Editor: Tharyo

Sau khi về nhà, Lâm Diệu gửi một tin nhắn vào trong nhóm chat:

"Chào cả nhà, mình nghĩ thông rồi, nên mình và Thẩm Hàm Xuyên chính thức bắt đầu hẹn hò."

Một dãy dấu chấm hỏi hiện lên đều tăm tắp.

Sau đó màn hình hiện lên cuộc gọi từ Sơn Phong, đổ chuông mấy lần rồi chính cậu ta tự tắt.

Nha Đại Thần: "Sao lại nghĩ thông rồi? Là ai đó? Có phải Thiểm Thiểm không vậy?"

Tiểu A: "Lấp* cái kiểu này, lấp đến đau cả lưng tôi."

* 闪闪 (Lấp lánh) - Thiểm Thiểm.

Nha Đại Thần: "Vậy rốt cuộc chị nghĩ thông cái gì?"

Tiểu A: "Đúng đó, tụi này rất muốn nghe quá trình suy nghĩ của em."

Ninh Du: "Thật đấy à?"

Nha Đại Thần: "Đúng vậy, bọn em rất muốn nghe quá trình suy nghĩ của chị đó."

Lâm Diệu nghĩ một lát, tóm gọn lại: "Mấy hôm trước anh ấy bị bệnh, minh có chăm sóc một chút. Anh ấy nói với mình một câu, rồi mình bỗng nhiên nghĩ thông."

Nha Đại Thần: "Wow, câu gì vậy ạ?"

Tiểu A: "??? Câu gì?"

Ninh Du: "Câu gì?"

Lâm Diệu thoát khỏi màn hình nhóm, lần lượt gửi tin riêng cho từng người: "Anh ấy nói, "dẫn anh đi."

Nha Đại Thần: "?"

Nha Đại Thần: "Em không hiểu."

Lâm Diệu thoát ra, mở tin nhắn trả lời của Tiểu A.

"Tôi hiểu rồi, chậc."

"Bảo sao lại nhắn riêng."

"Ê, cậu ta cũng biết cách ghê."

"Chậc, chậc chậc, hay thật đấy, càng nghĩ càng hay."

"Tôi hiểu, tôi hiểu, tôi hiểu."

Lâm Diệu nghĩ, Tiểu A vẫn hiểu chuyện hơn Nha Đại Thần.

Ninh Du là người cuối cùng nhắn lại.

"Cậu đang ở đâu vậy?"

"Tàu điện ngầm, đường Kỳ Sơn."

"Thẩm Hàm Xuyên đang ở cạnh cậu à?"

"Không, anh ấy xuống từ trạm đổi tuyến rồi, bảo là về nhà."

Ra khỏi cửa tàu điện, cuộc gọi video của Sơn Phong gọi tới.

Lâm Diệu chuyển sang cuộc gọi thoại.

"Tôi không hiểu lắm." Sơn Phong nói: "Chuyện từ bao giờ vậy?"

Lâm Diệu hiểu ra: "Cậu vừa gọi cho Thầm Hàm Xuyên rồi đúng không?"

"Ừ, tôi không hiểu, tên đó chẳng nói rõ gì cả."

"Hả? Là sao?"

"Tôi hỏi chuyện gì xảy ra, anh ấy chỉ bảo đang hẹn hò, xác định quan hệ rồi. Còn lại chẳng nói gì."

Lâm Diệu hiểu ý Sơn Phong.

"Ý cậu là, cậu muốn biết cái đoạn 'vì sao', đúng không?"

"Đúng, mấy hôm trước chẳng phải cậu còn bảo không có hy vọng gì sao? Tôi còn thấy áy náy cơ... Sao bây giờ tự dưng nghĩ thông rồi?"

"...Giải thích hơi dài dòng, cậu cứ hiểu đại khái là nhìn người là đủ."

"....Gì vậy trời! Vậy sao lại bất ngờ đổi ý?"

"Tôi nói rồi mà, nói ra thì dài dòng."

"Mai rảnh không?" Sơn Phong nói: "Ra gặp nhau một chút đi!"

"Không rảnh."

Lần đầu tiên Lâm Diệu dứt khoát nói không rảnh.

"Hả? Thật hay giả đấy?"

"Thật, phải dọn đồ chuyển nhà."

"...Dọn về nhà anh ấy à?"

"Không, chuyển tới chỗ khác, tôi thuê một căn."

"...Cái gì cơ?!" Sơn Phong càng khó hiểu: "Tôi biết là nhà cậu với Ninh Du không tiện ở thêm người, nhưng nhà anh ấy chẳng phải mới sửa sang sao? Sao không ở đó?"

"Không muốn." Lâm Diệu chỉ nói vậy, không giải thích gì thêm.

"Thế cậu thuê kiểu nhà gì? Không hiểu nổi.... đang yên đang lành sao lại đi thuê nhà ở riêng?"

"Thì... cậu biết thời gian thử việc không?" Lâm Diệu giải thích: "Trước khi kết thúc giai đoạn thử việc, tôi không muốn để người khác vào 'lãnh địa' của mình, cũng không muốn đến địa bàn của người khác, nên thuê một nơi mới làm khu vực thử nghiệm. Như vậy về mặt tâm lý và tinh thần đều thoải mái hơn một chút. Cậu có thể không hiểu cảm giác này..."

Sơn Phong im lặng rất lâu, lời giải thích của Lâm Diệu rất chi tiết và mang theo một sự chân thành như đang mở lòng với người thân, khiến cậu trong thoáng chốc không biết nói gì.

"Thiểm thiểm à... sau này..." Giọng Sơn Phong vô cùng ủ rũ.

"Sao vậy? Cậu có ý kiến à? Có ý kiến thì nói sớm đi."

"Không phải... chỉ là thấy khó chịu thôi." Sơn Phong khẽ nói: "Cái cảm giác này khó chịu lắm... nếu cậu cũng giống như Ninh Du, bạn trai có tồn tại hay không cũng chẳng quan trọng, tôi còn thấy dễ chịu hơn. Nhưng bây giờ biết cậu thật sự ở bên Thẩm Hàm Xuyên, tôi.. thấy lạ lắm."

"... Có gì đâu mà, cũng đâu bắt các cậu coi anh ấy như người nhà. Sau này anh ấy cũng chẳng có tồn tại gì quá mạnh đâu, cũng không chơi cosplay." Lâm Diệu tự làm mình bật cười.

"Không phải vậy... mà là cái kiểu... sau này nhìn thấy cậu, cậu hiểu không, là lại nghĩ tới... chị dâu... Ai lại chơi với chị dâu chứ, lạ lắm!! Lạ lắm!! Chơi không nổi nữa!!"

Sơn Phong hét lên đầy chân thành trước micro.

"Tôi phải sửa lại một chút." Lâm Diệu nói: "Nếu cậu coi anh ấy là anh rể, thì cảm giác lạ sẽ biến mất."

"..."

Sơn Phong có vẻ chưa tiêu hóa nổi logic này, im lặng hồi lâu, thở dài nói: "Cậu sinh sau tôi mà."

"Vậy thì là em rể." Lâm Diệu không hề do dự: "Chuyện đơn giản thế, làm chi phải phức tạp hóa."

Cô đưa tay chạm nhẹ lên thái dương.

"Chỉ cần thay đổi góc nhìn, lập tức thấy bầu trời rộng mở, tâm trong thoải mái. Đừng coi tôi là bạn gái của anh ấy, hãy coi anh ấy là bạn trai của tôi. Nhìn thì giống nhau, nhưng cảm giác hoàn toàn khác nhau."

Sơn Phong phì cười mấy tiếng, rồi lại thở dài mấy hơi.

"Được rồi, đợi cậu chuyển nhà xong, tôi tới thăm.. tiện thể gặp luôn em rể. Hừ."

"Thật ra gọi là anh rể nghe vẫn hợp hơn." Lâm Diệu nói.

"Hừ, sao cũng được!" Sơn Phong cười không dứt. "Lúc đó tính tiếp."

Sau khi về đến nhà, Lâm Diệu dọn sạch tủ quần áo, vừa xếp đồ vừa giải thích với Ninh Du.

Thật ra Ninh Du không hiểu lắm sự thay đổi mang tính chất quyết định mà Lâm Diệu nói khác gì so với trước kia. Trong mắt cô, có lẽ Lâm Diệu chỉ đang tự tìm lý do để xuống thang cho những lời từng nói trước đó.

Dù sao đi nữa, cô vẫn hơi ghen tị với việc Lâm Diệu có một mối tình sét đánh mà đối phương lại là người có điều kiện ưu việt như vậy.

So với tiền tài gia đình và năng lực cá nhân, những mối quan hệ gia đình lộn xộn trông cũng không phải điểm trừ quá lớn.

Có một điều Ninh Du không dám nói, người có gia thế tài chính đến vậy, những chuyện đạo lý như mẹ chồng nàng dâu chỉ là chuyện vặt. Huống hồ, điều hấp dẫn nhất chính là, trong gia đình đó không hề tồn tại vai trò "mẹ chồng".

Ninh Du nghĩ, nếu Lâm Diệu gả vào, sẽ lập tức trở thành bà chủ nhà, không cần phải khúm núm đóng vai người con dâu hiếu thuận, điều đó thực sự quá tuyệt vời.

"Vậy... căn nhà bên này cậu định xử lý sao ? Cho thuê à?" Ninh Du hỏi.

"Không phải." Lâm Diệu đáp: "He he, từ nay về sau, đây sẽ là nhà mẹ đẻ của tớ. Cậu cứ tận hưởng riêng đi, tớ thỉnh thoảng về thăm nhà mẹ đẻ, ăn một bữa nhỏ."

Ninh Du thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng cũng tốt lên một chút.

Lâm Diệu suy nghĩ như này, căn nhà thuê là nơi thử nghiệm, còn lãnh địa của riêng mình thì là không thể thiếu.

Lúc muốn ở một mình hay lỡ có mâu thuẫn, cãi nhau, cô vẫn có một nơi trú ẩn để không bị quấy rầy, có thể tự suy ngẫm và điều chỉnh tâm trạng.

Tóm lại, lãnh địa riêng là không thể để mất.

Đã nửa tháng trôi qua kể từ khi xác định mối quan hệ chính thức.

Lâm Diệu từ từ chuyển dần đồ đạc sang "địa điểm thử nghiệm" của giai đoạn sống mới. Tiểu A, một thầy bói nửa mùa, đã chọn cho cô một ngày tốt để dọn vào và nấu bữa ăn đầu tiên và thứ Bảy tuần này.

Tối thứ sáu, Thầm Hàm Xuyên thuê xong hai chỗ đậu xe, sau giờ làm lái xe về thẳng nhà mới, nhét đầy tủ lạnh bằng những món vừa mua.

Sáng thứ bảy, khi Lâm Diệu đang dán câu đối mừng dọn nhà, cánh cửa bất ngờ hé ra một khe nhỏ, Thầm Hàm Xuyên thò đầu ra, mặt cười tươi rói:

"Nghe tiếng động là biết em về rồi."

Tay anh còn cầm cái xẻng đảo thức ăn, mùi thơm từ trong nhà theo câu nói của anh lan ra.

"Thơm quá! Món gì đó?"

"...Sườn xào chua ngọt."

Lâm Diệu hỏi: "Ngoài sườn xào còn món gì khác không?"

Thẩm Hàm Xuyên nuốt nước bọt, đáp: "Cánh gà sốt chua ngọt."

Lâm Diệu nghi hoặc: "Không đúng, em ngửi mùi này đâu giống chua ngọt. Là mùi tỏi phi với dầu nóng, có vị cay..."

Thầm Hàm Xuyên mỉm cười khen: "Thông minh. Thịt bò sốt cay, vừa mới dùng rưới dầu nóng lên, canh đúng giờ em về."

Đối với hai người họ, bữa ăn hôm nay khá là long trọng.

Nhưng nếu cố gắng một chút, cũng có thể ăn hết mà không lãng phí.

"Vì sao anh thích nấu mấy món chua ngọt vậy?"

"Ăn ngon." Thẩm Hàm Xuyên nói: "Hơn nữa, anh thích cảm giác khi món ăn lên màu, rất có cảm giác thành tựu."

Điện thoại để bên cạnh vẫn rung liên tục.

Thẩm Hàm Xuyên nhắc cô xem một cái.

"Là Sơn Phong." Lâm Diệu liếc qua. "Vì ngày này là do Tiểu A chọn nên cậu ấy biết, đang hỏi địa chỉ."

Thầm Hàm Xuyên hơi nhướng mày, vẻ mặt có phần đắc ý một cách mơ hồ.

"Anh không nói địa chỉ cho cậu ấy."

"Ừ, vì em đoán được cậu ấy sẽ hỏi anh. Nếu quay sang hỏi em, tức là anh không nói, nên em cũng không nói."

"Anh thấy là..." Thẩm Hàm Xuyên như đang tán gẫu. "Đây là lãnh địa riêng của tụi mình, không muốn ai khác bước vào."

"Em cũng nghĩ như vậy." Lâm Diệu gật đầu. "Nhưng vẫn nên gặp Sơn Phong một lần, anh đi không?"

"Em hỏi thừa rồi." Thẩm Hàm Xuyên đang rót trà trái cây cho cô, ngẩng đầu nhìn, có chút ai oán. "Từ giờ trở đi, miễn là em muốn dẫn anh theo, anh đều sẽ đi."

"He he, vậy chốt nhé. Em nghĩ... mai đi nha, đến cái nhà hàng nổi tiếng hay phải xếp hàng dài ngoằng để ăn món cơm trộn đó."

"...Ngon lắm à?"

"Cũng bình thường thôi nhưng em muốn anh trải nghiệm cảm giác xếp hàng hai tiếng chỉ để ăn một bữa. Cái cảm giác 'cuối cùng cũng đến lượt mình' ấy, sẽ khiến anh cực kỳ hạnh phúc vào khoảnh khắc ngồi xuống và gọi món."

Việc Lâm Diệu chọn nhà hàng nổi tiếng, là chuyện mà Sơn Phong mãi không thể tha thứ cho cô.

Khi ngồi vào một quán ăn ồn ào đầy khỏi dầu và náo nhiệt, gương mặt của cậu ta chẳng khác nào meme mèo cáu bẩn nổi tiếng trên mạng.

"Nơi này... nói chuyện cũng không được." Cậu hết lớn. "Sao lại chọn chỗ này? Món ăn cũng chẳng ngon gì cả!"

"Dẫn anh ấy đến cho biết." Lâm Diệu hắng giọng, giơ tay lên, giới thiệu Thẩm Hàm Xuyên bên cạnh. "Làm quen đi, bạn trai tớ, họ Thẩm."

Sơn Phong: "...Ha, điện thật."

Thẩm Hàm Xuyên lại phối hợp chơi cùng Lâm Diệu: "Lần đầu gặp mặt, xưng hô thế nào nhỉ?"

Sơn Phong đơ người.

Cậu vội uống một ngụm trà sữa để lấy lại bình tĩnh, cảm thán: "...Tự dưng tôi phát hiện hai người có một sự ăn ý kỳ quái đấy."

"Vậy cậu muốn tôi gọi cậu là gì?" Thẩm Hàm Xuyên vẫn cười hỏi.

"... Gọi sao cũng được, gọi theo cậu ấy đi, gọi tôi là Sơn Phong là được rồi." Sơn Phong nói xong thì bĩu môi thêm. "Nghe sến quá... chịu không nổi, như kiểu gặp gỡ bạn trên mạng vậy."

Lâm Diệu chọn toàn những món có dán chữ "đặc biệt" trên menu.

"Vậy tôi gọi anh là gì?" Sơn Phong hỏi lại.

"Là bạn trai của Thiểm Thiểm." Thẩm Hàm Xuyên đáp.

Sơn Phong không nhịn được, bật cười sặc sụa.

Cậu giơ hai ngón tay cái, tán thưởng: "Được, anh được đấy."

"Chẳng phải đã nói rồi sao?" Lâm Diệu gọi món xong, nhập hội. "Gọi là anh rể."

Trong quán ăn đông đúc ồn ào, bàn của họ lại đột nhiên im lặng.

Hai người đàn ông đều quay sang nhìn cô.

Sơn Phong mặt đầy kinh ngạc, như viết lên dòng chữ "Hóa ra cậu không nói đùa."

Còn Thẩm Hàm Xuyên, sau một thoáng sững sờ, rõ ràng là đang cân nhắc tính khả thi của đề xuất đó.

"Cũng được." Anh nhìn Sơn Phong, tràn đầy hứng thú.

"Gọi thử một tiếng xem?"

"Điên à?!" Sơn Phong trợn tròn mắt, mắt rung như địa chấn cấp 8.

Cậu có cảm giác mình đang bị cặp đôi này hợp sức trêu ghẹo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện