“Vậy hai người kia có biết nhóc mày giết con này không? Có khi nào chúng nó sẽ quay lại ám sát ba nữa không?” Thành Chu hơi rùng mình, hỏi nhỏ Hồng Diệp.
“Chúng nó không dám đến nữa đâu, trừ khi chúng nó bị ngu thôi.”
“Thằng kia chơi ác quá. Ba có cố ý đụng vào bạn gái nó đâu, sao nó phải làm như vậy chứ?” Thành Chu lẩm bẩm.
Hồng Diệp nhìn hắn như nhìn thằng não: “Ba nghĩ côn trùng kiểu này dễ nuôi lắm hả? Bộ cứ thích là thả vào người ta vậy đó hả? Bọn chúng rõ ràng là nhắm vào ba mà!”
“Tại sao hai đứa nó phải nhằm vào ba? Ba đâu có quen chúng nó!” Thành Chu kinh ngạc nhỏ giọng hỏi.
Hồng Diệp gõ ngón tay lên tay vịn, không trả lời.
“Mày nói xem ba có nên tìm chúng nó để hỏi thử không? Có khi chúng nó nhầm người cũng nên?” Có con và Tư Đồ bên cạnh, Thành Chu khá lớn mật, nghĩ đến chuyện đi đòi lại lẽ phải.
Hồng Diệp lắc đầu, “Ba khỏi quan tâm đến chuyện này, con sẽ tìm được kẻ sai khiến chúng nó.”
“Ừm.” Nghe thấy Hồng Diệp nhận lấy việc này, Thành Chu lập tức trút hết gánh nặng, thả lỏng thân thể.
Trên đường, sợ Hồng Diệp đói bụng, Thành Chu đãi cu cậu một bữa tối cực kì sang chảnh —— trị giá một triệu đồng! Á há há há há há!
Đại gia Thành Chu cười sắp liệt cơ miệng luôn rồi.
Tuy có thể sẽ không lấy được trọn vẹn ba trăm nghìn từ Lý Gia Thành, nhưng cộng đến trừ lui như thế nào thì cũng có thể vớt vát được một trăm nghìn mà nhỉ? Nếu như trên vai không còn trách nhiệm phải hoàn thành thì lúc này Thành Chu đã phiêu đến tận chân mây rồi, mà dù cho có trách nhiệm như thế đi chăng nữa, đôi lúc hắn vẫn lâm vào viễn cảnh cuộc sống giàu sang hào nhoáng đầy tươi đẹp như thường.
Lòng vui vẻ, hắn còn chủ động chơi mấy trò con nít với Nguyên Nguyên, chẳng hạn như trò đập tay qua lại, rồi còn nắm bàn tay nhỏ bé của Nguyên Nguyên mà chuyện cho nó nữa.
Hồng Diệp… đang tính toán làm cách nào để Thành Chu học phương pháp siêu độ linh hồn một cách nhanh nhất, để hắn đưa tên ma con kia đi chuyển thế đầu thai sớm thật sớm.
Một nhà ba người hạnh phúc là thế, chỉ tội mỗi cô gái trẻ đẹp ngồi bên cửa sổ. Cái kiểu lầm bà lầm bầm, động tác vỗ tay cũng như nụ cười đần độn thỉnh thoảng xuất hiện của Thành Chu đã sắp doạ cô nàng sợ té đái đến nơi rồi. (Không chém đâu, nguyên bản là 吓尿= hách niệu = té đái đó:v)
Khi xe lửa đến trạm kế tiếp, cô không tài nào chịu đựng thêm sự tra tấn tinh thần đáng sợ như vậy nữa, bèn tình nguyện rời đi tìm chỗ ngồi mới trong toa ăn mà không quay về ngồi cạnh người đàn ông điên đó nữa.
Còn Thành Chu thì hoàn toàn không nhận ra mình đã gây ra bao nhiêu tổn thương tinh thần cho người ta. Hắn thấy mình đã rất cẩn thận rồi, hành động và lời nói đều rất dè dặt, nhưng lại không biết vẻ lấp liếm này càng khiến người ta cảm thấy kì quặc và sợ hãi.
Nhìn khoảng ghế trống quạnh hiu cạnh cửa sổ —— Thành Chu cho rằng cô gái trẻ đã xuống trạm, bèn ngồi vào ghế ngoài ven lối đi, đẩy Hồng Diệp vào trong để nó nằm xuống ngủ.
Không lâu sau, Thành Chu cũng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Nguyên Nguyên cũng rất ngoan, thấy Thành Chu ngủ thì không làm ồn hắn nữa, cũng ghé vào trong ngực của hắn mà nằm im như ngủ.
Một đêm trôi qua, cuối cùng cũng đến Thủ đô…
Với mối liên hệ huyết thống thần bí của Nguyên Nguyên và sự dẫn đường của nhóc ấy, Thành Chu mang hai đứa nhỏ và Tư Đồ xuất hiện giữa chặng cùng đi đến một khu chung cư khá mới được bảo vệ khá nghiêm ngặt.
“Không biết Trần Nhan ở đâu nhỉ? Không biết cô ấy về chưa nhỉ? Biết vậy đã xin cha mẹ cô ấy tín vật của cô ấy rồi.” Thành Chu cũng muốn mở miệng nói với cha mẹ Trần Nhan lắm, nhưng sợ họ nghĩ ngợi nhiều nên hắn im luôn.
“Kia có phải Trần Nhan không vậy?” Tư Đồ đi phía sau chợt vỗ vỗ Thành Chu.
Thành Chu vừa quay đầu liền bắt gặp Trần Nhan đang bần thần xách một chiếc túi nhỏ ra khỏi một quán cà phê 24/24.
Vậy là tìm thấy cô ta rồi sao? Thành Chu không thể tin được sẽ thuận lợi như thế, liền chạy tới gọi: “Trần Nhan!”
Trần Nhan ngẩng phắt lên, mở to mắt khi thấy Thành Chu, “Anh… Sao anh lại đến đây?”
Hai bên gặp nhau, Thành Chu rốt cuộc đã rõ vì sao Trần Nhan lại tới đây.
“Em bảo rằng khi đọc thấy tin Hoàng Vũ bị giết trên báo, em đã hoài nghi lời nguyền của mình hiệu quả nên đến đây xem xem gia đình đó còn sống hay không à?” Thành Chu không biết nên khóc hay cười. Trần Nhan không đến đây để nguyền rủa mà là muốn đến xem ảnh hưởng của lời nguyền sao?
Nói như vậy, Trần Nhan đã tiến hành nguyền rủa rồi sao?
“Vâng. Em đến tối hôm qua, nhưng em chỉ biết họ sống ở đây mà không biết số nhà họ. Em cho rằng bảo vệ sẽ không cho em vào, nhưng em nói với bảo vệ rằng mình đến viếng gia đình Hoàng Vũ thì họ lại cho em vào, còn nói cho em biết số nhà của gia đình Hoàng nữa.” Trần Nhan cúi đầu. Cô gái hoạt bát gần đây lại sa sút tinh thần như đang gồng trên vai một gánh nặng ngàn cân vậy.
“Trần Nhan?”
“Em đã thấy cả nhà bọn họ, ngày hôm qua là cúng tuần đầu (trong lễ cúng tuần thất) của Hoàng Vũ, rất đúng lúc đúng không? Không ít người đến phúng viếng gã, nhà bọn họ mở rộng cửa như vậy đấy. Hai ông già bà già đáng ghét kia giờ đã chính thức trở thành ông bà già. Lần trước em thấy họ, họ còn được chăm chút, vẻ ngoài như chỉ đầu bốn mươi tuổi, nhưng lần này…. Em còn nghe người ta xì xầm rằng vợ của Hoàng Vũ vì chồng bị chết mất danh dự nên đã rời đi và cắt đứt quan hệ với nhà Hoàng.”
Thành Chu không ngắt lời cô mà để cho cô thủ thỉ không ngừng. Trong khoảng thời gian này, trông cô như có rất nhiều tâm sự trong lòng, thế nên cứ để cho cô thổ lộ hết cũng tốt.
“Em… nguyền rủa họ, nhưng không muốn giết chết họ. Em chỉ mong cuộc sống bây giờ của họ khó khăn một chút, mong bọn họ xui xẻo một chút, để họ học được một bài học, để họ biết hối hận mà thôi. Em thật không sự không muốn họ chết…”
“Anh biết rõ em không có chủ tâm muốn giết chết họ. Vậy… em đã nguyền rủa họ thật sao? Em đã nguyền rủa như thế nào? Bằng cách nào? Nội dung lời nguyền là gì?”
Thấy Trần Nhan rơi nước mắt, giọng Thành Chu lập tức nhỏ đi và dịu dàng đến cực độ —— chiêu này khiến cậu ấm nhà mình phải nhìn hắn với một ánh mắt hết sức khó chịu và khinh bỉ.
“Em…” Trần Nhan ôm mặt. Lúc này tỉnh táo lại, cô mới phát hiện mình đã làm một chuyện quá điên rồ.
Thành Chu cố gắng an ủi Trần Nhan, bởi vì tiếng thút thít nỉ non của cô đã khiến người qua đường ghé mắt tò mò, nhiều người đã thấy Trần Nhan vừa ra khỏi quán cà phê mà lại quay vào trong.
Dưới sự an ủi và khuyên bảo đầy kiên nhẫn của Thành Chu, Trần Nhan đứt quãng kể ra những việc mình đã làm hai ngày nay.
Thì ra cô cho là mình đã học xong phương pháp nguyền rủa nên bắt đầu thu thập vật liệu nguyền rủa. Ngoại trừ tóc và móng tay của mình, cô còn tìm cách dùng tiền mua được một cái cuống rốn từ bệnh viện.
Sau đó dựa theo bức hình lá bùa trong thư của Diêu Phương Thanh, cô đã vẽ một bức lên giấy trắng. Tiếp theo, dựa theo thần chú mà Diêu Phương Thanh để lại, cô vừa niệm chú, vừa đốt cháy tóc, móng tay của mình cùng cuống rốn mua được và một số vật liệu khác. Sau khi đốt tất cả thành tro, cô trộn chúng với máu của mình rồi vẽ lên lá bùa.
Cuối cùng, với thời gian thi chú mà Diêu Phương Thanh đã nêu, tại nơi có âm khí nặng nề nhất bệnh viện, chính là cửa ra vào của nhà xác, cô cầm lá bùa, vừa niệm chú, vừa nói ra danh tính bản thân cùng ngày sinh tháng đẻ của đối tượng nguyền rủa và nội dung nguyền rủa.
Cuối cùng cô đốt lá bùa, vung tro ra bốn phía, đương nhiên nếu có thể phóng lên người bị nguyền rủa thì càng tốt.
“Em còn chưa kịp chạy tới vung tro xung quanh nhà họ thì đã thấy tin trên báo, nói là vụ án giết người trên đoàn tàu XX đã có lời đáp, hung thủ là một bà già bệnh tâm thần, và bà ta cũng đã chết trong cùng đêm hôm ấy. Nạn nhân xấu số là người ngồi trước bà ta, anh ta bị giết vì bị bà lầm tưởng là kẻ thù khi bà lên cơn điên. Nhưng lạ lùng là…”
Thành Chu nghe xong vụ giết người này liền cảm thấy rất quen thuộc, “Đợi một chút, em nói vụ sát nhân này lạ lùng? Hung thủ giết người bằng gì vậy?”
Trần Nhan có ấn tượng rất sâu với việc này nên trả lời ngay: “Trên báo nói đó là cẳng tay bị bẻ gẫy một nửa của một đứa trẻ đấy. Cảnh sát lúc ấy cũng xét nghiệm DNA của khúc xương này, kết quả chủ nhân của khúc xương cũng đã chết. Hơn nữa…”
Trên mặt Trần Nhan lộ ra vẻ kỳ lạ, “Hơn nữa, căn cứ theo xét nghiệm, DNA của đứa trẻ đã chết và DNA của người đàn ông bị giết có độ trùng khớp khá cao. Sau khi ghép đôi nhiễm sắc thể, kết quả xác định rằng đứa trẻ đã chết và người đàn ông bị giết có đến 99. 99% khả năng có quan hệ cha con.”
“Người chết là Hoàng Vũ? Cha của Nguyên Nguyên sao?” Đến đây, Thành Chu rốt cuộc cũng nối kết được tất cả những sự kiện thần bí đã phát sinh.
Hắn nhớ lại, Diêu Phương Thanh đã từng nhắc đến trong thư rằng cô ta đã trao đổi con mình để tự tay giết chết tên Hoàng Vũ cặn bã.
Hắn cũng nhớ đến chuyến xe lửa hôm ấy, bà già vừa nhìn thấy hắn liền đuổi theo hắn mà hỏi “Nó ổn không?”. Hẳn đó là Diêu Phương Thanh đang nhập vào bà già, cảm nhận được búp bê trên người hắn và nhận ra con mình vẫn chưa đầu thai nên mới đuổi theo hỏi hắn như vậy.
Hắn đã trả lời “Nó rất ổn”, Diêu Phương Thanh cũng yên lòng, cam nguyện bị tiểu hòa thượng điều khiển, cho đến khi Nguyên Nguyên thấy mẹ và chạy đến.
Thành Chu còn có một vấn đề không cách nào hiểu được, bèn tranh thủ hỏi Nguyên Nguyên, “Lúc ấy trên xe lửa vì sao nhóc không nhận ra bà già đó là mẹ nhóc?”
Nguyên Nguyên ngơ ngác, “Bà già đó là mẹ con sao? Nhưng con không cảm nhận được linh hồn của mẹ. Linh hồn bà già ấy rất hỗn loạn, nhưng bà ấy khiến con cảm thấy rất thân thiết.”
Tư Đồ bên cạnh trả lời cho Thành Chu, “Diêu Phương Thanh là hồn chết, trong khi bà già lúc ấy vẫn còn sống nên có linh hồn riêng của mình. Hai linh hồn trong cùng một thân thể khiến từ trường hỗn loạn. Bản thể của Nguyên Nguyên lúc ấy cũng không nằm trong búp bê trên người cậu, nên thằng bé không nhận ra cũng là điều bình thường thôi. Khi đó, tuy tôi với Hà Sinh phát hiện ra bà già đã bị nhập, nhưng lại không nhìn ra linh hồn nhập vào bà ta là dạng gì, kẻ trợ giúp Diêu Phương Thanh nhập vào bà già chính là cao thủ trong phương diện này.”
Thành Chu đã hiểu ra.
Trần Nhan sợ hãi mà nhìn Thành Chu đầy nghi ngờ. Sao tự nhiên ảnh lại nói chuyện với không khí trong ngực ảnh vậy? Và những thứ bọn họ đang nói đến là gì?
Tư Đồ âm thầm đẩy Thành Chu. Lúc này hắn mới chú ý tới vẻ mặt Trần Nhan, không khỏi cười xấu hổ nói: “Uầy, trải qua sự kiện lần trước, anh cũng bắt đầu có hứng thú với mấy thể loại chuyện kì bí này nên học hỏi một tí. À, quên giới thiệu với em, anh này chính là đại sư về lĩnh vực này, đại sư Tư Đồ.”
Trần Nhan thận trọng gật đầu với Tư Đồ.
Tư Đồ mỉm cười với cô.
Trai đẹp luôn lấy được cảm tình của phụ nữ rất nhanh. Trần Nhan cũng không ngoại lệ, nụ cười của Tư Đồ đã khiến sự phòng bị của cô giảm đi không ít với nghề nghiệp của gã.
“Anh dẫn đại sư Tư Đồ tới là để giúp em giải trừ lời nguyền.”
Thành Chu tận tình khuyên bảo cô: “Trần Nhan, anh thấy em thật sự không nên liên quan đến những chuyện kia. Diêu Phương Thanh cũng không mong em làm như vậy. Em thấy đấy, chính cô ta đã báo thù cho mình rồi… E hèm, đây là đại sư Tư Đồ nói. Cho nên anh nghĩ em đừng nên quan tâm đến gia đình kia nữa. Tên cặn bã đã chết, cha mẹ của hắn thì kẻ tóc bạc đưa tiễn người tóc xanh, chỉ có thảm hơn chứ không có thảm nhất. Em không cần nguyền rủa bọn họ, bọn họ cũng sẽ phải sống một cuộc đời dằn vặt đầy đau khổ và hối tiếc thôi.”
Vẻ mặt Trần Nhan vẫn còn chút hoảng hốt, “Anh nói Hoàng Vũ chết là do Phương Thanh tự ra tay sao?”
Thành Chu đá Tư Đồ.
Tư Đồ gật đầu khẳng định với Trần Nhan.
Trần Nhan hít sâu một hơi, thả lỏng đôi vai, nhưng chưa đến chốc lát, cô lại căng thẳng hỏi: “Vậy lời nguyền em đã thực hiện có tác dụng không?”
Cô rời khỏi nhà Hoàng rồi ngồi trong quán café này đến bây giờ, không cách nào quyết định được có nên đặt vật nguyền rủa vào nhà Hoàng hay không… thậm chí cô đã có chút hối hận rồi.
Thành Chu nhìn sang Tư Đồ.
Tư Đồ đưa tay.
Trần Nhan sửng sốt một chút rồi hiểu ra, vội vàng lấy ra một bọc vải được gói chặt từ túi xách để đưa cho gã.
Tư Đồ thấy chung quanh không có người chú ý họ, bèn với lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn rồi đặt bao vải ở trong đó. Bàn tay gã che trên cái gạt tàn thuốc, chỉ chốc lát sau, một làn khói đen bốc lên. Tư Đồ lấy tay ra, trong cái gạt tàn thuốc chỉ còn lại một chút cặn màu đen.
Trần Nhan nhìn Tư Đồ đầy kinh ngạc và bội phục, thì ra người này đúng thật như lời.
Cô còn tưởng rằng Thành Chu lại bị lừa gạt. Ai kêu Thành Chu dễ bị lừa quá làm chi, với lại phần lớn những người làm công việc này đều là lừa đảo cả.
“Thế là xong à?” Thành Chu hỏi.
Tư Đồ ừ một tiếng, cười nửa miệng, “Cô ấy vẽ bùa sai rồi, dùng lá bùa cũng không đúng, hơn nữa cách xử lý vật nguyền rủa không cẩn thận khiến những thứ bên trong không đạt được hiệu quả. Nói tóm lại, cho dù chúng ta không đến, lời nguyền của cô ấy cũng không linh nghiệm.”
Nghe vậy, Thành Chu và Trần Nhan cùng thở ra một hơi, lại cùng ngả lưng ra sau ghế dựa. Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, liền không khỏi mỉm cười với nhau.
Hồng Diệp khoanh tay, nhìn Trần Nhan rồi lại nhìn Thành Chu… Kiểu này là ba nó đang muốn tìm mẹ kế cho nó sao? Hừ hừ hừ!
“Chúng nó không dám đến nữa đâu, trừ khi chúng nó bị ngu thôi.”
“Thằng kia chơi ác quá. Ba có cố ý đụng vào bạn gái nó đâu, sao nó phải làm như vậy chứ?” Thành Chu lẩm bẩm.
Hồng Diệp nhìn hắn như nhìn thằng não: “Ba nghĩ côn trùng kiểu này dễ nuôi lắm hả? Bộ cứ thích là thả vào người ta vậy đó hả? Bọn chúng rõ ràng là nhắm vào ba mà!”
“Tại sao hai đứa nó phải nhằm vào ba? Ba đâu có quen chúng nó!” Thành Chu kinh ngạc nhỏ giọng hỏi.
Hồng Diệp gõ ngón tay lên tay vịn, không trả lời.
“Mày nói xem ba có nên tìm chúng nó để hỏi thử không? Có khi chúng nó nhầm người cũng nên?” Có con và Tư Đồ bên cạnh, Thành Chu khá lớn mật, nghĩ đến chuyện đi đòi lại lẽ phải.
Hồng Diệp lắc đầu, “Ba khỏi quan tâm đến chuyện này, con sẽ tìm được kẻ sai khiến chúng nó.”
“Ừm.” Nghe thấy Hồng Diệp nhận lấy việc này, Thành Chu lập tức trút hết gánh nặng, thả lỏng thân thể.
Trên đường, sợ Hồng Diệp đói bụng, Thành Chu đãi cu cậu một bữa tối cực kì sang chảnh —— trị giá một triệu đồng! Á há há há há há!
Đại gia Thành Chu cười sắp liệt cơ miệng luôn rồi.
Tuy có thể sẽ không lấy được trọn vẹn ba trăm nghìn từ Lý Gia Thành, nhưng cộng đến trừ lui như thế nào thì cũng có thể vớt vát được một trăm nghìn mà nhỉ? Nếu như trên vai không còn trách nhiệm phải hoàn thành thì lúc này Thành Chu đã phiêu đến tận chân mây rồi, mà dù cho có trách nhiệm như thế đi chăng nữa, đôi lúc hắn vẫn lâm vào viễn cảnh cuộc sống giàu sang hào nhoáng đầy tươi đẹp như thường.
Lòng vui vẻ, hắn còn chủ động chơi mấy trò con nít với Nguyên Nguyên, chẳng hạn như trò đập tay qua lại, rồi còn nắm bàn tay nhỏ bé của Nguyên Nguyên mà chuyện cho nó nữa.
Hồng Diệp… đang tính toán làm cách nào để Thành Chu học phương pháp siêu độ linh hồn một cách nhanh nhất, để hắn đưa tên ma con kia đi chuyển thế đầu thai sớm thật sớm.
Một nhà ba người hạnh phúc là thế, chỉ tội mỗi cô gái trẻ đẹp ngồi bên cửa sổ. Cái kiểu lầm bà lầm bầm, động tác vỗ tay cũng như nụ cười đần độn thỉnh thoảng xuất hiện của Thành Chu đã sắp doạ cô nàng sợ té đái đến nơi rồi. (Không chém đâu, nguyên bản là 吓尿= hách niệu = té đái đó:v)
Khi xe lửa đến trạm kế tiếp, cô không tài nào chịu đựng thêm sự tra tấn tinh thần đáng sợ như vậy nữa, bèn tình nguyện rời đi tìm chỗ ngồi mới trong toa ăn mà không quay về ngồi cạnh người đàn ông điên đó nữa.
Còn Thành Chu thì hoàn toàn không nhận ra mình đã gây ra bao nhiêu tổn thương tinh thần cho người ta. Hắn thấy mình đã rất cẩn thận rồi, hành động và lời nói đều rất dè dặt, nhưng lại không biết vẻ lấp liếm này càng khiến người ta cảm thấy kì quặc và sợ hãi.
Nhìn khoảng ghế trống quạnh hiu cạnh cửa sổ —— Thành Chu cho rằng cô gái trẻ đã xuống trạm, bèn ngồi vào ghế ngoài ven lối đi, đẩy Hồng Diệp vào trong để nó nằm xuống ngủ.
Không lâu sau, Thành Chu cũng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Nguyên Nguyên cũng rất ngoan, thấy Thành Chu ngủ thì không làm ồn hắn nữa, cũng ghé vào trong ngực của hắn mà nằm im như ngủ.
Một đêm trôi qua, cuối cùng cũng đến Thủ đô…
Với mối liên hệ huyết thống thần bí của Nguyên Nguyên và sự dẫn đường của nhóc ấy, Thành Chu mang hai đứa nhỏ và Tư Đồ xuất hiện giữa chặng cùng đi đến một khu chung cư khá mới được bảo vệ khá nghiêm ngặt.
“Không biết Trần Nhan ở đâu nhỉ? Không biết cô ấy về chưa nhỉ? Biết vậy đã xin cha mẹ cô ấy tín vật của cô ấy rồi.” Thành Chu cũng muốn mở miệng nói với cha mẹ Trần Nhan lắm, nhưng sợ họ nghĩ ngợi nhiều nên hắn im luôn.
“Kia có phải Trần Nhan không vậy?” Tư Đồ đi phía sau chợt vỗ vỗ Thành Chu.
Thành Chu vừa quay đầu liền bắt gặp Trần Nhan đang bần thần xách một chiếc túi nhỏ ra khỏi một quán cà phê 24/24.
Vậy là tìm thấy cô ta rồi sao? Thành Chu không thể tin được sẽ thuận lợi như thế, liền chạy tới gọi: “Trần Nhan!”
Trần Nhan ngẩng phắt lên, mở to mắt khi thấy Thành Chu, “Anh… Sao anh lại đến đây?”
Hai bên gặp nhau, Thành Chu rốt cuộc đã rõ vì sao Trần Nhan lại tới đây.
“Em bảo rằng khi đọc thấy tin Hoàng Vũ bị giết trên báo, em đã hoài nghi lời nguyền của mình hiệu quả nên đến đây xem xem gia đình đó còn sống hay không à?” Thành Chu không biết nên khóc hay cười. Trần Nhan không đến đây để nguyền rủa mà là muốn đến xem ảnh hưởng của lời nguyền sao?
Nói như vậy, Trần Nhan đã tiến hành nguyền rủa rồi sao?
“Vâng. Em đến tối hôm qua, nhưng em chỉ biết họ sống ở đây mà không biết số nhà họ. Em cho rằng bảo vệ sẽ không cho em vào, nhưng em nói với bảo vệ rằng mình đến viếng gia đình Hoàng Vũ thì họ lại cho em vào, còn nói cho em biết số nhà của gia đình Hoàng nữa.” Trần Nhan cúi đầu. Cô gái hoạt bát gần đây lại sa sút tinh thần như đang gồng trên vai một gánh nặng ngàn cân vậy.
“Trần Nhan?”
“Em đã thấy cả nhà bọn họ, ngày hôm qua là cúng tuần đầu (trong lễ cúng tuần thất) của Hoàng Vũ, rất đúng lúc đúng không? Không ít người đến phúng viếng gã, nhà bọn họ mở rộng cửa như vậy đấy. Hai ông già bà già đáng ghét kia giờ đã chính thức trở thành ông bà già. Lần trước em thấy họ, họ còn được chăm chút, vẻ ngoài như chỉ đầu bốn mươi tuổi, nhưng lần này…. Em còn nghe người ta xì xầm rằng vợ của Hoàng Vũ vì chồng bị chết mất danh dự nên đã rời đi và cắt đứt quan hệ với nhà Hoàng.”
Thành Chu không ngắt lời cô mà để cho cô thủ thỉ không ngừng. Trong khoảng thời gian này, trông cô như có rất nhiều tâm sự trong lòng, thế nên cứ để cho cô thổ lộ hết cũng tốt.
“Em… nguyền rủa họ, nhưng không muốn giết chết họ. Em chỉ mong cuộc sống bây giờ của họ khó khăn một chút, mong bọn họ xui xẻo một chút, để họ học được một bài học, để họ biết hối hận mà thôi. Em thật không sự không muốn họ chết…”
“Anh biết rõ em không có chủ tâm muốn giết chết họ. Vậy… em đã nguyền rủa họ thật sao? Em đã nguyền rủa như thế nào? Bằng cách nào? Nội dung lời nguyền là gì?”
Thấy Trần Nhan rơi nước mắt, giọng Thành Chu lập tức nhỏ đi và dịu dàng đến cực độ —— chiêu này khiến cậu ấm nhà mình phải nhìn hắn với một ánh mắt hết sức khó chịu và khinh bỉ.
“Em…” Trần Nhan ôm mặt. Lúc này tỉnh táo lại, cô mới phát hiện mình đã làm một chuyện quá điên rồ.
Thành Chu cố gắng an ủi Trần Nhan, bởi vì tiếng thút thít nỉ non của cô đã khiến người qua đường ghé mắt tò mò, nhiều người đã thấy Trần Nhan vừa ra khỏi quán cà phê mà lại quay vào trong.
Dưới sự an ủi và khuyên bảo đầy kiên nhẫn của Thành Chu, Trần Nhan đứt quãng kể ra những việc mình đã làm hai ngày nay.
Thì ra cô cho là mình đã học xong phương pháp nguyền rủa nên bắt đầu thu thập vật liệu nguyền rủa. Ngoại trừ tóc và móng tay của mình, cô còn tìm cách dùng tiền mua được một cái cuống rốn từ bệnh viện.
Sau đó dựa theo bức hình lá bùa trong thư của Diêu Phương Thanh, cô đã vẽ một bức lên giấy trắng. Tiếp theo, dựa theo thần chú mà Diêu Phương Thanh để lại, cô vừa niệm chú, vừa đốt cháy tóc, móng tay của mình cùng cuống rốn mua được và một số vật liệu khác. Sau khi đốt tất cả thành tro, cô trộn chúng với máu của mình rồi vẽ lên lá bùa.
Cuối cùng, với thời gian thi chú mà Diêu Phương Thanh đã nêu, tại nơi có âm khí nặng nề nhất bệnh viện, chính là cửa ra vào của nhà xác, cô cầm lá bùa, vừa niệm chú, vừa nói ra danh tính bản thân cùng ngày sinh tháng đẻ của đối tượng nguyền rủa và nội dung nguyền rủa.
Cuối cùng cô đốt lá bùa, vung tro ra bốn phía, đương nhiên nếu có thể phóng lên người bị nguyền rủa thì càng tốt.
“Em còn chưa kịp chạy tới vung tro xung quanh nhà họ thì đã thấy tin trên báo, nói là vụ án giết người trên đoàn tàu XX đã có lời đáp, hung thủ là một bà già bệnh tâm thần, và bà ta cũng đã chết trong cùng đêm hôm ấy. Nạn nhân xấu số là người ngồi trước bà ta, anh ta bị giết vì bị bà lầm tưởng là kẻ thù khi bà lên cơn điên. Nhưng lạ lùng là…”
Thành Chu nghe xong vụ giết người này liền cảm thấy rất quen thuộc, “Đợi một chút, em nói vụ sát nhân này lạ lùng? Hung thủ giết người bằng gì vậy?”
Trần Nhan có ấn tượng rất sâu với việc này nên trả lời ngay: “Trên báo nói đó là cẳng tay bị bẻ gẫy một nửa của một đứa trẻ đấy. Cảnh sát lúc ấy cũng xét nghiệm DNA của khúc xương này, kết quả chủ nhân của khúc xương cũng đã chết. Hơn nữa…”
Trên mặt Trần Nhan lộ ra vẻ kỳ lạ, “Hơn nữa, căn cứ theo xét nghiệm, DNA của đứa trẻ đã chết và DNA của người đàn ông bị giết có độ trùng khớp khá cao. Sau khi ghép đôi nhiễm sắc thể, kết quả xác định rằng đứa trẻ đã chết và người đàn ông bị giết có đến 99. 99% khả năng có quan hệ cha con.”
“Người chết là Hoàng Vũ? Cha của Nguyên Nguyên sao?” Đến đây, Thành Chu rốt cuộc cũng nối kết được tất cả những sự kiện thần bí đã phát sinh.
Hắn nhớ lại, Diêu Phương Thanh đã từng nhắc đến trong thư rằng cô ta đã trao đổi con mình để tự tay giết chết tên Hoàng Vũ cặn bã.
Hắn cũng nhớ đến chuyến xe lửa hôm ấy, bà già vừa nhìn thấy hắn liền đuổi theo hắn mà hỏi “Nó ổn không?”. Hẳn đó là Diêu Phương Thanh đang nhập vào bà già, cảm nhận được búp bê trên người hắn và nhận ra con mình vẫn chưa đầu thai nên mới đuổi theo hỏi hắn như vậy.
Hắn đã trả lời “Nó rất ổn”, Diêu Phương Thanh cũng yên lòng, cam nguyện bị tiểu hòa thượng điều khiển, cho đến khi Nguyên Nguyên thấy mẹ và chạy đến.
Thành Chu còn có một vấn đề không cách nào hiểu được, bèn tranh thủ hỏi Nguyên Nguyên, “Lúc ấy trên xe lửa vì sao nhóc không nhận ra bà già đó là mẹ nhóc?”
Nguyên Nguyên ngơ ngác, “Bà già đó là mẹ con sao? Nhưng con không cảm nhận được linh hồn của mẹ. Linh hồn bà già ấy rất hỗn loạn, nhưng bà ấy khiến con cảm thấy rất thân thiết.”
Tư Đồ bên cạnh trả lời cho Thành Chu, “Diêu Phương Thanh là hồn chết, trong khi bà già lúc ấy vẫn còn sống nên có linh hồn riêng của mình. Hai linh hồn trong cùng một thân thể khiến từ trường hỗn loạn. Bản thể của Nguyên Nguyên lúc ấy cũng không nằm trong búp bê trên người cậu, nên thằng bé không nhận ra cũng là điều bình thường thôi. Khi đó, tuy tôi với Hà Sinh phát hiện ra bà già đã bị nhập, nhưng lại không nhìn ra linh hồn nhập vào bà ta là dạng gì, kẻ trợ giúp Diêu Phương Thanh nhập vào bà già chính là cao thủ trong phương diện này.”
Thành Chu đã hiểu ra.
Trần Nhan sợ hãi mà nhìn Thành Chu đầy nghi ngờ. Sao tự nhiên ảnh lại nói chuyện với không khí trong ngực ảnh vậy? Và những thứ bọn họ đang nói đến là gì?
Tư Đồ âm thầm đẩy Thành Chu. Lúc này hắn mới chú ý tới vẻ mặt Trần Nhan, không khỏi cười xấu hổ nói: “Uầy, trải qua sự kiện lần trước, anh cũng bắt đầu có hứng thú với mấy thể loại chuyện kì bí này nên học hỏi một tí. À, quên giới thiệu với em, anh này chính là đại sư về lĩnh vực này, đại sư Tư Đồ.”
Trần Nhan thận trọng gật đầu với Tư Đồ.
Tư Đồ mỉm cười với cô.
Trai đẹp luôn lấy được cảm tình của phụ nữ rất nhanh. Trần Nhan cũng không ngoại lệ, nụ cười của Tư Đồ đã khiến sự phòng bị của cô giảm đi không ít với nghề nghiệp của gã.
“Anh dẫn đại sư Tư Đồ tới là để giúp em giải trừ lời nguyền.”
Thành Chu tận tình khuyên bảo cô: “Trần Nhan, anh thấy em thật sự không nên liên quan đến những chuyện kia. Diêu Phương Thanh cũng không mong em làm như vậy. Em thấy đấy, chính cô ta đã báo thù cho mình rồi… E hèm, đây là đại sư Tư Đồ nói. Cho nên anh nghĩ em đừng nên quan tâm đến gia đình kia nữa. Tên cặn bã đã chết, cha mẹ của hắn thì kẻ tóc bạc đưa tiễn người tóc xanh, chỉ có thảm hơn chứ không có thảm nhất. Em không cần nguyền rủa bọn họ, bọn họ cũng sẽ phải sống một cuộc đời dằn vặt đầy đau khổ và hối tiếc thôi.”
Vẻ mặt Trần Nhan vẫn còn chút hoảng hốt, “Anh nói Hoàng Vũ chết là do Phương Thanh tự ra tay sao?”
Thành Chu đá Tư Đồ.
Tư Đồ gật đầu khẳng định với Trần Nhan.
Trần Nhan hít sâu một hơi, thả lỏng đôi vai, nhưng chưa đến chốc lát, cô lại căng thẳng hỏi: “Vậy lời nguyền em đã thực hiện có tác dụng không?”
Cô rời khỏi nhà Hoàng rồi ngồi trong quán café này đến bây giờ, không cách nào quyết định được có nên đặt vật nguyền rủa vào nhà Hoàng hay không… thậm chí cô đã có chút hối hận rồi.
Thành Chu nhìn sang Tư Đồ.
Tư Đồ đưa tay.
Trần Nhan sửng sốt một chút rồi hiểu ra, vội vàng lấy ra một bọc vải được gói chặt từ túi xách để đưa cho gã.
Tư Đồ thấy chung quanh không có người chú ý họ, bèn với lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn rồi đặt bao vải ở trong đó. Bàn tay gã che trên cái gạt tàn thuốc, chỉ chốc lát sau, một làn khói đen bốc lên. Tư Đồ lấy tay ra, trong cái gạt tàn thuốc chỉ còn lại một chút cặn màu đen.
Trần Nhan nhìn Tư Đồ đầy kinh ngạc và bội phục, thì ra người này đúng thật như lời.
Cô còn tưởng rằng Thành Chu lại bị lừa gạt. Ai kêu Thành Chu dễ bị lừa quá làm chi, với lại phần lớn những người làm công việc này đều là lừa đảo cả.
“Thế là xong à?” Thành Chu hỏi.
Tư Đồ ừ một tiếng, cười nửa miệng, “Cô ấy vẽ bùa sai rồi, dùng lá bùa cũng không đúng, hơn nữa cách xử lý vật nguyền rủa không cẩn thận khiến những thứ bên trong không đạt được hiệu quả. Nói tóm lại, cho dù chúng ta không đến, lời nguyền của cô ấy cũng không linh nghiệm.”
Nghe vậy, Thành Chu và Trần Nhan cùng thở ra một hơi, lại cùng ngả lưng ra sau ghế dựa. Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, liền không khỏi mỉm cười với nhau.
Hồng Diệp khoanh tay, nhìn Trần Nhan rồi lại nhìn Thành Chu… Kiểu này là ba nó đang muốn tìm mẹ kế cho nó sao? Hừ hừ hừ!
Danh sách chương