Editor: Tharyo

Nha Đại Thần gửi cho Lâm Diệu một bản mô tả công việc, nhờ cô xem giúp.

Lâm Diệu hẹn cô nàng ra quán cà phê mèo.

"Vừa ôm mèo vừa nói chuyện."

Nha Đại Thần: "Tiên nữ! Chị quá hiểu em rồi hu hu hu, em thực sự cần chữa lành... À đúng rồi, chị có dẫn bạn trai theo không?"

Cô nàng dè dặt hỏi.

"Không. Em không dẫn thì chị cũng không, dẫn theo làm gì chứ?"

"Hay quá!"

Quán cà phê mèo nằm gần trường của Nha Đại Thần, Lâm Diệu đến sớm. Khi Nha Đại Thần vào, thấy cô đang cầm que thức ăn bị vây quanh bởi một đàn mèo trông chẳng khác gì một vị 'phổ độ chúng mèo', mèo bồ tát.

Sau khi phân tích xong yêu cầu tuyển dụng, Nha Đại Thần đã bình tĩnh lại, trong lòng cũng có định hướng rõ ràng. Chính sự đã bàn xong, linh hồn hóng chuyện lại trỗi dậy. Mắt cô nàng sáng rực, chui vào lòng Lâm Diệu hỏi:

"Thế nào, thế nào rồi, hai người sống chung... có phải cái kiểu sống chung mà em nghĩ không hả?"

Lâm Diệu giữ vững ly sữa sô cô la trong tay, hút một ngụm, cố tình hỏi:

"Em đang nghĩ đến kiểu sống chung nào?"

"Nghĩa là... kiểu đó đó!" Nha Đại Thần ôm lấy mặt Lâm Diệu, hạ thấp giọng nhưng không giấu nổi vẻ kích động. "Kiểu mà... người lớn không tiện nói ấy!"

"Chuẩn rồi, đúng kiểu đó." Lâm Diệu liếc quanh, cũng hạ thấp giọng. "Chẳng lẽ sống chung rồi lại chỉ như bạn cùng phòng? Nếu sống cùng gọi là 'sống chung', thì chị với Ninh Du cũng tính là sống chung nhiều năm rồi đấy."

Nha Đại Thần tò mò hỏi: "Cảm giác thế nào ạ?!"

"Cảm giác gì cơ?"

"Chị đừng giả ngốc mà!"

"Hihi.. cũng khá tốt đó." Lâm Diệu vừa vuốt mèo trong lòng, hai má đỏ hồng như bị nắng thiêu, nhưng miệng thì vẫn kể mấy chuyện vụn vặt thường ngày.

"Mọi mặt đều ổn, gần đây chị còn ăn uống đều đặn hơn. Nếu phải nói có điểm gì không tốt thì.. chắc là anh ấy quá mê mấy món chua ngọt. Cách vài ngày lại phải nấu một món chính kiểu chua ngọt. Ăn nhiều thấy có lỗi với cơ thể... Hôm qua thử lại mấy bộ đồ cosplay đặt từ tháng trước, phần eo bắt đầu chật rồi..."

Nha Đại Thần quên mất mục đích hóng hớt ban đầu, mặt biến sắc: "Đáng sợ thật!"

"Nhưng chị thấy có thể nấu cơm mỗi ngày đúng là rất giỏi." Lâm Diệu cảm thán.

"Vậy... tức là chị chưa nấu bữa nào luôn?"

"Cũng không đến mức thế." Lâm Diệu thành thật trả lời. "Có những lúc anh ấy về muộn, chị đói quá đành phải nấu trước rồi để phần cho anh ấy."

Trình độ nấu nướng của Lâm Diệu nói trắng ra chỉ đủ để đối phó qua bữa, đôi khi đến chính cô cũng ngán vì đồ ăn dở, nhưng Thẩm Hàm Xuyên là người rất dễ chiều trong chuyện ăn uống. Làm gì ăn nấy, miễn là cô nấu dù dở mấy anh cũng vui vẻ cảm ơn.

Có lần anh về nhà lúc 11 rưỡi đêm, cô nấu tạm một bát mì nước trắng nhạt nhẽo, vậy mà Thẩm Hàm Xuyên vẫn hớn hở: "Cảm giác có người nghĩ đến mình, thật tuyệt!"

Ban đầu, Lâm Diệu tưởng anh khách sáo hoặc là kiểu nhẫn nhịn của thời kỳ yêu đương nồng cháy.

Nhưng thời gian trôi qua, Lâm Diệu xác nhận, Thẩm Hàm Xuyên vốn là người như thế.

Chỉ cần một chút quan tâm nhỏ bé, anh sẽ vô cùng trân trọng.

Anh là kiểu người cực kỳ khao khát tình cảm. Mà trên một người có cảm xúc ổn định như vậy, khát khao này thường được thể hiện dưới dạng những ưu điểm, ví dụ như, phụ thuộc vào người yêu, tin tưởng người yêu, trân quý tình cảm đó, không kén chọn, cho gì dùng nấy, làm gì cũng vui.

Và khi lên giường, điều này biểu hiện thành chỉ cần Lâm Diệu nằm ngủ bên cạnh, dù cô có nhảy múa quậy phá trên giường thì anh vẫn vui vẻ chịu trận.

Có người nằm cạnh, dáng ngủ của Lâm Diệu cũng ngày càng buông thả. Cô giữ nguyên thói quen độc thân cũ, thích vây quanh mình bằng gối mềm và thú nhồi bông, nhưng khi tỉnh dậy thì thấy gối đệm xung quanh bị cô múa may mà nằm la liệt dưới giường. Tay chân cô cũng chẳng giữ ý, đã quen ngủ một mình nên trong mơ thường sẽ phản kháng hoặc 'tấn công' người bên cạnh.

Dù là nửa đêm có bị đạp đấm thì Thẩm Hàm Xuyên vẫn theo bản năng mà ôm lấy cô.

Hai tháng đầu sống chung trùng với mùa hè nóng bức, cô nửa tỉnh nửa mê, cứ lùi ra xa nguồn nhiệt là anh. Nhưng dù có có lăn đến đâu, anh cũng dịch theo tới đó.

Có lần Lâm Diệu tỉnh dậy, đầu đã quay về phía cuối giường thì nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Hàm Xuyên cũng ngay trước mặt, sát rạt, cùng cô ngủ ở đầu kia luôn.

Lần khác, cô nửa mê nửa tỉnh vì nóng mà khó chịu, đẩy anh ra, ôm một cái chăn nhỏ rồi lăn xuống sàn gỗ ngủ. Đến khi tỉnh lại đã thấy Thẩm Hàm Xuyên cũng nằm cạnh cô, ôm cô bằng một tư thế kỳ lạ như thể một con mèo đã hóa thành người, miễn là đầu chạm được vào người cô thì những bộ phận khác ở đâu cũng được.

Vậy nên phải nói khuyết điểm thì có lẽ là Thẩm Hàm Xuyên quá bám người... Nhưng thực ra cô cũng không thấy phiến.

Cô hiểu sự bám dính này của anh, vì hai người họ giống nhau, nhưng cũng đối lập. Anh thì trong quan hệ thân mật rất dễ phụ thuộc, tìm được cảm giác an toàn nhờ bám vào người khác, còn cô thì ngược lại, có được cảm giác an toàn khi được người ta cần đến.

Về phần khám phá trong chuyện thân mật thể xác thì quá trình của hai người không giống với những gì cô từng tưởng tượng.

Không thể nói là hoàn toàn mỹ mãn hay suôn sẻ. Phải sau nửa tháng chính thức yêu nhau, cô mới thực sự cảm nhận được cảm giác hòa hợp dễ chịu. Mấy lần đầu đều khác với những gì cô hình dung.

Cả hai đều không có kinh nghiệm cũng chẳng có thiên phú đặc biệt. Lần đầu tiên của họ, phần dạo đầu rất lãng mạn nhưng khi bắt tay vào thực hành thì mọi thứ vụt tan, giống như hai học sinh đang chăm chỉ học tiết phụ đạo. Từ cách đeo bảo hộ đúng cách đến cách phối hợp động tác, tất cả đều là vừa thử vừa bàn, rất nghiêm túc.

Cho nên những lần đầu, mệt là cảm giác lớn nhất.

Đối với Lâm Diệu, thay vì ghi nhớ lần đầu tiên, cô thà coi lần đổi địa điểm vào phòng làm việc là lần đầu ngọt ngào đáng nhớ thì hơn.

Lần đầu tiên không quan trọng, quan trọng là lần đầu mà thật sự thấy vui vẻ và mới mẻ.

Phòng làm việc chính là vùng đất may mắn của họ. Ngay từ khoảnh khắc ánh mắt giao nhau ngày hôm đó, cô đã biết lần này sẽ hoàn toàn khác biệt.

Mọi thứ diễn ra thật trôi chảy, tuyệt vời nhất là ánh đèn trong phòng khiến anh đẹp đến ngỡ ngàng, hàng mi rủ xuống để lại chiếc bóng như một bức tranh thủy mặc tinh tế, tông màu đen trắng xám hòa quyện tạo nên sự thẩm mỹ ngẫu nhiên nhưng tuyệt đẹp.

Ngay ở lằn ranh giữa cảm xúc và lý trí, Lâm Diệu chợt nhận ra hôm nay anh đẹp một cách kỳ lạ và hoàn hảo. Mũi cô khẽ ngửi mùi giấy mực nhẹ thoảng trong không khí.

Mùi hương khiến cô an lòng.

Thế là cô càng thả lòng, để bản thân chìm vào cái gọi là 'xuân thủy mặc vận', như thể rơi vào tờ giấy trắng hóa thành mặt nước lặng, làn mực dần loang ra, vẽ nên những vòng gọn nhẹ, từng lớp từng lớp hòa quyện, từng vòng từng vòng bóc tách.

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Lâm Diệu vịn vai Thẩm Hàm Xuyên, nửa vô thức nửa cố ý, thì thầm bên tai anh:

"Anh đẹp quá."

Rồi, cô thấy được phản ứng mà mình muốn thấy nhất.

Khoảnh khắc anh ngẩn người, sững sờ như thể bị kéo bật khỏi mặt nước. Ngay sau đó, gương mặt như bức tranh thủy mặc kia, dưới ánh nhìn của cô, bắt đầu ửng đỏ từng lớp một, rồi nhạt dần đi, khiến vẻ đẹp ấy trở nên chân thật và có phần tình người hơn.

Thẩm Hàm Xuyên không nói gì nhưng tay siết chặt eo cô thêm chút nữa.

Sau dư vị đêm hôm đó, Lâm Diệu hỏi anh:

"Hồi nhỏ, có ai từng khen anh đẹp chưa?"

"Chưa ai dùng từ đó cả." Thẩm Hàm Xuyên đáp. "Người ta nói dễ nhìn hoặc bảo trông hiền... Lúc nhỏ cứ bị nói là giống con gái."

"Thật ra anh giống mẹ anh hơn." Lâm Diệu nói.

"Ừ, anh biết. Trái với kỳ vọng của người khác..." Anh cười nhẹ. "Ông nội anh không vui chuyện đó nhưng hết cách rồi. Anh giống mẹ, còn Lam Lam thì giống ba nó, đó là sự thật không thể chối cãi."

"Em cũng giống mẹ nhiều hơn, mà em lại thấy vui." Lâm Diệu nói. "Đợi khi anh gặp bố em là biết, ông ấy mặt bầu bĩnh nhưng râu rất rậm..."

Ngón tay cô vẽ một vòng quanh má: "Ấn tượng của em về ông ấy chính là bộ râu đó, có cạo đi thì vẫn thấy xanh rì. Lúc nhỏ ông bế em lên cao chơi, bộ râu cứ cọ vào mặt, cảm giác y chang con báo mà ông ấy chụp được đang thè lưỡi liến em vậy."

Thẩm Hàm Xuyên gối cằm lên hõm cổ cô, nhắm mắt lắng nghe.

"Bố em muốn em mạnh mẽ hơn. Trong lòng ông, em giống như một con báo nhỏ, tự do tung hoành khắp nơi, chạy nhảy nhanh nhẹn dưới nắng. Nhưng em chỉ muốn gào rít một chút trong góc nghiên mực, không muốn sống như ông nghĩ. Có lẽ ông đã thất vọng, ha ha."

"Ông nội anh luôn mong anh vào trường quân đội." Thẩm Hàm Xuyên nói." Nhưng anh không muốn làm theo, cũng giống em thôi, Lâm Diệu, cả hai ta đều đang lặng lẽ nổi loạn trên chính con đường đúng đắn."

Tiễn Nha Đại Thần về trường xong, Lâm Diệu đứng bên lề đường, trông thấy một quán bar mới khai trương bên kia phố. Chợt nhớ ra, mình vẫn chưa từng dẫn Thẩm Hàm Xuyên tới mấy chỗ như vậy.

Cô biết có một quán bar, do Tiểu A giới thiệu, dạo này đang có hoạt động mùa thu, đêm nhạc rock và đồ uống đang được giảm giá.

Cô gọi điện cho Thẩm Hàm Xuyên.

"Hôm nay anh tan làm đúng giờ không?"

Giọng anh có chút phấn khởi.

"Tin tốt nhé, hôm nay anh được về sớm chút."

"Muốn đi bar không?" Lâm Diệu trêu."Nào, học sinh giỏi, tối nay theo chị đi nhảy nhót, một chút nổi loạn nho nhỏ."

Thẩm Hàm Xuyên bật cười rất lâu.

Thời gian thật kỳ diện, khi quen nhau đủ lâu, Lâm Diệu có thể đoán được anh đang nghĩ gì qua tiếng cười hay ngữ điệu trong câu nói.

Ví dụ như bây giờ, tiếng cười nhẹ nhàng ấy, chậm rãi lan ra, cứ như đang cố nhịn để không ai nghe thấy, chắc chắn là vì anh nhớ tới câu 'nổi loạn nho nhỏ' và cả chiếc giường kia.

Từ chiếc giường, anh lại nhớ đến vài chuyện thân mật, ngượng ngùng nhưng ngọt ngào.

Lâm Diệu đợi anh cười xong, hừ một tiếng.

Thẩm Hàm Xuyên lấy lại vẻ nghiêm túc:

"Được thôi, đi cùng em. Anh cần về thay đồ không?"

"Thay đi. Em đợi ở nhà. Mặc gì đó... nổi loạn một chút."

Từ đó, 'nổi loạn' trở thành từ khóa riêng của họ, cứ nhắc tới là lại khiến Thẩm Hàm Xuyên không tránh khỏi liên tưởng sâu xa.

Và thế là anh lại cười.

Lâm Diệu thở dài.

"Anh Hàm Xuyên, thu lại thần trí đi nào." Cô nói. "Đi làm thì phải có bộ dạng đi làm, đừng để tâm hồn bay nhảy nữa."

"Biết rồi, chờ anh về."

Cúp máy rồi, Lâm Diệu vẫn giữ bộ mặt nghiêm túc, lái xe về nhà. Nhưng vừa dừng xe, cô gục lên vô lăng, bật cười không ngừng.

Chỉ một khoảnh khắc vừa rồi thôi, cô bất giác nghĩ đến ánh mắt của Thẩm Hàm Xuyên, kiểu ánh mắt đó.

Bình thường trong mắt anh là vẻ điềm tĩnh, kiềm chế, ít thể hiện cảm xúc. Cái khí chất 'chững chạc' của anh phần lớn đến từ sự thu mình này.

Nhưng có một thời điểm duy nhất anh sẽ bung hết cảm xúc và khao khát, chính là lúc dục vọng trỗi dậy.

Điều thú vị là, có lúc, khao khát đó chỉ là tia lửa bất ngờ bắn ra khi ánh mắt vô tình chạm nhau, rất tùy hứng.

Lúc ấy, sẽ thấy được một ánh nhìn... như đang âm thầm bốc cháy. Ngọn lửa trong mắt anh cháy lên, khiến Lâm Diệu theo bản năng cảm thấy mình như con mồi bị khóa chặt bởi ánh mắt ấy, một cảm giác bị chiếm hữu trước cuộc săn đuổi.

Nhưng đôi khi trong ánh mắt đó lại ẩn chứa cả chút nũng nịu và dịu dàng.

Chỉ cần mắt anh sáng lên là cô biết, anh muốn.

Và từ đó, cô có thể quan sát từng hành động sau đó của anh, xem anh che giấu ham muốn vụng về thế nào, tạo không khí ra sao, giăng bẫy kiểu gì.

Thật sự rất thú vị,

Mà có vẻ... anh cũng không biết rằng, ý nghĩ trong lòng anh đều hiện rõ cả trong mắt rồi.

Thẩm Hàm Xuyên là người khá để ý đến hình tượng bên ngoài. Lâm Diệu rủ đi bar, anh về nhà liền lục tìm đồ thường ngày, làm rối tóc, đeo mấy vòng tay vải cho "bụi bặm" hơn.

Lâm Diệu cũng trang điểm nhẹ kiểu smoky eyes, đợi anh tắm rửa thay đồ xong, thấy anh hăng hái như vậy, cô cũng bị lây không khí, trên đường đến bar chứ lắc lư theo nhịp nhạc.

Thẩm Hàm Xuyên ghé đầu lại gần, ánh mắt nhìn cô như con mèo ngoan ngoãn ghé sát người chủ rồi khe khẽ làm nũng:

"Tuần sau thầy Hạ đến, em có muốn đi gặp không?"

"Dạ được, thầy xuất viện rồi ạ?"

"Ừ, đi cùng với cô. Anh kể là anh có bạn gái rồi, thầy rất tò mò. Tuần sau bên học viện có hội thảo, thầy họp xong muốn mời em ăn một bữa, tiện thể ra mắt."

"Được ạ." Lâm Diệu hỏi tiếp."Ông nội anh không hỏi gì à?"

"Không." Thẩm Hàm Xuyên đáp. "Anh đã dặn Lam Lam rồi, chỉ cần nó không nói với ba nó thì ông nội nhất định sẽ không biết."

"Ha ha ha.." Lâm Diệu đập tay lên vô lăng cười phá lên: "Xong rồi, chuyện đó sớm muộn cũng xảy ra thôi."

Nếu có chuyện gì muốn giữ bí mật thì tuyệt đối đừng kể với Sơn Phong, đây là kinh nghiệm mà cả nhóm đã rút ra được. Bởi vì cậu ta, cái gì cũng không giấu được. Nói cho cậu ta nghe xong, chẳng khác nào thông báo với cả thiên hạ.

Chờ Lâm Diệu cười xong, Thẩm Hàm Xuyên hơi chua chát nói: "Chuyện này thì nó có chừng mực. Tuy rằng Lam Lam đầu óc không linh hoạt nhưng với những nguyên tắc cơ bản, nõ vẫn khá đáng tin."

"Em không thấy cậu ấy không thông minh đâu." Lâm Diệu thật thà nói. "Em luôn cảm thấy cậu ấy cái gì cũng hiểu, chỉ là đôi khi tâm trí không đặt vào việc nghiêm túc thôi."

Đèn đỏ bật lên.

Thẩm Hàm Xuyên ghé sát bên tai cô, nhẹ nhàng thổi một hơi.

Lâm Diệu không kịp tránh, hoảng hốt hỏi: "Anh làm gì vậy?!"

"Anh ghen rồi." Thẩm Hàm Xuyên đáp.

"Anh đừng có bá đạo quá nha, chỉ nói chuyện với bạn bè một chút cũng ghen, hơn nữa là anh nhắc tới trước mà."

Thẩm Hàm Xuyên nhìn cô bằng ánh mắt mềm mại, không nói gì.

Lâm Diệu không chịu nổi ánh nhìn đó, tránh ánh mắt anh, lầm bầm: "... Thẩm chua ngọt."

Quán bar bình thường hơn Thẩm Hàm Xuyên tưởng tượng, trên sân khấu ca sĩ ôm đàn guitar hát solo, dưới sân khấu ai nấy đều tìm chỗ ngồi riêng. Cả hai gọi nước ép pha soda, vị khá tệ, như kiểu nước pha loãng trộn với phẩm màu hóa học,

Thẩm Hàm Xuyên nhíu mày uống cạn một hơi.

Lâm Diệu tròn mắt nhìn anh.

Không cần anh giải thích, Lâm Diệu đã lẩm bẩm: "Ý hay đấy, để em cũng làm vậy."

Cô cũng uống cạn sạch, rồi gọi thêm một địa đồ ăn vặt, chia cho Thẩm Hàm Xuyên.

"Nếu đồ uống ngon hơn chút thì còn từ từ nhâm nhi, giờ chỉ có thể nhấm nháp cái này thôi."

"Cũng không ngon lắm." Thẩm Hàm Xuyên thử xong liền bình luận.

"Chỗ như thế này ấy hả, phải chờ đến giờ khuya mới vui, lúc bắt đầu nhảy nhót thì không khí mới lên." Lâm Diệu vừa phàn nàn vừa giải thích cho anh.

"Thật ra đến bar là để tận hưởng cái không khí, chỉ cần không khí tốt, nước lọc cũng thành rượu vang năm 1982."

"Không uống rượu thì nhập được vào không khí này không?" Thẩm Hàm Xuyên hỏi.

"Con người giỏi nhất là giả vờ say." Lâm Diệu đáp.

Khóe miệng Thẩm Hàm Xuyên nhếch lên, quả nhiên trong mắt anh, Lâm Diệu vẫn là thú vị nhất.

Tối nay Lâm Diệu buộc tóc hai bên còn gắn thêm mấy lọn tóc giả màu xanh lam pha xanh lá.

Mười giờ đêm, khi âm nhạc và ánh đèn cùng bật lên, không khí bắt đầu rạo rực.

Nam nữ ào ào vào sàn nhảy, Lâm Diệu khoác tay Thẩm Hàm Xuyên.

"Cưng à, say chưa vậy?"

"Say rồi... nhảy đại cũng được à?" Thẩm Hàm Xuyên hỏi.

"Được chứ, ai hướng ngoại một chút còn nhảy lên sân khấu luôn kia."

"Anh thấy có người đang tập thể dục giữa sàn nhảy." Thẩm Hàm Xuyên nói. "Hình như là bài Mặt trời mọc buổi sáng..."

"Cái việc anh nhận ra là bài thể dục phát thành nào còn khiến em bất ngờ hơn cả việc có người đang nhảy bài tập thể dục giữa quán bar đấy."

"Thế à, bỗng nhiên cảm thấy có khoảng cách thế hệ rồi hả?" Thẩm Hàm Xuyên cầm tay cô kéo xuống sàn nhảy.

Hai người nhảy như kiểu đang khởi động, mấy động tác còn chưa bằng người đang tập thể dục kia. Ánh mắt chạm nhau, Lâm Diệu ra hiệu bằng mắt, Thẩm Hàm Xuyên gật đầu.

Đúng, anh muốn về nhà.

Về nhà xem Lâm Diệu viết chữ còn vui hơn.

Lâm Diệu kéo anh ra khỏi đám đông, một gã gầy gò đeo băng đô giờ tay định kéo tay cô, bị Thẩm Hàm Xuyên chặn lại.

"Cô là coser đúng không? Là Thiểm Thiểm?!" Giọng điệu hưng phấn đến méo mó, chói tai.

"Đúng là cô rồi!" Gã băng đô lại muốn kéo tay Lâm diệu, dường như muốn cô quay lại đối mặt với hắn. "Tôi quen Ninh Du! Cô ấy là bạn gái của anh em tôi, cô biết chứ? Cô ấy..."

Thẩm Hàm Xuyên lại chặn tay hắn lại.

Lúc này, ánh mắt gã mới chịu rời khỏi mặt và ngực của Lâm Diệu, chuyển sang nhìn Thẩm Hàm Xuyên.

"À... đây là Sơn Phong à?"

Lâm Diệu nói: "Không, đây là bạn trai tôi. Xin lỗi, bọn tôi chuẩn bị về rồi, cậu cứ chơi vui nha..."

Gã băng đô liên tục nói được được được nhưng ánh mắt vẫn lơ đãng dán vào ngực Lâm Diệu, trên mặt nở nụ cười dâm đãng khó chịu.

"Đi thôi." Lâm Diệu kéo Thẩm Hàm Xuyên rời đi.

Trên đường về, Lâm Diệu im lặng một lúc rồi nói: "Thấy không, quán bar quả thật lắm thành phần phức tạp."

"Bạn trai của Ninh Du làm gì vậy em?" Thẩm Hàm Xuyên hỏi.

"Ờ.. giờ thì chưa đi làm, trước kia ôn thi cao học, giờ ôn thi công chức, đang toàn thời gian ôn thi." Lâm Diệu nói. "Anh ta cũng không tệ, nhưng bạn bè với họ hàng của anh ta... khó nói lắm."

Thẩm Hàm Xuyên không hỏi thêm gì nữa.

Một giờ sáng, Lâm Diệu tắm rửa xong, trước khi ngủ lấy điện thoại dọn mấy thông báo trên mạng xã hội,

Thẩm Hàm Xuyên đặt tay lên eo cô, hơi thở đều đặn hơn.

Khi dọn phần nhóm chat, Lâm Diệu thấy ảnh chụp màn hình từ Sơn Phong.

Là một bình luận trên video cô đăng hai ngày trước, nhưng comment mới nổi lên vào lúc hơn 11 giờ đêm:

"Mọi người chú ý vào tôi nè, tôi có chuyện muốn công bố! Thấy Thiểm Thiểm đi bar nhảy nhót nha, với Sơn Phong đó (cười nham hiểm), nghe nói là quan hệ nam nữ nha. PS: Thiểm Thiểm không độn đâu, là thật đấy."

Sơn Phong gửi liền ba tin:

"Cậu lôi học sinh giỏi đi bar luôn rồi à? Hai người ghê thật đấy, biết chơi ha. Gặp fan hả?"

"Gặp kiểu fan này đúng là cạn lời luôn."

"Xui xẻo thật, đúng là xui xẻo."

Lâm Diệu định nhắn lại, là bạn của bạn trai Ninh Du, nhưng gõ được nửa thì lại xóa, thay bằng một icon mèo chảy nước mặt, rồi nhắn: "Mai nói sau."

Sơn Phong phản hồi ngay lập tức, tốc độ như bắn pháo liên thanh, gửi liền mấy đoạn:

"Học sinh giỏi ngủ rồi mà cậu còn thức à?"

"Sống cùng một người kỷ luật như thế mà vẫn không sửa được thói thức khuya sao?"

"Thức khuya thật đáng sợ."

"Diêm vương còn khen mình thân thể tốt nữa kìa."

"Tôi không ngủ được, hôm nay cậu đã tiêu thể lực trong game chưa? Hay vào game chút, tôi vào cùng cậu?"

Lâm Diệu biết, nếu còn tiếp tục nhắn nữa, thì trong vòng mười phút chắc chắn không thể kết thúc. Cô quăng một cái sticker biểu cảm để kết thúc cuộc trò chuyện, rồi dứt khoát tắt màn hình.

Thật ra thể lực trong game vẫn chưa tiêu hết, nhưng cô không trụ nổi nữa rồi, cô chỉ muốn đi ngủ.

Trước khi ngủ, Lâm Diệu như thường lệ, lại nhìn ngắm người bên gối của mình một chút.

Kết quả, Thẩm Hàm Xuyên mở mắt ra.

"...Anh vẫn thức à?" Lâm Diệu ngạc nhiên.

"Lâm Diệu." Thẩm Hàm Xuyên tràn đầy tinh thần nói. "Muốn tiêu thêm chút thể lực nữa không?"

Lâm Diệu: "..."

Một là tiêu thể lực trong game với em trai,

Hai là tiêu thể lực trên giường với anh trai, đây là bắt mình chọn một trong hai à?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện