Ngày thứ hai sau hôm Thành Chu tỉnh lại.

Vì là bộ phận Thương mại, nên đa số nhân viên đều đã ra ngoài chạy việc hoặc đi gặp khách hàng xử lý sự vụ. Đến khoảng mười một giờ sáng, phòng Thương mại chỉ còn vỏn vẹn bốn, năm người.

Chờ thủ trưởng rời đi, những chuyện lén lút như lên mạng hay chát chít với bạn bè gì đó cũng trở thành đường đường chính chính.

Đáng tiếc là Thành Chu không những không thể hưởng thụ giây phút vụng trộm hiếm hoi như thế này, mà còn cảm thấy bất an khi phòng càng vắng người.

Dây thần kinh càng ngày càng căng ra, anh nhà liên tục quay đầu khắp bốn phía, nhất là ở phía sau, cảm giác như có ai đang nhìn mình từ sau lưng.

Cứ khoảng năm ba phút, hắn lại nhìn về phía sau.

Lúc đầu vẫn chưa ai chú ý tới sự kì quặc của Thành Chu, nhưng trông thấy số lần quay đầu của hắn ngày một tăng dần, nhân viên hành chính tổng hợp Trần Nghiên ngồi đối diện hắn cuối cùng phải mở miệng hỏi: “Thành Chu, anh nhìn cái gì phía sau vậy?”

“Í… không… Anh đâu có nhìn gì đâu, chỉ là người ta đi ra đi vào phía sau lưng làm anh không thoải mái lắm.” Thành Chu cười gượng, thấp giọng trả lời.

Trần Nghiên trừng hắn một cái.

“Cũng không phải ngày đầu tiên ngồi ở chỗ này mà. Em còn tưởng rằng anh đã sớm quen với việc này rồi chứ. Sao không xin thủ trưởng cho đổi vị trí đi?”

“Nói rồi đấy chứ, thủ trưởng cũng nói đổi, nhưng đổi người mới suốt bốn năm mà chưa thấy ổng đổi cho anh nữa.”

Thành Chu nhỏ giọng oán trách.

“Cũng đúng nhỉ, gặp người ta bị như anh chắc người ta cũng không vui.

Thôi, không nói về việc này nữa. À, Thành Chu anh có xem tin online hay ngày nay không? Báo mạng truyền ra khắp cả đấy!”

Chuyện gì vậy cà? Thành Chu ngơ ngác.

“Tiểu Trần, có phải em đang nói về tổng giám đốc của công ty kiến trúc Song Hữu – người đứng đầu ngành kiến trúc của thành phố này không?” Lão Trương người đại diện cho bên tiêu thụ của dãy đối diện hỏi.

“Đúng… đúng đó! Chính là anh ta đó! Thấy không? Chết thảm ghê! Đài truyền hình vì lo sợ ảnh hưởng quá lớn nên không truyền tin về hiện trường luôn!” Trần Nghiên lắc đầu.

“Vậy sao nó nói là không truyền bá vậy? Ảnh chụp cũng bị phát tán trên mạng rồi mà! Ôi, người phụ nữ này xấu quá!” Vệ Nguy, nhân viên còn lại trong phòng đi lấy nước uống sẵn ghé đầu vào máy tính của Trần Nghiên.

“Xấu đâu mà xấu! Hai năm trước người ta là đệ nhất tiểu thư đó! Lúc đó mấy anh công tử nhà giàu trong thành phố với cả doanh nhân thi nhau tranh giành cô ta khiến cho dư luận xôn xao một thời gian. Anh cũng biết mà!”

“Anh có biết đâu.” Vệ Nguy nhún vai, “Anh không giống em, hoàn toàn không có hứng thú với mấy vụ rình rang này nhé.”

Trần Nghiên đạp về phía sau một cước.

Vệ Nguy phản xạ tốt, thu người, cười khà khà.

“Ai da, người ta chết rồi, làm sao mà đẹp được!” Lão Trương cũng bon chen vào.

Dù sao một khi thủ trưởng rời đi thì gã là lớn nhất! Lại người chết… Trên đời này sao nhiểu người chết vậy? Thành Chu vừa lật tài liệu vừa nói thầm.

“Nhảm nhí! Người không mà chết thì trái đất nổ banh con mợ nó rồi!” Lão Trương mắng.

Á? Thành Chu ngẩng đầu.

“Thành Chu, không phải em đã nói với anh rồi sao, muốn nói thì đừng lẩm bẩm trong miệng được không? Như vậy nghe không rõ gì hết, lại cảm giác như cậu đang nói xấu vậy đó.

Có gì thì nói to lên cho mọi người nghe xem nào.” Trần Nghiên thở dài.

Tao đâu có tính cho tụi bây nghe đâu! Ai biết ngực nhủ thầm mà miệng lại nói thành lời mới chết chứ.

“Tiểu Trần, em nói như vậy cũng vô ích thôi! Thành Chu nó cứ vậy đấy, anh thấy đời này của nó cũng chẳng ra tích sự gì đâu.

Em xem nó với cộng sự Tiểu Lý kìa, người ta đến hồi nào? Bây giờ đã tự mình tung cánh được rồi đó! Thành Chu, cậu nói xem cậu đến hồi nào? Bốn năm rồi mà chẳng có lấy một lần thăng chức! Nguyên cái phòng này lẫn thủ trưởng đều chưa có ai ăn dầm ăn dề lâu như cậu đấy!” Lão Trương cười bỉ.

Bà nội cha cái con bạch tuộc đeo bám! Phân nửa nguyên nhân ông mày không thăng chức được là do mày đó! Suốt ngày cứ đâm chém sau lưng người ta! Mày cũng bốn mươi tuổi mới vớ được cái chức Quản lí chứ đâu! Bày đặt tỏ ra nguy hiểm!

“Không thể nói như thế được, Thành Chu cũng rất cố gắng mà. Em chỉ nghĩ anh ấy không thích hợp với việc bán hàng thôi.”

Vệ Nguy nhìn màn hình máy tính, thuận miệng nói.

Xí! Sẽ làm tốt thôi! Tao không thích hợp thì mày thích hợp chắc? Ông đây chúc mày bán hàng cả đời!

“Em cũng nghĩ như thế. Thành Chu, anh có muốn xin công ty cho đổi ngành không? Chẳng hạn như làm kế toán hay hành chính công vụ hay gì đó, hoặc làm ngành nào mà thường ngồi trong phòng ấy.

Vả lại bây giờ anh còn phải nuôi con nữa.”

Thái độ Trần Nghiên trông có vẻ nghiêm túc.

“Cái này…” Thành Chu khổ não, không biết nên trả lời như thế nào.

Ta cũng đâu muốn bán hàng đâu, nếu không phải lúc tìm việc chỉ còn mỗi việc này thì…

“Ế? Không phải Vạn Tường Ngọc với Tiếu Bân Bân bị ngã chết cùng nhau sao?” Vệ Nguy kêu lên sợ hãi.

“Đương nhiên không phải!” Trần Nghiên đẩy Vệ Nguy ra, rê chuột mở tin tức.

“Xem đi!”

“Oẹ!” Vệ Nguy và Lão Trương cùng phát ra âm thanh nôn mửa.

Thành Chu nhìn ba người đối diện, lại nhìn máy vi tính của mình── một chục bức email làm ăn được gởi tới! Muốn qua đó hớn cũng chẳng có tâm trạng để hớn nữa.

“Thành Chu, tới xem đi! Tới nào, tới nào! Dám cá đêm nay gặp ác mộng luôn!” Trần Nghiên í ới gọi.

Tại sao ta lại phải xem chứ? Tuy ngực nghĩ như vậy, người đã đi tới trước bàn làm việc của Trần Nghiên.

Trương Dư còn “tốt bụng” phóng to hình lên.

Thành Chu nhìn thẳng vào! Người này chết cũng thảm quá nhỉ?! Bức ảnh chiếm hơn phân nửa màn hình.

Một cây gỗ dày màu trắng, dài khoảng một mét, giống như vật liệu xây dựng ở công trường được mài nhẵn nhụi.

Một người đàn ông, không thể nhận dạng là xấu hay đẹp, chỉ có thể phỏng đoán rằng anh ta còn trẻ nhờ vào quần áo đang mặc.

Vì sao không thể thấy rõ khuôn mặt? Không phải là do ảnh chụp không rõ, ngược lại còn rõ đến mức làm cho người ta nhìn vào muốn ói! Người đàn ông há to miệng, bị cây gỗ to dày kia cắm ngay vào họng.

Cây gỗ đâm xuyên ra sau gáy của anh ta.

Miệng và môi phía trước bị toạc ra, dường như bị mất hết răng ở hàm trên, máu me đầm đìa.

Khoé miệng bị xé rách thành một độ cong kỳ dị, thoạt trông như đang cười.

“Này không phải ảnh ghép hả?” Thành Chu nghe tiếng mình đang hỏi.

Giọng điệu lại còn rất bình thản.

“Không phải.”

Trần Nghiên lắc đầu, thu nhỏ hình ảnh lại.

Ảnh này nhìn thấy gớm chết được.

“Hôm qua ảnh vừa tung lên thì bị xoá ngay, tám phần mười là do cảnh sát.

Không ngờ hôm nay nó lại xuất hiện! Thành Chu, anh không sao chứ?” Trần Nghiên kéo kéo ống tay áo Thành Chu.

Giật mình một cái, “Không sao không sao.”

Thành Chu nhanh chóng dời mắt khỏi màn hình.

Tuy biết nó đáng sợ, nhưng vẫn cố chấp xem.

“Cho nó xem hình của Tiếu Bân Bân đi.” Lão Trương ác ý nói.

“Thôi, đừng xem. Mắc công chút ăn trưa không vô nữa.”

“Cho nó xem đi, cho nó xem đi! Sao thằng Thành Chu không ăn vô được?! Nó còn ăn ba chén một bữa đấy!” Lão Trương cười hắc hắc sang hướng Thành Chu.

Xem thì xem! Ông sợ mày à?!

Trần Nghiên cũng thuộc dạng ham vui, thấy Thành Chu không rời đi, liền bật tab mới lên.

“Cái này còn đỡ một chút á. Vì là ngã chết nên cũng không khó nhìn lắm!”

May thật…

Nhìn một cái, thấy an tâm.

Cũng chỉ là ảnh chụp bình thường của mấy vụ ngã từ nhà cao tầng thôi.

Trên ảnh chụp chỉ có thể nhận ra người chết là nữ nhờ váy áo, nhưng cơ bản vẫn không nhìn ra nguyên trạng của người xấu số.

“Tiếu Bân Bân, anh có nghe qua. Hai năm trước trong TV thường chiếu về cô ta. Thật sự là cô ta sao? Tự sát sao?” Thành Chu cảm thấy đáng tiếc.

Cô Tiếu Bân Bân này là đại mỹ nữ đó!

“Không biết. Bây giờ còn đang điều tra.” Trần Nghiên trả lời.

Trương Dư và Vệ Nguy thấy thời gian nghỉ trưa không còn bao lâu, chào Trần Nghiên rồi cùng nhau xách ví xuống ăn trưa.

Thành Chu ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường phòng làm việc, còn mười lăm phút nữa thì tới mười hai giờ.

Cũng muốn đi nhưng lại không dám, trở về ngồi xuống chỗ mình.

── bây giờ anh nhà cũng không dám đi một mình nữa.

“Hai người chết có quan hệ gì với nhau không?” Thành Chu định hỏi Trần Nghiên có muốn cùng đi ăn với hắn không.

“Nghe nói là tình nhân. Một người chết trên tầng thượng của công ty mình, một người rơi xuống lầu mà chết, sao lại quan hệ với nhau được nhỉ?” Trần Nghiên nói, cúi người lấy hộp cơm ra.

Thành Chu nhìn qua, cười khổ.

Không biết ai chụp hai bức hình kia nhỉ? Không biết ai lại lớn mật chụp ảnh người chết thế kia? Chắc không phải phóng viên, nếu không bây giờ đã tràn lan trên báo chí rồi.

Cũng không thể là cảnh sát.

Rốt cuộc là ai mới được? Vừa nghĩ, vừa đẩy ghế đứng lên.

“Thành Chu ──!” Trần Nghiên hét lớn.

Chuyện gì vậy? Thành Chu xoay người.

Một bóng đèn huỳnh quanh đập vào bàn làm việc.

Một nửa đập vào bàn, nửa còn lại dính trên trần nhà.

Trưa hôm nay, Thành Chu cắn nhầm một hạt sạn cứng ngắc đến nỗi bị mẻ hết cái răng.

── thoáng lắc đầu, chuyện thường ngày ở huyện ấy mà!

Trở lại công ty, rót trà nóng trúng tay.

── thổi thổi, do mình không cẩn thận ấy mà.

Buổi chiều cùng Lý Gia Thành ra ngoài chạy việc, vừa mới ra cửa thì đụng rớt ly cà phê trên tay Tổng quản lí Trương Hằng.

── ha ha, Thành Chu cười ngây ngô, bắt đầu có chút nghi ngờ về việc ma tìm mình quấy phá.

Buổi chiều, Thành Chu và Lý Gia Thành đi ra ngoài kiểm tra công việc thấy không có gì trở ngại, vừa trở lại phòng làm việc báo cáo công tác cho thủ trưởng thì bị hộp giấy từ trên tủ rớt xuống đập vào vai.

── mặt Thành Chu đen thùi lùi, may là đồ đạc trong hộp cũng không nhiều lắm.

Khó khăn lắm mới nhịn được cho tới khi tan tầm, hắn ghé qua một cửa hàng tiện ích nhỏ để mua đồ ăn về cho nhóc con, lúc quay đầu rời khỏi thì mới phát hiện bà chủ chưa thối tiền mình.

Tìm bà à? Mắt bà chủ láo liên. Mày dám khi dễ bà à?! Cho một đồng nói thành mười đồng! Muốn ẩu đả thì bà gọi cảnh sát bây giờ!

Thành Chu ức chế, tiền đã vào sọt, không lẽ vì mười đồng mà hắn phải để cảnh sát khám dấu vân tay sao? Kết quả là anh nhà chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, vác quả đầu xịt đầy khói mà qua đường không nhìn đèn xanh đèn đỏ, thế là bị cảnh sát núp trong bụi rậm nhảy xổ ra phạt đứng hết mười phút đồng hồ… Bùm! Thành Chu bùng nổ.

Ngửa mặt lên trời hét dài ── Đệt mợ cái đồ con ma khốn nạn! Sao lại có đứa thích chơi nhau như vậy chứ?! Ủ rũ về đến nhà, kể khổ một loạt chuyện lớn chuyện vặt vừa xảy ra cho hai người kia nghe.

Hồng Diệp đến bên người hắn ngửi ngửi, hừ một tiếng rồi bỏ đi.

Hà Sinh khá là tốt bụng nên an ủi anh nhà vài câu: “Anh Thành, anh đừng lo lắng, chuyện hôm nay xảy ra là do số anh nhọ quá thôi. Tôi không cảm giác được chút sức mạnh đen tối nào trên người anh cả, xem ra oan hồn vẫn chưa tới tìm anh đâu, anh ráng chờ một chút đi ha.”

Thành Chu… câm nín.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện