Kim Ngân Mỹ Ngọc cũng chạy tới, hai mắt bọn họ còn đỏ ửng, rõ là cũng mới khóc. Điều này khiến Lý Nhược Thủy tự trách, nếu mình không leo tường trèo ra ngoài thì chắc là cũng không bị đám phản tặc kia bắt, làm cho mọi người lo lắng.

Văn thị thấy sắc mặt của nàng vẫn tốt, cũng ăn chén cháo do Kim Ngân Mỹ Ngọc bưng lên, bà ấy thở phào nhẹ nhõm, “Đêm cũng khuya rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, nếu thấy khó chịu chỗ nào thì cứ gọi Mỹ Ngọc tới báo cho ta biết.”

Lý Nhược Thủy gật đầu liên tục, “Ta làm phiền đại bá nương vất vả rồi.”

Văn thị vừa đứng dậy vừa thở dài, “Không vất vả đâu chỉ là hơi khổ thôi, tỷ tỷ nhà ngươi không nghe lời, ngươi cũng thế, may mà người cứu ngươi về là thế tử gia, nếu không thì chẳng biết cứu rỗi thanh danh của ngươi như thế nào. Thôi, ngươi nghỉ ngơi đi.”

Bà ấy đi rồi, Lý Nhược Thủy nghe được tiếng bước chân ra khỏi sân mới hỏi Kim Ngân Mỹ Ngọc, “Sao rồi, đã cứu những cô nương còn lại về rồi sao? Kim Ngân nói, “Đổng đại nhân thật sự rất anh dũng, nghe nói là hắn ta dẫn đoàn người tới, bọn họ tiếp ứng dưới chân núi, hắn chỉ dẫn hai mươi tinh anh đã lao lên núi bắt hết những tên đồng bọn kia.”

Mỹ Ngọc khẽ bất mãn, “Nói tới đây, tất cả là do tiểu thư nhà họ Lục kia dẫn đường, bây giờ nàng ấy rất được chú ý, ai cũng khen nàng ấy là nữ nhưng thật can đảm, nghĩa khí. Nhưng ta nghe thế tử gia nói nàng ấy được tiểu thư ngài đây cứu về! Nhưng tiếc là vì tiểu thư cứu nàng ấy nên mệt mỏi không chịu được, bây giờ nàng ấy được nhiều người cảm ơn, chịu ơn đến thế, tất cả thứ tốt đều bị nàng ấy chiếm rồi!”

Vậy nên Kim Ngân Mỹ Ngọc không phục.

Lý Nhược Thủy lại thản nhiên chấp nhận chuyện này, nghĩ thầm, đúng là nữ chính, dù tình tiết cốt truyện có đi lệch như thế nào thì cuối cùng vẫn là nữ chính có ích thôi.

Nhưng nàng cũng không ghen tị gì cả, vốn dĩ Băng muội là người tốt, nàng ấy nên nhận được những điều này.

Chỉ là thấy hai nha hoàn phẫn uất vì mình, Lý Nhược Thủy cũng an ủi bọn họ, “Không sao, tiểu thư nhà các ngươi không thèm, hôm nay đã khiến các ngươi lo lắng rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.”

Thường ngày nàng không cần hai người tì nữ này hầu hạ, vì không tiện, nhưng vì xảy ra chuyện hôm nay nên bọn họ không chịu đi.

Lý Nhược Thủy bất đắc dĩ, chỉ đành để bọn họ ở cạnh.



Chỉ là ngủ lâu như thế nên Lý Nhược Thủy không còn buồn ngủ nữa, nàng gọi Động Động Yêu lên nói chuyện: [Nói vậy tất cả mọi người đã biết chuyện Triệu Vương mưu phản rồi sao?]

Động Động Yêu: [Đúng vậy, Triệu Ngọc Hoa đã bị giam cầm trong thiên lao rồi, tay chân của Triệu Vương cũng bị bắt hết, chỉ còn chờ bên ông ta xem như thế nào thôi.]

Lý Nhược Thủy hơi lo lắng: [Chắc không chiến tranh đó chứ?] Nếu thế thì chắc chắn các biểu cả ở biên quan xa xôi đều sẽ bị chuyển tới Miên Châu.

Động Động Yêu: [Đánh là chuyện chắc chắn rồi, ba người anh họ của ngươi còn có thể chết trận, nhưng may mà cuối cùng cũng thắng.]

Lý Nhược Thủy sợ tới nỗi nhảy dựng lên: [Sao ngươi không nói sớm? Không được, ta phải nghĩ cách ngăn cản.]

Không ngờ nàng bật dậy bất ngờ khiến Kim Ngân Mỹ Ngọc ngồi bên cạnh, hai người không khoác áo ngoài là đã chạy tới, “Tiểu thư, ngài không sao chứ?”

Lý Nhược Thủy lắc đầu, “Không sao, các ngươi mau ngủ đi, bỗng nhiên ta thấy nóng nên ngồi dậy thôi.”

“Bọn ta ngồi với ngài.” Hai người vừa khoác thêm áo vừa định châm đèn.

“Bỗng nhiên ta lại thấy buồn ngủ rồi.” Lý Nhược Thủy nằm xuống, nàng không thể mặt dày để bọn họ thức khuya với mình được, xua tay bảo bọn họ nghỉ ngơi.

Kim Ngân Mỹ Ngọc thấy vậy cũng bất đắc dĩ, cất đèn nằm xuống.

Lý Nhược Thủy nghe được tiếng bọn họ nằm xuống rồi mới tiếp tục hỏi Động Động Yêu: [Ngươi có cách gì không?]

Tên Triệu Vương chết tiệt này, ban đầu nàng cảm thấy chuyện này không liên quan tới mình, ai ngờ còn liên lụy tới tính mạng của anh họ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện