Lý Nhược Thủy không ngờ bé đáng yêu Động Động Yêu mềm mại này lại bạo lực đến thế, nàng nhìn trố cả mắt. Hơn nữa, nhìn 9527 hấp hối kia, nàng rất lo lắng: [Ngươi không đánh chết nó đấy chứ?]

[Ngươi đừng lo, không sao đâu.] Động Động Yêu lắc cái mông tròn tròn, ngồi dựa vào đùi Lý Nhược Thủy: [Ta mới mệt chết đây này, nhưng Thủy Thủy à, chúng ta không thể ngồi chờ chết được, nhân lúc bọn họ chưa trói ngươi lại, chúng ta nghĩ cách chạy trốn đi.]

Lý Nhược Thủy thở dài: [Ta hiểu logic này, mà bây giờ chạy rồi thì Băng muội sẽ rất hận ta, ta dám bỏ lại nàng ấy mà chạy, còn có thể đạt được giá trị nhân vật phản diện. Nhưng lương tâm không cho phép ta làm thế, mà ta vẫn cần phải tìm giá trị nhân vật phản diện, chúng ta phải nghĩ cách cứu Băng muội ra rồi kiêu căng ép nàng ấy báo ơn chúng ta.”

Động Động Yêu nghe xong, nó nghiêm túc gật đầu: [Thủy Thủy, ngươi nói có lý, thiết lập của Băng muội rất cao ngạo, có khi nàng ấy thà chết dưới vực thẳm cũng không muốn ngươi cứu mình, không chịu nỗi nhục này.]

Lục Băng Lạc muốn nói, tuy nàng ấy không biết rốt cuộc vừa rồi Lý Nhược Thủy và Động Động Yêu làm gì để chạy trốn được nhưng nàng thật sự bằng lòng chịu sự nhục nhã đó. Khi bị trói ở vách núi này thì mọi chuyện đều có thể xảy ra, nàng ấy không muốn lấy mạng mình ra chỉ để đổi lấy cái gọi là cốt khí.

Nhưng Lục Băng Lạc không thể như được, chỉ đành âm thầm cầu nguyện Lý cô nương xinh đẹp hiền lành này bỏ chạy vẫn sẽ dẫn theo mình. Lý Nhược Thủy và Động Động Yêu bàn bạc một lúc, bọn họ nhân lúc hiện giờ hai tên lâu la kia không trói nàng, đánh gục chúng rồi cứu Lục Băng Lạc.

Sau khi an toàn thì ép Lục Băng Lạc báo ơn cho mình, nhân cơ hội sỉ nhục Lục Băng Lạc. Còn cách Lý Nhược Thủy định dùng để giải quyết hai tên này cũng rất đơn giản, chẳng phải nàng đã học được Liên Hoa Bộ sao? Lý Nhược Thủy đang ngoan ngoãn ngồi yên như chim cút chợt đứng dậy giả vờ trốn, hai tên lâu la lập tức vứt xúc xắc, đuổi theo nàng. Lục Băng Lạc sốt ruột, thấy Lý Nhược Thủy lại chạy đâm đầu về phía cạnh vực thẳng, nàng ấy sợ tới nỗi thất thanh kêu to, “Lý cô nương, ngươi đừng để ý tới ta, cứ chạy một mình đi!”

Lý Nhược Thủy nghe tiếng nói của Lục Băng Lạc, nàng ngẩng đầu nhìn Lục Băng Lạc, lòng xúc động vô cùng: [Con người của Băng muội thật tốt, đến tận bây giờ mà còn quan tâm tới ta! Động Động Yêu, ta nhảy xuống đó thật sao?]



[Ngươi có thể nghi ngờ ta nhưng không thể nghi ngờ Liên Hoa Bộ!] Đó là tuyệt học võ lâm.

Lý Nhược Thủy đứng cạnh vách núi nghe được lời đảm bảo của Động Động Yêu, thấy hai tên lâu la nghĩ rằng nàng hết đường chạy cũng sắp lao tới, nàng chợt lùi ra khỏi vách núi.

“Không!” Tiếng kêu hoảng sợ của Lục Băng Lạc vang lên, nàng ấy tưởng là Lý Nhược Thủy nhảy xuống vách núi, đã chết rồi, mà ngoài tiếng kêu của nàng ấy ra, còn có tiếng kêu thảm thiết của hai tên lâu la kia nữa.

Vốn dĩ chúng sẽ không ngã xuống, nhưng vì Lý Nhược Thủy nhảy quá bất ngờ nên chúng duỗi cổ ra khỏi vách núi mà nhìn, ai ngờ Lý Nhược Thủy dùng Liên Hoa Bộ, lao tới sau lưng hai người này, đẩy chúng xuống.

Vừa rồi Lục Băng Lạc cứ tưởng Lý Nhược Thủy ngã xuống, nàng ấy lúng túng hoảng sợ, đến khi nghe thấy hai tên kêu của hai tên lâu la mới hoàn hồn, phát hiện Lý Nhược Thủy còn sợ hãi đứng bên vách núi, còn đang nhìn xuống.

Có lẽ là nhận ra Lục Băng Lạc đang nhìn mình, Lý Nhược Thủy hoàn hồn, vội chạy tới cạnh gốc cây, cởi dây thừng ra.

Nàng làm như thế khiến Lục Băng Lạc hoảng hốt, “Đừng!” Dưới chân nàng ấy là vực thẳm, sao lại cởi dây thừng?

Nhưng rồi bỗng nhiên nàng ấy lao vào lồng ngực mềm mại của Lý Nhược Thủy, sau đó, tiếng gió ù ù vang lên bên tai, thế mà nàng ấy lại được một cô gái chân yếu tay mềm như Lý Nhược Thủy kéo chạy đi. Lý Nhược Thủy chạy quá nhanh khiến chân Lục Băng Lạc gần như không chạm đất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện