giác đỏ lên, "Tao chỉ là đang nghĩ nếu chạm trán với 10A1 ở vòng bảng thì lớp mình hết cửa vào vòng trong rồi còn gì."
"Cũng đúng." Minh nhún vai.
Hai người vừa đi vừa rôm rả trò chuyện, cũng may là đến nơi đúng giờ, căn phòng họp lúc bấy giờ đã được lấp kín bởi đại diện các lớp, không khí căng như dây đàn. Ai cũng thấp thỏm, tay đan vào nhau hoặc lẩm nhẩm cầu may. Bốc được bảng nhẹ có thể đi xa, bốc trúng bảng "tử thần" thì coi như dừng cuộc chơi sớm.
Minh là đại diện lớp 10A2 bước lên bốc thăm, tay hơi run vì căng thẳng. Đưa tay vào chiếc hộp nhựa trong suốt, nó chạm phải một mảnh giấy lạnh toát, kéo ra, từ từ mở...
"Lớp 10A2, bảng C."
Cả phòng chưa kịp phản ứng thì Quý đã bình thản bước lên đại diện cho lớp 10A2 bốc thăm chọn bảng đấu.
"10A1, bảng C."
"Ầy!" Một tiếng râm ran nổi lên như ong vỡ tổ.
Gia Minh vỗ trán cái "bốp": "Tới rồi đó! Né gì gặp nấy!"
Nguyệt Ánh cứng người vài giây, sau đó quay sang nhìn Minh với gương mặt vừa buồn cười vừa bất lực: "Chết rồi, giờ tao cổ vũ bên nào cũng thấy có lỗi..."
Minh nhìn nó, cười đầy mờ ám: "Cổ vũ người yêu thì nói là tình cảm, cổ vũ lớp mình thì gọi là trách nhiệm. Tao tò mò xem trái tim mày nghiêng về phía nào hơn đấy lớp trưởng ạ."
Nguyệt Ánh đỏ bừng mặt, mắng khẽ: "Đừng có nói linh tinh!"
Nhưng rồi, khi ánh mắt vô tình bắt gặp bóng Quý đang mỉm cười nhìn mình từ phía cuối phòng, Nguyệt Ánh cũng khẽ mỉm cười đáp lại, lòng rối bời.
Lúc ấy, nó không biết rằng, không chỉ là một giải đấu thể thao, mà mùa Hội khoẻ năm nay sẽ là sân khấu cho rất nhiều điều dở khóc dở cười sắp diễn ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương