Động Động Yêu thăm dò bên ngoài, thấy Tư Vân Tranh đi rồi, nó mới nháy mắt ra hiệu cho nàng.

Sau đó Lý Nhược Thủy sửa sang lại quần áo, đi về phía con đường náo nhiệt kia.

Còn tìm đại phu thoa thuốc gì đó hả? Không đến nỗi đó đâu, chỉ là vài vết thương ngoài da thôi, cứ để về nhà thoa thuốc cũng được,sao có thể phí thời gian ở y quán chứ? Mục tiêu của nàng là tới phố Thượng Vân, nơi có nhiều chỗ bán quần áo và trang sức nhất. Ở đó là nơi các tiểu thư nhà giàu thường hay lui tới, có khi may mắn, bọn họ sẽ gặp Lục Băng Lạc ở đó!

Vốn dĩ phố Thượng Vân chỉ là một con phố dài bán đèn lồng, diều, pháo hoa... Tuy nhiên, sau một trận hỏa hoạn cách đây mười năm, các cửa hàng trên phố Thượng Vân đã chuyển sang buôn bán mặt hàng mới.

Những nơi bán vật liệu dễ cháy, pháo hoa vân vân đã dọn tới con đường nhỏ ven sông. Vì sự xuất hiện của Trân Bảo Trai nên cũng có nhiều cửa hàng phấn son, quần áo mở ra.

Bắt đầu từ đó, rất nhiều cô gái tới đây mua sắm, các quán trà quán rượu cũng được dời tới đây, theo thời gian, nơi này ngày càng trở nên sôi động hơn.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, trên đường có nhiều cô gái ăn mặc quần áo đủ màu sắc sặc sỡ. Lý Nhược Thủy chỉ mới nhìn ra xa mà đã thấy được vài gương mặt quen thuộc.

Nhưng nàng không vội đi tìm Lục Băng Lạc mà bước vào một hàng quán ven đường.

Trưa nay nàng chỉ nghiên cứu địa hình nên chưa ăn cơm trưa nữa. Một ngày không làm gì cũng đã mất 100 điểm giá trị nhân vật phản diện, còn tiết kiệm làm gì? Nàng vung tay gọi luôn một phòng.

Động Động Yêu nhắc nhở: [Thủy Thủy, tiền tiêu vặt hàng tháng của ngươi không còn bao nhiêu nữa.]

Mẹ và cha nàng đi trong vội vã nên không sắp xếp được chuyện tiền tiêu vặt cho nàng, bây giờ nàng cũng phải chờ bác cả gửi tiền tiêu vặt hàng tháng hệt như Lý Nhữ Lan.



Không đủ tiền cho nàng dùng.

Lý Nhược Thủy biết rõ: [Chẳng phải còn ông ngoại sao?]

Chỉ là Lý Nhược Thủy làm nữ phụ vật hy sinh, rõ ràng nàng không có số may để hưởng bữa ngon này, nàng vừa nghe được tiếng Động Động Yêu nhắc nhở: [Thủy Thủy, hình như có gì đó không ổn.]

Không ổn sao ngươi không nói sớm? Lý Nhược Thủy nhắm mắt lại gục xuống. Khi Lý Nhược Thủy tỉnh lại, nàng và ba, bốn tiểu thư thế gia ăn mặc sang quý đang bị buộc vào nhau, giữa một căn nhà gỗ cũ kĩ rộng lớn.

Điều may mắn là Băng muội cũng có mặt ở đây, nhưng Lý Nhược Thủy chưa kịp vui mừng thì đã có một giọng nói mà nàng không thích nhất vang lên ngày bên ngoài.

Cửa phòng bị mở ra, Tiết Nhược Tuyết bị đẩy vào một cách thô bạo, nàng ta không nói chuyện õng ẹo như trước nữa, chỉ cầu xin hai người đàn ông cao to vạm vỡ che mặt kia, “Các vị đại ca, nhà ta có tiền có bạc, dương của ta là Trường Ninh Vương, chỉ cần các ngươi thả ta ra, ta có thể cho các người nhiều tiền, quan phủ cũng sẽ không truy cứu các ngươi!”

Tên đàn ông định đóng cửa chợt nghe nói nàng ta có liên quan tới Trường Ninh Vương, gã này không nén nổi cơn vui sướng, lại đi vào kéo nàng ta ra. Rõ ràng là chúng muốn đối xử khác với nàng ta.

Lý Nhược Thủy không dám mở mắt ra, nàng tiếp tục giả chết: [Động Động Yêu, đây không phải sơn tặc chứ?]

Ngay dưới chân thiên tử, kẻ nào to gan không muốn sống mà dám làm chuyện hắc ám ở đây?

Động Động Yêu: [Tất nhiên là không rồi, chúng là người của Triệu Vương, rõ ràng mãi mà Triệu Ngọc Hoa không ra mặt nên chúng đã nhận ra có gì đó không ổn, vì tuyệt vọng nên chúng thử đủ mọi cách. Chúng mai phục ở phố Thượng Vân để bắt vài tiểu thư thế gia, mong là nhờ việc này chúng sẽ cứu được mạng của quận chúa.]

Lý Nhược Thủy nhìn lại mình, nàng mặc áo quần cũ kĩ nhất, không đeo một cây trâm nào cả, đơn giản mộc mạc lạ thường: [Chúng giỏi đến nỗi biết hết mặt mũi các tiểu thư trên kinh thành sao?]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện