Sáng sớm thứ 6 không khí đã vô cùng náo nhiệt, tất cả đang chờ thông báo của giáo viên để chuyển ghế đến sân trường.
Diện tích của trường nhỏ, ngay cả lễ chào cờ hàng tuần cũng phải chia lớp chẵn lớp lẻ mới đủ chỗ tham gia. Hội trường khá bé, căn bản không chứa hết được mấy nghìn người của hai khối 10, 11, chỉ có thể lấy sân trường làm địa điểm, mở một cái loa to, mỗi lớp bốc thăm vị trí rồi mới bắt đầu lễ khai mạc.
Dư Dục Sâm ăn bánh bao hiệu Từ Ký mà Phùng Hân Hân xếp hàng sáng sớm mua cho cậu, lén lút mở điện thoại ra xem tin tức thể thao. Cậu vừa đọc xong một bài, Phùng Hân Hân đã trở lại cùng với tin mới nhất vừa thăm dò được.
Cô thở không ra hơi, nước chưa kịp uống đã vội vã chia sẻ tình báo.
“Hình như năm nay hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, chủ nhiệm ban giáo dục và vài người khác sẽ phát biểu tại quảng trường nhỏ, sau đó mới chuyển ghế đến sân trường.”
“Hả? Quảng trường làm sao chứa được nhiều người như vậy?” Có người không tin.
“Không có vấn đề đâu, khối 12 không tham gia, như vậy khối 10, 11 vừa vặn đủ, không tin ông đi mà xem, micro đã bày sẵn ở quảng trường nhỏ rồi.”
Còn chưa đợi mọi người đến quảng trường nhỏ tìm bằng chứng xác minh độ tin cậy trong lời của Phùng Hân Hân, lão Hồ đã bước vào lớp, ánh mắt nhắm thẳng vào Dư Dục Sâm còn đang nhai bánh bao ở đó.
“Dư Dục Sâm vẫn đang ăn, bây giờ là lúc nào rồi?”
Dư Dục Sâm bị dọa một cái, một miếng bánh nghẹn trong cổ họng, trước tiên vội vã ném điện thoại di động vào ngăn bàn rồi mới bắt đầu ho khan, ho đến mức trợn cả mắt lên: “Khụ… khụ, thưa thầy… Em…?”
“Được rồi được rồi, em nhanh chóng gọi năm bạn nam xuống phòng giáo dục, những bạn khác đến quảng trường nhỏ xếp hàng. Ban cán sự lớp sắp xếp một chút, đến lúc đó đừng để rối tung lên rồi bị giáo viên khác mắng cho.”
Dư Dục Sâm vất vả nén lại cơn ho, quay đầu liếc mắt ra hiệu với bọn Từ Duyệt Thẩm Tinh, đối phương hiểu ngầm đứng dậy, chuẩn bị cùng cậu đến phòng giáo dục.
Vừa đến phát hiện ra Chu Thanh cũng ở đó cùng mấy đứa con trai lớp nó, đang nghe “Địa Trung Hải” nói chuyện.
Mấy thứ lão Hồ xếp cho cậu đúng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, mỗi lớp cử năm thằng con trai cầm hồng kỳ đứng quanh sân trường, tạo một chút không khí để lãnh đạo phát biểu.
Dư Dục Sâm nghiêng đầu nói nhỏ cùng Từ Duyệt, bảo trường học làm màu làm mè nhiều thật, bị bệnh hình thức nghiêm trọng, trông vậy chứ toàn mấy ý tưởng tồi không hà. Từ Duyệt gật đầu biểu thị tán thành.
“Địa Trung Hải” vẫn đang nhấn mạnh vấn đề kỷ luật với bọn họ: “Lúc vào vị trí cắm cờ ở quảng trường rồi, đừng đổ trái đổ phải, thẳng cái lưng lên. Có thầy cô phụ trách chụp ảnh ở đó, thể hiện chút tinh thần đi. Còn nữa, lúc đi cũng đừng chụm đầu ghé tai nói chuyện với nhau, nếu tôi mà bắt được, tôi sẽ trừ toàn bộ điểm kỷ luật của lớp các cậu, có nghe rõ không?!”
Mọi người kéo dài giọng uể oải nói: “Rõ ạ ~”
“Địa Trung Hải” vung tay lên tha cho bọn họ: “Được rồi, nhận cờ rồi thì qua kia đứng đi.”
Vị trí của lớp 5 nằm ở hàng thứ nhất ngoài cùng bên trái trong quảng trường nhỏ, Dư Dục Sâm lại tình cờ đứng ở đầu hàng, cảm giác sống không bằng chết.
Mọi người phá lên cười khi thấy Dư Dục Sâm cầm lá cờ màu đỏ nhạt, ngay cả lão Hồ đứng bên cạnh cũng bật cười, Phùng Hân Hân còn cười to hơn. Dư Dục Sâm liếc mắt trừng Phùng Hân Hân một cái, cảnh cáo cô ngậm miệng lại, Phùng Hân Hân ngó về phía cậu làm mặt quỷ, còn muốn lấy điện thoại ra chụp Dư Dục Sâm.
Chưa đợi Phùng Hân Hân móc điện thoại ra, các nhà lãnh đạo đã ngồi vào ghế trên sân khấu. Người dẫn chương trình giới thiệu một vị, bên dưới vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt, sau khi giới thiệu xong lãnh đạo nhà trường, micro bọc vải đỏ được chuyển đến trước mặt hiệu trưởng, hiệu trưởng hắng giọng một cái rồi bắt đầu bài diễn thuyết dài dòng của mình.
Giọng nói của thầy hiệu trưởng còn có sức thôi miên lớn hơn cả Thẩm Hành Giản, sau khi ông nói còn có hiệu phó, chủ nhiệm gì gì đó. Mọi người đứng dưới bắt đầu buồn bực ngán ngẩm, đôi mắt trống rỗng, thậm chí còn có người thấp giọng tám chuyện giết thời gian. Dư Dục Sâm đứng trước cầm cờ không có ai che chắn, không thể quay trái quay phải, đau khổ từng phút từng giây, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Người chụp ảnh nháy lia lịa suốt từ phía ngoài cùng bên phải sang đến phía ngoài cùng bên trái, tiếng tanh tách tanh tách vang lên không ngừng. Sau khi anh ta bỏ chiếc máy ảnh xuống, Dư Dục Sâm mới biết hóa ra người phụ trách là Thẩm Hành Giản.
Thẩm Hành Giản hướng máy ảnh vào lớp 5 chụp vài tấm hình, Phùng Hân Hân cũng giơ hai ngón tay lên, nở nụ cười giả trân mà ngọt ngào với Thẩm Hành Giản. Cuối cùng, Thẩm Hành Giản quay lại, nhắm ống kính vào Dư Dục Sâm, mỉm cười nói với cậu: “Bạn học Dư, đừng thối mặt như vậy nữa, cười lên nào.”
Dư Dục Sâm nghiêng đầu tránh khỏi ống kính của Thẩm Hành Giản: “Thầy đừng chụp em, em không muốn chụp ảnh đâu.”
Thẩm Hành Giản không bỏ cuộc, tiến thêm hai bước: “Chụp một bức, coi như giúp em lưu lại kỷ niệm năm lớp 10 của mình.”
“Em thật sự không muốn chụp, thầy đừng…” Dư Dục Sâm vẫn đang kháng cự.
Lão Hồ đến hòa giải: “Dư Dục Sâm, em để thầy Tiểu Thẩm chụp một bức đi, khi có bảng thông báo chủ đề đại hội thể thao, tất cả những bức ảnh đó đều được treo lên.”
Lão Hồ đã lên tiếng, Dư Dục Sâm không thể từ chối nữa, cậu đứng thẳng người nói với Thẩm Hành Giản: “Dạ được dạ được, thầy chụp đi ạ.”
Thẩm Hành Giản nâng máy ảnh lên nhắm vào Dư Dục Sâm: “Đừng đơ mặt như vậy, cười lên nào.”
“He he.” Dư Dục Sâm nhếch miệng lộ ra nụ cười tuy chẳng ngọt ngào nhưng còn giả trân hơn cả Phùng Hân Hân lúc nãy.
Thẩm Hành Giản chụp xong bèn mở ảnh vừa chụp ra, nhìn rồi bật cười, lão Hồ cũng đến gần, nhìn qua cũng cười thành tiếng.
Dư Dục Sâm cồn cào trong lòng, bỗng nhiên rất muốn biết Thẩm Hành Giản đã chụp cậu thành hình dáng quỷ gì mà khiến họ cười như vậy.
“Cái đó… thầy Thẩm ơi, cho em xem bức ảnh vừa rồi với,” Dư Dục Sâm cò kè mặc cả cùng Thẩm Hành Giản, “Không thì thầy chụp lại một tấm khác cho em đi, lần này em sẽ chụp hẳn hoi, thầy chụp em trông đẹp trai chút nhé.”
Thái độ nói chuyện với Thẩm Hành Giản của Dư Dục Sâm đã hoàn toàn thay đổi, trong giọng nói xen lẫn sự thân thiết trước nay cậu chưa từng nhận ra.
“Được rồi Dư Dục Sâm, đứng yên đừng nói nữa.” Lão Hồ mở miệng ngắt lời, “Vừa nãy sao không cố gắng chụp, ảnh vẫn ổn, rất đẹp trai rất có tinh thần.”
Nếu không phải lão Hồ vừa mới cười, thiếu chút nữa Dư Dục Sâm đã tin lời của ông. Vốn là một tấm hình chẳng có gì, nhưng lão Hồ lại muốn dán lên bảng thông báo. Nếu như bức ảnh này xấu xí, chẳng phải danh tiếng một đời của cậu sẽ bị phá hủy hoàn toàn hay sao! Dư Dục Sâm không để ý tới lão Hồ, nhìn chằm chằm Thẩm Hành Giản, kéo dài giọng mình: “Thầy ơi~ Thầy Thẩm ơi~”
Lúc nói chuyện Dư Dục Sâm có một tật xấu, tật xấu này đám cùng lứa Từ Duyệt, Chu Thanh cũng không biết được, nó chỉ phát huy với những người lớn tuổi hơn cậu. Khởi nguồn của tật xấu này được ông Dư phát hiện đầu tiên—— Khi nói chuyện Dư Dục Sâm sẽ thích làm nũng trong vô thức.
Hồi còn nhỏ Dư Dục Sâm cứ đi ngủ là phải ngậm một cái núm vú cao su, chỉ cần lấy ra là sẽ khóc ngay. Mỗi lần bà Trương và ông Dư hạ quyết tâm trị cái tật xấu này của cậu, chuẩn bị tâm lý dù cậu có khóc ác đến mức nào cũng không được đưa cho cậu, Dư Dục Sâm lần nào cũng vừa khóc vừa tha thiết gọi mẹ, khóc đến long trời lở đất, gọi đến mức tình mẫu tử trong bà Trương như đứt từng đoạn ruột, vứt hết sự quyết tâm vừa hạ xuống ra đảo Java luôn rồi.
Lớn hơn một chút, lúc Dư Dục Sâm được đưa đi dạo siêu thị, cậu muốn mua đồ chơi, cũng không khóc nháo, chỉ lôi kéo cánh tay của bà Trương, tha thiết gọi: “Mẹ ơi~ con nghĩ là món đồ kia chơi rất vui đó.” Bà Trương không thể cưỡng lại được tiếng mẹ ơi tha thiết của Dư Dục Sâm, mỗi lần đều bày tỏ “muốn gì mua nấy” trước yêu cầu của cậu.
Lúc Dư Dục Sâm lên nhà trẻ, cậu cũng kéo dài giọng tha thiết gọi cô giáo Miêu, gọi đến khi cô giáo Miêu ôm cậu vào lòng hôn nhẹ, cậu mới bằng lòng bỏ qua.
Đến khi Dư Dục Sâm lớn hơn và hiểu chuyện rồi, để nặn lại sự nam tính của mình, cậu mới bỏ cách nói chuyện thích kéo dài giọng mà làm nũng trong tiềm thức này đi. Chỉ là có lúc cậu không kiềm chế được, vẫn nói chuyện với giọng điệu này theo bản năng.
Như bây giờ vậy.
Dư Dục Sâm không ý thức được hai tiếng thầy ơi này nhão nhoẹt đến mức nào. Lão Hồ cạnh bên biết rằng Dư Dục Sâm không nghiêm túc trong giờ Văn, ông đứng đối diện với Thẩm Hành Giản, sững sờ khi nghe thấy cậu gọi như thế.
Thẩm Hành Giản cười cười, cầm máy ảnh lên lần nữa: “Được rồi, chụp lại một tấm cho em nhé.”
Dư Dục Sâm thả lỏng vai, bày ra biểu cảm lãnh khốc vô tình mà cậu cho là đẹp trai nhất, khẽ gật đầu với Thẩm Hành Giản: “Thầy ơi được rồi ạ.”
Thẩm Hành Giản nhắm ống kính vào Dư Dục Sâm: “Cười một cái nào, em cười rộ lên trông vẫn đẹp hơn đó, rất bảnh trai.”
Cười rộ lên trông ngốc lắm á, đàn ông đích thực là phải lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng mà nhìn Thẩm Hành Giản, Dư Dục Sâm nghĩ, tốt hơn là nên cho Tiểu Thẩm mặt mũi, nghe lời anh ấy, cười một cái.
Mặt trời đã ló rạng, đôi mắt Dư Dục Sâm híp lại, khuôn mặt ửng hồng, cậu mím môi nở nụ cười nhẹ.
“Tanh tách.” Một tiếng, Thẩm Hành Giản nhấn màn trập, bức ảnh đã được chụp.
Anh đưa máy ảnh cho Dư Dục Sâm xem sản phẩm, Dư Dục Sâm đến gần ngẩng cổ lên nhìn.
Bức này chụp rất đẹp, Thẩm Hành Giản chụp dáng người cậu thẳng đứng như một cây bạch dương nhỏ, bố cục ánh sáng cũng rất tốt. Ánh mắt cậu híp lại, khóe miệng hơi nhếch lên, vừa rực rỡ vừa đẹp trai. Thật sự Thẩm Hành Giản rất có tài chụp ảnh đó! Nhưng mà lý do chính…
Vẫn là bởi vì cậu đẹp trai!
Dư Dục Sâm nở nụ cười mãn nguyện, giục Thẩm Hành Giản nhấn quay lại, để cậu xem tấm ảnh chụp vừa nãy. Thẩm Hành Giản tốt tính nhấn quay lại.
Bức ảnh trước đó không tính là xấu, nhưng cậu cười lên lộ ra hàm răng trắng, trong tay còn cầm cờ màu hồng nhạt, khiến cậu trông cực kỳ ngốc nghếch cực kỳ thiểu năng.
“Tấm này xấu quá, thầy vẫn nên xóa đi ạ.”
“Xấu hả?” Thẩm Hành Giản cũng đang ngó nhìn bức ảnh, “Không xấu đâu, cười rất sảng khoái, rất có tinh thần.”
“Tinh thần cái gì chứ, nhìn như thần kinh.” Dư Dục Sâm thấp giọng oán than, “Thầy không thấy tấm này em cười trông cực kỳ ngu xuẩn sao, xóa đi xóa đi ạ.”
Thẩm Hành Giản có vẻ rất thích tấm ảnh này của Dư Dục Sâm, hoặc có thể anh chỉ muốn đùa Dư Dục Sâm, muốn nhìn thấy cậu sốt ruột đến bốc lửa, Thẩm Hành Giản đưa ra một thỏa hiệp: “Như này vậy, thầy sẽ không để thầy Hồ các em treo tấm ảnh này lên báo bảng, thầy sẽ giữ lại, có được không?”
Dư Dục Sâm cảm thấy không được. Bức ảnh xấu xí này rơi vào tay Thẩm Hành Giản quả thực chính là nhược điểm đen tối của cậu. Cậu còn muốn nói thêm, thầy hiệu trưởng trên sân khấu đã phát biểu xong, đổi thành hiệu phó lên phát biểu. Thẩm Hành Giản cầm máy ảnh chạy đến phía trước để chụp cận cảnh vị hiệu phó đang phát biểu.
Dư Dục Sâm cầm cờ nhìn chằm chằm dáng người Thẩm Hành Giản, âm thầm hạ quyết tâm.
Nhất định phải để anh ấy xóa tấm hình kia đi!
Diện tích của trường nhỏ, ngay cả lễ chào cờ hàng tuần cũng phải chia lớp chẵn lớp lẻ mới đủ chỗ tham gia. Hội trường khá bé, căn bản không chứa hết được mấy nghìn người của hai khối 10, 11, chỉ có thể lấy sân trường làm địa điểm, mở một cái loa to, mỗi lớp bốc thăm vị trí rồi mới bắt đầu lễ khai mạc.
Dư Dục Sâm ăn bánh bao hiệu Từ Ký mà Phùng Hân Hân xếp hàng sáng sớm mua cho cậu, lén lút mở điện thoại ra xem tin tức thể thao. Cậu vừa đọc xong một bài, Phùng Hân Hân đã trở lại cùng với tin mới nhất vừa thăm dò được.
Cô thở không ra hơi, nước chưa kịp uống đã vội vã chia sẻ tình báo.
“Hình như năm nay hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, chủ nhiệm ban giáo dục và vài người khác sẽ phát biểu tại quảng trường nhỏ, sau đó mới chuyển ghế đến sân trường.”
“Hả? Quảng trường làm sao chứa được nhiều người như vậy?” Có người không tin.
“Không có vấn đề đâu, khối 12 không tham gia, như vậy khối 10, 11 vừa vặn đủ, không tin ông đi mà xem, micro đã bày sẵn ở quảng trường nhỏ rồi.”
Còn chưa đợi mọi người đến quảng trường nhỏ tìm bằng chứng xác minh độ tin cậy trong lời của Phùng Hân Hân, lão Hồ đã bước vào lớp, ánh mắt nhắm thẳng vào Dư Dục Sâm còn đang nhai bánh bao ở đó.
“Dư Dục Sâm vẫn đang ăn, bây giờ là lúc nào rồi?”
Dư Dục Sâm bị dọa một cái, một miếng bánh nghẹn trong cổ họng, trước tiên vội vã ném điện thoại di động vào ngăn bàn rồi mới bắt đầu ho khan, ho đến mức trợn cả mắt lên: “Khụ… khụ, thưa thầy… Em…?”
“Được rồi được rồi, em nhanh chóng gọi năm bạn nam xuống phòng giáo dục, những bạn khác đến quảng trường nhỏ xếp hàng. Ban cán sự lớp sắp xếp một chút, đến lúc đó đừng để rối tung lên rồi bị giáo viên khác mắng cho.”
Dư Dục Sâm vất vả nén lại cơn ho, quay đầu liếc mắt ra hiệu với bọn Từ Duyệt Thẩm Tinh, đối phương hiểu ngầm đứng dậy, chuẩn bị cùng cậu đến phòng giáo dục.
Vừa đến phát hiện ra Chu Thanh cũng ở đó cùng mấy đứa con trai lớp nó, đang nghe “Địa Trung Hải” nói chuyện.
Mấy thứ lão Hồ xếp cho cậu đúng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, mỗi lớp cử năm thằng con trai cầm hồng kỳ đứng quanh sân trường, tạo một chút không khí để lãnh đạo phát biểu.
Dư Dục Sâm nghiêng đầu nói nhỏ cùng Từ Duyệt, bảo trường học làm màu làm mè nhiều thật, bị bệnh hình thức nghiêm trọng, trông vậy chứ toàn mấy ý tưởng tồi không hà. Từ Duyệt gật đầu biểu thị tán thành.
“Địa Trung Hải” vẫn đang nhấn mạnh vấn đề kỷ luật với bọn họ: “Lúc vào vị trí cắm cờ ở quảng trường rồi, đừng đổ trái đổ phải, thẳng cái lưng lên. Có thầy cô phụ trách chụp ảnh ở đó, thể hiện chút tinh thần đi. Còn nữa, lúc đi cũng đừng chụm đầu ghé tai nói chuyện với nhau, nếu tôi mà bắt được, tôi sẽ trừ toàn bộ điểm kỷ luật của lớp các cậu, có nghe rõ không?!”
Mọi người kéo dài giọng uể oải nói: “Rõ ạ ~”
“Địa Trung Hải” vung tay lên tha cho bọn họ: “Được rồi, nhận cờ rồi thì qua kia đứng đi.”
Vị trí của lớp 5 nằm ở hàng thứ nhất ngoài cùng bên trái trong quảng trường nhỏ, Dư Dục Sâm lại tình cờ đứng ở đầu hàng, cảm giác sống không bằng chết.
Mọi người phá lên cười khi thấy Dư Dục Sâm cầm lá cờ màu đỏ nhạt, ngay cả lão Hồ đứng bên cạnh cũng bật cười, Phùng Hân Hân còn cười to hơn. Dư Dục Sâm liếc mắt trừng Phùng Hân Hân một cái, cảnh cáo cô ngậm miệng lại, Phùng Hân Hân ngó về phía cậu làm mặt quỷ, còn muốn lấy điện thoại ra chụp Dư Dục Sâm.
Chưa đợi Phùng Hân Hân móc điện thoại ra, các nhà lãnh đạo đã ngồi vào ghế trên sân khấu. Người dẫn chương trình giới thiệu một vị, bên dưới vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt, sau khi giới thiệu xong lãnh đạo nhà trường, micro bọc vải đỏ được chuyển đến trước mặt hiệu trưởng, hiệu trưởng hắng giọng một cái rồi bắt đầu bài diễn thuyết dài dòng của mình.
Giọng nói của thầy hiệu trưởng còn có sức thôi miên lớn hơn cả Thẩm Hành Giản, sau khi ông nói còn có hiệu phó, chủ nhiệm gì gì đó. Mọi người đứng dưới bắt đầu buồn bực ngán ngẩm, đôi mắt trống rỗng, thậm chí còn có người thấp giọng tám chuyện giết thời gian. Dư Dục Sâm đứng trước cầm cờ không có ai che chắn, không thể quay trái quay phải, đau khổ từng phút từng giây, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Người chụp ảnh nháy lia lịa suốt từ phía ngoài cùng bên phải sang đến phía ngoài cùng bên trái, tiếng tanh tách tanh tách vang lên không ngừng. Sau khi anh ta bỏ chiếc máy ảnh xuống, Dư Dục Sâm mới biết hóa ra người phụ trách là Thẩm Hành Giản.
Thẩm Hành Giản hướng máy ảnh vào lớp 5 chụp vài tấm hình, Phùng Hân Hân cũng giơ hai ngón tay lên, nở nụ cười giả trân mà ngọt ngào với Thẩm Hành Giản. Cuối cùng, Thẩm Hành Giản quay lại, nhắm ống kính vào Dư Dục Sâm, mỉm cười nói với cậu: “Bạn học Dư, đừng thối mặt như vậy nữa, cười lên nào.”
Dư Dục Sâm nghiêng đầu tránh khỏi ống kính của Thẩm Hành Giản: “Thầy đừng chụp em, em không muốn chụp ảnh đâu.”
Thẩm Hành Giản không bỏ cuộc, tiến thêm hai bước: “Chụp một bức, coi như giúp em lưu lại kỷ niệm năm lớp 10 của mình.”
“Em thật sự không muốn chụp, thầy đừng…” Dư Dục Sâm vẫn đang kháng cự.
Lão Hồ đến hòa giải: “Dư Dục Sâm, em để thầy Tiểu Thẩm chụp một bức đi, khi có bảng thông báo chủ đề đại hội thể thao, tất cả những bức ảnh đó đều được treo lên.”
Lão Hồ đã lên tiếng, Dư Dục Sâm không thể từ chối nữa, cậu đứng thẳng người nói với Thẩm Hành Giản: “Dạ được dạ được, thầy chụp đi ạ.”
Thẩm Hành Giản nâng máy ảnh lên nhắm vào Dư Dục Sâm: “Đừng đơ mặt như vậy, cười lên nào.”
“He he.” Dư Dục Sâm nhếch miệng lộ ra nụ cười tuy chẳng ngọt ngào nhưng còn giả trân hơn cả Phùng Hân Hân lúc nãy.
Thẩm Hành Giản chụp xong bèn mở ảnh vừa chụp ra, nhìn rồi bật cười, lão Hồ cũng đến gần, nhìn qua cũng cười thành tiếng.
Dư Dục Sâm cồn cào trong lòng, bỗng nhiên rất muốn biết Thẩm Hành Giản đã chụp cậu thành hình dáng quỷ gì mà khiến họ cười như vậy.
“Cái đó… thầy Thẩm ơi, cho em xem bức ảnh vừa rồi với,” Dư Dục Sâm cò kè mặc cả cùng Thẩm Hành Giản, “Không thì thầy chụp lại một tấm khác cho em đi, lần này em sẽ chụp hẳn hoi, thầy chụp em trông đẹp trai chút nhé.”
Thái độ nói chuyện với Thẩm Hành Giản của Dư Dục Sâm đã hoàn toàn thay đổi, trong giọng nói xen lẫn sự thân thiết trước nay cậu chưa từng nhận ra.
“Được rồi Dư Dục Sâm, đứng yên đừng nói nữa.” Lão Hồ mở miệng ngắt lời, “Vừa nãy sao không cố gắng chụp, ảnh vẫn ổn, rất đẹp trai rất có tinh thần.”
Nếu không phải lão Hồ vừa mới cười, thiếu chút nữa Dư Dục Sâm đã tin lời của ông. Vốn là một tấm hình chẳng có gì, nhưng lão Hồ lại muốn dán lên bảng thông báo. Nếu như bức ảnh này xấu xí, chẳng phải danh tiếng một đời của cậu sẽ bị phá hủy hoàn toàn hay sao! Dư Dục Sâm không để ý tới lão Hồ, nhìn chằm chằm Thẩm Hành Giản, kéo dài giọng mình: “Thầy ơi~ Thầy Thẩm ơi~”
Lúc nói chuyện Dư Dục Sâm có một tật xấu, tật xấu này đám cùng lứa Từ Duyệt, Chu Thanh cũng không biết được, nó chỉ phát huy với những người lớn tuổi hơn cậu. Khởi nguồn của tật xấu này được ông Dư phát hiện đầu tiên—— Khi nói chuyện Dư Dục Sâm sẽ thích làm nũng trong vô thức.
Hồi còn nhỏ Dư Dục Sâm cứ đi ngủ là phải ngậm một cái núm vú cao su, chỉ cần lấy ra là sẽ khóc ngay. Mỗi lần bà Trương và ông Dư hạ quyết tâm trị cái tật xấu này của cậu, chuẩn bị tâm lý dù cậu có khóc ác đến mức nào cũng không được đưa cho cậu, Dư Dục Sâm lần nào cũng vừa khóc vừa tha thiết gọi mẹ, khóc đến long trời lở đất, gọi đến mức tình mẫu tử trong bà Trương như đứt từng đoạn ruột, vứt hết sự quyết tâm vừa hạ xuống ra đảo Java luôn rồi.
Lớn hơn một chút, lúc Dư Dục Sâm được đưa đi dạo siêu thị, cậu muốn mua đồ chơi, cũng không khóc nháo, chỉ lôi kéo cánh tay của bà Trương, tha thiết gọi: “Mẹ ơi~ con nghĩ là món đồ kia chơi rất vui đó.” Bà Trương không thể cưỡng lại được tiếng mẹ ơi tha thiết của Dư Dục Sâm, mỗi lần đều bày tỏ “muốn gì mua nấy” trước yêu cầu của cậu.
Lúc Dư Dục Sâm lên nhà trẻ, cậu cũng kéo dài giọng tha thiết gọi cô giáo Miêu, gọi đến khi cô giáo Miêu ôm cậu vào lòng hôn nhẹ, cậu mới bằng lòng bỏ qua.
Đến khi Dư Dục Sâm lớn hơn và hiểu chuyện rồi, để nặn lại sự nam tính của mình, cậu mới bỏ cách nói chuyện thích kéo dài giọng mà làm nũng trong tiềm thức này đi. Chỉ là có lúc cậu không kiềm chế được, vẫn nói chuyện với giọng điệu này theo bản năng.
Như bây giờ vậy.
Dư Dục Sâm không ý thức được hai tiếng thầy ơi này nhão nhoẹt đến mức nào. Lão Hồ cạnh bên biết rằng Dư Dục Sâm không nghiêm túc trong giờ Văn, ông đứng đối diện với Thẩm Hành Giản, sững sờ khi nghe thấy cậu gọi như thế.
Thẩm Hành Giản cười cười, cầm máy ảnh lên lần nữa: “Được rồi, chụp lại một tấm cho em nhé.”
Dư Dục Sâm thả lỏng vai, bày ra biểu cảm lãnh khốc vô tình mà cậu cho là đẹp trai nhất, khẽ gật đầu với Thẩm Hành Giản: “Thầy ơi được rồi ạ.”
Thẩm Hành Giản nhắm ống kính vào Dư Dục Sâm: “Cười một cái nào, em cười rộ lên trông vẫn đẹp hơn đó, rất bảnh trai.”
Cười rộ lên trông ngốc lắm á, đàn ông đích thực là phải lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng mà nhìn Thẩm Hành Giản, Dư Dục Sâm nghĩ, tốt hơn là nên cho Tiểu Thẩm mặt mũi, nghe lời anh ấy, cười một cái.
Mặt trời đã ló rạng, đôi mắt Dư Dục Sâm híp lại, khuôn mặt ửng hồng, cậu mím môi nở nụ cười nhẹ.
“Tanh tách.” Một tiếng, Thẩm Hành Giản nhấn màn trập, bức ảnh đã được chụp.
Anh đưa máy ảnh cho Dư Dục Sâm xem sản phẩm, Dư Dục Sâm đến gần ngẩng cổ lên nhìn.
Bức này chụp rất đẹp, Thẩm Hành Giản chụp dáng người cậu thẳng đứng như một cây bạch dương nhỏ, bố cục ánh sáng cũng rất tốt. Ánh mắt cậu híp lại, khóe miệng hơi nhếch lên, vừa rực rỡ vừa đẹp trai. Thật sự Thẩm Hành Giản rất có tài chụp ảnh đó! Nhưng mà lý do chính…
Vẫn là bởi vì cậu đẹp trai!
Dư Dục Sâm nở nụ cười mãn nguyện, giục Thẩm Hành Giản nhấn quay lại, để cậu xem tấm ảnh chụp vừa nãy. Thẩm Hành Giản tốt tính nhấn quay lại.
Bức ảnh trước đó không tính là xấu, nhưng cậu cười lên lộ ra hàm răng trắng, trong tay còn cầm cờ màu hồng nhạt, khiến cậu trông cực kỳ ngốc nghếch cực kỳ thiểu năng.
“Tấm này xấu quá, thầy vẫn nên xóa đi ạ.”
“Xấu hả?” Thẩm Hành Giản cũng đang ngó nhìn bức ảnh, “Không xấu đâu, cười rất sảng khoái, rất có tinh thần.”
“Tinh thần cái gì chứ, nhìn như thần kinh.” Dư Dục Sâm thấp giọng oán than, “Thầy không thấy tấm này em cười trông cực kỳ ngu xuẩn sao, xóa đi xóa đi ạ.”
Thẩm Hành Giản có vẻ rất thích tấm ảnh này của Dư Dục Sâm, hoặc có thể anh chỉ muốn đùa Dư Dục Sâm, muốn nhìn thấy cậu sốt ruột đến bốc lửa, Thẩm Hành Giản đưa ra một thỏa hiệp: “Như này vậy, thầy sẽ không để thầy Hồ các em treo tấm ảnh này lên báo bảng, thầy sẽ giữ lại, có được không?”
Dư Dục Sâm cảm thấy không được. Bức ảnh xấu xí này rơi vào tay Thẩm Hành Giản quả thực chính là nhược điểm đen tối của cậu. Cậu còn muốn nói thêm, thầy hiệu trưởng trên sân khấu đã phát biểu xong, đổi thành hiệu phó lên phát biểu. Thẩm Hành Giản cầm máy ảnh chạy đến phía trước để chụp cận cảnh vị hiệu phó đang phát biểu.
Dư Dục Sâm cầm cờ nhìn chằm chằm dáng người Thẩm Hành Giản, âm thầm hạ quyết tâm.
Nhất định phải để anh ấy xóa tấm hình kia đi!
Danh sách chương