Cổ họng Phùng Hân Hân khản đặc, nhờ phúc của cô, bọn Dư Dục Sâm không hề nghe rõ lão Hồ với Thẩm Hành Giản rốt cuộc đang đọc cái gì.
Sau khi tiết mục kết thúc, lão Hồ cùng Thẩm Hành Giản lại quay về cuối hàng lớp 5. Sắc mặt lão Hồ hơi đỏ nhưng vẫn tràn đầy vui vẻ, Thẩm Hành Giản mang theo ý cười ngại ngùng khó xử trên mặt.
Chu Thanh ở lớp khác thấy Lão Hồ trở lại, cũng không tiện tiếp tục ngồi đó đợi nữa, bèn nói qua loa vài câu với Dư Dục Sâm rồi nhanh chóng chuồn lẹ về lớp mình. Ngược lại, Phùng Hân Hân thấy hai người lão Hồ và Thẩm Hành Giản thì lập tức chạy tới, lẻn từ hàng trước xuống hàng sau, đứng trước mặt Thẩm Hành Giản ba hoa chích chòe khen tiết mục kia một hồi, đương nhiên cũng không quên tâng bốc nịnh nọt lão Hồ vài câu thích hợp.
Thẩm Hành Giản mím môi mỉm cười, Lão Hồ cũng cười trêu Hân Hân vài câu, chẳng mấy chốc hai người bọn họ đã chọc cô gái nhỏ này ngại ngùng quay về hàng đầu.
Một lúc sau nhận được điện thoại nên Lão Hồ muốn rời đi, lúc gần đi ông nhờ Thẩm Hành Giản hỗ trợ trông chừng lớp, Thẩm Hành Giản gật đầu đồng ý.
Lão Hồ vừa mới đi, Dư Dục Sâm đã thản nhiên nhích lại gần Thẩm Hành Giản nhỏ giọng thương lượng: “Thầy Thẩm, thầy có thể xóa tấm hình kia của em đi được không?”
Thẩm Hành Giản dường như nghe không rõ, quay đầu lại nhìn cậu: “Sao cơ?”
Dư Dục Sâm phát hiện ra người này khi nhìn người khác rất nghiêm túc, vì vậy cậu cũng trừng trừng nhìn vào đôi mắt ấy, không biết tại sao lại có chút hoảng hốt trong lòng. Cậu nhận ra đôi mắt Thẩm Hành Giản rất sáng, con ngươi màu nâu nhạt, hình bóng cậu ánh lên trong đó cực kỳ rõ ràng. Dưới mí mắt có một nốt ruồi nhỏ, khi rũ mắt xuống sẽ bị che đi, nếu không để ý kỹ sẽ không phát hiện ra.
“Dạ… tấm hình ban sáng thầy chụp cho em, thầy có thể xóa đi không ạ?” Dư Dục Sâm quay đầu sang hướng khác, không dám đối diện với Thẩm Hành Giản nữa.
“Tại sao phải xoá?” Thẩm Hành Giản hỏi.
“Bởi vì tấm đó rất xấu, trông rất khó coi.” Dư Dục Sâm yếu ớt đáp lại.
“Bởi vì điều này?”
Dư Dục Sâm gật đầu, lí nhí nói: “Trong tay thầy giữ hình ảnh xấu xí của em, khác nào nắm lấy nhược điểm của em đâu”.
Tiếng cậu vô cùng nhỏ, nhưng Thẩm Hành Giản vẫn nghe được, cười cười nói: “Cho nên bạn học Dư đây là muốn tìm thầy thương lượng bàn điều kiện ư?”
Dư Dục Sâm sững sờ: “Điều…điều kiện?”
Cậu không muốn cùng thầy Thẩm bàn điều kiện, bởi thường thì khi giáo viên bảo bàn điều kiện cũng chẳng phải thứ gì đổi mới sáng tạo mà tốt đẹp cả. Dư Dục Sâm chẳng cần nghĩ đã biết chắc Thẩm Hành Giản kiểu gì cũng muốn cậu đạt điểm cao một chút trong kỳ thi tới mới đồng ý xóa ảnh.
Đúng như dự đoán, Thẩm Hành Giản mở miệng: “Điều kiện chính là kể từ bây giờ cho đến cuối học kỳ, em phải nghiêm túc đến lớp nghe giảng môn Ngữ văn, không được trốn đi làm bài tập môn khác trong giờ.”
Chuyện này quả thực so với việc cuối kỳ đạt 90 điểm còn khó hơn, hành nhau quá rồi đó. Thẩm Hành Giản thật là gian trá! Dư Dục Sâm thầm mắng trong lòng, nhưng vẫn bày ra vẻ tươi cười trên mặt, chuẩn bị kế hoạch tiếp tục cò kè mặc cả thương lượng lần nữa.
“Chỉ là một tấm hình thôi mà, thầy có nhất thiết phải…”
Thẩm Hành Giản gật đầu: “Đương nhiên có, tuy rằng chỉ là một tấm hình, thế nhưng có thể giữ lại làm kỉ niệm, bạn học Dư chắc không ngại đâu ha?”
Dư Dục Sâm nghiến răng, gằn lại tiếng cười: “Không ngại, chỉ là một tấm hình thôi mà, lên lớp nghe giảng cũng không phải chuyện gì to tát ạ.”
“Vậy là em đồng ý rồi?”
“Đồng ý, chuyện này có gì không thể đồng ý.” Dư Dục Sâm ngoài cười nhưng trong không cười.
Bình thường Thẩm Hành Giản không thích trêu chọc người khác, nhưng mà nhìn Dư Dục Sâm tức tối trong lòng nhưng vẫn cứ bày ra bộ dáng ung dung chẳng có gì đáng kể, không khỏi cảm thấy cậu vô cùng thú vị.
Thời đại học, Thẩm Hành Giản có chút hứng thú với nhiếp ảnh, từng nghiêm túc tìm hiểu qua một lần, cũng không thể nói là xuất sắc nhưng ít nhất vẫn có coi là tạm được, nếu không trường học sẽ không cử anh đi chụp ảnh. Thật ra, tuy trông Dư Dục Sâm trong bức hình kia có vẻ ngốc nghếch nhưng nhìn kĩ sẽ thấy rất đáng yêu. Thẩm Hành Giản cũng không hiểu tại sao cậu lại cố chấp với tấm hình đó như vậy.
Dư Dục Sâm là một đứa bé thông minh ưu tú, thành tích khoa học tự nhiên không tệ, nhưng lại có thành kiến với môn Văn, chưa bao giờ gắng sức học thuộc lòng. Lúc anh vừa nhận chức giáo viên môn Ngữ văn lớp 5, thầy Hồ đã dặn riêng anh rằng phải quan sát Dư Dục Sâm thật kỹ. Hai người họ nói qua nói lại, nói tới nói lui nhưng lần nào Dư Dục Sâm cũng đều là dáng vẻ nước đổ đầu vịt ngang bướng khó chơi, Thẩm Hành Giản khá đau đầu.
Thẩm Hành Giản lần đầu làm giáo viên, chưa có nhiều kinh nghiệm, nhất là trong khoản tạo mối quan hệ gần gũi gắn kết với học sinh, thế nhưng chuyện lần trước đã cho anh cơ hội để xoa dịu mối quan hệ với Dư Dục Sâm. Thẩm Hành Giản hy vọng có thể dùng tấm ảnh đó để kích thích Dư Dục Sâm một chút, nhìn xem cậu có thể quan tâm tới môn Ngữ văn hay không.
Thấy Dư Dục Sâm mặc dù nổi giận đùng đùng nhưng vẫn đồng ý, trái tim Thẩm Hành Giản cuối cùng cũng thả lỏng.
Anh yên tâm xem buổi biểu diễn, nhưng Dư Dục Sâm lại không thoải mái lắm, cứ cảm thấy có gì đó sai sai. Giáo viên Ngữ văn có vốn từ đa dạng, một câu cũng có thể diễn giải ra đến ba bốn ý. Dư Dục Sâm nghĩ không biết chừng Thẩm Hành Giản còn đặt bẫy trong lời nói, khiến cậu không thể không đề phòng.
Dư Dục Sâm cau mày suy tư về lời của Thẩm Hành Giản, xem xem có thể tìm ra chút sơ hở hay cạm bẫy gì không.
Đắn đo suy tư một trận, thực sự nhìn ra có bẫy,
“Không đúng nha thầy Thẩm, em cảm thấy điều kiện vừa rồi không chặt chẽ lắm.”
“Hả?” Thẩm Hành Giản quay đầu nhìn cậu “Không chặt chẽ sao?”
“Mấy lời yêu cầu nghe giảng nghiêm túc này của thầy cũng chủ quan quá rồi. Chuyện em có nghiêm túc hay không là do thầy quyết, thử hỏi nếu em lắng nghe thầy giảng bài, thầy lại cảm thấy em đang thất thần, vậy phải làm sao bây giờ? Em cần tìm ai để nói lý đây?”
Thẩm Hành Giản nghiêm túc suy nghĩ: “Em nói rất có lý…”
“Vậy hay là đổi điều kiện đi, đổi thành…” Dư Dục Sâm còn chưa kịp nói ra khỏi miệng suy nghĩ của mình, Thẩm Hành Giản đã nhanh chóng đề ra phương án giải quyết.
“Hay là thêm một chỉ tiêu vào kỳ kiểm tra nữa nhé, nếu môn Ngữ văn cuối kì đạt 90 điểm trở lên, coi như là em nghiêm túc nghe giảng. Không tính mấy lần thầy bảo em không nghiêm túc, được không?”
Thêm chỉ tiêu kỳ kiểm tra…coi như công bằng, Dư Dục Sâm ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu đồng ý.
“Được ạ.”
“Được rồi, bạn học Dư, quyết định vậy nhé.” Thẩm Hành Giản mỉm cười giơ tay ra với Dư Dục Sâm.
Dư Dục Sâm vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, một suy nghĩ chớp nhoáng vụt qua nhưng cậu không kịp bắt lấy, nhìn xuống bàn tay đang duỗi ra của Thẩm Hành Giản với vẻ mặt có chút hoài nghi: “Thầy muốn ngoắc tay với em?”
“Thầy hơi để ý đến hình thức.” Bàn tay đang vươn ra cũng không có ý định rút lại.
“Được thôi,” Dư Dục Sâm vươn tay ra ngoắc lấy ngón út của Thẩm Hành Giản, lắc lắc hai lần rồi nhấn ngón tay cái vào với nhau, “Vậy thì một lời đã định.”
“Một lời đã định.”
Mãi đến gần mười hai rưỡi chương trình mới kết thúc, cuộc thi hợp xướng chiều nay không được tổ chức ở sân trường mà diễn ra ở quảng trường nhỏ. Phòng giáo dục báo với giáo viên sắp xếp học sinh chuyển toàn bộ ghế về lớp trước, đến trưa thì chuyển ghế đến quảng trường.
Đám học sinh nghe xong không ngừng kêu khổ, mắng thẳng “Địa Trung Hải” không có năng lực điều hành chỉ biết giày vò dằn vặt bọn họ, mà mắng xong vẫn phải xách ghế về lớp. Cầu thang bị kẹt, bình thường Dư Dục Sâm chỉ cần 3 phút, bây giờ mất đến 10 phút mới có thể vào lớp được.
Chẳng biết ai đã bật quạt số lớn nhất, cánh quạt quay quay tạo ra tiếng cực kỳ lớn, tưởng chừng như một giây sau sẽ rơi xuống đất. Mà gió lạnh cỡ nào cũng không thể làm Dư Dục Sâm bớt nóng nực, cậu toát mồ hôi hết cả người, phía sau lưng đã ướt thành một mảng lớn, quần áo dính trên người thật sự rất khó chịu.
Xếp ghế xong xuôi mọi người trong lớp bèn tụm năm tụm bảy lại chuẩn bị đi ăn cơm. Dư Dục Sâm cùng Từ Duyệt ở lại lớp đợi Chu Thanh đến rồi đi cùng nhau.
Dư Dục Sâm vẫn cảm thấy nghi hoặc, nhưng lại không nói được cụ thể là không đúng chỗ nào. Cậu giơ tay lên trán tém tóc về phía sau, than thở một tiếng thật dài. Từ Duyệt vừa muốn mở miệng hỏi, Chu Thanh đã đi tới, đứng ở cửa lớp gọi hai đứa cậu đi mau.
Trên đường đi ăn cơm, Từ Duyệt hỏi Dư Dục Sâm đã nói gì với Thẩm Hành Giản vậy, sao trông cậu ủ rũ đến thế.
Dư Dục Sâm kể lại đầu đuôi câu chuyện rõ ràng cho hai đứa bạn thân chơi từ nhỏ nghe, lông mày từ nãy đến giờ vẫn luôn nhíu lại.
“Tao cảm thấy có gì đó sai sai, mà không nói ra được là sai chỗ nào, kì quái, cứ cảm giác mình chịu thiệt.”
“Thiệt.” Chu Thanh ăn một miếng mì, nói không rõ ràng, “Thiệt lớn lắm đó!”
“Thiệt thòi chỗ nào?” Từ Duyệt vẫn không đoán ra được tình hình, “Chỉ là một tấm hình, Nhị Ngư mày có phải đến mức đấy không?”
“Sao mà không đến mức đấy cho được! Đó không chỉ là một tấm hình, mà còn là hình tượng của anh đây!” Dư Dục Sâm cực kỳ kích động, cũng quên luôn mình đang gắp mì, thiếu chút nữa đã bắn dầu lên quần áo Chu Thanh ở đối diện.
Chu Thanh lấy giấy vệ sinh ra che trước ngực “Được rồi được rồi, biết là mày để ý đến hình tượng, nhưng mà không cần phải kích động làm gì. Một tấm hình thôi, dù sao cũng do chính mày tạo dáng, còn trách ai được nữa?”
Dư Dục Sâm không còn lời nào để cãi, hơi chán chường rụt vai lại, ngay cả món mì yêu thích của mình cũng nuốt không trôi.
“Thế vừa nãy mày bảo nó bị thiệt thòi lớn, thiệt lớn chỗ nào?” Tâm trạng Dư Dục Sâm đang xấu, mà Từ Duyệt vẫn một lòng hiếu kỳ muốn hỏi Chu Thanh.
Chu Thanh nuốt đồ ăn trong miệng, hút một ngụm nước rồi giải thích cho bọn họ: “Mày nghĩ xem, chăm chú nghe giảng, là một điều kiện đúng không.”
Từ Duyệt gật đầu, cũng không hề cảm thấy có gì đó không ổn: “Đúng vậy, không có vấn đề gì cả.”
Chu Thanh tiếp tục nói: “Thế nhưng điều kiện chăm chú nghe giảng này cũng chủ quan quá, không dễ quyết định. Tiểu Thẩm lại tăng thêm một chỉ tiêu đánh giá – đạt 90 điểm trong kì thi cuối kỳ.”
Từ Duyệt gật đầu liên tục: “Thật sự rất công bằng đó.”
“Công bằng cái khỉ! Nói cách khác, Nhị Ngư mày không những phải chăm chú nghe giảng, còn phải…” Chu Thanh dài giọng nhấn mạnh: “Đạt 90 điểm trong kỳ thi cuối kỳ.”
“Mày vừa phải chăm chú nghe giảng vừa phải đạt 90 điểm thi cuối kì. Mày phải đạt 90 điểm mới có thể chứng minh mày có nghe giảng chăm chú. Một tấm ảnh, hai điều kiện, mày lại bảo mày không thiệt!”
Nghe Chu Thanh nói xong, Từ Duyệt mới hiểu được, không chút thương tiếc bổ đao: “Thiệt! Rất thiệt! Thiệt lớn rồi!!!”
“Mày nói xem Tiểu Thẩm nhìn trông đứng đắn lắm luôn, sao tâm địa lại xấu xa vậy chứ.” Từ Duyệt nói.
“Đâu chỉ xấu xa,” Dư Dục Sâm xanh mặt bổ sung, “Thật sự rất gian trá!”
“Lão! Già! Lươn! Lẹo!”
Sau khi tiết mục kết thúc, lão Hồ cùng Thẩm Hành Giản lại quay về cuối hàng lớp 5. Sắc mặt lão Hồ hơi đỏ nhưng vẫn tràn đầy vui vẻ, Thẩm Hành Giản mang theo ý cười ngại ngùng khó xử trên mặt.
Chu Thanh ở lớp khác thấy Lão Hồ trở lại, cũng không tiện tiếp tục ngồi đó đợi nữa, bèn nói qua loa vài câu với Dư Dục Sâm rồi nhanh chóng chuồn lẹ về lớp mình. Ngược lại, Phùng Hân Hân thấy hai người lão Hồ và Thẩm Hành Giản thì lập tức chạy tới, lẻn từ hàng trước xuống hàng sau, đứng trước mặt Thẩm Hành Giản ba hoa chích chòe khen tiết mục kia một hồi, đương nhiên cũng không quên tâng bốc nịnh nọt lão Hồ vài câu thích hợp.
Thẩm Hành Giản mím môi mỉm cười, Lão Hồ cũng cười trêu Hân Hân vài câu, chẳng mấy chốc hai người bọn họ đã chọc cô gái nhỏ này ngại ngùng quay về hàng đầu.
Một lúc sau nhận được điện thoại nên Lão Hồ muốn rời đi, lúc gần đi ông nhờ Thẩm Hành Giản hỗ trợ trông chừng lớp, Thẩm Hành Giản gật đầu đồng ý.
Lão Hồ vừa mới đi, Dư Dục Sâm đã thản nhiên nhích lại gần Thẩm Hành Giản nhỏ giọng thương lượng: “Thầy Thẩm, thầy có thể xóa tấm hình kia của em đi được không?”
Thẩm Hành Giản dường như nghe không rõ, quay đầu lại nhìn cậu: “Sao cơ?”
Dư Dục Sâm phát hiện ra người này khi nhìn người khác rất nghiêm túc, vì vậy cậu cũng trừng trừng nhìn vào đôi mắt ấy, không biết tại sao lại có chút hoảng hốt trong lòng. Cậu nhận ra đôi mắt Thẩm Hành Giản rất sáng, con ngươi màu nâu nhạt, hình bóng cậu ánh lên trong đó cực kỳ rõ ràng. Dưới mí mắt có một nốt ruồi nhỏ, khi rũ mắt xuống sẽ bị che đi, nếu không để ý kỹ sẽ không phát hiện ra.
“Dạ… tấm hình ban sáng thầy chụp cho em, thầy có thể xóa đi không ạ?” Dư Dục Sâm quay đầu sang hướng khác, không dám đối diện với Thẩm Hành Giản nữa.
“Tại sao phải xoá?” Thẩm Hành Giản hỏi.
“Bởi vì tấm đó rất xấu, trông rất khó coi.” Dư Dục Sâm yếu ớt đáp lại.
“Bởi vì điều này?”
Dư Dục Sâm gật đầu, lí nhí nói: “Trong tay thầy giữ hình ảnh xấu xí của em, khác nào nắm lấy nhược điểm của em đâu”.
Tiếng cậu vô cùng nhỏ, nhưng Thẩm Hành Giản vẫn nghe được, cười cười nói: “Cho nên bạn học Dư đây là muốn tìm thầy thương lượng bàn điều kiện ư?”
Dư Dục Sâm sững sờ: “Điều…điều kiện?”
Cậu không muốn cùng thầy Thẩm bàn điều kiện, bởi thường thì khi giáo viên bảo bàn điều kiện cũng chẳng phải thứ gì đổi mới sáng tạo mà tốt đẹp cả. Dư Dục Sâm chẳng cần nghĩ đã biết chắc Thẩm Hành Giản kiểu gì cũng muốn cậu đạt điểm cao một chút trong kỳ thi tới mới đồng ý xóa ảnh.
Đúng như dự đoán, Thẩm Hành Giản mở miệng: “Điều kiện chính là kể từ bây giờ cho đến cuối học kỳ, em phải nghiêm túc đến lớp nghe giảng môn Ngữ văn, không được trốn đi làm bài tập môn khác trong giờ.”
Chuyện này quả thực so với việc cuối kỳ đạt 90 điểm còn khó hơn, hành nhau quá rồi đó. Thẩm Hành Giản thật là gian trá! Dư Dục Sâm thầm mắng trong lòng, nhưng vẫn bày ra vẻ tươi cười trên mặt, chuẩn bị kế hoạch tiếp tục cò kè mặc cả thương lượng lần nữa.
“Chỉ là một tấm hình thôi mà, thầy có nhất thiết phải…”
Thẩm Hành Giản gật đầu: “Đương nhiên có, tuy rằng chỉ là một tấm hình, thế nhưng có thể giữ lại làm kỉ niệm, bạn học Dư chắc không ngại đâu ha?”
Dư Dục Sâm nghiến răng, gằn lại tiếng cười: “Không ngại, chỉ là một tấm hình thôi mà, lên lớp nghe giảng cũng không phải chuyện gì to tát ạ.”
“Vậy là em đồng ý rồi?”
“Đồng ý, chuyện này có gì không thể đồng ý.” Dư Dục Sâm ngoài cười nhưng trong không cười.
Bình thường Thẩm Hành Giản không thích trêu chọc người khác, nhưng mà nhìn Dư Dục Sâm tức tối trong lòng nhưng vẫn cứ bày ra bộ dáng ung dung chẳng có gì đáng kể, không khỏi cảm thấy cậu vô cùng thú vị.
Thời đại học, Thẩm Hành Giản có chút hứng thú với nhiếp ảnh, từng nghiêm túc tìm hiểu qua một lần, cũng không thể nói là xuất sắc nhưng ít nhất vẫn có coi là tạm được, nếu không trường học sẽ không cử anh đi chụp ảnh. Thật ra, tuy trông Dư Dục Sâm trong bức hình kia có vẻ ngốc nghếch nhưng nhìn kĩ sẽ thấy rất đáng yêu. Thẩm Hành Giản cũng không hiểu tại sao cậu lại cố chấp với tấm hình đó như vậy.
Dư Dục Sâm là một đứa bé thông minh ưu tú, thành tích khoa học tự nhiên không tệ, nhưng lại có thành kiến với môn Văn, chưa bao giờ gắng sức học thuộc lòng. Lúc anh vừa nhận chức giáo viên môn Ngữ văn lớp 5, thầy Hồ đã dặn riêng anh rằng phải quan sát Dư Dục Sâm thật kỹ. Hai người họ nói qua nói lại, nói tới nói lui nhưng lần nào Dư Dục Sâm cũng đều là dáng vẻ nước đổ đầu vịt ngang bướng khó chơi, Thẩm Hành Giản khá đau đầu.
Thẩm Hành Giản lần đầu làm giáo viên, chưa có nhiều kinh nghiệm, nhất là trong khoản tạo mối quan hệ gần gũi gắn kết với học sinh, thế nhưng chuyện lần trước đã cho anh cơ hội để xoa dịu mối quan hệ với Dư Dục Sâm. Thẩm Hành Giản hy vọng có thể dùng tấm ảnh đó để kích thích Dư Dục Sâm một chút, nhìn xem cậu có thể quan tâm tới môn Ngữ văn hay không.
Thấy Dư Dục Sâm mặc dù nổi giận đùng đùng nhưng vẫn đồng ý, trái tim Thẩm Hành Giản cuối cùng cũng thả lỏng.
Anh yên tâm xem buổi biểu diễn, nhưng Dư Dục Sâm lại không thoải mái lắm, cứ cảm thấy có gì đó sai sai. Giáo viên Ngữ văn có vốn từ đa dạng, một câu cũng có thể diễn giải ra đến ba bốn ý. Dư Dục Sâm nghĩ không biết chừng Thẩm Hành Giản còn đặt bẫy trong lời nói, khiến cậu không thể không đề phòng.
Dư Dục Sâm cau mày suy tư về lời của Thẩm Hành Giản, xem xem có thể tìm ra chút sơ hở hay cạm bẫy gì không.
Đắn đo suy tư một trận, thực sự nhìn ra có bẫy,
“Không đúng nha thầy Thẩm, em cảm thấy điều kiện vừa rồi không chặt chẽ lắm.”
“Hả?” Thẩm Hành Giản quay đầu nhìn cậu “Không chặt chẽ sao?”
“Mấy lời yêu cầu nghe giảng nghiêm túc này của thầy cũng chủ quan quá rồi. Chuyện em có nghiêm túc hay không là do thầy quyết, thử hỏi nếu em lắng nghe thầy giảng bài, thầy lại cảm thấy em đang thất thần, vậy phải làm sao bây giờ? Em cần tìm ai để nói lý đây?”
Thẩm Hành Giản nghiêm túc suy nghĩ: “Em nói rất có lý…”
“Vậy hay là đổi điều kiện đi, đổi thành…” Dư Dục Sâm còn chưa kịp nói ra khỏi miệng suy nghĩ của mình, Thẩm Hành Giản đã nhanh chóng đề ra phương án giải quyết.
“Hay là thêm một chỉ tiêu vào kỳ kiểm tra nữa nhé, nếu môn Ngữ văn cuối kì đạt 90 điểm trở lên, coi như là em nghiêm túc nghe giảng. Không tính mấy lần thầy bảo em không nghiêm túc, được không?”
Thêm chỉ tiêu kỳ kiểm tra…coi như công bằng, Dư Dục Sâm ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu đồng ý.
“Được ạ.”
“Được rồi, bạn học Dư, quyết định vậy nhé.” Thẩm Hành Giản mỉm cười giơ tay ra với Dư Dục Sâm.
Dư Dục Sâm vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, một suy nghĩ chớp nhoáng vụt qua nhưng cậu không kịp bắt lấy, nhìn xuống bàn tay đang duỗi ra của Thẩm Hành Giản với vẻ mặt có chút hoài nghi: “Thầy muốn ngoắc tay với em?”
“Thầy hơi để ý đến hình thức.” Bàn tay đang vươn ra cũng không có ý định rút lại.
“Được thôi,” Dư Dục Sâm vươn tay ra ngoắc lấy ngón út của Thẩm Hành Giản, lắc lắc hai lần rồi nhấn ngón tay cái vào với nhau, “Vậy thì một lời đã định.”
“Một lời đã định.”
Mãi đến gần mười hai rưỡi chương trình mới kết thúc, cuộc thi hợp xướng chiều nay không được tổ chức ở sân trường mà diễn ra ở quảng trường nhỏ. Phòng giáo dục báo với giáo viên sắp xếp học sinh chuyển toàn bộ ghế về lớp trước, đến trưa thì chuyển ghế đến quảng trường.
Đám học sinh nghe xong không ngừng kêu khổ, mắng thẳng “Địa Trung Hải” không có năng lực điều hành chỉ biết giày vò dằn vặt bọn họ, mà mắng xong vẫn phải xách ghế về lớp. Cầu thang bị kẹt, bình thường Dư Dục Sâm chỉ cần 3 phút, bây giờ mất đến 10 phút mới có thể vào lớp được.
Chẳng biết ai đã bật quạt số lớn nhất, cánh quạt quay quay tạo ra tiếng cực kỳ lớn, tưởng chừng như một giây sau sẽ rơi xuống đất. Mà gió lạnh cỡ nào cũng không thể làm Dư Dục Sâm bớt nóng nực, cậu toát mồ hôi hết cả người, phía sau lưng đã ướt thành một mảng lớn, quần áo dính trên người thật sự rất khó chịu.
Xếp ghế xong xuôi mọi người trong lớp bèn tụm năm tụm bảy lại chuẩn bị đi ăn cơm. Dư Dục Sâm cùng Từ Duyệt ở lại lớp đợi Chu Thanh đến rồi đi cùng nhau.
Dư Dục Sâm vẫn cảm thấy nghi hoặc, nhưng lại không nói được cụ thể là không đúng chỗ nào. Cậu giơ tay lên trán tém tóc về phía sau, than thở một tiếng thật dài. Từ Duyệt vừa muốn mở miệng hỏi, Chu Thanh đã đi tới, đứng ở cửa lớp gọi hai đứa cậu đi mau.
Trên đường đi ăn cơm, Từ Duyệt hỏi Dư Dục Sâm đã nói gì với Thẩm Hành Giản vậy, sao trông cậu ủ rũ đến thế.
Dư Dục Sâm kể lại đầu đuôi câu chuyện rõ ràng cho hai đứa bạn thân chơi từ nhỏ nghe, lông mày từ nãy đến giờ vẫn luôn nhíu lại.
“Tao cảm thấy có gì đó sai sai, mà không nói ra được là sai chỗ nào, kì quái, cứ cảm giác mình chịu thiệt.”
“Thiệt.” Chu Thanh ăn một miếng mì, nói không rõ ràng, “Thiệt lớn lắm đó!”
“Thiệt thòi chỗ nào?” Từ Duyệt vẫn không đoán ra được tình hình, “Chỉ là một tấm hình, Nhị Ngư mày có phải đến mức đấy không?”
“Sao mà không đến mức đấy cho được! Đó không chỉ là một tấm hình, mà còn là hình tượng của anh đây!” Dư Dục Sâm cực kỳ kích động, cũng quên luôn mình đang gắp mì, thiếu chút nữa đã bắn dầu lên quần áo Chu Thanh ở đối diện.
Chu Thanh lấy giấy vệ sinh ra che trước ngực “Được rồi được rồi, biết là mày để ý đến hình tượng, nhưng mà không cần phải kích động làm gì. Một tấm hình thôi, dù sao cũng do chính mày tạo dáng, còn trách ai được nữa?”
Dư Dục Sâm không còn lời nào để cãi, hơi chán chường rụt vai lại, ngay cả món mì yêu thích của mình cũng nuốt không trôi.
“Thế vừa nãy mày bảo nó bị thiệt thòi lớn, thiệt lớn chỗ nào?” Tâm trạng Dư Dục Sâm đang xấu, mà Từ Duyệt vẫn một lòng hiếu kỳ muốn hỏi Chu Thanh.
Chu Thanh nuốt đồ ăn trong miệng, hút một ngụm nước rồi giải thích cho bọn họ: “Mày nghĩ xem, chăm chú nghe giảng, là một điều kiện đúng không.”
Từ Duyệt gật đầu, cũng không hề cảm thấy có gì đó không ổn: “Đúng vậy, không có vấn đề gì cả.”
Chu Thanh tiếp tục nói: “Thế nhưng điều kiện chăm chú nghe giảng này cũng chủ quan quá, không dễ quyết định. Tiểu Thẩm lại tăng thêm một chỉ tiêu đánh giá – đạt 90 điểm trong kì thi cuối kỳ.”
Từ Duyệt gật đầu liên tục: “Thật sự rất công bằng đó.”
“Công bằng cái khỉ! Nói cách khác, Nhị Ngư mày không những phải chăm chú nghe giảng, còn phải…” Chu Thanh dài giọng nhấn mạnh: “Đạt 90 điểm trong kỳ thi cuối kỳ.”
“Mày vừa phải chăm chú nghe giảng vừa phải đạt 90 điểm thi cuối kì. Mày phải đạt 90 điểm mới có thể chứng minh mày có nghe giảng chăm chú. Một tấm ảnh, hai điều kiện, mày lại bảo mày không thiệt!”
Nghe Chu Thanh nói xong, Từ Duyệt mới hiểu được, không chút thương tiếc bổ đao: “Thiệt! Rất thiệt! Thiệt lớn rồi!!!”
“Mày nói xem Tiểu Thẩm nhìn trông đứng đắn lắm luôn, sao tâm địa lại xấu xa vậy chứ.” Từ Duyệt nói.
“Đâu chỉ xấu xa,” Dư Dục Sâm xanh mặt bổ sung, “Thật sự rất gian trá!”
“Lão! Già! Lươn! Lẹo!”
Danh sách chương