[Ta thấy là được.] Động Động Yêu tán thành.

Thế là Lý Nhược Thủy vội vàng ho khan, lúc này, nàng khoanh tay ôm ngực liếc nhìn Lục Băng Lạc với ánh mắt từ trên cao. Tuy là người nàng chật vật, tơi tả nhưng cũng có chút vẻ hống hách ngang ngược và vô lý của nhân vật phản diện vật hy sinh, “Nếu ngươi không đồng ý, ngươi có tin là ta sẽ đưa ngươi lên vách núi không?”

Lục Băng Lạc không tin lời uy hiếp này nhưng nàng ấy vẫn giả vờ sợ hãi, thậm chí vì để biểu cảm của mình có vẻ chân thật, nàng ấy hoảng hốt, kêu khóc thút thít, “Lý cô nương, sao ngươi lại ác độc đến thế?” Nhưng sau khi nói ra thì Lục Băng Lạc cũng thấy không phù hợp với logic cho lắm, sao mình lại nói là Lý cô nương ác độc, rõ ràng nàng là người cứu mình mà, nếu nàng thật sự ác độc thì tự bỏ chạy cho rồi.

Nhưng bây giờ Lục Băng Lạc không còn lòng dạ nào mà suy nghĩ, vì nàng ấy đã nghe thấy tiếng nói vô cùng kích động của Động Động Yêu vang lên: [Wow wo, 3000 giá trị nhân vật phản diện! Không hổ là nữ chính! Nhưng Thủy Thủy à, ta phát hiện hình như có người tới đây, chúng ta có cần trốn không?]

Nó vừa nói xong, cả Lý Nhược Thủy và Lục Băng Lạc đều hoảng sợ, bọn họ định trốn thì đã thấy có người xuất hiện trên con đường cái ở cách đó không xa, cũng nghe được tiếng vó ngựa rầm rập ở đó.

Hóa ra là Tư Vân Tranh và Đổng Hạc Nam dẫn người tới chạy, thấy hai người nhếch nhác đứng trước mặt bọn họ, hai người kia sửng sốt rồi mừng rỡ không thôi.

“Nhược Thủy, nàng không sao chứ?” Tư Vân Tranh leo xuống ngựa trước, hắn chạy tới chỗ Lý Nhược Thủy, vội vã đưa mắt quan sát từ trên xuống dưới.

“Ta không sao.” Lý Nhược Thủy lắc đầu, nàng vẫn còn nhìn Đổng Hạc Nam đang cưỡi ngựa kia: [Động Động Yêu, Đổng Hạc Nam này không phải nam phụ sao? Tại sao gặp Băng muội sống sót chạy thoát mà hắn ta không có tí phản ứng nào vậy? Nhìn Vân Tranh ca ca nhà chúng ta kìa, đã không khỏe nhưng vẫn leo xuống ngựa đến an ủi ta đây này.]

Động Động Yêu cũng nghi ngờ: [Có thể là hắn ta không nhận ra?]

Vốn dĩ Đổng Hạc Nam không định xuống ngựa, nhưng bây giờ hắn ta chỉ đành xuống ngựa, hắn ta đi tới chỗ Lục Băng Lạc, “Lục cô nương không sao chứ?”

Nhưng nghe như là nghiến răng mà nói.



Hắn ta không muốn quan tâm tới Lục Băng Lạc, thì làm sao Lục Băng Lạc chịu nhìn hắn ta, nàng ấy chỉ lắc đầu, chẳng thèm thốt ra một câu dư thừa nào.

Tư Vân Tranh thì vẫn còn lo lắng như cũ, “Ta đưa nàng về thành trước đã.”

Nói xong, hắn định dìu Lý Nhược Thủy. Lòng Lý Nhược Thủy lại thấy khó xử: [Động Động Yêu, làm sao ta giải thích với bọn họ là bỗng nhiên mình biết khinh công đây? Hay là ta giả vờ bất tỉnh?]

Nàng nghĩ thế, cũng bắt đầu ra vẻ choáng váng, “Vân Tranh ca ca, ta không sao, ngươi lên núi cứu người…” Chưa nói hết câu là người nàng đã nhũn ra, ngã vào lòng Tư Vân Tranh.

Bọn họ còn nghe được tiếng lòng của nàng thì sao không chấp nhận được c khinh công chứ? Đó là là suy nghĩ của Tư Vân Tranh và hai người còn lại.

Không ngờ ngay khi Tư Vân Tranh ôm Lý Nhược Thủy “ngất đi” vào lòng, tiếng nói hưng phấn của nàng lại vang lên không đúng lúc: [A, hình như ta chạm vào cơ bụng của Tư Vân Tranh! Nhìn hắn gầy yếu như thế mà vóc dáng cũng rất đáng khen.]

[Thủy Thủy, ngươi mau dừng lại, ngươi đã ngất rồi sao có thể sờ người ta chứ?] Động Động Yêu sợ nàng bại lộ nên khuyên ngay.

Gần như là Tư Vân Tranh cảm giác được ánh mắt của Đổng Hạc Nam và Lục Băng Lạc tập trung vào bụng mình, hắn nhướng mày ôm Lý Nhược Thủy, leo lên ngựa, “Ta đưa Nhược Thủy về trước.”

Rồi hắn nhìn Lục Băng Lạc với ánh mắt khiên cưỡng, “Lục cô nương có cưỡi ngựa được không?”

Hắn không muốn đưa nàng ấy theo , sao có thể để nàng ấy nghe những câu tiếng lòng này của Lý Nhược Thủy được?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện