Hai mươi phút sau, hai chiếc xe cảnh sát mau chóng lướt đến bệnh viện, nhưng bốn người cảnh sát hình sự chi cục Thành phố cùng hai cảnh sát nhân dân đồn công an tỉnh Vương Gia đã nhận được tin từ cảnh sát Tiểu Lưu rằng ba trong số những người sống sót trong đám cháy toà nhà bị cháy đã rời đi.

Một người là Phương Oánh Oánh ở hộ 105, và hai người đến toà nhà đó để thăm bạn, chính là hai cha con Thành Chu.

“Có liên lạc với ông Phương chưa?” Thấy người cảnh sát nhân dân lắc đầu, Nghê Công – cảnh sát hình sự chi cục Thành phố – lập tức nói: “Làm ơn liên lạc với ông ta nay. Phương Oánh Oánh rất có thể sẽ đến tìm ông ta đấy.”

Thái Học Lâm – đồng nghiệp của Nghê Công – liền tỏ ra kinh ngạc, “Thành Chu ư? Hai cha con ấy không phải là nạn nhân của vụ việc lần trước ư? Sao giờ lại trở thành nghi can rồi?”

Nghê Công mím môi rồi phân phó công việc cho người cảnh sát hình sự kế bên, “Đại Đức, cậu đến nhà Thành Chu xem xem anh ta có về nhà hay không. Nếu tìm thấy anh ta thì gọi điện cho tôi, đồng thời cố gắng giúp anh ta bình tĩnh, tra hỏi anh ta về tình tiết vụ án, đừng để anh ta rời nhà. Tôi sẽ đến đó sau.”

Cảnh sát được phân phó chia nhau làm việc.

Nghê Công và Thái Học Lâm đi nhanh theo Tiểu Lưu để lấy lời khai của những nạn nhân một lần nữa.

Thành Chu lúc này đang dẫn con đến nhà ga mà không hề hay biết rằng mình đã trở thành đối tượng tình nghi của cảnh sát.

Bởi lẽ trước đó, ông Trần nhớ lại hai ngày trước con gái đã nói với mình rằng cần phải đến Thủ đô để xử lí một chuyện rất quan trọng. Nhưng ông không đồng ý và bảo cô phải hoàn toàn hồi phục rồi hẵn nói.

Kết hợp với việc hôm qua Trần Nhan bảo mẹ mang giấy tờ tuỳ thân và ví tiền đến cho mình, Thành Chu và cha mẹ Trần Nhan đều đoán rằng Trần Nhan rất có khả năng đến Thủ đô.

Trần Nhan vội vã đến Thủ đô như vậy để làm gì? Thành Chu liền nghĩ ngay tới gia đình tên Hoàng Vũ cặn bã đã phản bội Diêu Phương Thanh… Hẳn là họ đang sống ở Thủ đô nhỉ?

Lẽ nào Trần Nhan đi đến đó để nguyền rủa họ?

Nguyền rủa có thể tiến hành ở cự ly xa nhưng cũng có khi phải áp dụng trên người bị nguyền rủa hoặc ở cự ly gần thì mới có hiệu quả. Nếu như cách thức của Trần Nhan giống với Diêu Phương Thanh thì cô ta hẳn sẽ mang vật nguyền rủa đến Thủ đô, sau đó nghĩ cách áp dụng nó lên những người trong gia đình họ Hoàng.

Nếu thế thì Trần Nhan sẽ phải trả giá như thế nào? Nếu lời nguyền có hiệu lực thì hậu quả sẽ ra sao?

Dù Diêu Phương Thanh có nhắc nhở hay không, Thành Chu không muốn Trần Nhan lấn quá sâu vào bi kịch thù hận của Diêu Phương Thanh. Hắn thật tình không hi vọng người đồng nghiệp đối xử tử tế với hắn nhất công ty lại gặp phải nguy hiểm.

Vì vậy sau khi an ủi cha mẹ Trần Nhan vài lời, Thành Chu bế con đi thẳng đến nhà ga.

Tuy Hồng Diệp chẳng vui vẻ tí nào, nhưng do nó giận quá nên lỡ tay đốt đi lá thư này… nên coi như đã tiếp nhận ủy thác của Diêu Phương Thanh luôn. Kết quả là cu cậu cũng không có lý do nào để ngăn cản Thành Chu bon chen vào chuyện của Trần Nhan được.

Đây cũng là nguyên nhân tuy nó không cho Nhậm Hoa về nhà nhưng lại không ngăn Thành Chu trở thành người giám hộ của Nhậm Hoa.

Lúc rời khỏi bệnh viện, Hồng Diệp đã lấy một vật từ Nhậm Hoa.

Thành Chu đến nhà ga mua vé tuyến xe lửa đến thủ đô sớm nhất. Trong lúc chờ đợi, thấy Hồng Diệp cứ xoa xoa một con búp bê, hắn không khỏi tò mò hỏi: “Sao mày lấy cái này của Nhậm Hoa vậy? Đây là bùa hộ mệnh Diêu Phương Thanh đưa cho Nhậm Hoa mà?”

Thành Chu nhớ tới hai con búp bê Nguyên Nguyên đưa cho mình hồi đó, chợt nhận ra con búp bê này giống hệt như một trong hai con kia.

Hồng Diệp cắn cắn con búp bê rồi ngẩng đầu hỏi ba nó, “Ba biết gia đình Hoàng Vũ sống ở nơi nào hơm?”

Thành Chu,”…”

“Bộ ba không thấy Thủ đô lớn cỡ nào sao? Dù chúng ta đuổi tới đó, nhưng nếu không biết chính xác địa chỉ nhà Hoàng thì ba định tìm ra Trần Nhan trước khi chị ấy nguyền rủa bằng niềm tin à?”

Thành Chu chột dạ nhìn xuống mấy linh bài đeo trên cổ tay mình, “Ờ thì… Chẳng phải ma quỷ biết hết mọi thứ đấy sao?”

“Ba có tóc, móng tay, máu, da hay bất cứ một phần thân thể nào của gia đình nhà Hoàng hơm?”

Thành Chu lắc đầu.

“Ba có đồ vật họ thường xuyên sử dụng hơm?”

Thành Chu lại lắc đầu.

Hồng Diệp đưa tay ôm cổ ba nó, khinh bỉ hỏi: “Vậy ba bảo Tư Đồ làm sao mà tìm được, ba nhỉ?”

Thành Chu gãi gãi đầu, ôm thằng con vào lòng mà nịnh bợ.

“Con à, nói cho ba nghe đi, con có cách giải quyết đúng không?”

Hồng Diệp ra sức lắc lắc con búp bê.

Thành Chu chợt nghe tiếng khóc trẻ con rất rõ ràng.

Tiếng khóc rất gần đó, nhưng Thành Chu nhìn sang chung quanh mà chẳng thấy đứa trẻ nào đang khóc cả. Hắn còn quay đầu nhìn ra sau lưng xem thử nữa.

“Ba đang nhìn cái gì đấy?” Hồng Diệp khó chịu khi thấy ba nó phân tâm.

Thành Chu nhíu mày, “Nhóc mày có nghe thấy tiếng trẻ con đang khóc không? Nghe nó khóc mà thấy thương luôn…”

“Ba nói nó đấy hả?” Hồng Diệp chỉ chỉ chân trái Thành Chu.

Thành Chu một cúi đầu liền thấy Nguyên Nguyên nho nhỏ đang co rúm ôm lấy chân hắn mà dụi mắt khóc hu hu.

Vì mang theo hai đứa nhỏ lên xe lửa nên Thành Chu nhận được không ít ánh nhìn quái dị.

Bởi lẽ, một tay hắn thì bế một thằng cu khoảng bốn, năm tuổi, còn một tay thì ôm thêm một thằng nữa vào lòng. Nhưng vấn đề là trừ hắn và Hồng Diệp ra thì chẳng ai nhìn thấy tên ma con đang ôm cổ của hắn cả.

Càng chết là bộ dáng Thành Chu lúc này thật sự không bình thường cho lắm, ngay cả nhân viên phục vụ đứng gần cửa xe cũng liếc hắn mấy cái.

Gương mặt đầy tro bụi của Thành Chu đã được rửa sạch khi ở bệnh viện, có điều lúc trước hắn xông vào cứu người trong dãy nhà, cho dù có Tư Đồ giúp đỡ, nhưng quần áo trên người hắn vẫn bị cháy xém hết mấy chỗ, và dính bẩn tro bụi là điều khó tránh khỏi.

Còn bản thân ảnh thì vội vã đi tìm Trần Nhan, quên mất phải về nhà thay đồ.

Hồng Diệp thì có thèm quan tâm đâu, nên tự nhiên cũng chẳng nhớ nhắc nhở anh nhà.

Tư Đồ thì thấy Hồng Diệp bên cạnh Thành Chu nên cũng vui vẻ và lười biếng quay về trong linh bài để nghỉ ngơi.

Cứ như vậy, trong mắt hành khách và nhân viên phục vụ trên xe thì Thành Chu rất ư là kì quặc và đáng ngờ: Một tên đàn ông lem luốc như vừa mới chạy ra từ một đám cháy nào đó, bế một cậu nhóc vô cùng đáng yêu và sạch sẽ trên tay phải, đồng thời lại uốn cánh tay trái như đang ôm cái gì đó trong ngực vậy.

Nhìn kiểu nào đi chăng nữa, Thành Chu cũng không giống người bình thường.

Trong lúc đang tìm chỗ ngồi, anh nhà nghe thấy tiếng thì thầm của ai đó với người ngồi cạnh: “Cánh tay ông này bị sao vậy? Bộ ổng không thấy mỏi sao?”

“Có lẽ đang làm nghệ thuật hành vi* chăng?”

“Đang ôm con mà làm nghệ thuật hành vi à? Bộ ổng bị điên hả?”

“Hẳn thế. Mày xem, tư thế ổng giống đang ôm một đứa bé ha? Lại nhìn trên người ổng xem… Cứ như vừa chạy khỏi một vụ hoả hoạn ấy nhỉ?”

“Ý mày là sao?”

“Có khi ổng mất con, nhưng không thể chịu nổi đả kích nên cho rằng con mình vẫn còn sống chăng…?”

“Ồ? Chuẩn cơm má nấu. Tội quá hen.”

Thành Chu quay đầu nhìn thoáng qua hướng đó, hai cô bé đang thì thầm bỗng im lặng xấu hổ.

Nếu nói cuộc đối thoại vừa nãy là có thiện ý, vậy thì đoạn tiếp theo Thành Chu liền nghe ra ác ý.

“Có phải ổng đi buôn người không? Có khi nào thằng nhóc kia bị ổng bắt cóc không?”

“Tao thấy ông này không giống bọn buôn người, mà là bị tâm thần hay là hành khất lừa đảo thì đúng hơn đó.”

“Lừa đảo?”

“Thì mày chờ thử coi, nói không chừng chút nữa ổng sẽ rêu rao khắp xe lửa rằng mình gặp họa, hi vọng người ta thấy con ổng còn nhỏ dại nên thương tình giúp đỡ ổng này nọ.”

Thành Chu đang lơ ngơ hóng chuyện bèn vô tình va vào một cô gái trẻ tuổi.

Người bạn đi cùng cô ta bèn xô Thành Chu ra, “Đi đường kiểu gì vậy? Bị mù hả?”

“Xin lỗi, tôi không cố ý.” Thành Chu đuối lý, vội vàng nói xin lỗi.

Đôi nam nữ trẻ tuổi nhìn thấy quần áo Thành Chu, cô gái lập tức lui về sau hai bước, tựa như sợ Thành Chu sẽ đụng vào mình lần nữa vậy.

Còn tên thanh niên thì lại xô Thành Chu thêm một cái nữa, “Nhìn gì vậy? Định lừa bịp tống tiền phải không?”

Thành Chu im lặng.

Hồng Diệp ngẩng đầu nhìn tên kia, ánh mắt liền trở nên hung ác.

Nguyên Nguyên đang ôm cổ Thành Chu cũng lập tức nghiêng đầu nhìn bọn họ.

Tên kia còn định mắng Thành Chu thêm vài câu, nhưng cô gái trông thấy mọi người đã đứng hết lên nhìn nên kéo tên thanh niên kia đi: “Đi thôi, gây lộn với loại người này làm chi? Ổng còn dẫn con theo, coi chừng ổng quậy tụi mình bây giờ!”

Tao gây lộn với tụi bây hồi nào? Thành Chu không hiểu nổi.

Tên thanh niên bị bạn gái kéo lên phía trước nhưng trông như không cam mà quay đầu lại, hung dữ chỉ vào Thành Chu, “Coi chừng đấy!”

Thành Chu nén giận một bụng. Người gì đâu mà kì cục vậy?!

Hồng Diệp một tay ôm cánh tay phải Thành Chu, một tay đưa vào túi áo hắn, cười âm hiểm.

Nguyên Nguyên nhìn thấy chuyện vừa xảy ra, thấy người chú mình thích bị bắt nạt, bèn thổi một hơi vào đôi nam nữ kia.

“Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!”

Tên thanh niên bỗng hắt hơi liền ba cái, cô bạn gái hoảng hốt lùi ra xa rồi cười hỏi: “Anh bị bệnh rồi à? Đừng có lây cho em à nha.”

Tên thanh niên rùng mình, xoa xoa bàn tay và cánh tay mà nói: “Trong xe lửa lạnh quá, bộ nó không có lò sưởi sao?”

Cô gái hơi run lên, phụ họa: “Đúng nhỉ, lạnh ghê ấy. Bực mình thật, vì sao vé hạng nhất lại không lò sưởi cơ chứ?”

Nguyên Nguyên như chờ đợi lời khen từ Thành Chu đang hoàn toàn không biết gì cả.

Thành Chu cảm giác Nguyên Nguyên nhìn mình, bèn nhanh nhẹn cười dịu dàng với nó.

Nguyên Nguyên hài lòng, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào cổ Thành Chu một lần nữa mà cọ tới cọ lui.

Hồng Diệp bực dọc nhìn tên ma con đang ra sức làm nũng mà bày đặt giả khóc kia, dùng sức nhéo nhéo tay ba nó.

Thành Chu lại quay phắt sang nhìn thằng con.

“Tên ma con này vừa thổi tắt ngúm hết ba ngọn lửa của hai người kia. Nếu như bọn họ không đi qua nơi có âm khí thì thôi, nhưng nếu lỡ đi qua bãi tha ma, nhà hoả táng, bệnh viện và những nơi liên quan đến người chết thì coi như xác định luôn. Mà cho dù bọn họ không đến những nơi đó thì cũng bị đám du hồn trên đường bám lấy cho xem.”

Thành Chu sửng sốt.

“Muốn biết con làm gì họ không?” Hồng Diệp nghiêng đầu tặng cho ba nó một nụ cười đầy ắp tà khí.

Thành Chu… thiệt tình không dám hỏi.

Hồng Diệp đang chuẩn bị mở miệng dọa ba nó tiếp nhưng thấy đến chỗ ngồi rồi, bèn đẩy mạnh ba vào trong, còn mình thì ngồi ở ngoài, bên cạnh lối đi.

Đây là ghế dành cho ba người ngồi, vị trí gần cửa sổ tận cùng bên trong đã có một nữ hành khách ngồi sẵn rồi.

Nữ hành khách xinh đẹp trẻ tuổi thấy Thành Chu không để cho nhóc con ngồi chính giữa mà lại ngồi vào kế bên mình bèn không khỏi nhíu mày, lập tức nhích lại gần cửa sổ.

Thành Chu cười cười lễ phép với nữ hành khách bên cạnh, quay người ngồi xuống, đặt Nguyên Nguyên ngồi lên đùi mình.

“Nếu như lần sau ba còn có cơ hội gặp lại hai người kia thì cứ để chính miệng họ nói cho ba biết con đã làm gì họ nhé.” Nói xong, Hồng Diệp nghiêng người đưa tay mò mò thứ gì đó trên ngực ba mình.

Thành Chu cho rằng Hồng Diệp thấy bẩn nên phủi bụi, bèn thuận miệng nói: “Đừng, toàn là bụi không đấy, về nhà rồi thay quần áo luôn. À mà ba mày thật sự không muốn nhìn thấy hai người kia nữa! Thiệt vớ vẩn hết sức!”

Nữ hành khách thấy Thành Chu đầy bụi liền che mũi, đồng thời trừng hắn đầy bất mãn.

Thành Chu nghiêng đầu nhìn con nên không để ý thấy cô ta bất mãn.

Hồng Diệp cười lạnh, “Đồ đần! Bị thả đồ lên người mà cũng không biết.”

Thành Chu hoảng hốt, “Ai thả cái gì lên người ba?” Nói xong, hắn vội vàng cúi đầu nhìn xung quanh ngực mình.

Hồng Diệp duỗi tay ra trước mặt Thành Chu, “Người vừa xô ba lúc nãy là đã thả cái này lên tim ba đấy. Nếu không phát hiện thì chưa đến hai giờ, thứ này sẽ chui vào trái tim của ba, và ba có thể sẽ chết vì một triệu chứng tương tự như nhồi máu cơ tim đấy.”

Thành Chu trừng to mắt. Hắn thấy trong lòng bàn tay Hồng Diệp là một con côn trùng kì lạ như kết hợp giữa loài giun và loài rết, hơn nữa thứ quái trùng này còn có một gương mặt người!

Thành Chu dựng hết cả da gà, chỉ vào bàn tay Hồng Diệp mà hỏi liên tục: “Đây là thứ gì? Hai người kia là ai? Vì sao bọn họ lại thả thứ này lên người ba?”

“Con cũng muốn biết lắm đấy.” Hồng Diệp âm trầm sắc mặt, nắm chặt bàn tay. Con quái trùng mặt người bỗng rít lên rồi biến thành một làn khói xanh thoát ra từ những kẽ tay của Hồng Diệp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện