Tiếng lòng? Nhược Thủy? Tần Chiếu Tuyết bị đánh đau, xoa xoa chỗ đau ở sau lưng rồi đi, may mà biểu ca không đánh vào mặt mình, nếu không thì làm sao mình ăn nói với hoàng cô nãi đây? Nhưng hình như cái tên Nhược Thủy này hơi quen? Tần Chiếu Tuyết khập khiễng leo lên ngựa, cứ nghĩ ngợi suốt dọc đường, cho đến khi sắp tới cửa cung mới chợt nhớ ra! Biểu tẩu! Lúc trước biểu ca gọi là biểu tẩu, bây giờ gọi là Nhược Thủy?

Chẳng phải là hôn thê Lý Nhược Thủy của biểu ca, cháu gái của phủ tướng quân sao?

Bỗng nhiên Tần Chiếu Tuyết đã hiểu tại sao biểu ca lại đánh mình, giờ nhớ lại cũng có thể coi như hắn đã nương tay rồi.

Lý Nhược Thủy ngồi trong con ngõ lại nhìn theo bóng dáng của Tư Vân Tranh, tuy đánh nhau nhưng vẫn rất tao nhã kia, nàng vịn tường đứng dậy. Nhưng suy cho cùng thì nàng cũng bị Tần Chiếu Tuyết ném xuống ngựa, vẫn có vài vết thương. Tư Vân Tranh thấy vậy bèn nghĩ, nếu không phải sợ hoàng tổ mẫu phát hiện ra manh mối gì thì lúc nãy hắn đã đánh Tần Chiếu Tuyết tơi bời. Nhưng bây giờ nhìn thấy cổ tay Lý Nhược Thủy trầy da, hắn vẫn quyết định chờ Tần Chiếu Tuyết ra khỏi cung rồi sẽ tiếp tục đánh nữa.

“Nàng có còn đau không? Sau này nếu ngươi muốn ra ngoài cũng đừng leo tường, ta sẽ nhờ mẫu phi mời ngươi tới. Còn về phần Chiếu Tuyết chắc là hôm nay hắn ta bị hồ đồ, hôm khác ta sẽ gọi Chiếu Tuyết tới xin lỗi nàng.” Hắn muốn vén tóc mái trên trán Lý Nhược Thủy, nhưng sợ mình hành động quá bất ngờ sẽ khiến nàng sợ.

Rồi chợt, hắn nghe Động Động Yêu kêu lên: [Thủy Thủy, nước mắt của ngươi chảy ra từ khóe miệng.]

Lý Nhược Thủy như mới hoàn hồn, nàng vội đáp, “Ta không đau, ta không đau, không sao cả, chắc là hắn ta cũng không cố ý đâu.” Có thể tên nhóc kia nhát gan thật, hoảng sợ vì mình bỗng nhiên rơi xuống.

Nhưng hắn ta cũng đã nói là hắn ta sống ở đạo quán, nếu tin quỷ thần như vậy cũng không có gì bất ngờ.

Tư Vân Tranh nghe những gì Động Động Yêu nói, rồi lại nhìn Lý Nhược Thủy đang há miệng, hắn không nhịn được mà quay đầu đi, ho khan mấy tiếng để bình tĩnh lạ



Không ngờ Nhược Thủy lại ngây thơ đáng yêu đến thế, đúng là nàng rất yêu mình.

Chỉ là khi vừa quay đầu nhớ đến những gì Tần Chiếu Tuyết làm, hắn tức tối không chịu được.

“Nàng thấy khó chịu ở đâu ư?” Lý Nhược Thủy nghe được tiếng ho khan vang vọng vào tai Lý Nhược Thủy, nàng hồi hộp: [Động Động Yêu, chuyện gì xảy ra vậy? Hay vừa rồi hắn ra mặt bênh vực ra, giúp ta đánh tên Hầu gia kia chạy, sau đó tái phát bệnh cũ.] Sai rồi sai rồi!

Tư Vân Tranh nghe được tiếng lòng của nàng, hắn rất cảm động, bản thân Lý Nhược Thủy bị thương mà vẫn còn đang lo lắng cho cơ thể của mình. Hắn không quan tâm tới nhiệm vụ kia, chỉ vội hỏi, “Ta dẫn nàng tới gặp đại phu rồi đưa nàng về phủ nhé.”

Lý Nhược Thủy từ chối ngay, hắn đưa mình về phủ sao? Thế chẳng phải là bác cả sẽ biết hôm nay mình leo tường ra ngoài à?

Thế là nàng lắc đầu liên tục, “Không cần đâu Vân Tranh ca ca, ta về từ cửa hông, chỉ cần thoa thuốc là được rồi, ngươi đi trước đi.” Trong chốc lát, nàng không màng tới cơn đau nữa, vội vàng chạy tới cửa hông.

Tư Vân Tranh định đuổi theo, chẳng biết từ khi nào, A Kha – người được Tư Vân Linh để lại kinh thành – đã xuất hiện sau lưng hắn, “Thế tử, vừa rồi có tin tức, đã phát hiện ra tay sai của Triệu Vương của kinh thành.”

Chỉ một câu này thôi, khi Tư Vân Tranh ngẩng đầu lên đã không thấy Lý Nhược Thủy đâu nữa. Tư Vân Tranh chỉ đành thôi, hắn đi theo A Kha kia bắt tay sai của Triệu Vương trước.

Lý Nhược Thủy không đáp, đùa gì thế, nàng phải chịu thiệt thòi như vậy mà về khi chưa làm được gì sao? Thế nên trước khi cuộc nói chuyện của Tư Vân Tranh bắt đầu, nàng đã băng qua con đường khác nhờ chiếc xe ngựa che khuất rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện