Tâm trạng nhẹ nhõm, Trần Nhan rốt cục có thể trút hết tất cả gánh nặng, đầu óc đờ đẫn hai ngày nay tỉnh táo trở lại. Nghe Thành Chu bảo cha mẹ của mình đang rất lo lắng, lúc này cô mới bật thốt lên một tiếng rồi gọi điện thoại cho cha mẹ ngay.

Trong điện thoại, cha mẹ Trần Nhan đã yên tâm nhưng đồng thời cũng mắng cô một trận.

Trần Nhan khóc xin lỗi, sau đó bảo rằng mình đã suy nghĩ thông suốt, hứa rằng về sau không bao giờ tái phạm nữa.

Thành Chu thấy sự tình đến tận đây đều đã được giải quyết nên không nán lại Thủ đô làm gì nữa mà dẫn cả đám gọi taxi đi thẳng đến nhà ga.

Trên đường, hắn định gọi điện thoại cho Lý Gia Thành nhờ gã xin công ty cho nghỉ phép hai ngày nhưng lại phát hiện điện thoại di động của mình đã hết pin từ đời nào.

May là Trần Nhan cho hắn mượn điện thoại và cô cũng có số điện thoại Lý Gia Thành.

Sau khi nhận được điện thoại Thành Chu, Lý Gia Thành đồng ý xin phép nghỉ giúp hắn và hỏi thăm xem hắn đã bắt được mẹ con Diêu Phương Thanh chưa. Cái người này thông minh thế mà không hỏi vì sao Thành Chu lại dùng điện thoại Trần Nhan.

Thành Chu nhìn sang Hồng Diệp.

Hồng Diệp bảo Thành Chu đưa di động cho nó rồi phun ra ba chữ với Lý Gia Thành: “Gấp cái gì?” Xong tắt máy luôn.

Trên đường về thành phố Tử Kim, không ai nói chuyện, hai kẻ thuộc về “nhân loại” mệt mỏi ngủ suốt cả chặng. Dù mua vé sớm nhất để trở về nhưng thời gian bọn họ đặt chân đến thành phố Tử Kim cũng gần bốn giờ chiều.

Thành Chu lo cho Trần Nhan nên khăng khăng đưa cô về đến cửa nhà.

Trần Nhan thấy Thành Chu bôn ba vì mình nên trong mắt cô đều là cảm kích lẫn cảm động. Phụ nữ dễ cảm động mà, có khi một chút chuyện nhỏ đã đủ khiến họ coi trọng một người mới quen, thậm chí còn yêu mến người đó, huống chi Thành Chu đã làm nhiều chuyện vì cô như thế.

Cha mẹ Trần Nhan mở cửa ra, trông thấy con gái bèn làm thêm một tăng nữa.

Ông Trần cảm ơn Thành Chu, còn bà Trần nói chuyện với con gái xong rồi tươi cười với Thành Chu, giả lả tâng bốc rằng hắn rất được lòng đồng nghiệp, sau đó lại khoa trương con của hắn đáng yêu.

Hồng Diệp trái với bình thường, thấy bà ta ngọt miệng bèn nắm tay Thành Chu mà chẳng nói gì, chỉ nằm sấp trên lưng Thành Chu như đang rất buồn ngủ.

Bà Trần lập tức nhắc khéo rằng con của hắn đang mệt mỏi, sau đó lại mời hắn mang con vào nhà ngồi nghỉ một chút với giọng điệu rất giả tạo.

Ông Trần thì nói vài câu đầy ẩn ý với Thành Chu, ám chỉ rằng hắn không nên mang nhóc con chạy khắp nơi, sau đó lại tỏ vẻ rất nhiệt tình đòi gọi taxi giúp hắn.

Thành Chu cười ha ha rồi cáo từ cha mẹ Trần Nhan.

Tư Đồ đứng đằng xa, thấy thái độ cha mẹ Trần Nhan, cơ hồ hiểu ra ý định của họ ngay —— Họ không muốn Thành Chu tiếp xúc nhiều với con gái, càng không hi vọng sự phát triển tình cảm giữa hai người.

Trần Nhan cũng cảm thấy thái độ cha mẹ đối với Thành Chu có chút vấn đề nên đẩy họ vào nhà, quay người cười xấu hổ với Thành Chu.

“Cảm ơn! Em biết một tiếng cám ơn này đối với anh vẫn chưa đủ, nhưng lúc này em chỉ có thể cám ơn anh mà thôi. Thành Chu, anh là người tốt… Em thật sự cám ơn anh nhiều lắm, anh đã làm hết thảy vì em… Em…”

“Trần Nhan!” Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng bà Trần.

Trần Nhan cúi đầu, rồi ngẩng lên. Một Trần Nhan kiên cường, lạc quan đã trở lại. Cô cười nghịch ngợm với Thành Chu, “Hẹn gặp ở công ty nhé!”

Thành Chu có chút xao xuyến trong lòng rồi cũng trở về với nụ cười ngốc ngày thường, “Được! Hẹn gặp ở công ty.”

Dọc đường về, Thành Chu cứ nhộn nhạo mà trộm cười ngu suốt, thậm chí còn không để ý đến sắc mặt của Hồng Diệp cạnh bên. Tư Đồ thấy thế, bèn không khỏi nghĩ cách phá hư tâm trạng của hắn.

“Cảnh sát giờ này chắc đã phát hiện ra sự kì quặc trong dãy nhà kia rồi ha.”

Thành Chu không yên lòng mà “Ừ” một tiếng.

“Nhiều thi thể như vậy mà không phải chết do bị cháy… Cậu bảo cảnh sát có kinh ngạc không nhỉ?”

Thần trí Thành Chu đã trở về chút chút. Hắn quay đầu nhìn Tư Đồ đang đi kế bên. Lúc này hắn không còn bế Nguyên Nguyên nữa mà để nó quay về trong con búp bê kia. Sợ Hồng Diệp bắt nạt Nguyên Nguyên, hắn còn cố giấu búp bê đi.

“Cậu khai báo rằng đã trốn đi khi thấy người chết, đến khi lửa cháy mới thoát ra; nhưng cậu lại là người ngoài duy nhất còn sống sót, vậy cậu đoán cảnh sát sẽ nghĩ như thế nào?”

Thành Chu đã triệt để thoát khỏi viễn cảnh một nhà ba người hạnh phúc cùng Trần Nhan và Hồng Diệp. Hắn đã nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, mà hẩm hiu hơn nữa là dù hắn có khai thật ra đi chăng nữa thì cũng chẳng ai tin.

Tư Đồ nhìn Hồng Diệp, nói: “Cậu giải thích làm sao mà Hồng Diệp lại đến đó một mình?”

“Mặt khác, cậu trả lời thế nào về sự có mặt của tôi? Lúc tôi và cậu cứu người, những người sống sót kia đều thấy mặt tôi đấy.”

“Cậu bảo cậu chứng kiến vụ giết người, vậy cậu định khai báo với cảnh sát diễn biến lúc đó như thế nào? Cậu có thấy mặt hung thủ giết người không?”

“Với cả cậu đã trốn ở đâu mà đến lúc lửa cháy mới ló đầu ra?”

Gương mặt Thành Chu trắng bệch.

Tư Đồ gian trá đến gần Thành Chu, khoác tay lên vai hắn, dán miệng sát bên tai hắn: “Với kinh nghiệm của tôi ấy, lúc này cảnh sát có lẽ đã chờ cậu trước cửa nhà rồi. Vả lại do cậu đi cả đêm chưa về, gọi điện thoại lại không được, cảnh sát không tìm ra cậu nhất định sẽ nghĩ ngợi lung tung cho xem. Dám cá lúc này cảnh sát mai phục cậu ở cửa nhà mình tuyệt đối không ít hơn sáu người đâu.”

Thế là anh nhà bị Tư Đồ hù đến mức hết muốn về nhà luôn.

Hồng Diệp ngáp một cái, xoa bóp tay ba nó, ngẩng đầu nghiêm túc rằng: “Đừng lo lắng, nếu như anh ngồi tù thật thì tôi sẽ lén mang anh ra đấy.”

“… Tụi bây cố ý có phải không?!” Bị Tư Đồ và thằng con đả kích một cách tàn nhẫn, Thành Chu tức giận rống to.

Tư Đồ đoán nhân số còn thiếu một chút.

Thành Chu vừa dẫn Hồng Diệp xuống khỏi taxi đã thấy bốn cảnh sát hình sự trong y phục thường đứng vòng quanh khu chung cư mà bao vây hắn, còn dưới lầu nhà hắn thì có thêm bốn người nữa đang chờ.

Không thể trách cảnh sát huy động nhân lực đông như vậy, vì vụ án lần này quá lớn, người chết cũng quá nhiều, nên họ không thể không nghiêm túc với các nghi can được.

Nhưng may là cảnh sát vẫn còn chút lý trí, dưới tình huống không có chứng cớ xác thực, họ chỉ mời Thành Chu đến Cục cảnh sát uống trà và phối hợp điều tra tình tiết vụ án mà thôi.

Thành Chu tỏ vẻ mình cần về nhà tắm rửa đổi quần áo trước rồi phải làm cơm tối cho con ăn.

“Xin lỗi, nhưng anh không thể đổi quần áo cũng như không thể tắm rửa được. Chúng tôi cần lấy lời khai của anh trước.” Thái Học Lâm vẫn thủ từ xế chiều đến giờ bước ra từ khu chung cư.

“Về phần cơm tối cho con anh, chúng tôi sẽ lo hết, đảm bảo nhóc con sẽ không bị đói.”

Vì vậy, trong ánh mắt kì quái của bảo vệ, Thành Chu vừa đặt chân đến cổng khu cư xá lại phải đi theo một đám cảnh sát hình sự trong y phục thường, dẫn con lên một chiếc xe con màu đen.

Đến Cục cảnh sát, Thành Chu được mời vào một căn phòng tiếp khách nhỏ.

Hồng Diệp ngây thơ hỏi: “Ba ơi, đây là phòng thẩm vấn sao? Chúng ta sẽ bị các chú cảnh sát dùng điện thoại và sổ ghi chép đánh vào ngực sao?”

Nghe thấy câu hỏi của Hồng Diệp, nhóm cảnh sát đều nhíu mày cười khổ. Đồ TV hại người! Đáng thương cho mầm non tương lại của Tổ Quốc, hình tượng của bọn họ đã bị huỷ hoại trong mắt thằng nhỏ rồi!

Thành Chu kiên định trả lời với con rằng: “Không đâu, làm sao cảnh sát lại đánh người? Cách thức đó lỗi thời rồi, chúng ta phải tin vào đạo đức nghề nghiệp của các chú cảnh sát chứ.”

“A, vậy các chú sẽ dùng đèn chiếu chúng ta, không để cho chúng ta ngủ, cũng không để cho chúng ta ăn cơm uống nước sao?”

Thành Chu cảm giác một chùm ánh mắt chỉ trích từ các chú cảnh sát, mồ hôi lạnh đổ ào ào ra áo. Trời đất chứng giám, hắn có bao giờ dạy thằng nhỏ mấy câu đó đâu!

“Thằng bé nó thích xem TV… Mấy thứ này là do nó học từ TV đấy… Hê hê hê…”

Không có ma nào tin lời giải thích của hắn cả.

Tất cả các cảnh sát ở đầy đều đã nhận định những lời này đều là từ Thành Chu mà ra, chứ thằng nhóc bé tí thế kia thì biết cái gì? Nghê Công nghe hỏi như thế bèn đến ngồi xổm xuống cạnh Hồng Diệp, cười nói với nó: “Anh bạn nhỏ à, nhóc tên là Hồng Diệp đúng không? Nhóc yên tâm, các chú cảnh sát đều phá án một cách văn minh. Bọn chú mời hai cha con đến cũng để hỏi thăm chút chuyện thôi chứ không có làm gì đâu.”

“Thật vậy sao?” Hồng Diệp nhìn vào mắt Nghê Công, vô cùng hồn nhiên mà hỏi: “Các chú sẽ không bắt nạt ba của con thật chứ? Ba con ngốc lắm cơ, toàn là bị người ta bắt nạt rồi về nhà khóc thầm không đó.”

“Tao nào có!” Thành Chu xấu hổ, gương mặt hệt như tấm thảm đỏ, “Các anh đừng nghe thằng nhóc nói nhảm. Hồng Diệp, ba xin mày đó, mày đừng có nói lung tung được không?”

Hồng Diệp rất đau lòng, “Con có nói lung tung đâu. Ba ngốc thiệt mà.”

“Dạ dạ dạ, ba mày ngốc nhất, còn mày thông minh nhất đó, chịu chưa?” Tuy Thành Chu biết con đang cố bảo vệ mình, nhưng hắn vẫn mất mặt chết đi được! Con ơi là con, mày có bảo vệ ba thì cũng nên đổi lại cách ăn nói chứ? Nói như vậy chẳng khác nào ba mày là thằng vô dụng cả!

Nghê Công đứng lên, cười tủm tỉm đưa tay cho Hồng Diệp, “Nào, giờ chú dẫn nhóc qua phòng bên kia uống ca-cao nhé? Chỗ đó có ghế sô pha thoải mái dễ chịu, còn có TV nữa, nhóc có thể nằm trên ghế sa lon vừa uống ca-cao vừa xem tivi nè. Các chú sẽ xong sớm thôi, sau đó hai cha con sẽ được về nhà ngay.”

Hồng Diệp chớp chớp đôi mắt to, quay nhìn ba nó rồi hỏi Nghê Công: “Ba con có ca-cao uống không ạ?”

Nghê Công cười nói: “Đương nhiên là có.”

“Woa! Chú ơi, các chú thân thiện ghê, giống y như lời cô giáo của con nói luôn! Trên TV đúng là gạt người thật!”

Những cảnh sát trong gian phòng đều mỉm cười.

Hồng Diệp tiến lên chủ động nắm tay Nghê Công, ngẩng đầu nhìn anh mà hỏi: “Chú ơi, ngoại trừ ca-cao ra các chú có cơm tối không? Con muốn ăn cơm đùi gà.”

Nghê Công nghe xong yêu cầu của nhóc con liền vui mừng khôn xiết. Anh nháy mắt ra hiệu với người cảnh sát đứng ngoài cửa, ý bảo anh ta dỗ ngọt nhóc nhỏ bằng cơm đùi gà, xem có thể tra thêm thông tin nào từ nó hay không.

Người cảnh sát trẻ lập tức tiến lên, đón Hồng Diệp từ tay Nghê Công, cười nhẹ nhàng nói với Hồng Diệp: “Đi nào, Tiểu Hồng Diệp, để chú dẫn nhóc đi ăn cơm đùi gà nhé.”

Thành Chu lẳng lặng nhìn thằng cu “ngoan ngoãn” bị cảnh sát dắt đi.

Cửa phòng khách đóng lại, không khí trong phòng trở nên nghiêm túc, lạnh lẽo và căng thẳng.

Nghê Công kéo một cái ghế ngồi đối diện Thành Chu, Thái Học Lâm cũng thế.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi, ngài Thành.”

Thành Chu gượng cười, “Đúng vậy, vui quá, tôi còn tưởng cả đời này cũng không được nhìn thấy các anh chứ.”

Nghê Công cười, mở sổ ghi chép và máy ghi âm, “Chúng ta bắt đầu với một số câu hỏi thông thường đi, không cần phải căng thẳng, cứ nói thật thôi.”

Thái Học Lâm thật sự đặt một ly ca cao trước mặt Thành Chu.

Thành Chu ra ý cảm ơn.

“Hôm qua anh đến dãy nhà khu chung cư tỉnh Vương Gia khoảng mấy giờ?”

“Ước chừng tầm mười giờ.”

“Vì sao đến tỉnh Vương Gia?”

“Để phúng viếng một người bạn đã mất, nhân tiện hỏi thăm người nhà cô ấy một chút. Cô ấy tên là Diêu Phương Thanh, cha mẹ cô ấy ngụ ở đó.” Thành Chu không đợi hai người Nghê Công hỏi mà chủ động khai ra: “Thật ra tôi không quen cô ấy, trước kia cũng chưa từng gặp qua, nhưng vì Trần Nhan nên tôi mới muốn đi tìm cha mẹ của cô ta.”

Nghê Công và Thái Học Lâm cùng nhìn nhau, trong mắt có chút phấn kích. Dường như họ đã tìm được mấu chốt của vụ án rồi đúng không? Câu trả lời của Thành Chu đã mở ra chi tiết về hai nạn nhân trong vụ án khe xuyên việt lần trước.

“Vì Trần Nhan nên anh đi tìm ông bà Diêu à?”

“Vâng.”

“Có thể giải thích vì sao được không?”

“Uầy, có lẽ các anh sẽ thấy chuyện này rất vô lý…”

“Không sao, chúng tôi cũng đã từng nghe qua nhiều chuyện vô lý rồi, anh cứ nói đi.”

Thành Chu hắng giọng một cái rồi nói: “Các anh đã từng điều tra vụ án trước nên hẳn đã biết rõ thân thế và nguyên nhân dẫn đến cái chết của Diêu Phương Thanh. Trần Nhan là bạn thân của cô ấy, còn tôi là đồng nghiệp của Trần Nhan.”

Nghê Công gật đầu.

Thành Chu tiếp tục nói: “Vì Diêu Phương Thanh mà Trần Nhan đã hận gia đình của tên đàn ông Hoàng Vũ đã hại Diêu Phương Thanh, thế nên cô ấy muốn cho họ một bài học, nhưng một cô gái bình thường như cô ấy làm gì có thủ đoạn để giáo huấn họ, vì vậy… cô ấy quyết định nguyền rủa gia đình kia.”

Nói đến nơi đây, Thành Chu nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Các anh biết phụ nữ mà, họ cứ hay tin vào những chuyện tín ngưỡng như thế đấy. Diêu Phương Thanh để lại cho Trần Nhan một phong thư, trong thư nhắc đến một phương pháp nguyền rủa và nhắn nhủ cô ấy làm theo phương pháp này để nguyền rủa ông bà Diêu. Trần Nhan lại tin vào điều đó, còn chuẩn bị làm theo. Về sau tôi biết được dự tính của cô ấy nên muốn khuyên cô ấy đừng làm như vậy, nhưng khi đó Trần Nhan đã đi vào ngõ cụt mất rồi.”

“Vì vậy tôi muốn đến gặp gia đình Diêu Phương Thanh xem xem họ có thật sự trúng phải lời nguyền hay không, sau đó nói thật với Trần Nhan rằng việc này là gạt người. Nào ngờ…”

Trong nháy mắt, Thành Chu nhớ lại thảm cảnh trong dãy nhà kia bèn lạnh run toàn thân, không khỏi đưa tay bao lấy cốc ca-cao nóng hổi.

Nghê Công chú ý tới đôi tay đang run rẩy của Thành Chu và sắc mặt nhợt nhạt của hắn, xác thực không giống như đang nói dối tí nào.

Thái Học Lâm cũng cẩn thận quan sát Thành Chu.

Nghê Công thấy Thành Chu đã bình tĩnh hơn một chút, bèn hỏi vào trọng điểm: “Anh có thể cho chúng tôi những gì anh đã thấy vào hôm ấy không?”

Thành Chu sắp xếp lại câu thoại trong đầu, sẵn lắng nghe Tư Đồ mách nước mình.

Nghê Công thấy hắn không lên tiếng nên áy náy nói: “Thật xin lỗi, có lẽ việc nhớ lại sẽ khiến anh đau khổ, nhưng chúng tôi cần biết rõ tình hình thực tế. Anh Thành, anh có biết có tất cả bao nhiêu người chết trong toà nhà đó không?”

Thành Chu lắc đầu.

“Tổng cộng bảy mươi hai người.” Nghê Công nói.

Thành Chu ra vẻ giật mình hoảng hốt —— tuy Tư Đồ đã sớm nói cho hắn biết con số này.

“Anh có biết họ chết như thế nào không?”

Thành Chu nói với sự hoảng sợ trong mắt: “Tôi chỉ thấy một cảnh, tôi nhìn thấy…”

Dưới chỉ điểm của Tư Đồ, Thành Chu bịa ra một quá trình chứng kiến vụ án khá hợp lí.

Trong lúc Thành Chu khai báo với Nghê Công và Thái Học Lâm, ở gần đấy, cũng có người đang dỗ ngọt Hồng Diệp.

“Món này ngon chứ? Ồ, chắc nhóc đói bụng lắm nhỉ? Tối hôm qua ba nhóc dẫn nhóc đi đâu thế? Vì sao lại để nhóc đói bụng như thế?”

“Ba dẫn con đi tìm cô Trần ạ.”

“Tại sao ba lại dẫn nhóc đi tìm cô Trần?”

“Con không biết, ba nói là cô Trần sắp làm một việc khiến cô ấy sẽ hối hận nên ba muốn ngăn cô ấy lại. Đúng rồi, con nhớ hình như ba đã nói rằng cô Trần muốn nguyền rủa ai đó, còn căn dặn con không được nguyền rủa người khác, bởi vì đó là chuyện đàn bà con gái mới làm, còn đàn ông con trai là phải dùng nắm đấm để nói chuyện!”

“Ha ha! Hồng Diệp đúng là một người đàn ông nhí dũng cảm đích thực!”

“Thật vậy chăng? Cảm ơn chú nha!”

“Ừ. Mà Hồng Diệp này, hôm qua tan học về sao nhóc lại chạy đến tỉnh Vương Gia thế?”

“Con đói bụng, con tìm ba về nhà nấu cơm cho con!”

“Làm sao nhóc biết ba nhóc ở đâu?”

Hồng Diệp nhìn anh cảnh sát hình sự trẻ tuổi với ánh mắt dành cho đồ đần, “Buổi sáng lúc đi ba đã nói cho con biết đó. Chẳng lẽ lúc đi ra ngoài ba của chú không nói cho chú biết nơi ông ấy đến sao?”

Anh cảnh sát trẻ cười ngượng, “Ấy, bình thường thì chú toàn nói cho ba chú biết không hà.”

“Vậy chú và ba con giống nhau ghê, chẳng khiến ai yên tâm cho được.”

Anh cảnh sát trẻ, “…”

Sau khi bị đả kích, anh cảnh sát hồi phục lại rất nhanh, không ngừng khen ngợi: “Hồng Diệp giỏi quá ta, tự đi một mình mà đến đó luôn. Mà nhóc đến đó bằng cách nào?”

Hồng Diệp thở dài, để đũa xuống, “Chú cảnh sát ngốc quá! Con đương nhiên là gọi taxi qua đó rồi. Chẳng lẽ chú nghĩ con tự đi lang thang qua đó sao? Ba chú không dạy chú như thế là rất nguy hiểm sao? Chẳng những dễ bị lọt cống mà còn dễ bị bọn buôn người bắt cóc nữa!”

Anh cảnh sát trẻ, “…”

Hồng Diệp liếc xéo anh, “Chú ơi, chú còn hỏi gì nữa hông? Chú hỏi luôn một lần cho xong được hông? Với lại nếu chú muốn ăn hộp cơm đùi gà này thì con nhường chú luôn đó, mắc công con mới cầm đũa lên thì lại bị chú hỏi.”

Anh cảnh sát trẻ muốn đập đầu vào tường mà chết quách đi cho rồi!

Sao thời nay toàn là con nít quỷ thế này? Chẳng giống anh hồi bé ngây thơ trung thực dễ bảo dễ dụ chút nào!

“Được rồi, nhóc ăn cơm trước đi. Chú không hỏi nhóc nữa…” Anh cảnh sát trẻ đập cằm xuống mặt bàn, đau đớn vật vã.

“Thôi chú cứ hỏi trước đi.” Hồng Diệp lầm bầm: “Con nhỏ như vầy mà còn bị các chú bắt nạt với ngược đãi – mua cơm đùi gà mà cứ để đó cho con ngắm chứ không cho con ăn gì hết trơn. Không biết ba ba ngốc của con còn bị các chú bắt nạt tới mức nào nữa. Ôi, con lo lắng đến nỗi ăn hết ngon rồi.”

Anh cảnh sát trẻ ôm mặt… Anh bó tay với thằng cu quỷ này rồi!

Đổi lại, đám cảnh sát ở phòng nghe trộm kế bên thì cười lăn cười bò.

“Ông Nghê ơi!” Có người gõ cửa phòng họp.

Nghê Công đi đến mở cửa.

Ngoài cửa, một cảnh sát hưng phấn nhỏ giọng nói: “Phòng Giám định tìm được chứng cớ mấu chốt để phá án rồi!”

Đến sáu giờ rưỡi chiều, cha con Thành Chu được Nghê Công tự mình lái xe đưa về nhà.

Đây không phải do Thành Chu chém gió quá đỉnh, cũng không phải do hắn hoàn toàn thoát khỏi mối nghi ngờ, mà là hung thủ đã thật sự lộ diện dưới sự phối hợp điều tra giữa lính cứu hoả và cảnh sát hình sự.

Thông qua điều tra, họ đã phát hiện ra một lượng lớn thuốc bột gây ảo giác ở dãy nhà kia, và thông qua phân tích, họ cũng phát hiện loại thuốc bột này chính là một loại thuốc phiện dạng bột đã tồn tại trong thị trường chợ đen hai năm về trước.

Loại bột thuốc phiện này khiến người dùng sinh ra ảo giác, có lúc làm họ cảm thấy lâng lâng, có lúc lại khiến họ không khống chế được cảm xúc, dẫn đến hành động sai trái, thậm chí gây ra án mạng.

Và cũng do một loạt nguyên nhân trên mà loại bột thuốc phiện ấy đã biến mất nhanh chóng trên thị trường.

Cảnh sát điều tra cũng không nghĩ rằng họ sẽ phát hiện ra số lượng thuốc phiện lớn đến vậy ở một toà nhà cũ kĩ.

Một nửa độc phẩm này được tìm thấy dưới giường trong một phòng ngủ ở hộ 105, một nửa thì xuất hiện trong phòng tắm của hộ.

Từ vị trí này tra ra, đây rất có thể là gian phòng của Phương Oánh Oánh – người đã đào tẩu khỏi bệnh viện và hiện vẫn chưa rõ tung tích.

Lời khai của Thành Chu cũng gây bất lợi cho Phương Oánh Oánh.

Hắn nói mình vô tình chứng kiến một cô gái tóc dài mưu sát một chàng trai, rồi lại chứng kiến một số cảnh tượng mà hắn không thể nào hiểu nổi, cho nên mới sợ hãi trốn trên sân thượng, đến khi lửa cháy quá to mới đành tìm cách chuồn xuống dưới.

Về sau, căn cứ vào bản khai của những người sống sót và kết quả điều tra giám định, cảnh sát đưa ra quyết định sơ bộ rằng Phương Oánh Oánh có nhiều khả năng liên quan đến số thuốc kia, và có thể bà, mẹ cùng với bạn trai của cô ấy đã phát hiện ra bí mật này nên mới bị cô ấy giết và huỷ xác —— Cảnh sát hoài nghi, Phương Oánh Oánh lúc ấy có thể đang đốt thuốc phiện thiêu huỷ chứng cứ.

Kết quả, thuốc phiện khiến Phương Oánh Oánh lâm vào trạng thái cực đoan và sinh ảo giác, phát rồ giết chết ba người này và còn gây hoạ cho toàn bộ dãy nhà.

Cảnh sát nhận định rằng, những cảnh tượng kì quặc mà Thành Chu nhìn thấy là do khói độc gây ra, hay chính là ảo giác.

Cùng lý do như trên, do hít phải khói độc nên Nhậm Hoa mới tưởng tượng ra việc nguyền rủa cả toà nhà.

Còn những người khác thì thê thảm hơn. Dưới ảnh hưởng của khói độc, một số người bị phóng đại cảm xúc, bộc phát những mâu thuẫn tích lũy lâu ngày, sinh ra những thảm kịch.

Có những người không có mâu thuẫn nhưng thần trí họ vẫn bị ảnh hưởng bởi khói độc, nên dẫn tới các trường hợp nấu nước quên khoá gas, uống rượu say đến chết, vân vân và vân vân…

Những tai hoạ xảy ra nối đuôi nhau, cuối cùng cả dãy nhà bị hoả thiêu, thảm kịch phát sinh khiến bảy mươi hai người thiệt mạng.

Cảnh sát huy động toàn lực lượng truy nã Phương Oánh Oánh, nhưng từ khi cô ta rời bệnh viện thì không một ai trông thấy cô ta, kể cả ông Phương.

Hành tung của Phương Oánh Oánh vẫn còn là một dấu chấm hỏi!

Hết
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện