Câu chuyện quay về lúc Hà Sinh cùng người thân dứt áo ra đi làm công ở nơi phồn hoa phố thị trên mười triệu dân, có lịch sử hình thành từ lâu đời, nơi giao nhau giữa hai dòng chảy hiện đại và cổ đại.
Công việc đầu tiên của Hà Sinh chủ yếu là khuân vác giàn giáo xây dựng một tiểu khu với cái tên lụa đến mức không thể nào lụa hơn được nữa – “Hoa Viên Kim Bảo”. (Vườn hoa vàng ngọc)
Mà vườn hoa vàng ngọc kia chính là nơi ở của cha con Thành Chu sau này.
Lúc bắt đầu công việc thì không hề xảy ra vấn đề gì, cho đến một buổi chiều tối khi Hà Sinh khuân vác về trễ hơn mọi người, dừng lại nghỉ hơi một chút trên lầu chín.
Trong khoảnh khắc cậu xoay người, cậu thề rằng mình đã nhìn thấy một người đàn ông cao gầy đang nhìn cậu từ một góc tối om ở tầng trệt.
Khi cậu quay đầu nhìn kĩ lại thì đã không thấy gã nữa.
Nhưng Hà Sinh lại để ý đến chuyện này.
“Cậu nói mẹ cậu dưới quê là đại thần hả?”
“Không phải.” Hà Sinh lắc đầu cười, “Thật ra, phải gọi mẹ tôi là nữ pháp sư mới đúng.
Khi còn bé mẹ đã theo một thầy pháp tu hành, bảo rằng vì nhà nghèo nên bà ngoại tôi đành gửi mẹ cho người đó nuôi nấng và nhận làm đệ tử.
Thầy pháp đã lớn tuổi, sinh hoạt hằng ngày đều trông cậy vào mẹ, đổi lại ông ta sẽ nuôi nấng và dạy dỗ mẹ thành người.
Sau đó mẹ lấy cha tôi, trong lúc nhàn nông thì lên đồng bắt quỷ giúp người ta, khiến hầu hết người trong quê đều tín nhiệm mẹ tôi.
Từ nhỏ tôi đã chứng kiến qua những việc này của mẹ nên cũng tin vào nó.”
“Tôi vốn cũng không tin, còn bây giờ…” Thành Chu ôm mặt khóc như đưa đám, phất phất tay, “Cậu nói tiếp đi.”
Hà Sinh kể tiếp: vì nghi ngờ, nên khi thấy quảng cáo cho thuê nhà, cậu cùng một vài người đồng hương đã thuê một phòng nhỏ để trọ.
Ban đầu, cậu nghĩ chuyện này không nghiêm trọng lắm, chỉ muốn xem xem con ma kia có hại người hay không mà thôi.
Nếu có, thì cậu sẽ bắt nó.
Nhưng thật không ngờ, sức mạnh của con ma đó lớn hơn cậu rất nhiều! Sự thù hận mãnh liệt đã biến nó trở thành một oan hồn.
Thấy oan hồn kia muốn hại những người sống trong căn phòng 914, Hà Sinh không còn cách nào khác là bắt đầu chiến đấu với nó, nhưng chỉ có thể lặng lẽ tiến hành.
Nhưng oan hồn đó quá lợi hại, đến cuối cùng cậu lại bị nó đánh trọng thương, lại bị nó thừa dịp dùng âm khí gây tổn thương nội tạng.
Vì lo lắng cho những người đồng hương cũng như lo lắng oan hồn kia tiếp tục sát sinh, nên sau khi chết đi, Hà Sinh trốn khỏi sự truy nã của âm phủ, lựa chọn dừng lại ở dương thế.
Nhưng do kết giới của oan hồn bố trí quá mạnh, cậu chỉ có thể bám vào trên cửa mà không thể đi vào bên trong nhà.
Qua mấy tháng ngắn ngủi, dù cậu có cảnh cáo thế nào đi nữa, cứ một rồi lại một hộ gia đình cư trú hoặc chết hoặc bị thương dưới bàn tay điều khiển của oan hồn, mà oan hồn kia cũng không biết vì sao lại học được cách lợi dụng linh khí của người khác để luyện công tăng cường sức mạnh cho mình. Bốn linh hồn do những sự cố trong phòng mà chết hay bị thương đều bị giam giữ trong phòng làm nguyên liệu cho oan hồn tu luyện, chỉ ngoại trừ Hà Sinh ra.
“Song song đó, oan hồn kia cũng là một phược linh (linh hồn bị trói buộc), chỉ cần ra khỏi cửa phòng là ra khỏi phạm vi sức mạnh của nó.
Cho nên tôi luôn cố gắng cảnh cáo những người sống trong phòng này, mong bọn họ mau chóng dọn ra khỏi đây, chỉ cần khi họ nghe được tiếng gõ cửa của tôi và ra mở cửa thì tôi có thể tạm thời ngăn cản oan hồn để họ chạy trốn, nhưng…” Trên mặt Hà Sinh lộ ra vẻ đau thương.
Cậu luôn muốn cứu họ, nhưng luôn phải nhìn thấy cảnh tượng họ bị hại chết, linh hồn cũng bị vây khốn.
Hà Sinh dừng câu chuyện, nhìn về phía Thành Chu.
Hắn á?… Chuyện gì thế? Thành Chu ngơ ngác nhìn Hà Sinh không chớp mắt.
“Anh Thành, anh đừng sợ, bây giờ…”
“Cậu là ma hả?” Tay phải Thành Chu vô thức lặng lẽ nắm chiếc thìa trên bàn.
Hồng Diệp nghiêng mắt nhìn hắn, cười bỉ một cái rồi tiếp tục gặm cái cổ vịt trên tay mình.
Hà Sinh cười khổ, “Tôi cũng không biết rằng anh không biết tôi là ma.”
Cậu đã hiểu cha nội này đang sợ cái gì rồi, uổng công cậu trước đây còn nghĩ hắn hoàng tráng như thế nào, còn tính nhờ hắn phụ bắt ma, ai ngờ chỉ là một người bình thường, còn… cực kì nhát gan nữa.
“Cậu… Cậu là… Cậu là ma tốt bụng hả?” Thành Chu thề là mình đang rất là mạnh mẽ, không có run, không có run gì hết nhé! Hà Sinh khẽ thở dài, “Anh yên tâm đi, anh Thành. Tôi không hại người đâu, vì tôi không muốn bị dày vò dưới mười tám tầng địa ngục, cũng không có ý định hút dương khí của anh để tăng công lực đâu.
Nếu có sai sót gì đó mà bị nhập vào ma đạo, thì nó cũng nằm ngoài mong muốn của tôi.”
Thành Chu ngầm thở phào một hơi, thẳng lưng lấy lại phong độ, dùng hết chút khí lực còn sót lại mà đập vai Hà Sinh, cười lớn: “Hèn gì tôi cứ tự hỏi vì sao ngày nào cậu cũng mặc có mỗi một bộ quần áo duy nhất! Có cần đại ca đây đốt hai cái áo giấy xuống dưới hơm? Hai bộ có đủ hơm? Khỏi mua hàng thật nhá?”
Keng! Có cái gì đó rơi xuống khỏi bàn và vỡ thành hai nửa.
“Ê, ông già, ông đập ma cũng đừng có lấy thìa mà đập được không?”
“Thằng quỷ chết tiệt! Mày gọi ai là ông già hả?! Gọi thêm một tiếng nữa xem xem!”
Hà Sinh mau mắn lên tiếng trước khi hai cha con cãi nhau ỏm củ tỏi cả lên.
Hà Sinh do nhờ Thành Chu kéo vào nhà mà có thể lọt vào được kết giới ngăn cản của oan hồn, từ đó cũng tiếp xúc được với các đồ vật.
Vì việc này mà Hà Sinh vẫn cho rằng Thành Chu là một thầy pháp cao cường hoặc là một cao nhân tu luyện lâu năm trong chốn phàm trần.
Thành Chu rất đắc ý về việc này, tuy cậu cũng ứ biết vì sao hắn lại đắc ý.
Thế là cậu nghĩ cách. Nhân buổi tối lúc Hồng Diệp nằm viện, Hà Sinh liền lớn mật để Thành Chu ở một mình trong phòng.
Cho đến khi Hà Sinh cảm giác được sự nguy hiểm, thì oan hồn đã hút được không ít dương khí của Thành Chu.
Nhìn Thành Chu ngất đi, Hà Sinh đành hút thêm chút dương khí của anh nhà để đủ sức đối phó với oan hồn đang tác oái kia.
Thành Chu nghe đến đây thì hừ lạnh ba tiếng.
Hà Sinh vội vã xin lỗi, ý bảo lúc đó cậu là bất đắc dĩ mà thôi.
Nhưng cũng nhờ vậy mà oan hồn cuối cùng cũng bị cậu đuổi đi.
“Đuổi đi? Không phải cậu vừa nói nó là phược linh sao? Sao nó rời khỏi phòng này được?” Thành Chu vừa hỏi vừa ăn cháo.
Hà Sinh gãi đầu, “Lẽ ra là nó không thể rời đi được, nhưng mà giờ nó đã rời đi rồi. Tôi nghi ngờ là…”
“Gì?”
“Tôi nghĩ rằng do nó đã hút dương khí của anh quá nhiều khiến sức mạnh tăng lên nên có thể thoát khỏi ràng buộc mà tiến ra thế giới bên ngoài.”
“Ra là vậy. Cũng tốt, đỡ phải lo chuyện trong nhà! Tiểu Hà, nói như vậy thì hiện tại cái phòng này đã sạch sẽ rồi đúng không? À, cậu có bắt gặp hồn ma bà già nào không? Mặt mày nhăn nheo, tóc muối tiêu nằm lăn lóc trên gạch trong phòng tắm ấy! À, hình như bả không có mặc quần áo gì hết nữa…” Thành Chu nhớ tới bà già kia liền húp một ngụm cháo thật to ── anh nhà càng sợ thì càng ăn uống tốt! Hà Sinh len lén nhìn thằng nhóc tên Thành Hồng Diệp đang bắt đầu chú ý tới món cháo anh nhà đang ăn.
Cậu nhớ Hồng Diệp vừa về đến liền vọt ngay vào phòng tắm, đến khi nó đi ra thì không còn bóng ma nào trong phòng tắm nữa.
Cũng may là nhờ trông chừng thằng nhỏ giúp Thành Chu chứ không thì hồn ma đầu tiên bị tiêu diệt trong phòng này chính là Hà Sinh cậu đây! Cứ nghĩ đến việc Hồng Diệp mấy ngày nay cứ vi vu vòng quanh cậu mà thèm thuồng hít lấy hít để xem…
“Anh Thành…, anh tỉnh lại thật tốt!” Hà Sinh cảm kích, lập tức đứng dậy lấy thêm cháo cho Thành Chu.
Hồng Diệp đưa chén lên, ý bảo nó cũng muốn ăn cháo.
Không biết anh Thành có biết về khả năng của Hồng Diệp hay không? Hẳn là biết chứ nhỉ? Dù sao cũng là con của ảnh mà…
Cơ mà xét đến trình hiểu biết của ảnh, có lẽ là…
“Bây giờ trong phòng ngoại trừ tôi ra thì không còn con ma nào khác hết á.”
Suy nghĩ một chút, Hà Sinh đáp như vậy.
Những sinh linh bị oan hồn hãm hại cũng lần lượt rời khỏi căn phòng mà đi đến nơi mình cần đến.
Giờ chỉ có thằng nhóc với sức mạnh còn cường đại hơn cả oan hồn kia thôi… Con của anh ta chắc không phải ma đâu nhỉ? Ít ra thì trông bề ngoài không giống như vậy.
Nhưng cậu cũng không rõ Hồng Diệp đến cuối cùng là cái gì nữa.
“Hà Sinh!” Thành Chu kích động nghiêng người nắm lấy hai tay Hà Sinh.
“Có cậu ở đây thật tốt! Cậu yên tâm đi, ngày mai tôi đem bài vị của cậu thờ ở trong phòng này, cho cậu được quang minh chính đại đú đởn ở đây luôn! Cho dù lão Diêm Vương có đến bắt thì cũng không để cậu đi đâu!”
“Ơ… Cảm ơn anh nhiều lắm. Có điều, đến lúc oan hồn kia bị bắt thì tôi cũng tính đi đầu thai, hẳn là sẽ không làm phiền anh lâu đâu.”
“Cậu nói đi đâu vậy?! Đang ngon lành vầy lại đi đầu thai sớm làm chi?! Tốt xấu gì cũng phải ở đây chơi vài năm chứ! Cậu chê tôi đối xử với cậu không tốt đúng không? Thôi để mai tôi đi mua quần áo giấy, cậu muốn kiểu gì thì tôi sẽ đốt cho cậu ngay! Cậu thích tiền giấy không? Tôi mua đô la âm phủ đốt cho cậu nhé? Hay vàng thỏi? Hay giấy vàng giấy bạc?”
“Tôi không cần đâu, tôi ở đây mà, không dùng được mấy thứ này đâu.
Anh Thành, anh…” Hà Sinh tâm tư đơn thuần không nghĩ nhiều, bị sự nhiệt tình đột xuất của hắn làm cho luống cuống tay chân, không biết từ chối như thế nào mới được.
“Ba ơi, con mới nghe anh Hà Sinh nói rằng oan hồn kia chạy rong ra ngoài, có khi nào nó chạy đến công ty ba không? Mà á, con còn nghe nói cái oan hồn đó rất là keo kiệt nhá, thích trả thù lắm đó nhá!” Giọng nhóc con ngây thơ vô số tội cất lên.
“Ba à, ngày mai ba đi làm phải cẩn thận nha.
Ví dụ như lúc đi tàu điện ngầm không nên đứng quá gần đường ray nè, lúc băng qua đường nhất định phải chờ đèn xanh nè, lúc ăn phải nhìn trong bát xem có thủy tinh vụn hay không nè, lúc đi đường phải nhìn trên đầu xem có chậu hoa sắp rơi hay không nè, í, còn phải nhìn dưới chân nữa nè, để khỏi rớt cống nè! Ba à, ba phải nhớ cẩn thận ơi là cẩn thận nha! Hay có muốn con theo ba đi làm không?”
Nhìn xem nhóc nhỏ hiếu thảo chưa kìa! Bởi vì nó quá ư là hiếu thảo, luôn miệng nhắc nhở ba nó cẩn thận trên đường đời nhấp nhô, khiến hôm sau bố già Thành Chu ra khỏi nhà mà nơm nớp lo sợ, đi một bước nhìn ba bước, mất gấp hai lần thời gian bình thường mới lết tới được công ty.
“Chào buổi sáng.”
Tần ngần cả buổi trời anh nhà mới đẩy tấm cửa thuỷ tinh ra vì sợ cửa bỗng nhiên rơi xuống đè chết mình.
“Chào buổi sáng. Ô, Thành Chu, cậu cuối cùng cũng tới ha! Nghe nói mấy nay sẩy thai nên không đi làm được hả? Sao thế, không còn cách nào khác à?”
Vương Côn Lượng! Bộ không chọc người là mày ăn không ngon à? Thành Chu im lặng ngồi vào chỗ của mình rồi bật máy tính.
Chỉ không đến có vài ngày mà đồ đạc gì đó đã vô cớ nằm đầy trên bàn.
Ta cũng đâu có đi luôn đâu! Giận!
“Xin lỗi, này của ai vậy…”
“Ồ, xin lỗi xin lỗi, công việc nhiều nên giấy tờ cũng nhiều, hết chỗ nên đành để nhờ bàn cậu một tí, dù sao thì trên bàn cậu cũng rất trống mà.
Sao mà mấy người nhàn rỗi lại tốt số quá đi! Thành Chu, phiền cậu đặt đống giấy tờ này lên bàn tôi nhé? Tôi phải đi gặp Quản lí rồi, không chỉnh lại kịp.”
Vương Côn Lượng nói xong liền bay ra khỏi phòng làm việc, “Ờ nè, tuyệt đối không được để giấy tờ bừa bãi nghe chưa! Nhớ kỹ á!”
Cái gì mà không có thời gian chứ?! Còn những mười lăm phút nữa mới tới giờ làm mà, không phải là đi ra ngoài ăn sáng sao?! Ăn c*t luôn đi! Trên đầu chữ nhẫn là một thanh đao, thôi ta ráng ta nhẫn!
( Nhẫn là chữ này: 忍
Chữ trên đầu 刃 nghĩa là sự nguy hiểm, mũi nhọn, chém giết, là đao kiếm. 心 là chữ tâm. Ghép những chữ này lại ta được chữ nhẫn忍, có nghĩa là nhẫn nhịn. Ý bảo tâm sinh phiền não có tính chất nguy hiểm. Có thể dịch bựa ra theo kiểu anh hùng bàn phím là: “Nóng nảy dễ tiêu chảy” á XD~)
Những người khác trong phòng làm việc dường như đã quen với cảnh này nên không ai nói lời nào.
Tới tới lui lui ba bốn chuyến, cuối cùng cũng dọn xong cái mặt bàn.
Cách giờ làm khoảng mười phút, Lý Gia Thành, cộng tác mới của Thành Chu, đẩy cửa thuỷ tinh của phòng làm việc vào.
“Anh đi làm rồi à? Khoẻ hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn nha.”
Thành Chu mỉm cười với Lý Gia Thành, được người ta quan tâm thật tuyệt.
“Anh mà không đến là tôi xin thủ trưởng cho đổi người để cộng tác luôn rồi.
Một đống việc mà chỉ có mình tôi gánh, tăng ca riết rồi không có thời gian hẹn hò gì hết trơn hết trọi.
Ông anh à, bạn gái mà đá tôi là anh chịu trách đấy!”
Thanh niên bây giờ…! Vẫn chỉ có ta là hiền lành nhất thôi nhỉ? Hồi đó ta đi làm đâu dám nói với bậc đàn anh mấy câu như này đâu? Giờ muốn xoắn đúng không?! Thành Chu cũng định ra uy đàn anh, định mắng Lý Gia Thành đôi ba câu, nhưng miệng lại ngập ngừng.
“Xin lỗi nha, phiền cậu rồi. Chúng ta bàn giao công việc chút đi, để cậu còn tam tầm đúng giờ nữa.”
Lý Gia Thành đương nhiên gật đầu, cũng không khách khí lập tức quăng hết mớ tài sản công việc giấy giờ gom góp được trên tay cho Thành Chu.
Thành Chu nhăn nhó mặt mày, ôm một bụng bất an bắt tay vào làm việc.
Hiền quá rồi toàn bị người ta bắt nạt không hà!
“Thành Chu!”
Gì thế? Thành Chu ngẩng đầu.
“Keng” một tiếng, cửa thuỷ tinh bên cạnh bỗng rời khỏi khung cửa mà ngã về phía hắn.
Thành Chu mở to mắt, nhìn chằm chằm vào tấm thuỷ tinh dày nặng bị đẩy về phía ngược lại…
“Anh bị ngơ hả? Cửa sắp đập vào mặt mà cũng không biết vịn lại hả?!” Lý Gia Thành gầm lên, gồng sức dùng hai tay chống đỡ cửa thuỷ tinh.
Toàn bộ nhân viên trong phòng làm việc đều vỗ tay ── Lý Gia Thành ra chiêu thật đẹp! Tốc độ chạy đến để vịn cửa có thể nói là vượt xa cả trăm mét của quán quân thế giới nữa.
Công việc đầu tiên của Hà Sinh chủ yếu là khuân vác giàn giáo xây dựng một tiểu khu với cái tên lụa đến mức không thể nào lụa hơn được nữa – “Hoa Viên Kim Bảo”. (Vườn hoa vàng ngọc)
Mà vườn hoa vàng ngọc kia chính là nơi ở của cha con Thành Chu sau này.
Lúc bắt đầu công việc thì không hề xảy ra vấn đề gì, cho đến một buổi chiều tối khi Hà Sinh khuân vác về trễ hơn mọi người, dừng lại nghỉ hơi một chút trên lầu chín.
Trong khoảnh khắc cậu xoay người, cậu thề rằng mình đã nhìn thấy một người đàn ông cao gầy đang nhìn cậu từ một góc tối om ở tầng trệt.
Khi cậu quay đầu nhìn kĩ lại thì đã không thấy gã nữa.
Nhưng Hà Sinh lại để ý đến chuyện này.
“Cậu nói mẹ cậu dưới quê là đại thần hả?”
“Không phải.” Hà Sinh lắc đầu cười, “Thật ra, phải gọi mẹ tôi là nữ pháp sư mới đúng.
Khi còn bé mẹ đã theo một thầy pháp tu hành, bảo rằng vì nhà nghèo nên bà ngoại tôi đành gửi mẹ cho người đó nuôi nấng và nhận làm đệ tử.
Thầy pháp đã lớn tuổi, sinh hoạt hằng ngày đều trông cậy vào mẹ, đổi lại ông ta sẽ nuôi nấng và dạy dỗ mẹ thành người.
Sau đó mẹ lấy cha tôi, trong lúc nhàn nông thì lên đồng bắt quỷ giúp người ta, khiến hầu hết người trong quê đều tín nhiệm mẹ tôi.
Từ nhỏ tôi đã chứng kiến qua những việc này của mẹ nên cũng tin vào nó.”
“Tôi vốn cũng không tin, còn bây giờ…” Thành Chu ôm mặt khóc như đưa đám, phất phất tay, “Cậu nói tiếp đi.”
Hà Sinh kể tiếp: vì nghi ngờ, nên khi thấy quảng cáo cho thuê nhà, cậu cùng một vài người đồng hương đã thuê một phòng nhỏ để trọ.
Ban đầu, cậu nghĩ chuyện này không nghiêm trọng lắm, chỉ muốn xem xem con ma kia có hại người hay không mà thôi.
Nếu có, thì cậu sẽ bắt nó.
Nhưng thật không ngờ, sức mạnh của con ma đó lớn hơn cậu rất nhiều! Sự thù hận mãnh liệt đã biến nó trở thành một oan hồn.
Thấy oan hồn kia muốn hại những người sống trong căn phòng 914, Hà Sinh không còn cách nào khác là bắt đầu chiến đấu với nó, nhưng chỉ có thể lặng lẽ tiến hành.
Nhưng oan hồn đó quá lợi hại, đến cuối cùng cậu lại bị nó đánh trọng thương, lại bị nó thừa dịp dùng âm khí gây tổn thương nội tạng.
Vì lo lắng cho những người đồng hương cũng như lo lắng oan hồn kia tiếp tục sát sinh, nên sau khi chết đi, Hà Sinh trốn khỏi sự truy nã của âm phủ, lựa chọn dừng lại ở dương thế.
Nhưng do kết giới của oan hồn bố trí quá mạnh, cậu chỉ có thể bám vào trên cửa mà không thể đi vào bên trong nhà.
Qua mấy tháng ngắn ngủi, dù cậu có cảnh cáo thế nào đi nữa, cứ một rồi lại một hộ gia đình cư trú hoặc chết hoặc bị thương dưới bàn tay điều khiển của oan hồn, mà oan hồn kia cũng không biết vì sao lại học được cách lợi dụng linh khí của người khác để luyện công tăng cường sức mạnh cho mình. Bốn linh hồn do những sự cố trong phòng mà chết hay bị thương đều bị giam giữ trong phòng làm nguyên liệu cho oan hồn tu luyện, chỉ ngoại trừ Hà Sinh ra.
“Song song đó, oan hồn kia cũng là một phược linh (linh hồn bị trói buộc), chỉ cần ra khỏi cửa phòng là ra khỏi phạm vi sức mạnh của nó.
Cho nên tôi luôn cố gắng cảnh cáo những người sống trong phòng này, mong bọn họ mau chóng dọn ra khỏi đây, chỉ cần khi họ nghe được tiếng gõ cửa của tôi và ra mở cửa thì tôi có thể tạm thời ngăn cản oan hồn để họ chạy trốn, nhưng…” Trên mặt Hà Sinh lộ ra vẻ đau thương.
Cậu luôn muốn cứu họ, nhưng luôn phải nhìn thấy cảnh tượng họ bị hại chết, linh hồn cũng bị vây khốn.
Hà Sinh dừng câu chuyện, nhìn về phía Thành Chu.
Hắn á?… Chuyện gì thế? Thành Chu ngơ ngác nhìn Hà Sinh không chớp mắt.
“Anh Thành, anh đừng sợ, bây giờ…”
“Cậu là ma hả?” Tay phải Thành Chu vô thức lặng lẽ nắm chiếc thìa trên bàn.
Hồng Diệp nghiêng mắt nhìn hắn, cười bỉ một cái rồi tiếp tục gặm cái cổ vịt trên tay mình.
Hà Sinh cười khổ, “Tôi cũng không biết rằng anh không biết tôi là ma.”
Cậu đã hiểu cha nội này đang sợ cái gì rồi, uổng công cậu trước đây còn nghĩ hắn hoàng tráng như thế nào, còn tính nhờ hắn phụ bắt ma, ai ngờ chỉ là một người bình thường, còn… cực kì nhát gan nữa.
“Cậu… Cậu là… Cậu là ma tốt bụng hả?” Thành Chu thề là mình đang rất là mạnh mẽ, không có run, không có run gì hết nhé! Hà Sinh khẽ thở dài, “Anh yên tâm đi, anh Thành. Tôi không hại người đâu, vì tôi không muốn bị dày vò dưới mười tám tầng địa ngục, cũng không có ý định hút dương khí của anh để tăng công lực đâu.
Nếu có sai sót gì đó mà bị nhập vào ma đạo, thì nó cũng nằm ngoài mong muốn của tôi.”
Thành Chu ngầm thở phào một hơi, thẳng lưng lấy lại phong độ, dùng hết chút khí lực còn sót lại mà đập vai Hà Sinh, cười lớn: “Hèn gì tôi cứ tự hỏi vì sao ngày nào cậu cũng mặc có mỗi một bộ quần áo duy nhất! Có cần đại ca đây đốt hai cái áo giấy xuống dưới hơm? Hai bộ có đủ hơm? Khỏi mua hàng thật nhá?”
Keng! Có cái gì đó rơi xuống khỏi bàn và vỡ thành hai nửa.
“Ê, ông già, ông đập ma cũng đừng có lấy thìa mà đập được không?”
“Thằng quỷ chết tiệt! Mày gọi ai là ông già hả?! Gọi thêm một tiếng nữa xem xem!”
Hà Sinh mau mắn lên tiếng trước khi hai cha con cãi nhau ỏm củ tỏi cả lên.
Hà Sinh do nhờ Thành Chu kéo vào nhà mà có thể lọt vào được kết giới ngăn cản của oan hồn, từ đó cũng tiếp xúc được với các đồ vật.
Vì việc này mà Hà Sinh vẫn cho rằng Thành Chu là một thầy pháp cao cường hoặc là một cao nhân tu luyện lâu năm trong chốn phàm trần.
Thành Chu rất đắc ý về việc này, tuy cậu cũng ứ biết vì sao hắn lại đắc ý.
Thế là cậu nghĩ cách. Nhân buổi tối lúc Hồng Diệp nằm viện, Hà Sinh liền lớn mật để Thành Chu ở một mình trong phòng.
Cho đến khi Hà Sinh cảm giác được sự nguy hiểm, thì oan hồn đã hút được không ít dương khí của Thành Chu.
Nhìn Thành Chu ngất đi, Hà Sinh đành hút thêm chút dương khí của anh nhà để đủ sức đối phó với oan hồn đang tác oái kia.
Thành Chu nghe đến đây thì hừ lạnh ba tiếng.
Hà Sinh vội vã xin lỗi, ý bảo lúc đó cậu là bất đắc dĩ mà thôi.
Nhưng cũng nhờ vậy mà oan hồn cuối cùng cũng bị cậu đuổi đi.
“Đuổi đi? Không phải cậu vừa nói nó là phược linh sao? Sao nó rời khỏi phòng này được?” Thành Chu vừa hỏi vừa ăn cháo.
Hà Sinh gãi đầu, “Lẽ ra là nó không thể rời đi được, nhưng mà giờ nó đã rời đi rồi. Tôi nghi ngờ là…”
“Gì?”
“Tôi nghĩ rằng do nó đã hút dương khí của anh quá nhiều khiến sức mạnh tăng lên nên có thể thoát khỏi ràng buộc mà tiến ra thế giới bên ngoài.”
“Ra là vậy. Cũng tốt, đỡ phải lo chuyện trong nhà! Tiểu Hà, nói như vậy thì hiện tại cái phòng này đã sạch sẽ rồi đúng không? À, cậu có bắt gặp hồn ma bà già nào không? Mặt mày nhăn nheo, tóc muối tiêu nằm lăn lóc trên gạch trong phòng tắm ấy! À, hình như bả không có mặc quần áo gì hết nữa…” Thành Chu nhớ tới bà già kia liền húp một ngụm cháo thật to ── anh nhà càng sợ thì càng ăn uống tốt! Hà Sinh len lén nhìn thằng nhóc tên Thành Hồng Diệp đang bắt đầu chú ý tới món cháo anh nhà đang ăn.
Cậu nhớ Hồng Diệp vừa về đến liền vọt ngay vào phòng tắm, đến khi nó đi ra thì không còn bóng ma nào trong phòng tắm nữa.
Cũng may là nhờ trông chừng thằng nhỏ giúp Thành Chu chứ không thì hồn ma đầu tiên bị tiêu diệt trong phòng này chính là Hà Sinh cậu đây! Cứ nghĩ đến việc Hồng Diệp mấy ngày nay cứ vi vu vòng quanh cậu mà thèm thuồng hít lấy hít để xem…
“Anh Thành…, anh tỉnh lại thật tốt!” Hà Sinh cảm kích, lập tức đứng dậy lấy thêm cháo cho Thành Chu.
Hồng Diệp đưa chén lên, ý bảo nó cũng muốn ăn cháo.
Không biết anh Thành có biết về khả năng của Hồng Diệp hay không? Hẳn là biết chứ nhỉ? Dù sao cũng là con của ảnh mà…
Cơ mà xét đến trình hiểu biết của ảnh, có lẽ là…
“Bây giờ trong phòng ngoại trừ tôi ra thì không còn con ma nào khác hết á.”
Suy nghĩ một chút, Hà Sinh đáp như vậy.
Những sinh linh bị oan hồn hãm hại cũng lần lượt rời khỏi căn phòng mà đi đến nơi mình cần đến.
Giờ chỉ có thằng nhóc với sức mạnh còn cường đại hơn cả oan hồn kia thôi… Con của anh ta chắc không phải ma đâu nhỉ? Ít ra thì trông bề ngoài không giống như vậy.
Nhưng cậu cũng không rõ Hồng Diệp đến cuối cùng là cái gì nữa.
“Hà Sinh!” Thành Chu kích động nghiêng người nắm lấy hai tay Hà Sinh.
“Có cậu ở đây thật tốt! Cậu yên tâm đi, ngày mai tôi đem bài vị của cậu thờ ở trong phòng này, cho cậu được quang minh chính đại đú đởn ở đây luôn! Cho dù lão Diêm Vương có đến bắt thì cũng không để cậu đi đâu!”
“Ơ… Cảm ơn anh nhiều lắm. Có điều, đến lúc oan hồn kia bị bắt thì tôi cũng tính đi đầu thai, hẳn là sẽ không làm phiền anh lâu đâu.”
“Cậu nói đi đâu vậy?! Đang ngon lành vầy lại đi đầu thai sớm làm chi?! Tốt xấu gì cũng phải ở đây chơi vài năm chứ! Cậu chê tôi đối xử với cậu không tốt đúng không? Thôi để mai tôi đi mua quần áo giấy, cậu muốn kiểu gì thì tôi sẽ đốt cho cậu ngay! Cậu thích tiền giấy không? Tôi mua đô la âm phủ đốt cho cậu nhé? Hay vàng thỏi? Hay giấy vàng giấy bạc?”
“Tôi không cần đâu, tôi ở đây mà, không dùng được mấy thứ này đâu.
Anh Thành, anh…” Hà Sinh tâm tư đơn thuần không nghĩ nhiều, bị sự nhiệt tình đột xuất của hắn làm cho luống cuống tay chân, không biết từ chối như thế nào mới được.
“Ba ơi, con mới nghe anh Hà Sinh nói rằng oan hồn kia chạy rong ra ngoài, có khi nào nó chạy đến công ty ba không? Mà á, con còn nghe nói cái oan hồn đó rất là keo kiệt nhá, thích trả thù lắm đó nhá!” Giọng nhóc con ngây thơ vô số tội cất lên.
“Ba à, ngày mai ba đi làm phải cẩn thận nha.
Ví dụ như lúc đi tàu điện ngầm không nên đứng quá gần đường ray nè, lúc băng qua đường nhất định phải chờ đèn xanh nè, lúc ăn phải nhìn trong bát xem có thủy tinh vụn hay không nè, lúc đi đường phải nhìn trên đầu xem có chậu hoa sắp rơi hay không nè, í, còn phải nhìn dưới chân nữa nè, để khỏi rớt cống nè! Ba à, ba phải nhớ cẩn thận ơi là cẩn thận nha! Hay có muốn con theo ba đi làm không?”
Nhìn xem nhóc nhỏ hiếu thảo chưa kìa! Bởi vì nó quá ư là hiếu thảo, luôn miệng nhắc nhở ba nó cẩn thận trên đường đời nhấp nhô, khiến hôm sau bố già Thành Chu ra khỏi nhà mà nơm nớp lo sợ, đi một bước nhìn ba bước, mất gấp hai lần thời gian bình thường mới lết tới được công ty.
“Chào buổi sáng.”
Tần ngần cả buổi trời anh nhà mới đẩy tấm cửa thuỷ tinh ra vì sợ cửa bỗng nhiên rơi xuống đè chết mình.
“Chào buổi sáng. Ô, Thành Chu, cậu cuối cùng cũng tới ha! Nghe nói mấy nay sẩy thai nên không đi làm được hả? Sao thế, không còn cách nào khác à?”
Vương Côn Lượng! Bộ không chọc người là mày ăn không ngon à? Thành Chu im lặng ngồi vào chỗ của mình rồi bật máy tính.
Chỉ không đến có vài ngày mà đồ đạc gì đó đã vô cớ nằm đầy trên bàn.
Ta cũng đâu có đi luôn đâu! Giận!
“Xin lỗi, này của ai vậy…”
“Ồ, xin lỗi xin lỗi, công việc nhiều nên giấy tờ cũng nhiều, hết chỗ nên đành để nhờ bàn cậu một tí, dù sao thì trên bàn cậu cũng rất trống mà.
Sao mà mấy người nhàn rỗi lại tốt số quá đi! Thành Chu, phiền cậu đặt đống giấy tờ này lên bàn tôi nhé? Tôi phải đi gặp Quản lí rồi, không chỉnh lại kịp.”
Vương Côn Lượng nói xong liền bay ra khỏi phòng làm việc, “Ờ nè, tuyệt đối không được để giấy tờ bừa bãi nghe chưa! Nhớ kỹ á!”
Cái gì mà không có thời gian chứ?! Còn những mười lăm phút nữa mới tới giờ làm mà, không phải là đi ra ngoài ăn sáng sao?! Ăn c*t luôn đi! Trên đầu chữ nhẫn là một thanh đao, thôi ta ráng ta nhẫn!
( Nhẫn là chữ này: 忍
Chữ trên đầu 刃 nghĩa là sự nguy hiểm, mũi nhọn, chém giết, là đao kiếm. 心 là chữ tâm. Ghép những chữ này lại ta được chữ nhẫn忍, có nghĩa là nhẫn nhịn. Ý bảo tâm sinh phiền não có tính chất nguy hiểm. Có thể dịch bựa ra theo kiểu anh hùng bàn phím là: “Nóng nảy dễ tiêu chảy” á XD~)
Những người khác trong phòng làm việc dường như đã quen với cảnh này nên không ai nói lời nào.
Tới tới lui lui ba bốn chuyến, cuối cùng cũng dọn xong cái mặt bàn.
Cách giờ làm khoảng mười phút, Lý Gia Thành, cộng tác mới của Thành Chu, đẩy cửa thuỷ tinh của phòng làm việc vào.
“Anh đi làm rồi à? Khoẻ hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn nha.”
Thành Chu mỉm cười với Lý Gia Thành, được người ta quan tâm thật tuyệt.
“Anh mà không đến là tôi xin thủ trưởng cho đổi người để cộng tác luôn rồi.
Một đống việc mà chỉ có mình tôi gánh, tăng ca riết rồi không có thời gian hẹn hò gì hết trơn hết trọi.
Ông anh à, bạn gái mà đá tôi là anh chịu trách đấy!”
Thanh niên bây giờ…! Vẫn chỉ có ta là hiền lành nhất thôi nhỉ? Hồi đó ta đi làm đâu dám nói với bậc đàn anh mấy câu như này đâu? Giờ muốn xoắn đúng không?! Thành Chu cũng định ra uy đàn anh, định mắng Lý Gia Thành đôi ba câu, nhưng miệng lại ngập ngừng.
“Xin lỗi nha, phiền cậu rồi. Chúng ta bàn giao công việc chút đi, để cậu còn tam tầm đúng giờ nữa.”
Lý Gia Thành đương nhiên gật đầu, cũng không khách khí lập tức quăng hết mớ tài sản công việc giấy giờ gom góp được trên tay cho Thành Chu.
Thành Chu nhăn nhó mặt mày, ôm một bụng bất an bắt tay vào làm việc.
Hiền quá rồi toàn bị người ta bắt nạt không hà!
“Thành Chu!”
Gì thế? Thành Chu ngẩng đầu.
“Keng” một tiếng, cửa thuỷ tinh bên cạnh bỗng rời khỏi khung cửa mà ngã về phía hắn.
Thành Chu mở to mắt, nhìn chằm chằm vào tấm thuỷ tinh dày nặng bị đẩy về phía ngược lại…
“Anh bị ngơ hả? Cửa sắp đập vào mặt mà cũng không biết vịn lại hả?!” Lý Gia Thành gầm lên, gồng sức dùng hai tay chống đỡ cửa thuỷ tinh.
Toàn bộ nhân viên trong phòng làm việc đều vỗ tay ── Lý Gia Thành ra chiêu thật đẹp! Tốc độ chạy đến để vịn cửa có thể nói là vượt xa cả trăm mét của quán quân thế giới nữa.
Danh sách chương