Chờ từng vị lãnh đạo phát biểu xong cũng đã gần 10 giờ, ai nấy đều buồn ngủ sắp chết. Đến lúc hiệu trưởng yêu cầu các lớp tập hợp tại sân trường tham gia văn nghệ khai mạc, hồn phách mọi người mới quay về vị trí cũ, tiếng vỗ tay bên dưới ào ào như sấm, trong tức khắc náo nhiệt vô cùng.
Cuối cùng Dư Dục Sâm cũng được giải thoát khỏi đau khổ, vội vàng cùng bọn Từ Duyệt đến phòng giáo dục trả lại cờ rồi lên lớp chuyển ghế xuống sân trường.
Trên cầu thang toàn người là người, chạy lên chạy xuống hay bê ghế đều chen chúc một chỗ, ồn ào ầm ĩ cãi nhau loạn cả lên chẳng ra thể thống gì.
Đúng lúc Dư Dục Sâm đến tầng ba thì gặp Phùng Hân Hân đang chật vật ôm chồng ghế đi xuống, cậu nhận lấy chồng ghế rồi quay lại theo dòng người chạy xuống dưới, còn không quên sai Phùng Hân Hân đến lớp lấy điện thoại cậu để trong ngăn bàn, Phùng Hân Hân đồng ý một tiếng, quay về lấy điện thoại cho cậu. Trên đường, Dư Dục Sâm còn nhận ghế từ tay bạn nữ khác trong lớp, mỗi tay ôm một chồng vất vả tiến về phía trước. Đến lúc cậu bê chồng ghế đến khu vực chỉ định của lớp mình, mồ hôi trên lưng đã thấm ướt một mảng.
Sau khi mọi người trong lớp tập trung, lớp trưởng kiểm tra sĩ số, bảo mọi người ngồi xuống vị trí, lúc diễn văn nghệ đừng chạy lung tung. Dư Dục Sâm kéo Từ Duyệt bảo bọn con trai cao cao trong lớp xuống dưới, để lại hàng phía trước cho đám con gái, tránh chặn tầm mắt các bạn.
Giày vò nhau thêm mười phút nữa, văn nghệ mới bắt đầu. Người dẫn chương trình mặc một chiếc váy không biết có phải mượn studio nào đó không, đường viền cổ để lộ ra một mảng lớn trên xương quai xanh, chân váy rất dài, những hạt kim tuyến lấp lánh ánh lên khiến mắt Dư Dục Sâm đột nhiên mờ đi.
Chu Thanh lén lút chuồn từ lớp 2 sang đây ngồi cùng Dư Dục Sâm, Từ Duyệt trên một băng ghế đồng thời tám chuyện thay vì xem văn nghệ. Ba người ngồi một chỗ cười nói ồn ào một lúc, tiết mục đầu tiên mới bắt đầu.
Tiết mục đầu tiên hình như là màn biểu diễn của các thầy cô giáo trong tổ khoa học xã hội lớp 11, khúc múa quảng trường thần thánh được truyền từ dàn loa ra khắp sân trường. Dư Dục Sâm liếc một cái đã chẳng có hứng thú, ngược lại lớp 11 đối diện không ngừng gào thét, kêu gọi ủng hộ cho thầy cô của mình.
Chu Thanh đụng đụng Dư Dục Sâm, bảo cậu cậu hướng lên nhìn phía bên trái sân khấu.
Dư Dục Sâm không hiểu gì quay đầu lại nhìn, Diêu Phán đang đứng đó chờ lên sân, cô khoác áo đồng phục học sinh, bên dưới là quần thụng Hồ phong, đi chân đất, cổ chân thanh mảnh trắng trẻo, đeo trang sức lấp lánh trên đầu, chẳng biết là do căng thẳng hay thẹn thùng, Dư Dục Sâm ở xa vẫn nhìn được sắc đỏ trên mặt cô.
Dư Dục Sâm nhìn đi chỗ khác, Từ Duyệt với Chu Thanh trái lại liên tục nhìn chằm chằm vào Diêu Phán, còn chậc chậc khen ngợi: “Chỉ với dáng vẻ này của Diêu Phán đã làm toàn trường kinh ngạc đó Nhị Ngư!”
“Hai đứa mày… hai đứa mày nhạt nhẽo vừa thôi, bạn ấy có khiến ai kinh ngạc hay không thì liên quan gì đến tao.”
“Ơ sao lại không liên quan gì đến mày, hai người không phải…” Chu Thanh còn muốn nói thêm đã bị Dư Dục Sâm ngắt lời.
“Được rồi được rồi, xem biểu diễn đi, đừng nói chuyện khác.”
Đúng lúc điệu múa quảng trường của các thầy cô đã kết thúc, người dẫn chương trình lên giới thiệu: “Tiết mục tiếp theo đến từ bạn học Diêu Phán lớp 12, điệu múa “Đôn hoàng”!”
Diêu Phán cởi đồng phục học sinh ra, cô chỉ mặc trên người một chiếc áo hai dây ngắn, để lộ phần eo bằng phẳng mịn màng, trên đầu đeo khăn che mặt, đi đến giữa sân bày ra tư thế hạ eo xuống.
Con trai trên sân trường đều sôi sục hết lên, ngay cả Từ Duyệt và Chu Thanh cũng không phải ngoại lệ, đứng đó gầm rú như ma, bầu không khí trên sân trường loáng cái được đẩy lên đỉnh điểm.
Âm nhạc vang lên, Diêu Phán xoay mình theo điệu nhạc, tiếng la hét gầm rú như cơn sóng cuộn trào. Tuy Dư Dục Sâm không có cảm giác gì đối với Diêu Phán, nhưng giờ đây cậu cũng bị thu hút bởi kỹ thuật múa của Diêu Phán, chăm chú xem không chớp mắt.
Quả nhiên như Từ Duyệt nói, eo Diêu Phán vừa nhỏ vừa mềm, điệu múa cực kỳ xinh đẹp, tựa như nàng tiên đang bay được khắc trên bức bích họa Đôn Hoàng.
Điệu múa của Diêu Phán kết thúc, cô khom lưng về các phía ra hiệu. Cũng may sân trường không có mái che đấy, nếu không tiếng vỗ tay đã có thể lật tung nóc nhà rồi.
Mắt Từ Duyệt và Chu Thanh nhìn thẳng, ngơ ngác đến khi Diêu Phán bị đám người chặn lại không thấy nữa mới chịu bỏ cuộc. Chu Thanh quay đầu ghen tỵ nhìn về phía Dư Dục Sâm, lời nói mang theo vị chua không ngăn được: “Mày nói xem, một cô gái tốt như thế, sao lại nhìn trúng mày cơ chứ?”
Từ Duyệt cũng chua theo: “Cô gái tốt như thế, mày bảo không có cảm giác, Nhị Ngư à có phải mắt mày mù không?!”
Trái lại Dư Dục Sâm không có cảm xúc nào khác, chỉ đơn thuần đánh giá cao điệu múa vừa rồi của Diêu Phán dưới lăng kính nghệ thuật—— thật sự rất đẹp! Nhìn bộ dáng không hề bị lay động này của Dư Dục Sâm, Chu Thanh thấy tức trong lòng, Dư Dục Sâm thằng này đúng là trong người có phúc mà không biết phúc!
“Nhị Ngư mày triển luôn đi, cậy con gái người ta thích mày mà mày chẳng kiêng dè gì cả. Tao cho mày biết này, sau khi lễ khai mạc này kết thúc chắc sẽ có nhiều thằng theo đuổi Diêu Phán người ta đấy, mày mà không giữ chắc, đến lúc đó còn chẳng có chỗ mà hối hận đâu!”
“Tao có gì mà phải hối hận.” Dư Dục Sâm không để ý lắm, “Không có cảm giác chính là không có cảm giác, tao còn có cách nào khác đâu.”
“Được lắm, mày đúng là được tiện nghi mà còn ra vẻ.” Từ Duyệt cũng gia nhập phe cánh ném đá Dư Dục Sâm, “Tình cảm có thể bồi dưỡng mà, trước hết mày cứ chiếm lấy người đã, có khi nói nói vài câu là đã thích luôn rồi.”
Dư Dục Sâm nghe Từ Duyệt nói, bỗng nhiên nhớ rằng Thẩm Hành Giản từng nói với cậu về tình yêu chân chính.
“Bọn mày nói xem, thế nào mới được coi là tình yêu chân chính nhỉ?” Cậu hỏi.
“Gì cơ? Tình yêu chân chính? Bỗng dưng mày hỏi cái này làm gì?” Đầu óc Chu Thanh mơ hồ.
“Thì… Tao và một người nào đó muốn ở bên nhau, thể nào cũng phải có cơ sở tình cảm thì mới được chứ, nếu không thì tính làm gì.” Lúc Thẩm Hành Giản nói với cậu, cậu không sao hiểu rõ được ý của Thẩm Hành Giản, bây giờ cậu cũng không giải thích rõ được với Từ Duyệt và Chu Thanh, cứ ngắc nga ngắc ngứ.
“Thì là yêu thích lẫn nhau, có thiện cảm thôi, mày còn nói cái gì mà tình yêu chân chính, mày thích ai mà mày còn không biết sao?” Từ Duyệt vẫn không hiểu rốt cuộc Dư Dục Sâm muốn nói điều gì.
Dư Dục Sâm đang cuống cuồng sắp xếp câu chữ ở trong lòng, muốn trình bày suy nghĩ của mình với hai đứa bạn. Nhưng làm sao bây giờ, nền tảng Ngữ văn không tốt, suy nghĩ lúc lâu vẫn chưa biết nên diễn đạt thế nào, rốt cuộc chỉ có thể đưa ra một ví dụ.
“Có thể là… Giống với con trai dì Lý comeout cùng bạn trai anh ta… Chắc là kiểu đó?” Bản thân Dư Dục Sâm cũng không chắc chắn lắm.
“Kiểu này à…” Vấn đề này cả Từ Duyệt và Chu Thanh đều không biết trả lời ra sao.
“Kiểu của họ… chắc là cũng phải đó, nhưng mà rất vất vả.” Chu Thanh trả lời, “Nhưng mà không thể nói đồng tính luyến ái mới là tình yêu đích thực được, dù sao thì, như người uống nước ấy(*), chuyện tình cảm mày thấy thật thì là thật, giả thì là giả, tao cũng không nói được.”
(*)“Như nhân ẩm thủy” trong “Như nhân ẩm thủy, lãnh noãn tự tri”. Nghĩa: giống như người uống nước, nước nóng hay lạnh chỉ có người uống mới biết được, không thể để người khác cảm nhận thay.
“Đúng đấy,” Từ Duyệt bên cạnh phụ họa, cũng không biết nghĩ đến cái gì mà cậu đột nhiên che cổ áo sợ hãi, “Đậu má, Nhị Ngư! Con mẹ nó mày hỏi câu này, có phải mày là… Á?!! Tao thẳng đó nha!”
Chu Thanh cũng che cổ áo ồn ào: “Tao cũng thẳng, tao thích các em gái!”
Dư Dục Sâm đổi sắc mặt ngay tức khắc, muốn bọn họ bớt nói xàm rồi biến nhanh. Cậu sao mà là gay được, cậu thẳng đến mức không thể thẳng hơn đấy!
“Hai đứa mày im miệng đi! Coi như ông đây là gay, cũng chẳng nhìn trúng hai đứa bọn mày!”
“Vậy mày nhìn trúng ai thế?” Từ Duyệt hề hề cười đểu, hỏi ngược lại Dư Dục Sâm.
Chu Thanh liếc nhìn qua trung tâm sân trường một cái: “Nếu như tao cong, đối tượng ít nhất cũng phải đẹp giống như Tiểu Thẩm ấy.”
Chu Thanh không quen Thẩm Hành Giản, tuy rằng thường nghe Dư Dục Sâm lải nhải Tiểu Thẩm này hay dông dài rất đáng ghét, mà xem lại mấy lần Chu Thanh gặp phải Tiểu Thẩm ở văn phòng, cậu thấy con người Tiểu Thẩm rất ổn đó.
Dư Dục Sâm nhìn theo ánh mắt của Chu Thanh hướng về phía giữa sân trường, đúng lúc thấy Thẩm Hành Giản đang cùng nhóm giáo viên đứng nơi đó, trong tay cầm một cái cặp tài liệu, chuẩn bị bắt đầu đọc thơ diễn cảm. Phùng Hân Hân cùng đám con gái phía trước đứng thành hàng điên cuồng gào thét tên Thẩm Hành Giản, cổ vũ cho anh, cũng chẳng để ý đến giáo viên chủ nhiệm lão Hồ đang đứng ở trước đó.
Dư Dục Sâm hừ lạnh một tiếng: “Chu Thanh mày tỉnh lại đi, mày để ý người ta, Tiểu Thẩm người ta có để ý mày không?”
“Mày xem, cùng là áo sơ mi trắng, lão Hồ lớp bọn mày mặc vào mà bụng bia cũng có thể bật cho cái cúc áo rơi xuống, Tiểu Thẩm người ta mặc vào trông còn ra dáng, giống như giáo sư đại học vậy.” Chu Thanh không để ý tới Dư Dục Sâm, tự mình đưa ra lời bình.
“Đúng đó, Tiểu Thẩm mặc bộ này trông được lắm nha, nhìn còn rất…” Từ Duyệt vét hết vốn Văn học trong bụng cuối cùng cũng tìm ra được cụm từ “có khí chất thiếu niên”, “Bọn mày nói xem, hay là tao cũng mua hai cái áo sơ mi trắng mặc thử?”
“Thôi đi, Tiểu Thẩm người ta có gì, có phong độ của người trí thức. Mày mà mặc áo sơ mi trắng lên, chưa hết một ngày đã thành màu đen, mau tỉnh lại đi mày ơi.” Dư Dục Sâm không chút thương tiếc giội gáo nước lạnh lên người Từ Duyệt.
“Ha, Nhị Ngư, đâu có ai đụng chạm đến mày đâu hả? Tao hỏi mày dạo này làm sao thế, phá băng quan hệ với Tiểu Thẩm rồi?”
“Con người Tiểu Thẩm thật sự không tồi lắm, Nhị Ngư mày đúng là có thành kiến với anh ấy.” Chu Thanh cũng thêm lời.
Dư Dục Sâm nghe Chu Thanh nói một lát đã xù lông lên: “Sao tao lại có thành kiến với anh ấy? Chu Thanh tao cho mày biết nhá, Tiểu Thẩm lớp chúng tao anh ấy vô cùng thẳng, mày đừng có nảy sinh ý gì với anh ấy đấy!”
“Tao đâu có định làm gì, tao cũng thẳng có được không, tao chỉ so sánh đùa một chút, mày coi là thật à?!” Chu Thanh cảm thấy hôm nay Dư Dục Sâm vô cùng khó hiểu, “Hai hôm nay sao mày kỳ lạ thế.”
Dư Dục Sâm cũng cảm thấy hai hôm nay bản thân mình rất kỳ lạ, từ lúc nhìn thấy hai người đàn ông nắm tay nhau đến khi cậu hỏi Thẩm Hành Giản vấn đề ngu ngốc rằng đàn ông có thể yêu nhau hay không, và đến tận hôm nay, cậu đều luôn trong trạng thái căng thẳng tinh thần.
Tuy cậu không có thành kiến gì đối với đồng tính luyến ái, nhưng cậu sợ Thẩm Hành Giản hiểu nhầm rằng cậu có ý kiến gì đó đối với đồng tính, cũng không nghe nổi người khác lấy Thẩm Hành Giản ra trêu đùa. Chu Thanh cũng không được!
Thật ra chính Dư Dục Sâm cũng không hiểu tại sao phải sợ Thẩm Hành Giản hiểu nhầm, nhưng sau khi chuyện ở văn phòng xảy ra, cậu đã đặt Thẩm Hành Giản vào hàng ngũ người một nhà.
Ai lại không thích thầy giáo vừa dễ tính vừa ủng hộ chính nghĩa, Thẩm Hảnh Giản đã dựa vào sức quyến rũ của chính mình để bắt sống một nhóm em trai em gái trong lớp 5, thêm cậu vào đương nhiên cũng chẳng tính là gì.
“Nhưng Tiểu Thẩm là người lớp bọn tao, hơn nữa lần trước anh ấy đã cứu tao, món nợ của tao và anh ấy coi như xí xóa. Hiện tại tao muốn đúc lên một câu chuyện tình nghĩa thầy trò thật lâu dài, cho nên, đừng mang thầy giáo Thẩm của bọn tao ra làm chuyện cười nữa.” Dư Dục Sâm nghiêm túc nhắc nhở Chu Thanh.
“Dư Dục Sâm, hôm nay đầu óc mày đúng là bị bệnh, không bình thường.” Chu Thanh lắc đầu, không định đáp lại Dư Dục Sâm.
Dư Dục Sâm cũng dời ánh mắt lên sân trường lần nữa, một bên thưởng thức màn đọc thơ diễn cảm, một bên lớn tiếng hò hét cổ vũ Thẩm Hành Giản cùng lão Hồ.
Cuối cùng Dư Dục Sâm cũng được giải thoát khỏi đau khổ, vội vàng cùng bọn Từ Duyệt đến phòng giáo dục trả lại cờ rồi lên lớp chuyển ghế xuống sân trường.
Trên cầu thang toàn người là người, chạy lên chạy xuống hay bê ghế đều chen chúc một chỗ, ồn ào ầm ĩ cãi nhau loạn cả lên chẳng ra thể thống gì.
Đúng lúc Dư Dục Sâm đến tầng ba thì gặp Phùng Hân Hân đang chật vật ôm chồng ghế đi xuống, cậu nhận lấy chồng ghế rồi quay lại theo dòng người chạy xuống dưới, còn không quên sai Phùng Hân Hân đến lớp lấy điện thoại cậu để trong ngăn bàn, Phùng Hân Hân đồng ý một tiếng, quay về lấy điện thoại cho cậu. Trên đường, Dư Dục Sâm còn nhận ghế từ tay bạn nữ khác trong lớp, mỗi tay ôm một chồng vất vả tiến về phía trước. Đến lúc cậu bê chồng ghế đến khu vực chỉ định của lớp mình, mồ hôi trên lưng đã thấm ướt một mảng.
Sau khi mọi người trong lớp tập trung, lớp trưởng kiểm tra sĩ số, bảo mọi người ngồi xuống vị trí, lúc diễn văn nghệ đừng chạy lung tung. Dư Dục Sâm kéo Từ Duyệt bảo bọn con trai cao cao trong lớp xuống dưới, để lại hàng phía trước cho đám con gái, tránh chặn tầm mắt các bạn.
Giày vò nhau thêm mười phút nữa, văn nghệ mới bắt đầu. Người dẫn chương trình mặc một chiếc váy không biết có phải mượn studio nào đó không, đường viền cổ để lộ ra một mảng lớn trên xương quai xanh, chân váy rất dài, những hạt kim tuyến lấp lánh ánh lên khiến mắt Dư Dục Sâm đột nhiên mờ đi.
Chu Thanh lén lút chuồn từ lớp 2 sang đây ngồi cùng Dư Dục Sâm, Từ Duyệt trên một băng ghế đồng thời tám chuyện thay vì xem văn nghệ. Ba người ngồi một chỗ cười nói ồn ào một lúc, tiết mục đầu tiên mới bắt đầu.
Tiết mục đầu tiên hình như là màn biểu diễn của các thầy cô giáo trong tổ khoa học xã hội lớp 11, khúc múa quảng trường thần thánh được truyền từ dàn loa ra khắp sân trường. Dư Dục Sâm liếc một cái đã chẳng có hứng thú, ngược lại lớp 11 đối diện không ngừng gào thét, kêu gọi ủng hộ cho thầy cô của mình.
Chu Thanh đụng đụng Dư Dục Sâm, bảo cậu cậu hướng lên nhìn phía bên trái sân khấu.
Dư Dục Sâm không hiểu gì quay đầu lại nhìn, Diêu Phán đang đứng đó chờ lên sân, cô khoác áo đồng phục học sinh, bên dưới là quần thụng Hồ phong, đi chân đất, cổ chân thanh mảnh trắng trẻo, đeo trang sức lấp lánh trên đầu, chẳng biết là do căng thẳng hay thẹn thùng, Dư Dục Sâm ở xa vẫn nhìn được sắc đỏ trên mặt cô.
Dư Dục Sâm nhìn đi chỗ khác, Từ Duyệt với Chu Thanh trái lại liên tục nhìn chằm chằm vào Diêu Phán, còn chậc chậc khen ngợi: “Chỉ với dáng vẻ này của Diêu Phán đã làm toàn trường kinh ngạc đó Nhị Ngư!”
“Hai đứa mày… hai đứa mày nhạt nhẽo vừa thôi, bạn ấy có khiến ai kinh ngạc hay không thì liên quan gì đến tao.”
“Ơ sao lại không liên quan gì đến mày, hai người không phải…” Chu Thanh còn muốn nói thêm đã bị Dư Dục Sâm ngắt lời.
“Được rồi được rồi, xem biểu diễn đi, đừng nói chuyện khác.”
Đúng lúc điệu múa quảng trường của các thầy cô đã kết thúc, người dẫn chương trình lên giới thiệu: “Tiết mục tiếp theo đến từ bạn học Diêu Phán lớp 12, điệu múa “Đôn hoàng”!”
Diêu Phán cởi đồng phục học sinh ra, cô chỉ mặc trên người một chiếc áo hai dây ngắn, để lộ phần eo bằng phẳng mịn màng, trên đầu đeo khăn che mặt, đi đến giữa sân bày ra tư thế hạ eo xuống.
Con trai trên sân trường đều sôi sục hết lên, ngay cả Từ Duyệt và Chu Thanh cũng không phải ngoại lệ, đứng đó gầm rú như ma, bầu không khí trên sân trường loáng cái được đẩy lên đỉnh điểm.
Âm nhạc vang lên, Diêu Phán xoay mình theo điệu nhạc, tiếng la hét gầm rú như cơn sóng cuộn trào. Tuy Dư Dục Sâm không có cảm giác gì đối với Diêu Phán, nhưng giờ đây cậu cũng bị thu hút bởi kỹ thuật múa của Diêu Phán, chăm chú xem không chớp mắt.
Quả nhiên như Từ Duyệt nói, eo Diêu Phán vừa nhỏ vừa mềm, điệu múa cực kỳ xinh đẹp, tựa như nàng tiên đang bay được khắc trên bức bích họa Đôn Hoàng.
Điệu múa của Diêu Phán kết thúc, cô khom lưng về các phía ra hiệu. Cũng may sân trường không có mái che đấy, nếu không tiếng vỗ tay đã có thể lật tung nóc nhà rồi.
Mắt Từ Duyệt và Chu Thanh nhìn thẳng, ngơ ngác đến khi Diêu Phán bị đám người chặn lại không thấy nữa mới chịu bỏ cuộc. Chu Thanh quay đầu ghen tỵ nhìn về phía Dư Dục Sâm, lời nói mang theo vị chua không ngăn được: “Mày nói xem, một cô gái tốt như thế, sao lại nhìn trúng mày cơ chứ?”
Từ Duyệt cũng chua theo: “Cô gái tốt như thế, mày bảo không có cảm giác, Nhị Ngư à có phải mắt mày mù không?!”
Trái lại Dư Dục Sâm không có cảm xúc nào khác, chỉ đơn thuần đánh giá cao điệu múa vừa rồi của Diêu Phán dưới lăng kính nghệ thuật—— thật sự rất đẹp! Nhìn bộ dáng không hề bị lay động này của Dư Dục Sâm, Chu Thanh thấy tức trong lòng, Dư Dục Sâm thằng này đúng là trong người có phúc mà không biết phúc!
“Nhị Ngư mày triển luôn đi, cậy con gái người ta thích mày mà mày chẳng kiêng dè gì cả. Tao cho mày biết này, sau khi lễ khai mạc này kết thúc chắc sẽ có nhiều thằng theo đuổi Diêu Phán người ta đấy, mày mà không giữ chắc, đến lúc đó còn chẳng có chỗ mà hối hận đâu!”
“Tao có gì mà phải hối hận.” Dư Dục Sâm không để ý lắm, “Không có cảm giác chính là không có cảm giác, tao còn có cách nào khác đâu.”
“Được lắm, mày đúng là được tiện nghi mà còn ra vẻ.” Từ Duyệt cũng gia nhập phe cánh ném đá Dư Dục Sâm, “Tình cảm có thể bồi dưỡng mà, trước hết mày cứ chiếm lấy người đã, có khi nói nói vài câu là đã thích luôn rồi.”
Dư Dục Sâm nghe Từ Duyệt nói, bỗng nhiên nhớ rằng Thẩm Hành Giản từng nói với cậu về tình yêu chân chính.
“Bọn mày nói xem, thế nào mới được coi là tình yêu chân chính nhỉ?” Cậu hỏi.
“Gì cơ? Tình yêu chân chính? Bỗng dưng mày hỏi cái này làm gì?” Đầu óc Chu Thanh mơ hồ.
“Thì… Tao và một người nào đó muốn ở bên nhau, thể nào cũng phải có cơ sở tình cảm thì mới được chứ, nếu không thì tính làm gì.” Lúc Thẩm Hành Giản nói với cậu, cậu không sao hiểu rõ được ý của Thẩm Hành Giản, bây giờ cậu cũng không giải thích rõ được với Từ Duyệt và Chu Thanh, cứ ngắc nga ngắc ngứ.
“Thì là yêu thích lẫn nhau, có thiện cảm thôi, mày còn nói cái gì mà tình yêu chân chính, mày thích ai mà mày còn không biết sao?” Từ Duyệt vẫn không hiểu rốt cuộc Dư Dục Sâm muốn nói điều gì.
Dư Dục Sâm đang cuống cuồng sắp xếp câu chữ ở trong lòng, muốn trình bày suy nghĩ của mình với hai đứa bạn. Nhưng làm sao bây giờ, nền tảng Ngữ văn không tốt, suy nghĩ lúc lâu vẫn chưa biết nên diễn đạt thế nào, rốt cuộc chỉ có thể đưa ra một ví dụ.
“Có thể là… Giống với con trai dì Lý comeout cùng bạn trai anh ta… Chắc là kiểu đó?” Bản thân Dư Dục Sâm cũng không chắc chắn lắm.
“Kiểu này à…” Vấn đề này cả Từ Duyệt và Chu Thanh đều không biết trả lời ra sao.
“Kiểu của họ… chắc là cũng phải đó, nhưng mà rất vất vả.” Chu Thanh trả lời, “Nhưng mà không thể nói đồng tính luyến ái mới là tình yêu đích thực được, dù sao thì, như người uống nước ấy(*), chuyện tình cảm mày thấy thật thì là thật, giả thì là giả, tao cũng không nói được.”
(*)“Như nhân ẩm thủy” trong “Như nhân ẩm thủy, lãnh noãn tự tri”. Nghĩa: giống như người uống nước, nước nóng hay lạnh chỉ có người uống mới biết được, không thể để người khác cảm nhận thay.
“Đúng đấy,” Từ Duyệt bên cạnh phụ họa, cũng không biết nghĩ đến cái gì mà cậu đột nhiên che cổ áo sợ hãi, “Đậu má, Nhị Ngư! Con mẹ nó mày hỏi câu này, có phải mày là… Á?!! Tao thẳng đó nha!”
Chu Thanh cũng che cổ áo ồn ào: “Tao cũng thẳng, tao thích các em gái!”
Dư Dục Sâm đổi sắc mặt ngay tức khắc, muốn bọn họ bớt nói xàm rồi biến nhanh. Cậu sao mà là gay được, cậu thẳng đến mức không thể thẳng hơn đấy!
“Hai đứa mày im miệng đi! Coi như ông đây là gay, cũng chẳng nhìn trúng hai đứa bọn mày!”
“Vậy mày nhìn trúng ai thế?” Từ Duyệt hề hề cười đểu, hỏi ngược lại Dư Dục Sâm.
Chu Thanh liếc nhìn qua trung tâm sân trường một cái: “Nếu như tao cong, đối tượng ít nhất cũng phải đẹp giống như Tiểu Thẩm ấy.”
Chu Thanh không quen Thẩm Hành Giản, tuy rằng thường nghe Dư Dục Sâm lải nhải Tiểu Thẩm này hay dông dài rất đáng ghét, mà xem lại mấy lần Chu Thanh gặp phải Tiểu Thẩm ở văn phòng, cậu thấy con người Tiểu Thẩm rất ổn đó.
Dư Dục Sâm nhìn theo ánh mắt của Chu Thanh hướng về phía giữa sân trường, đúng lúc thấy Thẩm Hành Giản đang cùng nhóm giáo viên đứng nơi đó, trong tay cầm một cái cặp tài liệu, chuẩn bị bắt đầu đọc thơ diễn cảm. Phùng Hân Hân cùng đám con gái phía trước đứng thành hàng điên cuồng gào thét tên Thẩm Hành Giản, cổ vũ cho anh, cũng chẳng để ý đến giáo viên chủ nhiệm lão Hồ đang đứng ở trước đó.
Dư Dục Sâm hừ lạnh một tiếng: “Chu Thanh mày tỉnh lại đi, mày để ý người ta, Tiểu Thẩm người ta có để ý mày không?”
“Mày xem, cùng là áo sơ mi trắng, lão Hồ lớp bọn mày mặc vào mà bụng bia cũng có thể bật cho cái cúc áo rơi xuống, Tiểu Thẩm người ta mặc vào trông còn ra dáng, giống như giáo sư đại học vậy.” Chu Thanh không để ý tới Dư Dục Sâm, tự mình đưa ra lời bình.
“Đúng đó, Tiểu Thẩm mặc bộ này trông được lắm nha, nhìn còn rất…” Từ Duyệt vét hết vốn Văn học trong bụng cuối cùng cũng tìm ra được cụm từ “có khí chất thiếu niên”, “Bọn mày nói xem, hay là tao cũng mua hai cái áo sơ mi trắng mặc thử?”
“Thôi đi, Tiểu Thẩm người ta có gì, có phong độ của người trí thức. Mày mà mặc áo sơ mi trắng lên, chưa hết một ngày đã thành màu đen, mau tỉnh lại đi mày ơi.” Dư Dục Sâm không chút thương tiếc giội gáo nước lạnh lên người Từ Duyệt.
“Ha, Nhị Ngư, đâu có ai đụng chạm đến mày đâu hả? Tao hỏi mày dạo này làm sao thế, phá băng quan hệ với Tiểu Thẩm rồi?”
“Con người Tiểu Thẩm thật sự không tồi lắm, Nhị Ngư mày đúng là có thành kiến với anh ấy.” Chu Thanh cũng thêm lời.
Dư Dục Sâm nghe Chu Thanh nói một lát đã xù lông lên: “Sao tao lại có thành kiến với anh ấy? Chu Thanh tao cho mày biết nhá, Tiểu Thẩm lớp chúng tao anh ấy vô cùng thẳng, mày đừng có nảy sinh ý gì với anh ấy đấy!”
“Tao đâu có định làm gì, tao cũng thẳng có được không, tao chỉ so sánh đùa một chút, mày coi là thật à?!” Chu Thanh cảm thấy hôm nay Dư Dục Sâm vô cùng khó hiểu, “Hai hôm nay sao mày kỳ lạ thế.”
Dư Dục Sâm cũng cảm thấy hai hôm nay bản thân mình rất kỳ lạ, từ lúc nhìn thấy hai người đàn ông nắm tay nhau đến khi cậu hỏi Thẩm Hành Giản vấn đề ngu ngốc rằng đàn ông có thể yêu nhau hay không, và đến tận hôm nay, cậu đều luôn trong trạng thái căng thẳng tinh thần.
Tuy cậu không có thành kiến gì đối với đồng tính luyến ái, nhưng cậu sợ Thẩm Hành Giản hiểu nhầm rằng cậu có ý kiến gì đó đối với đồng tính, cũng không nghe nổi người khác lấy Thẩm Hành Giản ra trêu đùa. Chu Thanh cũng không được!
Thật ra chính Dư Dục Sâm cũng không hiểu tại sao phải sợ Thẩm Hành Giản hiểu nhầm, nhưng sau khi chuyện ở văn phòng xảy ra, cậu đã đặt Thẩm Hành Giản vào hàng ngũ người một nhà.
Ai lại không thích thầy giáo vừa dễ tính vừa ủng hộ chính nghĩa, Thẩm Hảnh Giản đã dựa vào sức quyến rũ của chính mình để bắt sống một nhóm em trai em gái trong lớp 5, thêm cậu vào đương nhiên cũng chẳng tính là gì.
“Nhưng Tiểu Thẩm là người lớp bọn tao, hơn nữa lần trước anh ấy đã cứu tao, món nợ của tao và anh ấy coi như xí xóa. Hiện tại tao muốn đúc lên một câu chuyện tình nghĩa thầy trò thật lâu dài, cho nên, đừng mang thầy giáo Thẩm của bọn tao ra làm chuyện cười nữa.” Dư Dục Sâm nghiêm túc nhắc nhở Chu Thanh.
“Dư Dục Sâm, hôm nay đầu óc mày đúng là bị bệnh, không bình thường.” Chu Thanh lắc đầu, không định đáp lại Dư Dục Sâm.
Dư Dục Sâm cũng dời ánh mắt lên sân trường lần nữa, một bên thưởng thức màn đọc thơ diễn cảm, một bên lớn tiếng hò hét cổ vũ Thẩm Hành Giản cùng lão Hồ.
Danh sách chương