Động Động Yêu: [Không phải, chúng bắt ngươi là vì Thủy Thủy dám bỏ qua hai mươi lượng bạc chỉ để ăn, người giàu có như thế thì phải là con cháu nhà giàu rồi, cho dù là tiểu thư nhà bình thường cũng phải thuê chung phòng, vài người cùng góp tiền đấy.]
Sau khi Lý Nhược Thủy nghe xong, nàng vô cùng hối hận: [Người đời không nói sai chút nào, họa từ miệng vào hại thân!]
[Phải là họa từ miệng mà ra, bệnh từ miệng mà vào chứ nhỉ?] Động Động Yêu sửa lại.
Lý Nhược Thủy thở dài: [Có gì khác nhau đâu? Bây giờ ta nghĩ, triều đình có thể thả Triệu Ngọc Hoa không dây? E là chỉ vài người bọn ta thì không đổi được, không ngờ ta còn trẻ mà đã mất sớm.] Nhưng mà [Sao những người khác cũng bị bắt vây?]
Ví dụ như Băng muội? Lục Băng Lạc cũng đã tỉnh lại khi Tiết Nhược Tuyết bị đẩy vào, nàng ấy không nhúc nhích, chỉ giả ngất. Bây giờ nghe Lý Nhược Thủy hỏi như thế, nàng chỉ hối hận bản thân chỉ mới có tí tiền mà đã mua vòng tay.
Nhưng chiếc vòng tay kia không khác gì vòng tay mẹ mình để lại, nhưng nó quá đắt.
Không ngoài dự đoán, Lục Băng Lạc nghe Động Động Yêu nói: [Băng muội mua hàng ở Trân Bảo Trai, Tiết Nhược Tuyết thì ngu ngốc hơn nữa, ngươi nhìn nàng ta đi, không chỉ ăn mặc sang quý, cài đầy châu ngọc, chỉ muốn nói cho người trong cả thiên hạ biết nàng ta là người giàu có. Lúc giãy giụa còn nói mình là họ hàng của Trường Ninh Vương, lần này thì nàng ta hay rồi, đã trở thành đối tượng được chú ý chặt chẽ.
Sau khi Lý Nhược Thủy nghe xong, lòng nàng cũng không còn lòng dạ cười nhạo sự ngu ngốc của Tiết Nhược Tuyết, suy cho cùng thì nàng cũng là con dâu của Trường Ninh Vương phủ sau này mà.
Nếu biết sớm như thế thì nàng đã hủy hôn ước từ lâu, không để bản thân trầm mê nhan sắc của Tư Vân Tranh, thế thì hôm nay nàng đã không phải chết. Nhưng rồi ngay sau đó, hai mắt nàng sáng lên, liếc nhìn Băng muội: [Vậy mà ta lại quên Băng muội, nàng ấy chính là người trong lòng thái tử,còn có ích hơn ta.]
Động Động Yêu đồng ý: [Đúng thuế, hơn nữa nàng ấy còn là nữ chính, chắc chắn sẽ không chết đâu, nếu bị đám người kia nhận ra, Thủy Thủy, ngươi cứ đổ thừa cho Băng muội. Lần này cũng có nguy hiểm tới tính mạng, chắc là giống lần trước rồi, giá trị nhân vật phản diện muôn năm!
Lý Nhược Thủy chợt cảm thấy hôm nay mình ra đường rất may mắn, nhưng nàng vẫn áy náy: [Băng muội không bị thương chứ?”
Động Động Yêu nói chắc như đinh đóng côt: [Không đâu, nàng là nữ chính được mọi người yêu tương, không phải nữ chính của chuyện tình cảm mùi mẫn, gặp chuyện gì rồi cũng sẽ từ dữ hóa lành.]
Cuối cùng, lần đầu tiên Lục Băng Lạc cũng cảm thấy thân phận nữ chính của mình có tác dụng. Nhưng kế hoạch nào cũng sẽ có trục trặc, chẳng bao lâu sau, Tiết Nhược Tuyết kia lại bị ném vào, hai má đỏ ửng tóc tai rối bời, rõ ràng là vừa bị đánh.
Còn có vài người bước vào theo, tên thủ lĩnh hất cằm ra hiệu cho người ta dẫn Lục Băng Lạc và Lý Nhược Thủy ra ngoài. Lý Nhược Thủy không cần đoán cũng biết: [Tiêu rồi, Tiết Nhược Tuyết này không nghĩa khí gì cả, không chỉ khai ra thân phận của ta mà còn giành việc của ta nữa!] Dám khai Băng muội ra.
Lục Băng Lạc là nữ chính, nàng ấy gặp dữ rồi sẽ hóa lành nhưng còn nàng thì sao? Nàng chỉ là nữ phụ thôi!
Hai người bị trói lại đưa đến gần vực thẳm ở sau núi, như hai con nhộng, bên dưới là vực sâu vạn trượng. Chết tiệt, tại sao chỉ cần có núi ở thế giới này thì sẽ có vực thẳm vậy?
Lý Nhược Thủy chỉ mới nhìn mà hai chân đã nhũn ra: [Động Động Yêu, người ta vào trò chơi, tốt xấu gì còn có thời gian bảo vệ newbie, sao ta không có đãi ngộ gì vậy?”
Hệ thống của nàng có cũng như không.
Động Động Yêu cũng sốt ruột: [Thủy Thủy, do ta vô dụng quá, nhưng không sao, ta và ngươi cùng tồn tại.]
Sau khi Lý Nhược Thủy nghe xong, nàng vô cùng hối hận: [Người đời không nói sai chút nào, họa từ miệng vào hại thân!]
[Phải là họa từ miệng mà ra, bệnh từ miệng mà vào chứ nhỉ?] Động Động Yêu sửa lại.
Lý Nhược Thủy thở dài: [Có gì khác nhau đâu? Bây giờ ta nghĩ, triều đình có thể thả Triệu Ngọc Hoa không dây? E là chỉ vài người bọn ta thì không đổi được, không ngờ ta còn trẻ mà đã mất sớm.] Nhưng mà [Sao những người khác cũng bị bắt vây?]
Ví dụ như Băng muội? Lục Băng Lạc cũng đã tỉnh lại khi Tiết Nhược Tuyết bị đẩy vào, nàng ấy không nhúc nhích, chỉ giả ngất. Bây giờ nghe Lý Nhược Thủy hỏi như thế, nàng chỉ hối hận bản thân chỉ mới có tí tiền mà đã mua vòng tay.
Nhưng chiếc vòng tay kia không khác gì vòng tay mẹ mình để lại, nhưng nó quá đắt.
Không ngoài dự đoán, Lục Băng Lạc nghe Động Động Yêu nói: [Băng muội mua hàng ở Trân Bảo Trai, Tiết Nhược Tuyết thì ngu ngốc hơn nữa, ngươi nhìn nàng ta đi, không chỉ ăn mặc sang quý, cài đầy châu ngọc, chỉ muốn nói cho người trong cả thiên hạ biết nàng ta là người giàu có. Lúc giãy giụa còn nói mình là họ hàng của Trường Ninh Vương, lần này thì nàng ta hay rồi, đã trở thành đối tượng được chú ý chặt chẽ.
Sau khi Lý Nhược Thủy nghe xong, lòng nàng cũng không còn lòng dạ cười nhạo sự ngu ngốc của Tiết Nhược Tuyết, suy cho cùng thì nàng cũng là con dâu của Trường Ninh Vương phủ sau này mà.
Nếu biết sớm như thế thì nàng đã hủy hôn ước từ lâu, không để bản thân trầm mê nhan sắc của Tư Vân Tranh, thế thì hôm nay nàng đã không phải chết. Nhưng rồi ngay sau đó, hai mắt nàng sáng lên, liếc nhìn Băng muội: [Vậy mà ta lại quên Băng muội, nàng ấy chính là người trong lòng thái tử,còn có ích hơn ta.]
Động Động Yêu đồng ý: [Đúng thuế, hơn nữa nàng ấy còn là nữ chính, chắc chắn sẽ không chết đâu, nếu bị đám người kia nhận ra, Thủy Thủy, ngươi cứ đổ thừa cho Băng muội. Lần này cũng có nguy hiểm tới tính mạng, chắc là giống lần trước rồi, giá trị nhân vật phản diện muôn năm!
Lý Nhược Thủy chợt cảm thấy hôm nay mình ra đường rất may mắn, nhưng nàng vẫn áy náy: [Băng muội không bị thương chứ?”
Động Động Yêu nói chắc như đinh đóng côt: [Không đâu, nàng là nữ chính được mọi người yêu tương, không phải nữ chính của chuyện tình cảm mùi mẫn, gặp chuyện gì rồi cũng sẽ từ dữ hóa lành.]
Cuối cùng, lần đầu tiên Lục Băng Lạc cũng cảm thấy thân phận nữ chính của mình có tác dụng. Nhưng kế hoạch nào cũng sẽ có trục trặc, chẳng bao lâu sau, Tiết Nhược Tuyết kia lại bị ném vào, hai má đỏ ửng tóc tai rối bời, rõ ràng là vừa bị đánh.
Còn có vài người bước vào theo, tên thủ lĩnh hất cằm ra hiệu cho người ta dẫn Lục Băng Lạc và Lý Nhược Thủy ra ngoài. Lý Nhược Thủy không cần đoán cũng biết: [Tiêu rồi, Tiết Nhược Tuyết này không nghĩa khí gì cả, không chỉ khai ra thân phận của ta mà còn giành việc của ta nữa!] Dám khai Băng muội ra.
Lục Băng Lạc là nữ chính, nàng ấy gặp dữ rồi sẽ hóa lành nhưng còn nàng thì sao? Nàng chỉ là nữ phụ thôi!
Hai người bị trói lại đưa đến gần vực thẳm ở sau núi, như hai con nhộng, bên dưới là vực sâu vạn trượng. Chết tiệt, tại sao chỉ cần có núi ở thế giới này thì sẽ có vực thẳm vậy?
Lý Nhược Thủy chỉ mới nhìn mà hai chân đã nhũn ra: [Động Động Yêu, người ta vào trò chơi, tốt xấu gì còn có thời gian bảo vệ newbie, sao ta không có đãi ngộ gì vậy?”
Hệ thống của nàng có cũng như không.
Động Động Yêu cũng sốt ruột: [Thủy Thủy, do ta vô dụng quá, nhưng không sao, ta và ngươi cùng tồn tại.]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương