Lục Băng Lạc biết bây giờ cấp trên không thích dẫn mình theo, nàng ấy cố nhịn, cắn răng nói, “Nếu Lý cô nương đã ngất thì ta sẽ đi với Đổng đại nhân, cũng coi như là biết đường trên núi.”
“Vậy thì quyết định như thế, làm phiền Lục cô nương rồi.” Tư Vân Tranh cầu còn không được.
Thế là Lục Băng Lạc dẫn đường đưa Đổng Hạc Nam lên núi, nhưng Lý Nhược Thủy giả vờ ngất, dựa vào lòng Tư Vân Tranh nhưng vẫn nói chuyện với Động Động Yêu: [Làm sao ta lấy bản đồ phân bố mỏ sắt Miên Châu ra mà không bị người ta nghi ngờ?]
Bản đồ phân bố mỏ sắt Miên Châu? Tư Vân Tranh kích động, chợt ghì cương ngựa quá mạnh khiến ngựa phì phì hai tiếng. Hắn giật mình hoàn hồn, chỉ là lòng vẫn lâng lâng, tiếp tục vểnh tai lắng nghe, nhưng hắn không hiểu tâm tư con gái, Lý Nhược Thủy vừa Động Động Yêu vừa nhắc đến bản đồ mỏ sắt xong là chuyển sang chủ đề khác, bắt đầu nói tới tình hình trên núi, mắng hành vi tiểu nhân của Tiết Nhược Tuyết kia.
May mà sau khi mắng xong, bọn họ vẫn quay lại đề tài chính: [Vân Tranh ca ca thích tranh thủy mặc, vậy thì sau khi ta về nhà, ta nhét bản vẽ này vào tranh để cảm ơn hắn. Ngươi nghĩ đi, ca ca là người thích ngắm tranh, nếu mở ra mà phát hiện ra manh mối trong đó, hắn mà hỏi thì ta cứ nói là không biết, vì từ trước tới nay ta là người không có tri thức học hành đàng hoàng, cũng không biết thưởng tranh.]
Tư Vân Tranh nghe xong, lòng hắn mừng thầm, không phải vì Lý Nhược Thủy đưa bản đồ mỏ sắt cho mình mà là nàng biết mình thích cái gì.
[Được đó được đó, mượn bức tranh xuân sơn khán nguyệt của cha ngươi kìa, đó là tác phẩm của danh họa nổi tiếng. Sau khi Tư Vân Tranh có được sẽ mở ra, phát hiện bản đồ bên trong ngay thôi.] Động Động Yêu hiến kế.
Sao có thể như thế được? Biết đó là tác phẩm nổi tiếng mà còn phá hỏng, nhét bản đồ vào? Tư Vân Tranh chỉ muốn ngăn cản ngay.”
May mà Lý Nhược Thủy còn lý trí: [Không được, cha ta thích bức tranh đó nhất, ông ấy hay lấy ra xem lắm, nếu có tranh trong tranh thì ông ấy đã phát hiện từ lâu. Ta thấy hay là mượn bức tranh cha ta không thích nhất đi.]
[Nhưng tất cả những bức tranh mà cha ngươi cất giữ đều là tranh nổi tiếng.] Động Động Yêu thầm nghĩ, có gì khác nhau đâu.
Trên một đoạn đường cái, Lý Thời Lăng đang hậm hực với phu nhân nhà mình, “Ôi, nàng xem nàng đi, sao không lấy tranh của ta theo?”
Ngoài chỗ hai vợ chồng ngồi ra thì trong xe ngựa đều là những thùng hàng bị mở ra, ông đang tìm thứ gì đó, trong xe vừa lộn xộn vừa bừa bộn.
Thẩm Bàn Nhược không đồng ý, “Cái này mà ngươi trách ta sao? Ít khi nào ta vào thư phòng bừa bộn của ngươi lắm, làm sao biết được ngươi thích cái gì mà mang đi? Ngươi thích mấy bức tranh đó mà không chịu chuẩn bị từ trước, bây giờ còn trách ta.”
Lý Thời Lăng đang định phản bác phu nhân nhà mình mấy câu, bỗng dưng cảm thấy một luồng gió lạnh lướt qua sau lưng, lạnh đến nỗi ông hắt xì mấy cái liên tục.
Vốn là Lý Nhược Thủy giả vờ ngất nhưng sau đó nàng ngủ thật. Khi nàng tỉnh lại, nghe thấy tiếng khóc nức nở bên tai nên phát hoảng, thấy Văn thị và Lý Nhược Thủy rưng rưng nước mắt ngồi cạnh mình.
“Đại bá mẫu, tỷ, hai người làm sao thế?” Lý Nhược Thủy dụi mắt, nhớ lại mình bị bắt cóc lên chỗ vách núi kia, lúc nàng chạy trên núi không để ý, bây giờ chỉ thấy những chỗ bị dây thừng siết vào đau đớn không chịu nổi.
Văn thị thấy nàng tỉnh lại, bà ấy vội vàng tạ ơn Bồ Tát trước, sau đó mới nghẹn ngào khóc lóc, “Tổ tiên phù hộ, nếu ngươi gặp chuyện không lành gì, ta biết ăn nói như thế nào với cha mẹ ngươi đây?”
Vừa nói bà ấy vừa nhìn con gái mình, “Đi nói cho cha con đi, bảo ông ấy phái người tới phủ tướng quân, tránh cho lão tướng quân lo âu.”
Lý Nhữ Lan vội vã đi ra ngoài.
“Vậy thì quyết định như thế, làm phiền Lục cô nương rồi.” Tư Vân Tranh cầu còn không được.
Thế là Lục Băng Lạc dẫn đường đưa Đổng Hạc Nam lên núi, nhưng Lý Nhược Thủy giả vờ ngất, dựa vào lòng Tư Vân Tranh nhưng vẫn nói chuyện với Động Động Yêu: [Làm sao ta lấy bản đồ phân bố mỏ sắt Miên Châu ra mà không bị người ta nghi ngờ?]
Bản đồ phân bố mỏ sắt Miên Châu? Tư Vân Tranh kích động, chợt ghì cương ngựa quá mạnh khiến ngựa phì phì hai tiếng. Hắn giật mình hoàn hồn, chỉ là lòng vẫn lâng lâng, tiếp tục vểnh tai lắng nghe, nhưng hắn không hiểu tâm tư con gái, Lý Nhược Thủy vừa Động Động Yêu vừa nhắc đến bản đồ mỏ sắt xong là chuyển sang chủ đề khác, bắt đầu nói tới tình hình trên núi, mắng hành vi tiểu nhân của Tiết Nhược Tuyết kia.
May mà sau khi mắng xong, bọn họ vẫn quay lại đề tài chính: [Vân Tranh ca ca thích tranh thủy mặc, vậy thì sau khi ta về nhà, ta nhét bản vẽ này vào tranh để cảm ơn hắn. Ngươi nghĩ đi, ca ca là người thích ngắm tranh, nếu mở ra mà phát hiện ra manh mối trong đó, hắn mà hỏi thì ta cứ nói là không biết, vì từ trước tới nay ta là người không có tri thức học hành đàng hoàng, cũng không biết thưởng tranh.]
Tư Vân Tranh nghe xong, lòng hắn mừng thầm, không phải vì Lý Nhược Thủy đưa bản đồ mỏ sắt cho mình mà là nàng biết mình thích cái gì.
[Được đó được đó, mượn bức tranh xuân sơn khán nguyệt của cha ngươi kìa, đó là tác phẩm của danh họa nổi tiếng. Sau khi Tư Vân Tranh có được sẽ mở ra, phát hiện bản đồ bên trong ngay thôi.] Động Động Yêu hiến kế.
Sao có thể như thế được? Biết đó là tác phẩm nổi tiếng mà còn phá hỏng, nhét bản đồ vào? Tư Vân Tranh chỉ muốn ngăn cản ngay.”
May mà Lý Nhược Thủy còn lý trí: [Không được, cha ta thích bức tranh đó nhất, ông ấy hay lấy ra xem lắm, nếu có tranh trong tranh thì ông ấy đã phát hiện từ lâu. Ta thấy hay là mượn bức tranh cha ta không thích nhất đi.]
[Nhưng tất cả những bức tranh mà cha ngươi cất giữ đều là tranh nổi tiếng.] Động Động Yêu thầm nghĩ, có gì khác nhau đâu.
Trên một đoạn đường cái, Lý Thời Lăng đang hậm hực với phu nhân nhà mình, “Ôi, nàng xem nàng đi, sao không lấy tranh của ta theo?”
Ngoài chỗ hai vợ chồng ngồi ra thì trong xe ngựa đều là những thùng hàng bị mở ra, ông đang tìm thứ gì đó, trong xe vừa lộn xộn vừa bừa bộn.
Thẩm Bàn Nhược không đồng ý, “Cái này mà ngươi trách ta sao? Ít khi nào ta vào thư phòng bừa bộn của ngươi lắm, làm sao biết được ngươi thích cái gì mà mang đi? Ngươi thích mấy bức tranh đó mà không chịu chuẩn bị từ trước, bây giờ còn trách ta.”
Lý Thời Lăng đang định phản bác phu nhân nhà mình mấy câu, bỗng dưng cảm thấy một luồng gió lạnh lướt qua sau lưng, lạnh đến nỗi ông hắt xì mấy cái liên tục.
Vốn là Lý Nhược Thủy giả vờ ngất nhưng sau đó nàng ngủ thật. Khi nàng tỉnh lại, nghe thấy tiếng khóc nức nở bên tai nên phát hoảng, thấy Văn thị và Lý Nhược Thủy rưng rưng nước mắt ngồi cạnh mình.
“Đại bá mẫu, tỷ, hai người làm sao thế?” Lý Nhược Thủy dụi mắt, nhớ lại mình bị bắt cóc lên chỗ vách núi kia, lúc nàng chạy trên núi không để ý, bây giờ chỉ thấy những chỗ bị dây thừng siết vào đau đớn không chịu nổi.
Văn thị thấy nàng tỉnh lại, bà ấy vội vàng tạ ơn Bồ Tát trước, sau đó mới nghẹn ngào khóc lóc, “Tổ tiên phù hộ, nếu ngươi gặp chuyện không lành gì, ta biết ăn nói như thế nào với cha mẹ ngươi đây?”
Vừa nói bà ấy vừa nhìn con gái mình, “Đi nói cho cha con đi, bảo ông ấy phái người tới phủ tướng quân, tránh cho lão tướng quân lo âu.”
Lý Nhữ Lan vội vã đi ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương