Editor: Tharyo
Khi Thẩm Hàm Xuyên dậy sớm rửa mặt, Sơn Phong gọi điện đến.
"Ờ thì... hôm nay tôi phải đi ăn với ba tôi, anh có thể..."
Cậu còn chưa nói xong, Thẩm Hàm Xuyên đã đáp luôn: "Không thể."
Không cần đoán cũng biết, Sơn Phong chắc đã không nhịn nổi, muốn kể cho Thẩm Đình Văn chuyện anh có bạn gái rồi.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.
"Nhưng mà hai người sống chung lâu vậy rồi, tôi thấy cũng ổn định mà, vẫn không thể nói sao? Giấu mãi thế này... không đúng lắm nhỉ."
"Trong nhà không có mấy người bình thường đâu." Thẩm Hàm Xuyên nói. "Nói ra mới là không đúng đấy, chuyện này cậu cũng hiểu mà."
"Anh giỏi thật đấy.." Sơn Phong u oán. "Thôi được rồi, tôi lại cố nhịn thêm chút nữa."
Chỉ cần nói cho Thẩm Đình Văn biết, không bao lâu Mạnh Giang Hoài cũng sẽ biết, rồi ông nội cũng sẽ nghe được từ những câu chuyện tám nhảm của bạn bè.
Một khi ông nội biết anh có bạn gái lại còn sống chung, chắc chắn sẽ 'triệu kiến' Lâm Diệu, trong buổi 'gặp mặt' sẽ săm soi chê bai từ đầu tới cuối rồi bắt đầu chuẩn bị hôn sự, thúc cưới lập tức.
Một cảnh tượng như ác mộng.
Thẩm Hàm Xuyên không dám nghĩ tiếp, nếu mọi chuyện thành ra như vậy, Lâm Diệu nhất định sẽ bỏ anh mà đi.
Mặc dù với một số người, đó là quy trình gặp gỡ cha mẹ rất đỗi bình thường nhưng anh lại tình cờ có cùng suy nghĩ với Lâm Diệu, kiểu 'quy trình' này là bị người khác kiểm soát, là ràng buộc, chứ không phải do bản thân tự chủ.
Với những người từng thiếu cảm giác an toàn từ nhỏ như họ, việc mất quyền kiểm soát đồng nghĩa với việc tự đặt mình vào tình huống nguy hiểm.
Huống hồ gì, người lớn trong nhà anh không phải người bình thường. Ông nội cố chấp, cứng đầu, tâm trạng cực kỳ bất ổn, thường xuyên dùng những hành vi điên rồ nhưng tỉnh táo để ép buộc người thân, đó là thói quen từ lâu.
Vì vậy, đối phó với kiểu người như ông nội, nhất định phải là mọi chuyện đã chắc chắn rồi mới thông báo cho ông biết kết quả.
Chỉ thông báo chứ không thương lượng.
Thẩm Hàm Xuyên đặt điện thoại xuống, tắt máy cạo râu tự động, dùng dao cạo bằng tay để hoàn tất các góc nhỏ.
Từ phòng ngủ vang lên tiếng vải chạm nhau sột soạt, dép lê của Lâm Diệu kéo trên sàn nhà, từ từ tiến lại gần. Cô còn chưa mở mắt đã ôm lấy anh từ phía sau, vòng tay qua eo anh, tựa đầu vào lưng anh.
Thẩm Hàm Xuyên run lên một cái.
"Azz."
Góc độ không đúng, từ cảm giác đau nhói đó đoán ra chắc là bị cạo rách rồi.
Thẩm Hàm Xuyên nhìn vào gương, thấy khuôn mắt Lâm Diệu đang mở to mắt đầy sợ hãi. Anh không nhìn được mà bật cười.
Vết cắt sâu hơn tưởng tượng, Lâm Diệu mang hộp y tế đến xử lý, vừa lau miệng vết thương vừa chun mũi, vành mắt đỏ lên, suýt khóc.
"Em khóc à?" Thẩm Hàm Xuyên hỏi cô.
Lâm Diệu đã xin lỗi mấy lần vừa nghe anh lên tiếng, mấy giọt nước mắt lập tức rơi xuống.
Thẩm Hàm Xuyên kéo cô vào lòng, ôm chặt, vừa cười vừa vỗ về.
"Không sao đâu, là anh đã nghe thấy em lại gần rồi, nên là lỗi của anh. Anh biết em sẽ ôm anh mà, vậy mà vẫn không dừng tay. Là anh sai..."
Lâm Diệu mím môi, khẽ dụi mắt, lau nước mắt.
"Khó chịu quá, em đau lòng lắm."
Nghe vậy, Thẩm Hàm Xuyên lại cười rộ lên.
"Thật sao? Nhưng anh vui lắm." Anh nói. "Lần đầu tiên thấy có người khóc vì đau lòng cho anh."
Lâm Diệu nghẹn ngào nặng thêm.
"Làm em càng muốn khóc hơn nữa...."
Thẩm Hàm Xuyên ôm lấy cô, hôn hai cái, cực kỳ hạnh phúc.
"Không sao rồi, không phải chuyện gì lớn đâu, đừng áy náy nữa. Anh nói rõ cho em biết, nhìn thấy em khóc tuy là đau lòng, nhưng lại dễ thương quá, nên anh thực sự rất vui."
Lâm Diệu vùi đầu vào ngực anh, hai người cứ thế ngồi dựa vào nhau trên sàn nhà.
Một lúc sau, Lâm Diệu lẩm bẩm:
"Lúc nãy vòng tay của anh kéo tóc em đấy."
"Ừ, anh biết, nên anh vừa tháo nó rồi."
"Lần trước, trước khi đi ngủ anh không tháo đồng hồ, kéo đứt mất hai sợi tóc của em..."
"Ừ, cái đồng hồ đó anh đã cất rồi, không đeo nữa."
"Em hết khóc rồi." Lâm Diệu dụi mũi, đẩy anh ra. "Anh đi làm đi."
Thẩm Hàm Xuyên như bừng tỉnh từ giấc mơ ngọt ngào, lưu luyến không rời.
Mang theo dư vị của cái ôm ban sáng, Thẩm Hàm Xuyên mơ mơ màng màng đến công ty. Lương Vũ nhìn thấy miếng dán vết thương trên mặt anh, ánh mắt vô hồn lập tức sáng rực lên.
"Cãi nhau rồi à?" Lương Vũ đầy tò mò hỏi.
Thẩm Hàm Xuyên không hiểu nổi.
"Không. Sao anh lại hỏi vậy?"
Lương Vũ chỉ vào cằm anh: "Tôi tưởng là do cãi nhau bị bạn gái cào chứ."
Thẩm Hàm Xuyên sau khi hiểu ra logic của anh ấy thì sốc nặng.
"Quá... kỳ cục rồi. Anh với chị dâu cãi nhau đến mức vậy sao?" Anh hạ giọng tò mò hỏi.
"Đúng vậy, cô ấy có một thói quen." Lương Vũ vừa nói vừa làm động tác minh họa. "Vừa cãi nhau vừa thích lấy ngón tay chọc vào trán anh, ui chao, mà nếu lúc đó lại đang làm móng thì thôi rồi... May là không hay làm móng."
Lương Vũ vẫn còn chút sợ hãi khi nhớ lại.
Ánh mắt Thẩm Hàm Xuyên nhìn anh ta dường như thêm vài phần nóng bỏng đầy nhập tâm.
Đến lượt Lương Vũ cảm thấy khó hiểu.
"Cái ánh mắt này của cậu không ổn chút nào nhé. Sao hả, nhà cậu theo chủ nghĩa 'yêu cho roi cho vọt' à? Chưa từng bị vợ cấu mà lại trông chờ chuyện đó xảy ra thế hả?"
Thẩm Hàm Xuyên chậm rãi nói: "Không hẳn vậy... chỉ là hơi tò mò một chút, muốn biết nếu Lâm Diệu nổi giận thì sẽ phản ứng như thế nào."
"Chưa từng cãi nhau à?" Lương Vũ không tin. "Cái này không ổn đâu, bình thường ai yêu nhau chẳng phải cãi nhau một lần cho biết."
"Có bất đồng, từng giận dỗi nhưng chưa đến mức cãi nhau lớn."
Thẩm Hàm Xuyên nói với giọng có phần kheo khoang:
"Em ấy là người rất lý trí, logic vững, có thể nói lý thì sẽ không lên giọng. Mà nếu đã nối nóng thì lại im lặng, không tiếp tục tranh luận nữa."
"Ồ? Vậy nguyên nhân giận là gì?" Lương Vũ hóng chuyện.
"Chuyện sinh hoạt thôi." Thẩm Hàm Xuyên đáp. "Ăn uống, dọn dẹp nhà cửa, mấy chuyện vụn vặt."
"Ồ ồ, tôi đoán được rồi, chắc là cậu phơi quần áo mà không vuốt phẳng đúng không?"
Lương Vỹ nêu một chi tiết cụ thể về việc nhà.
Thẩm Hàm Xuyên liếc nhìn anh ta một cái:
"Cái đó là anh."
Từ nhỏ anh đã giỏi xử lý mấy việc tỉ mỉ kiểu này.
"Nhưng đúng là có lần vì chuyện phơi đồ mà giận." Thẩm Hàm Xuyên kể tiếp. "Em ấy có vài bộ đồ cosplay. Em giặt xong còn cẩn thận là lượt luôn. Kết quả là em ấy bảo không cần thiết, làm vậy nhiều lần thì hỏng đồ, rồi nổi giận."
Lần này đến lượt Lương Vũ không hiểu nổi, rõ ràng là giặt giũ là lượt chu đáo thế mà lại bị giận? "Tiểu Lâm cũng lạ ghê." Anh ta nói.
Thẩm Hàm Xuyên đập nhẹ tập tài liệu xuống bàn, chỉnh cho phẳng phiu, gương mặt lộ nét cười nhẹ lơ đãng mà dịu dàng.
"Sau này, em thấy em ấy thường phơi quần áo rất tùy tiện, phơi xong thì vứt vào tủ, lúc cần mặc mới lô ra là, lúc đó em mới hiểu tại sao cô ấy lại tranh luận với mình."
"Vì sao?" Lương Vũ thực sự tò mò.
"Cái này cần có chút giác ngộ." Thẩm Hàm Xuyên chỉ vào đầu mình, đầy tự hào nói: "Trong việc hiểu Lâm Diệu, em giỏi hơn bất kỳ ai."
Anh hiểu ra rằng, bản thân mình trong vô thức đã quá tỉ mỉ trong những lúc cần được thư giãn. Anh vẫn đang giữ nhịp sống căng thẳng như lúc ở nhà ông nội làm quân vụ, hoặc ở nhà người khác phải sống nhờ người ta, một kiểu sống phải quá đỗi cẩn trọng.
Nhưng ở nhà của chính mình thì không cần như vậy.
Mà điều Lâm Diệu cần chính là sự thư giãn ấy.
Chỉ khi được thư giãn, người ta mới có cảm giác được về nhà.
Dự án tạm khép lại, anh về nhà sớm hơn dự kiến, tiện thể nhận giúp Lâm Diệu một bưu phẩm.
Anh gọi điện cho cô, cô vẫn đang đợi học sinh.
"Là gì vậy anh?" Cô hỏi.
"Không rõ, là một hộp giấy, nhìn địa chỉ thì giống như từ hiệu sách. Em đặt sách à?"
Lâm Diệu chợt nhớ ra:
"Là bộ doujinshi* đến rồi! Anh mở ra xem giúp em một cái với! Chắc quyển đồng nhân, nhân vật phi nhân loại mà em đặt từ năm ngoái!"
*Doujinshi: là một thể loại truyện tự sáng tác bởi độc giả hay có thể là một tác giả nào đó dựa trên những nội dung hay nhân vật có sẵn của một bộ truyện.
Thẩm Hàm Xuyên dùng một tay bóc hộp, rút ra hai quyển sách nhỏ, đọc lên: "Uyển quân? Phụ đề là 'Mỹ nhân ngư'"
Lâm Diệu vừa nghe liền nhảy cẫng lên, hét to bên đầu dây điện thoại:
"Á á! Sao lại đến bất ngờ vậy chứ! Là doujinshi thể loại incest* của Thương Cửu đó! Em mới đặt từ tháng ba năm nay mà! Không báo gì đã ship luôn rồi!"
*骨科就 (mình cũng không hiểu từ này lắm, nhưng mình nghĩ dịch là incest khá sát với thể loại chuyện, chuyện có yếu tố loạn luân.)
Thẩm Hàm Xuyên mở thử xem, là truyện tranh. Nội dung hơi bất ngờ khiến lông mày anh dựng lên một chút, rồi lại lịch sự ép xuống.
"À, truyện incest là..." Lâm Diệu bắt đầu giải thích.
Sau khi cô nói xong, Thẩm Hàm Xuyên bình thản:
"Em quên rồi à, lần đầu chúng ta chơi trò nhập vai, các em đã giảng giải rồi, anh biết nó có nghĩa là gì mà.."
"Đợi tối nay em về! Em phải đọc cho bằng hết!"
Cúp máy xong, bình tĩnh lại đôi chút, Lâm Diệu nhắn thêm.
—Em chợt nhớ ở nhà cũ còn mấy cuốn kinh điển chưa mang về, tối nay sau khi dạy xong, em muốn ghé qua đó một chuyến. À mà em hỏi cái này, thầy giáo của anh có thích tranh chữ không vậy? Em định tặng một bức cho thầy.
Thẩm Hàm Xuyên trả lời: "Thầy thì không nghiên cứu mấy, nhưng cô thì biết chút ít. Trong nhà còn có cả bộ văn phòng tứ bảo*, nghe nói cô từng sưu tầm được mấy bản bút tích thật của Hoàng Đình Kiên.
*Văn phòng tứ bảo ý chỉ: bút, nghiên, giấy, mực.
"Vậy hả, là kiểu người thực sự yêu thích rồi... Thế em tặng một chiếc nghiên mực vậy."
"Không cần quá quý giá, cũng đừng tặng món em yêu thích quá." Anh dặn dò
"Anh yên tâm, em có chuẩn bị sẵn mấy nghiên mực loại tốt, chuyên dùng để tặng người khác, không phải đồ mình dùng nên sẽ không tiếc, cũng không mất mặt đâu." Lâm Diệu có kinh nghiệm rồi.
"Cần anh đi cùng không?"
"Anh dính người thật đấy... Em chỉ về nhà lấy đồ thôi, có anh đi cùng còn tốn thời gian hơn."
"Vậy đi, em sẽ mua đồ ăn ngon mang về cho anh, anh ngoan ngoãn đợi ở nhà nha, được không?"
Tám giờ tối, sau khi tiễn học sinh cuối cùng, dọn dẹp xong phòng học, Lâm Diệu lái xe quay về nhà cũ một chuyến.
Trên đường, cô gọi cho Ninh Du nhưng không ai bắt máy. Hôm nay là thứ năm, ngày làm việc điên cuồng, chắc cô ấy vẫn chưa tan làm.
Lâm Diệu đỗ xe, ghé qua cửa hàng tiện lợi trong khu để mua vài món ăn vặt mang cho Ninh Du, quẹt thẻ để vào cửa, cửa mở rộng.
TV đang được bật, trong nhà bốc lên một mùi cực kỳ khó chịu, giống như quần áo bị hun trong phòng xông hơi vài ngày rồi đem ngâm trong rượu thiu lên men quá hạn. Một mùi khói hôi hám, nồng nặc và cay mắt.
Lâm Diệu nheo mắt lại, cẩn thận gọi thử một tiếng: "Ninh Du?"
Tủ giày chắn một phần tầm nhìn từ hành lang, Lâm Diệu dừng lại khi đang thay giày, ánh mắt dán vào góc phản chiếu từ gương đứng cạnh sofa.
Một người đàn ông lạ mặt đang kẹp điếu thuốc trong tay, từng bước tiến lại gần cô.
Lâm Diệu lùi hẳn ra cửa, cùng lúc này, gã đàn ông mặc đồ hiphop oversize kia mới hoàn toàn lọt vào tầm nhìn của cô.
Gã ta nở nụ cười méo mó rồi reo lên như phát hiện kho báu: "Là Thiểm Thiểm hả? Cô về rồi à?"
Điện thoại của Ninh Du vẫn không liên lạc được.
Ngọn lửa giận trong ngực Lâm Diệu âm ỉ dâng lên, cô hỏi gã đàn ông trước mặt: "Ninh Du đâu rồi?"
Gã ta đáp: "Cô ấy đang ở trong kia với Trịnh Soái."
Trịnh Soái, chính là tên bạn trai của Ninh Du.
Lâm Diệu nhìn theo hướng hắn chỉ, cửa phòng đóng chặt.
Cô thử gọi điện thêm lần nữa, lần này máy đã bị tắt nguồn.
Lâm Diệu liếc nhìn cánh cửa đóng kín, hỏi lại: "Cậu ấy có đang ở đây không?"
Gã ta nói: "Đúng vậy, đang ở với Trịnh Soái."
"Cậu ấy thực sự ở đây đúng không?" Lâm Diệu lại xác nhận thêm một lần nữa.
Ở nhà, nhưng không liên lạc được, máy thì bị tắt, cũng không gặp được người.
Lâm Diệu quay sang phía cánh cửa gọi lớn: "Ninh Du? Ninh Du!"
Trong phòng có tiếng động, nhưng vẫn không có ai đáp lời.
Khuôn mặt Lâm Diệu trầm xuống, cô hỏi: "Cậu ấy còn tỉnh táo không?"
Khói thuốc và mùi rượu nồng nặc trong nhà khiến cô bắt đầu lo lắng nghiêm trọng.
Gã đàn ông lã khẽ nhếch mép, nở một nụ cười nửa miệng, vừa như giễu cợt vừa như liếc xéo, giọng nói cố làm ra vẻ mập mờ:
"Cô hiểu mà, không tiện đâu."
Rồi hắn hỏi dò: "Tối nay cô về đây ngủ à?"
Đồng thời, ánh mắt hắn trượt xuống ngực Lâm Diệu.
Lâm Diệu quay người bỏ đi, bước nhanh ra khỏi toàn nhà rồi lập tức gọi báo cảnh sát.
Trong lúc ngồi ở quầy lễ tân khu nhà chờ cảnh sát đến, Thầm Hàm Xuyên gọi điện tới.
"Em đi đến đâu rồi?" Giọng anh vẫn mang theo chút làm nũng quen thuộc. "Anh nấu cơm xong rồi, có chút nhớ em, em có thể về khi mọi thứ còn nóng được không?"
Lâm Diệu im lặng.
Cô lưỡng lự, không biết có nên để Thẩm Hàm Xuyên đến đây hay không.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng Thẩm Hàm Xuyên đã nhanh chóng cảm nhận được điều gì đó, giọng anh chuyển sang nghiêm túc, lo lắng hỏi:
"Xảy ra chuyện gì sao em?"
"Em... em không gặp được Ninh Du, nhà có người lạ mà em không quen biết..."
"Em đang ở đâu? Rời khỏi đó ngay, tìm chỗ nào đông người rồi chờ anh tới. Anh đến ngay.. Có cần anh gọi cảnh sát không?"
"Em báo rồi, em đang ở chỗ lễ tân của khu nhà. Hắn nói Ninh Du ở trong phòng, nhưng em không nghe thấy tiếng cậu ấy, không thấy người mà điện thoại cũng bị tắt, em lo lắm... Em sợ cậu ấy xảy ra chuyện."
"Anh biết rồi, anh đến ngay đây."
Cảnh sát đến nơi, gõ cửa phòng đang đóng chặt.
Gã đàn ông vừa bực vừa cười, vội vàng giải thích với cảnh sát rằng, bạn hắn và người yêu đang ngủ, hắn là bạn của hai người, chỉ là ở nhờ thôi.
Sau khi mở cửa, cảnh sát lôi một người đàn ông đang mặc mỗi chiếc quần đùi rộng thùng thình ra, còn nữ cảnh sát thì gọi mãi mà vẫn không lay tỉnh nổi Ninh Du trên giường.
"Tôi là bạn trai cô ấy!" Gã đàn ông mặc quần đùi mơ màng hét to.
Một cảnh sát hỏi Lâm Diệu: "Cô quen người này không?"
Lâm Diệu gật đầu: "Là bạn trai của bạn cùng phòng tôi."
"Ngủ một giấc cũng bị gọi cảnh sát..." Gã đàn ông nọ tức tối, quay sang mắng Lâm Diệu: "Chuyện gì đây không biết! Cô là ai? Con mẹ nó cô quản được chắc? Cô biết thế nào là 'phá hỏng chuyện tốt' không hả?"
Nữ cảnh sát bình tĩnh nói: "Gọi không tỉnh."
Người đồng nghiệp bên cạnh nghiêm nghị: "Mặc quần áo vào! Tên gì? Có mang theo căn cước không? Cả hai người đi cùng chúng tôi về đồn."
"Tại sao chứ? Chúng tôi là người yêu mà!"
"Uống gì? Uống bao nhiêu? Ngoài rượu ra còn dùng chất gì khác không?"
Lâm Diệu giúp nữ cảnh sát mặc lại quần áo cho Ninh Du.
"Phải đưa đến bệnh viện kiểm tra." Nữ cảnh sát nói. "Chuyện gì tiếp theo còn phải chờ bạn cô tỉnh lại đã. Theo kinh nghiệm thì có lẽ là say rượu, nhưng nếu say nặng cũng dễ gặp chuyện, nên tốt nhất là kiểm tra sức khỏe trước."
"Vâng, tôi hiểu."
"Sau khi kiểm tra xong, cô xem có bạn bè nào khác chăm sóc cô ấy không, cô cũng đi cùng bọn họ đi, chúng tôi cần tìm hiểu thêm tình hình."
"Vâng, tôi biết." Lâm Diệu mặt trắng bệch gật đầu, rồi gọi điện cho Nha Đại Thần.
"Bây giờ luôn ạ?" Nha Đại Thần có vẻ hơi hoang mang.
"Ừ, chủ yếu là chị sợ Tiểu A không tiện đưa đi viên, nếu em có thời gian..."
"Nói gì vậy, em đến ngay. Chị Ninh Du thế nào rồi ạ?"
"Vẫn chưa có phản ứng gì."
"Má nó chứ, yêu đương cái kiểu gì thế này." Nha Đại Thần chửi ầm lên: "Đúng là đồ cặn bã."
Lúc này có người khẽ vỗ vai cô, Lâm Diệu quay lại, nhìn thấy Thẩm Hàm Xuyên. Khoảnh khắc ấy, trái tim đập loạn xạ của cô mới về đúng chỗ, cảm giác an toàn ùa về khiến sống mũi cay cay, muốn khóc mà không hiểu vì sao.
Thẩm Hàm Xuyên nhẹ nhàng vỗ về cô, chỉ vào một căn phòng còn mở hé cửa: "Phòng này là phòng của em sao?"
Lâm Diệu lập tức bật dậy, chạy xộc vào phòng.
Vì tin tưởng Ninh Du, khi chuyển đi cô không khóa cửa phòng. Bên trong còn để nhiều thư pháp và sách vở cũ, trong đó không ít đồ vật có giá trị.
Vừa bước vào, tai cô ù đi, mắt mờ hẳn vì tức giận, không còn nhìn rõ gì nữa.
"Bọn họ vào phòng em rồi, họ vào phòng em rồi." Cô lặp đi lặp lại những lời này, môi tái nhợt,
Giường của cô bị người khác nằm lên, chăn gối rối tung, máy đĩa hát bị mở nắp chống bụi, bên trong đặt đĩa nhựa trong suốt phiên bản giới hạn mà cô sưu tầm, cần đĩa bị lệch, không đặt đúng vị trí.
Tờ giấy tuyên thành cô từng viết thư pháp bị ai đó nguệch ngoạc vài chữ xấu xí ở mặt sau. Trên bàn còn lăn lóc ba chai bia, bia đổ ra thấm ướt mấy tấm thiếp của cô.
Cây bút lông để trong phòng cũng bị phá nát, phần đầu tưa ra sau khi bị dùng bừa bãi. Một chiếc cán bạch ngọc còn bị rơi xuống đất, gãy lìa.
"Bút lông của em!" Lâm Diệu bật khóc.
Dù đó không phải những cây bút cô quý nhất, nhưng với cô vẫn có tình cảm sâu sắc. Bút lông cần được chăm sóc cẩn thận, dưỡng kỹ càng, giờ thì nhìn thấy chúng bị vứt vạ vật trong đống chữ nguệch ngoạc tồi tệ ấy, lòng cô như bị xé toạc, như thể đứa con của mình bị cắt tóc loạn xạ rồi bị vứt ra đường lang thang.
"Có mất mát hay hư hại tài sản không?" Cảnh sát hỏi.
Lâm Diệu vừa lau nước mắt vừa gật đầu.
Cô phải ở lại đồn cảnh sát suốt cả đêm.
Cảnh sát tiến hành kiểm tra ma túy với bạn trai của Ninh Du và gã bạn ở hắn, gã bạn có tiền sử sử dụng ma túy còn bạn trai của Ninh Du tạm thời âm tính.
Trước khi tỉnh rượu, hắn đã chửi ầm ĩ trong phòng tạm giam, hoàn toàn khác với vẻ ngoài nho nhã ban đầu.
Khoảng bốn giờ sáng, nữ cảnh sát cùng Nha Đại Thần đi theo đến bệnh viện trở lại, báo rằng Ninh Du đã tỉnh, tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.
"Thật sự rất nguy hiểm, ngộ độc cồn cấp tính, lúc đưa tới bệnh viện đồng tử đã giãn.."
Nghe xong câu đó, Lâm Diệu òa khóc thành tiếng.
Nữ cảnh sát ôm cô một cái, nhẹ giọng nói: "Cô gái nhỏ đó cũng vậy, lúc bác sĩ báo bệnh nhân không còn ý thức, cũng khóc phát hoảng. May mà được đưa đi kịp thời, cô báo cảnh sát rất đúng lúc."
Sau khi tỉnh rượu, bạn trai Ninh Du bỗng biến thành người khác, ủ rũ ngoan ngoãn như thể con chó dữ vừa bị lột da, không ngừng xin lỗi, nói muốn hòa giải và sẽ đích thân xin lỗi Lâm Diệu.
Hắn khai rõ mọi chuyện, bạn hắn rủ hắn đi chơi, bản thân vừa trượt kỳ thi công chức vì ngủ quên và quên mang theo thẻ dự thi cho nên tâm trạng rất tệ, bạn vừa gọi liền đi, sau đó rủ bạn gái cùng đi uống rượu giải sầu.
Rượu bắt đầu uống từ tối hôm trước, sau khi bạn gái say thì đưa về nhà, rồi ở lại chăm sóc. Trưa hôm sau, bạn hắn lại mang rượu tới, hai người tiếp tục uống, đến tối gọi đồ ăn thì bạn lại mang thêm rượu và thế là lại uống tiếp.
"Ban ngày cô ấy vẫn ổn, giữa chừng tỉnh dậy còn bảo cảm thấy hơi khó chịu, chắc là bị cảm.. rồi lại ngủ tiếp." Hắn kể.
"Không ép cô ấy uống thêm à?" Cảnh sát hỏi. "Ban ngày vẫn còn tỉnh, sao đến tối lại ngộ độc rượu? Người còn nhập viện! Cuối cùng là có uống rượu tiếp hay không."
"Ừm... là... người kia bảo cô ấy giả vờ thôi, nên tôi cũng muốn xem cô ấy say thật trông thế nào." Bạn trai Ninh Du nói. "Nên có khuyên uống thêm chút... Chú cảnh sát, tôi giải quyết riêng, tháng mười một tôi còn thi công chức nữa, chuyện này có ghi vào hồ sơ không?"
Lâm Diệu chuyển khoản cho Nha Đại Thần, rồi dựa vào vai Thẩm Hàm Xuyên chợp mắt một lúc. Không lâu sau, Nha Đại Thần gọi tới: "Bên bệnh viện nói chị ấy ít nhất phải nằm viện ba đến năm ngày... Chị Thiểm Thiểm, có nên báo với gia đình chị ấy không?"
"... Phải báo, nhưng... phải đợi Ninh Du đã. Cậu ấy tỉnh lại chưa?"
"Khoảng ba bốn giờ có tỉnh, nhưng nhìn vẫn chưa tỉnh táo hẳn, rồi lại ngủ tiếp."
"Chị không biết liên lạc với người nhà cậu ấy thế nào, đợi cậu ấy tỉnh hẳn vậy."
Nha Đại Thần tức giận nói: "Cái loại người khốn nạn gì thế không biết!! Chia tay đi! Chia ngay đi! Thứ rác rưởi!"
"Chắc đợi cậu ấy hồi phục, lần này hẳn là sẽ chia thôi." Lâm Diệu uể oải nói.
"Anh đi làm đi." Cô đẩy Thẩm Hàm Xuyên ra.
"Dự án anh phụ trách vừa xong, đúng lúc có thể nghỉ phép vài ngày."
"Thật không vậy?"
"Thật mà." Thẩm Hàm Xuyên nói: "Lâm Diệu, anh sẽ không lừa gạt em, dù chỉ là một lần cũng không."
Lâm Diệu nhìn vào mắt anh, ánh mắt dịu dàng, nơi khóe mắt có nốt ruồi lệ, vừa chân thành vừa an yên, khiến người ta nguôi giận.
Cô thở dài, chân thành nói: "Cảm ơn anh, giờ em thấy dễ chịu hơn một chút rồi."
Khi Thẩm Hàm Xuyên dậy sớm rửa mặt, Sơn Phong gọi điện đến.
"Ờ thì... hôm nay tôi phải đi ăn với ba tôi, anh có thể..."
Cậu còn chưa nói xong, Thẩm Hàm Xuyên đã đáp luôn: "Không thể."
Không cần đoán cũng biết, Sơn Phong chắc đã không nhịn nổi, muốn kể cho Thẩm Đình Văn chuyện anh có bạn gái rồi.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.
"Nhưng mà hai người sống chung lâu vậy rồi, tôi thấy cũng ổn định mà, vẫn không thể nói sao? Giấu mãi thế này... không đúng lắm nhỉ."
"Trong nhà không có mấy người bình thường đâu." Thẩm Hàm Xuyên nói. "Nói ra mới là không đúng đấy, chuyện này cậu cũng hiểu mà."
"Anh giỏi thật đấy.." Sơn Phong u oán. "Thôi được rồi, tôi lại cố nhịn thêm chút nữa."
Chỉ cần nói cho Thẩm Đình Văn biết, không bao lâu Mạnh Giang Hoài cũng sẽ biết, rồi ông nội cũng sẽ nghe được từ những câu chuyện tám nhảm của bạn bè.
Một khi ông nội biết anh có bạn gái lại còn sống chung, chắc chắn sẽ 'triệu kiến' Lâm Diệu, trong buổi 'gặp mặt' sẽ săm soi chê bai từ đầu tới cuối rồi bắt đầu chuẩn bị hôn sự, thúc cưới lập tức.
Một cảnh tượng như ác mộng.
Thẩm Hàm Xuyên không dám nghĩ tiếp, nếu mọi chuyện thành ra như vậy, Lâm Diệu nhất định sẽ bỏ anh mà đi.
Mặc dù với một số người, đó là quy trình gặp gỡ cha mẹ rất đỗi bình thường nhưng anh lại tình cờ có cùng suy nghĩ với Lâm Diệu, kiểu 'quy trình' này là bị người khác kiểm soát, là ràng buộc, chứ không phải do bản thân tự chủ.
Với những người từng thiếu cảm giác an toàn từ nhỏ như họ, việc mất quyền kiểm soát đồng nghĩa với việc tự đặt mình vào tình huống nguy hiểm.
Huống hồ gì, người lớn trong nhà anh không phải người bình thường. Ông nội cố chấp, cứng đầu, tâm trạng cực kỳ bất ổn, thường xuyên dùng những hành vi điên rồ nhưng tỉnh táo để ép buộc người thân, đó là thói quen từ lâu.
Vì vậy, đối phó với kiểu người như ông nội, nhất định phải là mọi chuyện đã chắc chắn rồi mới thông báo cho ông biết kết quả.
Chỉ thông báo chứ không thương lượng.
Thẩm Hàm Xuyên đặt điện thoại xuống, tắt máy cạo râu tự động, dùng dao cạo bằng tay để hoàn tất các góc nhỏ.
Từ phòng ngủ vang lên tiếng vải chạm nhau sột soạt, dép lê của Lâm Diệu kéo trên sàn nhà, từ từ tiến lại gần. Cô còn chưa mở mắt đã ôm lấy anh từ phía sau, vòng tay qua eo anh, tựa đầu vào lưng anh.
Thẩm Hàm Xuyên run lên một cái.
"Azz."
Góc độ không đúng, từ cảm giác đau nhói đó đoán ra chắc là bị cạo rách rồi.
Thẩm Hàm Xuyên nhìn vào gương, thấy khuôn mắt Lâm Diệu đang mở to mắt đầy sợ hãi. Anh không nhìn được mà bật cười.
Vết cắt sâu hơn tưởng tượng, Lâm Diệu mang hộp y tế đến xử lý, vừa lau miệng vết thương vừa chun mũi, vành mắt đỏ lên, suýt khóc.
"Em khóc à?" Thẩm Hàm Xuyên hỏi cô.
Lâm Diệu đã xin lỗi mấy lần vừa nghe anh lên tiếng, mấy giọt nước mắt lập tức rơi xuống.
Thẩm Hàm Xuyên kéo cô vào lòng, ôm chặt, vừa cười vừa vỗ về.
"Không sao đâu, là anh đã nghe thấy em lại gần rồi, nên là lỗi của anh. Anh biết em sẽ ôm anh mà, vậy mà vẫn không dừng tay. Là anh sai..."
Lâm Diệu mím môi, khẽ dụi mắt, lau nước mắt.
"Khó chịu quá, em đau lòng lắm."
Nghe vậy, Thẩm Hàm Xuyên lại cười rộ lên.
"Thật sao? Nhưng anh vui lắm." Anh nói. "Lần đầu tiên thấy có người khóc vì đau lòng cho anh."
Lâm Diệu nghẹn ngào nặng thêm.
"Làm em càng muốn khóc hơn nữa...."
Thẩm Hàm Xuyên ôm lấy cô, hôn hai cái, cực kỳ hạnh phúc.
"Không sao rồi, không phải chuyện gì lớn đâu, đừng áy náy nữa. Anh nói rõ cho em biết, nhìn thấy em khóc tuy là đau lòng, nhưng lại dễ thương quá, nên anh thực sự rất vui."
Lâm Diệu vùi đầu vào ngực anh, hai người cứ thế ngồi dựa vào nhau trên sàn nhà.
Một lúc sau, Lâm Diệu lẩm bẩm:
"Lúc nãy vòng tay của anh kéo tóc em đấy."
"Ừ, anh biết, nên anh vừa tháo nó rồi."
"Lần trước, trước khi đi ngủ anh không tháo đồng hồ, kéo đứt mất hai sợi tóc của em..."
"Ừ, cái đồng hồ đó anh đã cất rồi, không đeo nữa."
"Em hết khóc rồi." Lâm Diệu dụi mũi, đẩy anh ra. "Anh đi làm đi."
Thẩm Hàm Xuyên như bừng tỉnh từ giấc mơ ngọt ngào, lưu luyến không rời.
Mang theo dư vị của cái ôm ban sáng, Thẩm Hàm Xuyên mơ mơ màng màng đến công ty. Lương Vũ nhìn thấy miếng dán vết thương trên mặt anh, ánh mắt vô hồn lập tức sáng rực lên.
"Cãi nhau rồi à?" Lương Vũ đầy tò mò hỏi.
Thẩm Hàm Xuyên không hiểu nổi.
"Không. Sao anh lại hỏi vậy?"
Lương Vũ chỉ vào cằm anh: "Tôi tưởng là do cãi nhau bị bạn gái cào chứ."
Thẩm Hàm Xuyên sau khi hiểu ra logic của anh ấy thì sốc nặng.
"Quá... kỳ cục rồi. Anh với chị dâu cãi nhau đến mức vậy sao?" Anh hạ giọng tò mò hỏi.
"Đúng vậy, cô ấy có một thói quen." Lương Vũ vừa nói vừa làm động tác minh họa. "Vừa cãi nhau vừa thích lấy ngón tay chọc vào trán anh, ui chao, mà nếu lúc đó lại đang làm móng thì thôi rồi... May là không hay làm móng."
Lương Vũ vẫn còn chút sợ hãi khi nhớ lại.
Ánh mắt Thẩm Hàm Xuyên nhìn anh ta dường như thêm vài phần nóng bỏng đầy nhập tâm.
Đến lượt Lương Vũ cảm thấy khó hiểu.
"Cái ánh mắt này của cậu không ổn chút nào nhé. Sao hả, nhà cậu theo chủ nghĩa 'yêu cho roi cho vọt' à? Chưa từng bị vợ cấu mà lại trông chờ chuyện đó xảy ra thế hả?"
Thẩm Hàm Xuyên chậm rãi nói: "Không hẳn vậy... chỉ là hơi tò mò một chút, muốn biết nếu Lâm Diệu nổi giận thì sẽ phản ứng như thế nào."
"Chưa từng cãi nhau à?" Lương Vũ không tin. "Cái này không ổn đâu, bình thường ai yêu nhau chẳng phải cãi nhau một lần cho biết."
"Có bất đồng, từng giận dỗi nhưng chưa đến mức cãi nhau lớn."
Thẩm Hàm Xuyên nói với giọng có phần kheo khoang:
"Em ấy là người rất lý trí, logic vững, có thể nói lý thì sẽ không lên giọng. Mà nếu đã nối nóng thì lại im lặng, không tiếp tục tranh luận nữa."
"Ồ? Vậy nguyên nhân giận là gì?" Lương Vũ hóng chuyện.
"Chuyện sinh hoạt thôi." Thẩm Hàm Xuyên đáp. "Ăn uống, dọn dẹp nhà cửa, mấy chuyện vụn vặt."
"Ồ ồ, tôi đoán được rồi, chắc là cậu phơi quần áo mà không vuốt phẳng đúng không?"
Lương Vỹ nêu một chi tiết cụ thể về việc nhà.
Thẩm Hàm Xuyên liếc nhìn anh ta một cái:
"Cái đó là anh."
Từ nhỏ anh đã giỏi xử lý mấy việc tỉ mỉ kiểu này.
"Nhưng đúng là có lần vì chuyện phơi đồ mà giận." Thẩm Hàm Xuyên kể tiếp. "Em ấy có vài bộ đồ cosplay. Em giặt xong còn cẩn thận là lượt luôn. Kết quả là em ấy bảo không cần thiết, làm vậy nhiều lần thì hỏng đồ, rồi nổi giận."
Lần này đến lượt Lương Vũ không hiểu nổi, rõ ràng là giặt giũ là lượt chu đáo thế mà lại bị giận? "Tiểu Lâm cũng lạ ghê." Anh ta nói.
Thẩm Hàm Xuyên đập nhẹ tập tài liệu xuống bàn, chỉnh cho phẳng phiu, gương mặt lộ nét cười nhẹ lơ đãng mà dịu dàng.
"Sau này, em thấy em ấy thường phơi quần áo rất tùy tiện, phơi xong thì vứt vào tủ, lúc cần mặc mới lô ra là, lúc đó em mới hiểu tại sao cô ấy lại tranh luận với mình."
"Vì sao?" Lương Vũ thực sự tò mò.
"Cái này cần có chút giác ngộ." Thẩm Hàm Xuyên chỉ vào đầu mình, đầy tự hào nói: "Trong việc hiểu Lâm Diệu, em giỏi hơn bất kỳ ai."
Anh hiểu ra rằng, bản thân mình trong vô thức đã quá tỉ mỉ trong những lúc cần được thư giãn. Anh vẫn đang giữ nhịp sống căng thẳng như lúc ở nhà ông nội làm quân vụ, hoặc ở nhà người khác phải sống nhờ người ta, một kiểu sống phải quá đỗi cẩn trọng.
Nhưng ở nhà của chính mình thì không cần như vậy.
Mà điều Lâm Diệu cần chính là sự thư giãn ấy.
Chỉ khi được thư giãn, người ta mới có cảm giác được về nhà.
Dự án tạm khép lại, anh về nhà sớm hơn dự kiến, tiện thể nhận giúp Lâm Diệu một bưu phẩm.
Anh gọi điện cho cô, cô vẫn đang đợi học sinh.
"Là gì vậy anh?" Cô hỏi.
"Không rõ, là một hộp giấy, nhìn địa chỉ thì giống như từ hiệu sách. Em đặt sách à?"
Lâm Diệu chợt nhớ ra:
"Là bộ doujinshi* đến rồi! Anh mở ra xem giúp em một cái với! Chắc quyển đồng nhân, nhân vật phi nhân loại mà em đặt từ năm ngoái!"
*Doujinshi: là một thể loại truyện tự sáng tác bởi độc giả hay có thể là một tác giả nào đó dựa trên những nội dung hay nhân vật có sẵn của một bộ truyện.
Thẩm Hàm Xuyên dùng một tay bóc hộp, rút ra hai quyển sách nhỏ, đọc lên: "Uyển quân? Phụ đề là 'Mỹ nhân ngư'"
Lâm Diệu vừa nghe liền nhảy cẫng lên, hét to bên đầu dây điện thoại:
"Á á! Sao lại đến bất ngờ vậy chứ! Là doujinshi thể loại incest* của Thương Cửu đó! Em mới đặt từ tháng ba năm nay mà! Không báo gì đã ship luôn rồi!"
*骨科就 (mình cũng không hiểu từ này lắm, nhưng mình nghĩ dịch là incest khá sát với thể loại chuyện, chuyện có yếu tố loạn luân.)
Thẩm Hàm Xuyên mở thử xem, là truyện tranh. Nội dung hơi bất ngờ khiến lông mày anh dựng lên một chút, rồi lại lịch sự ép xuống.
"À, truyện incest là..." Lâm Diệu bắt đầu giải thích.
Sau khi cô nói xong, Thẩm Hàm Xuyên bình thản:
"Em quên rồi à, lần đầu chúng ta chơi trò nhập vai, các em đã giảng giải rồi, anh biết nó có nghĩa là gì mà.."
"Đợi tối nay em về! Em phải đọc cho bằng hết!"
Cúp máy xong, bình tĩnh lại đôi chút, Lâm Diệu nhắn thêm.
—Em chợt nhớ ở nhà cũ còn mấy cuốn kinh điển chưa mang về, tối nay sau khi dạy xong, em muốn ghé qua đó một chuyến. À mà em hỏi cái này, thầy giáo của anh có thích tranh chữ không vậy? Em định tặng một bức cho thầy.
Thẩm Hàm Xuyên trả lời: "Thầy thì không nghiên cứu mấy, nhưng cô thì biết chút ít. Trong nhà còn có cả bộ văn phòng tứ bảo*, nghe nói cô từng sưu tầm được mấy bản bút tích thật của Hoàng Đình Kiên.
*Văn phòng tứ bảo ý chỉ: bút, nghiên, giấy, mực.
"Vậy hả, là kiểu người thực sự yêu thích rồi... Thế em tặng một chiếc nghiên mực vậy."
"Không cần quá quý giá, cũng đừng tặng món em yêu thích quá." Anh dặn dò
"Anh yên tâm, em có chuẩn bị sẵn mấy nghiên mực loại tốt, chuyên dùng để tặng người khác, không phải đồ mình dùng nên sẽ không tiếc, cũng không mất mặt đâu." Lâm Diệu có kinh nghiệm rồi.
"Cần anh đi cùng không?"
"Anh dính người thật đấy... Em chỉ về nhà lấy đồ thôi, có anh đi cùng còn tốn thời gian hơn."
"Vậy đi, em sẽ mua đồ ăn ngon mang về cho anh, anh ngoan ngoãn đợi ở nhà nha, được không?"
Tám giờ tối, sau khi tiễn học sinh cuối cùng, dọn dẹp xong phòng học, Lâm Diệu lái xe quay về nhà cũ một chuyến.
Trên đường, cô gọi cho Ninh Du nhưng không ai bắt máy. Hôm nay là thứ năm, ngày làm việc điên cuồng, chắc cô ấy vẫn chưa tan làm.
Lâm Diệu đỗ xe, ghé qua cửa hàng tiện lợi trong khu để mua vài món ăn vặt mang cho Ninh Du, quẹt thẻ để vào cửa, cửa mở rộng.
TV đang được bật, trong nhà bốc lên một mùi cực kỳ khó chịu, giống như quần áo bị hun trong phòng xông hơi vài ngày rồi đem ngâm trong rượu thiu lên men quá hạn. Một mùi khói hôi hám, nồng nặc và cay mắt.
Lâm Diệu nheo mắt lại, cẩn thận gọi thử một tiếng: "Ninh Du?"
Tủ giày chắn một phần tầm nhìn từ hành lang, Lâm Diệu dừng lại khi đang thay giày, ánh mắt dán vào góc phản chiếu từ gương đứng cạnh sofa.
Một người đàn ông lạ mặt đang kẹp điếu thuốc trong tay, từng bước tiến lại gần cô.
Lâm Diệu lùi hẳn ra cửa, cùng lúc này, gã đàn ông mặc đồ hiphop oversize kia mới hoàn toàn lọt vào tầm nhìn của cô.
Gã ta nở nụ cười méo mó rồi reo lên như phát hiện kho báu: "Là Thiểm Thiểm hả? Cô về rồi à?"
Điện thoại của Ninh Du vẫn không liên lạc được.
Ngọn lửa giận trong ngực Lâm Diệu âm ỉ dâng lên, cô hỏi gã đàn ông trước mặt: "Ninh Du đâu rồi?"
Gã ta đáp: "Cô ấy đang ở trong kia với Trịnh Soái."
Trịnh Soái, chính là tên bạn trai của Ninh Du.
Lâm Diệu nhìn theo hướng hắn chỉ, cửa phòng đóng chặt.
Cô thử gọi điện thêm lần nữa, lần này máy đã bị tắt nguồn.
Lâm Diệu liếc nhìn cánh cửa đóng kín, hỏi lại: "Cậu ấy có đang ở đây không?"
Gã ta nói: "Đúng vậy, đang ở với Trịnh Soái."
"Cậu ấy thực sự ở đây đúng không?" Lâm Diệu lại xác nhận thêm một lần nữa.
Ở nhà, nhưng không liên lạc được, máy thì bị tắt, cũng không gặp được người.
Lâm Diệu quay sang phía cánh cửa gọi lớn: "Ninh Du? Ninh Du!"
Trong phòng có tiếng động, nhưng vẫn không có ai đáp lời.
Khuôn mặt Lâm Diệu trầm xuống, cô hỏi: "Cậu ấy còn tỉnh táo không?"
Khói thuốc và mùi rượu nồng nặc trong nhà khiến cô bắt đầu lo lắng nghiêm trọng.
Gã đàn ông lã khẽ nhếch mép, nở một nụ cười nửa miệng, vừa như giễu cợt vừa như liếc xéo, giọng nói cố làm ra vẻ mập mờ:
"Cô hiểu mà, không tiện đâu."
Rồi hắn hỏi dò: "Tối nay cô về đây ngủ à?"
Đồng thời, ánh mắt hắn trượt xuống ngực Lâm Diệu.
Lâm Diệu quay người bỏ đi, bước nhanh ra khỏi toàn nhà rồi lập tức gọi báo cảnh sát.
Trong lúc ngồi ở quầy lễ tân khu nhà chờ cảnh sát đến, Thầm Hàm Xuyên gọi điện tới.
"Em đi đến đâu rồi?" Giọng anh vẫn mang theo chút làm nũng quen thuộc. "Anh nấu cơm xong rồi, có chút nhớ em, em có thể về khi mọi thứ còn nóng được không?"
Lâm Diệu im lặng.
Cô lưỡng lự, không biết có nên để Thẩm Hàm Xuyên đến đây hay không.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng Thẩm Hàm Xuyên đã nhanh chóng cảm nhận được điều gì đó, giọng anh chuyển sang nghiêm túc, lo lắng hỏi:
"Xảy ra chuyện gì sao em?"
"Em... em không gặp được Ninh Du, nhà có người lạ mà em không quen biết..."
"Em đang ở đâu? Rời khỏi đó ngay, tìm chỗ nào đông người rồi chờ anh tới. Anh đến ngay.. Có cần anh gọi cảnh sát không?"
"Em báo rồi, em đang ở chỗ lễ tân của khu nhà. Hắn nói Ninh Du ở trong phòng, nhưng em không nghe thấy tiếng cậu ấy, không thấy người mà điện thoại cũng bị tắt, em lo lắm... Em sợ cậu ấy xảy ra chuyện."
"Anh biết rồi, anh đến ngay đây."
Cảnh sát đến nơi, gõ cửa phòng đang đóng chặt.
Gã đàn ông vừa bực vừa cười, vội vàng giải thích với cảnh sát rằng, bạn hắn và người yêu đang ngủ, hắn là bạn của hai người, chỉ là ở nhờ thôi.
Sau khi mở cửa, cảnh sát lôi một người đàn ông đang mặc mỗi chiếc quần đùi rộng thùng thình ra, còn nữ cảnh sát thì gọi mãi mà vẫn không lay tỉnh nổi Ninh Du trên giường.
"Tôi là bạn trai cô ấy!" Gã đàn ông mặc quần đùi mơ màng hét to.
Một cảnh sát hỏi Lâm Diệu: "Cô quen người này không?"
Lâm Diệu gật đầu: "Là bạn trai của bạn cùng phòng tôi."
"Ngủ một giấc cũng bị gọi cảnh sát..." Gã đàn ông nọ tức tối, quay sang mắng Lâm Diệu: "Chuyện gì đây không biết! Cô là ai? Con mẹ nó cô quản được chắc? Cô biết thế nào là 'phá hỏng chuyện tốt' không hả?"
Nữ cảnh sát bình tĩnh nói: "Gọi không tỉnh."
Người đồng nghiệp bên cạnh nghiêm nghị: "Mặc quần áo vào! Tên gì? Có mang theo căn cước không? Cả hai người đi cùng chúng tôi về đồn."
"Tại sao chứ? Chúng tôi là người yêu mà!"
"Uống gì? Uống bao nhiêu? Ngoài rượu ra còn dùng chất gì khác không?"
Lâm Diệu giúp nữ cảnh sát mặc lại quần áo cho Ninh Du.
"Phải đưa đến bệnh viện kiểm tra." Nữ cảnh sát nói. "Chuyện gì tiếp theo còn phải chờ bạn cô tỉnh lại đã. Theo kinh nghiệm thì có lẽ là say rượu, nhưng nếu say nặng cũng dễ gặp chuyện, nên tốt nhất là kiểm tra sức khỏe trước."
"Vâng, tôi hiểu."
"Sau khi kiểm tra xong, cô xem có bạn bè nào khác chăm sóc cô ấy không, cô cũng đi cùng bọn họ đi, chúng tôi cần tìm hiểu thêm tình hình."
"Vâng, tôi biết." Lâm Diệu mặt trắng bệch gật đầu, rồi gọi điện cho Nha Đại Thần.
"Bây giờ luôn ạ?" Nha Đại Thần có vẻ hơi hoang mang.
"Ừ, chủ yếu là chị sợ Tiểu A không tiện đưa đi viên, nếu em có thời gian..."
"Nói gì vậy, em đến ngay. Chị Ninh Du thế nào rồi ạ?"
"Vẫn chưa có phản ứng gì."
"Má nó chứ, yêu đương cái kiểu gì thế này." Nha Đại Thần chửi ầm lên: "Đúng là đồ cặn bã."
Lúc này có người khẽ vỗ vai cô, Lâm Diệu quay lại, nhìn thấy Thẩm Hàm Xuyên. Khoảnh khắc ấy, trái tim đập loạn xạ của cô mới về đúng chỗ, cảm giác an toàn ùa về khiến sống mũi cay cay, muốn khóc mà không hiểu vì sao.
Thẩm Hàm Xuyên nhẹ nhàng vỗ về cô, chỉ vào một căn phòng còn mở hé cửa: "Phòng này là phòng của em sao?"
Lâm Diệu lập tức bật dậy, chạy xộc vào phòng.
Vì tin tưởng Ninh Du, khi chuyển đi cô không khóa cửa phòng. Bên trong còn để nhiều thư pháp và sách vở cũ, trong đó không ít đồ vật có giá trị.
Vừa bước vào, tai cô ù đi, mắt mờ hẳn vì tức giận, không còn nhìn rõ gì nữa.
"Bọn họ vào phòng em rồi, họ vào phòng em rồi." Cô lặp đi lặp lại những lời này, môi tái nhợt,
Giường của cô bị người khác nằm lên, chăn gối rối tung, máy đĩa hát bị mở nắp chống bụi, bên trong đặt đĩa nhựa trong suốt phiên bản giới hạn mà cô sưu tầm, cần đĩa bị lệch, không đặt đúng vị trí.
Tờ giấy tuyên thành cô từng viết thư pháp bị ai đó nguệch ngoạc vài chữ xấu xí ở mặt sau. Trên bàn còn lăn lóc ba chai bia, bia đổ ra thấm ướt mấy tấm thiếp của cô.
Cây bút lông để trong phòng cũng bị phá nát, phần đầu tưa ra sau khi bị dùng bừa bãi. Một chiếc cán bạch ngọc còn bị rơi xuống đất, gãy lìa.
"Bút lông của em!" Lâm Diệu bật khóc.
Dù đó không phải những cây bút cô quý nhất, nhưng với cô vẫn có tình cảm sâu sắc. Bút lông cần được chăm sóc cẩn thận, dưỡng kỹ càng, giờ thì nhìn thấy chúng bị vứt vạ vật trong đống chữ nguệch ngoạc tồi tệ ấy, lòng cô như bị xé toạc, như thể đứa con của mình bị cắt tóc loạn xạ rồi bị vứt ra đường lang thang.
"Có mất mát hay hư hại tài sản không?" Cảnh sát hỏi.
Lâm Diệu vừa lau nước mắt vừa gật đầu.
Cô phải ở lại đồn cảnh sát suốt cả đêm.
Cảnh sát tiến hành kiểm tra ma túy với bạn trai của Ninh Du và gã bạn ở hắn, gã bạn có tiền sử sử dụng ma túy còn bạn trai của Ninh Du tạm thời âm tính.
Trước khi tỉnh rượu, hắn đã chửi ầm ĩ trong phòng tạm giam, hoàn toàn khác với vẻ ngoài nho nhã ban đầu.
Khoảng bốn giờ sáng, nữ cảnh sát cùng Nha Đại Thần đi theo đến bệnh viện trở lại, báo rằng Ninh Du đã tỉnh, tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.
"Thật sự rất nguy hiểm, ngộ độc cồn cấp tính, lúc đưa tới bệnh viện đồng tử đã giãn.."
Nghe xong câu đó, Lâm Diệu òa khóc thành tiếng.
Nữ cảnh sát ôm cô một cái, nhẹ giọng nói: "Cô gái nhỏ đó cũng vậy, lúc bác sĩ báo bệnh nhân không còn ý thức, cũng khóc phát hoảng. May mà được đưa đi kịp thời, cô báo cảnh sát rất đúng lúc."
Sau khi tỉnh rượu, bạn trai Ninh Du bỗng biến thành người khác, ủ rũ ngoan ngoãn như thể con chó dữ vừa bị lột da, không ngừng xin lỗi, nói muốn hòa giải và sẽ đích thân xin lỗi Lâm Diệu.
Hắn khai rõ mọi chuyện, bạn hắn rủ hắn đi chơi, bản thân vừa trượt kỳ thi công chức vì ngủ quên và quên mang theo thẻ dự thi cho nên tâm trạng rất tệ, bạn vừa gọi liền đi, sau đó rủ bạn gái cùng đi uống rượu giải sầu.
Rượu bắt đầu uống từ tối hôm trước, sau khi bạn gái say thì đưa về nhà, rồi ở lại chăm sóc. Trưa hôm sau, bạn hắn lại mang rượu tới, hai người tiếp tục uống, đến tối gọi đồ ăn thì bạn lại mang thêm rượu và thế là lại uống tiếp.
"Ban ngày cô ấy vẫn ổn, giữa chừng tỉnh dậy còn bảo cảm thấy hơi khó chịu, chắc là bị cảm.. rồi lại ngủ tiếp." Hắn kể.
"Không ép cô ấy uống thêm à?" Cảnh sát hỏi. "Ban ngày vẫn còn tỉnh, sao đến tối lại ngộ độc rượu? Người còn nhập viện! Cuối cùng là có uống rượu tiếp hay không."
"Ừm... là... người kia bảo cô ấy giả vờ thôi, nên tôi cũng muốn xem cô ấy say thật trông thế nào." Bạn trai Ninh Du nói. "Nên có khuyên uống thêm chút... Chú cảnh sát, tôi giải quyết riêng, tháng mười một tôi còn thi công chức nữa, chuyện này có ghi vào hồ sơ không?"
Lâm Diệu chuyển khoản cho Nha Đại Thần, rồi dựa vào vai Thẩm Hàm Xuyên chợp mắt một lúc. Không lâu sau, Nha Đại Thần gọi tới: "Bên bệnh viện nói chị ấy ít nhất phải nằm viện ba đến năm ngày... Chị Thiểm Thiểm, có nên báo với gia đình chị ấy không?"
"... Phải báo, nhưng... phải đợi Ninh Du đã. Cậu ấy tỉnh lại chưa?"
"Khoảng ba bốn giờ có tỉnh, nhưng nhìn vẫn chưa tỉnh táo hẳn, rồi lại ngủ tiếp."
"Chị không biết liên lạc với người nhà cậu ấy thế nào, đợi cậu ấy tỉnh hẳn vậy."
Nha Đại Thần tức giận nói: "Cái loại người khốn nạn gì thế không biết!! Chia tay đi! Chia ngay đi! Thứ rác rưởi!"
"Chắc đợi cậu ấy hồi phục, lần này hẳn là sẽ chia thôi." Lâm Diệu uể oải nói.
"Anh đi làm đi." Cô đẩy Thẩm Hàm Xuyên ra.
"Dự án anh phụ trách vừa xong, đúng lúc có thể nghỉ phép vài ngày."
"Thật không vậy?"
"Thật mà." Thẩm Hàm Xuyên nói: "Lâm Diệu, anh sẽ không lừa gạt em, dù chỉ là một lần cũng không."
Lâm Diệu nhìn vào mắt anh, ánh mắt dịu dàng, nơi khóe mắt có nốt ruồi lệ, vừa chân thành vừa an yên, khiến người ta nguôi giận.
Cô thở dài, chân thành nói: "Cảm ơn anh, giờ em thấy dễ chịu hơn một chút rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương