Nhưng tiếng nói hoảng hốt của Lý Nhược Thủy vẫn còn vang lên: [Động Động Yêu, ta giết người rồi, làm sao đây? Vậy mà ta lại giết người, ta là hung thủ giết người, trên tay dính máu!]
[Thủy Thủy, ngươi đừng sợ, bọn chúng không phải người tốt lành gì đâu, có khi còn hại mạng người nữa, ngươi đang trừ hại cho dân!]
Thật ra Động Động Yêu cũng không hiểu rõ hai tên lâu la kia có gốc gác xuất thân như thế nào, không ngờ 9527 vừa bị Động Động Yêu đánh một trận lại nói: [Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ ẩn, giết hai tên người xấu thành công, nhận được lấy được bản đồ chi tiết về mỏ sắt Miên Châu, xin chủ nhân tiếp tục cố gắng tranh thủ sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ, trở thành người đầu tiên trong danh sách xây dựng cơ sở hạ tầng.]
Lúc trước Lý Nhược Thủy không ưa 9527 này bao nhiêu, bây giờ nàng thích nó bấy nhiêu, nghe tiếng nó như tiếng trời! Gần như là trong nháy mắt, nàng đã không còn sợ hãi nữa. Động Động Yêu lại không vui: [Ngươi không chịu nói sớm, làm hại Thủy Thủy lo lắng.]
9527 bật cười xấu hổ: [Ôi, ta đã nói là nhiệm vụ ẩn rồi mà, nói ra sẽ không còn gì bất ngờ.]
Lý Nhược Thủy không quay đầu lại nhưng Động Động Yêu không đuổi theo, lại có tiếng kêu the thé của 9527 vang lên. Không gì có bất ngờ, chắc là nó lại bị Động Động Yêu đánh rồi.
Hai người chạy trốn tới chân núi thì Lý Nhược Thủy mới dừng lại. Chắc là vì Liên Hoa Bộ của nàng quá nhanh nên hai người vốn dĩ đã nhếch nhác, hiện giờ càng là đầu bù tóc rối, quần áo xộc xệch.
Lục Băng Lạc không quan tâm tới hình tượng, dọc đường đi, nàng ấy bị Lý Nhược Thủy kéo chạy đi chân không chạm đất, bây giờ khi được giẫm xuống đất, khiến nàng ấy cảm thấy mừng rỡ sau khi thoát khỏi kiếp nạn. Lục Băng Lạc mừng quá mà bật khóc, định cảm ơn ân nhân cứu mạng Lý Nhược Thủy của mình.
Lý Nhược Thủy thì đang buồn bã lo lắng không biết nên giải thích như thế nào với mọi người chuyện bỗng nhiên mình có tuyệt kĩ này đây? Nếu là thế giới tu tiên thì còn được, mình có thể nói đây là cơ duyên.
Nhưng thế giới này thì không phải vậy.
Bỗng nhiên thấy Lục Băng Lạc cảm ơn mình, Lý Nhược Thủy cũng nhớ đến chuyện quan trọng, nàng lập tức ra vẻ kiêu căng hống hách, “Hừ, ta mạo hiểm tính mạng sống còn để cứu ngươi, chắc không phải ngươi muốn nói vài câu như thế rồi đuổi ta đi chứ?”
Nàng nói như thế khiến Lục Băng Lạc nhớ lại, “Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Còn thế nào nữa? Tất nhiên là ngươi phải rời khỏi Linh ca ca rồi!”
Nói tới đây, Lý Nhược Thủy đã sắp quên Tư Vân Linh trông như thế nào rồi, không biết tên ngốc này viết ra được thế giới này, tại sao nữ phụ phải thích nam chính chứ? Hắn ta còn không đẹp bằng hôn phu của nàng nữa!
Lục Băng Lạc nghe thế, lòng nàng ấy không nhịn được mà hờn, rời khỏi thái tử như thế nào đây? Có ai ở cạnh thái tử đâu mà rời? Nhưng nàng ấy biết là Lý Nhược Thủy đang cần kiếm giá trị nhân vật phản diện nên vẫn kiên trì diễn, ra vẻ đau lòng khổ sở, “Lý cô nương làm khó ta quá, ngươi biết rõ ta và thái tử điện hạ…”
Lục Băng Lạc chưa nói hết câu, vì nàng ấy và thái tử điện hạ thật sự chẳng có gì với nhau, nói ra là bất kính, thế là nàng ấy bật khóc. Lý Nhược Thủy thấy nàng ấy khóc thì mềm lòng: [Động Động Yêu, ta đúng là kẻ tội ác tày trời, ngươi nhìn Băng muội khóc lóc đáng thương biết nhường nào kìa.]
Động Động Yêu thở hồng hộc, vừa mới đuổi tới nơi: [Tất cả là vì nhiệm vụ mà thôi, nhưng Thủy Thủy à, ngươi ép Băng muội rời khỏi thái tử, đã nhận được 2000 giá trị nhân vật phản diện rồi.] Tính toán đâu đấy thì bọn họ đã kiếm lại được số giá trị nhân vật phản diện để làm nhiệm vụ hôm nay rồi.
[Nhiều vậy sao?] Lý Nhược Thủy không ngờ nói mấy câu với Băng muội mà có thể kiếm được nhiều đến thế: [Vậy ta có cần tàn nhẫn thêm một chút nữa?]
[Thủy Thủy, ngươi đừng sợ, bọn chúng không phải người tốt lành gì đâu, có khi còn hại mạng người nữa, ngươi đang trừ hại cho dân!]
Thật ra Động Động Yêu cũng không hiểu rõ hai tên lâu la kia có gốc gác xuất thân như thế nào, không ngờ 9527 vừa bị Động Động Yêu đánh một trận lại nói: [Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ ẩn, giết hai tên người xấu thành công, nhận được lấy được bản đồ chi tiết về mỏ sắt Miên Châu, xin chủ nhân tiếp tục cố gắng tranh thủ sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ, trở thành người đầu tiên trong danh sách xây dựng cơ sở hạ tầng.]
Lúc trước Lý Nhược Thủy không ưa 9527 này bao nhiêu, bây giờ nàng thích nó bấy nhiêu, nghe tiếng nó như tiếng trời! Gần như là trong nháy mắt, nàng đã không còn sợ hãi nữa. Động Động Yêu lại không vui: [Ngươi không chịu nói sớm, làm hại Thủy Thủy lo lắng.]
9527 bật cười xấu hổ: [Ôi, ta đã nói là nhiệm vụ ẩn rồi mà, nói ra sẽ không còn gì bất ngờ.]
Lý Nhược Thủy không quay đầu lại nhưng Động Động Yêu không đuổi theo, lại có tiếng kêu the thé của 9527 vang lên. Không gì có bất ngờ, chắc là nó lại bị Động Động Yêu đánh rồi.
Hai người chạy trốn tới chân núi thì Lý Nhược Thủy mới dừng lại. Chắc là vì Liên Hoa Bộ của nàng quá nhanh nên hai người vốn dĩ đã nhếch nhác, hiện giờ càng là đầu bù tóc rối, quần áo xộc xệch.
Lục Băng Lạc không quan tâm tới hình tượng, dọc đường đi, nàng ấy bị Lý Nhược Thủy kéo chạy đi chân không chạm đất, bây giờ khi được giẫm xuống đất, khiến nàng ấy cảm thấy mừng rỡ sau khi thoát khỏi kiếp nạn. Lục Băng Lạc mừng quá mà bật khóc, định cảm ơn ân nhân cứu mạng Lý Nhược Thủy của mình.
Lý Nhược Thủy thì đang buồn bã lo lắng không biết nên giải thích như thế nào với mọi người chuyện bỗng nhiên mình có tuyệt kĩ này đây? Nếu là thế giới tu tiên thì còn được, mình có thể nói đây là cơ duyên.
Nhưng thế giới này thì không phải vậy.
Bỗng nhiên thấy Lục Băng Lạc cảm ơn mình, Lý Nhược Thủy cũng nhớ đến chuyện quan trọng, nàng lập tức ra vẻ kiêu căng hống hách, “Hừ, ta mạo hiểm tính mạng sống còn để cứu ngươi, chắc không phải ngươi muốn nói vài câu như thế rồi đuổi ta đi chứ?”
Nàng nói như thế khiến Lục Băng Lạc nhớ lại, “Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Còn thế nào nữa? Tất nhiên là ngươi phải rời khỏi Linh ca ca rồi!”
Nói tới đây, Lý Nhược Thủy đã sắp quên Tư Vân Linh trông như thế nào rồi, không biết tên ngốc này viết ra được thế giới này, tại sao nữ phụ phải thích nam chính chứ? Hắn ta còn không đẹp bằng hôn phu của nàng nữa!
Lục Băng Lạc nghe thế, lòng nàng ấy không nhịn được mà hờn, rời khỏi thái tử như thế nào đây? Có ai ở cạnh thái tử đâu mà rời? Nhưng nàng ấy biết là Lý Nhược Thủy đang cần kiếm giá trị nhân vật phản diện nên vẫn kiên trì diễn, ra vẻ đau lòng khổ sở, “Lý cô nương làm khó ta quá, ngươi biết rõ ta và thái tử điện hạ…”
Lục Băng Lạc chưa nói hết câu, vì nàng ấy và thái tử điện hạ thật sự chẳng có gì với nhau, nói ra là bất kính, thế là nàng ấy bật khóc. Lý Nhược Thủy thấy nàng ấy khóc thì mềm lòng: [Động Động Yêu, ta đúng là kẻ tội ác tày trời, ngươi nhìn Băng muội khóc lóc đáng thương biết nhường nào kìa.]
Động Động Yêu thở hồng hộc, vừa mới đuổi tới nơi: [Tất cả là vì nhiệm vụ mà thôi, nhưng Thủy Thủy à, ngươi ép Băng muội rời khỏi thái tử, đã nhận được 2000 giá trị nhân vật phản diện rồi.] Tính toán đâu đấy thì bọn họ đã kiếm lại được số giá trị nhân vật phản diện để làm nhiệm vụ hôm nay rồi.
[Nhiều vậy sao?] Lý Nhược Thủy không ngờ nói mấy câu với Băng muội mà có thể kiếm được nhiều đến thế: [Vậy ta có cần tàn nhẫn thêm một chút nữa?]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương