“Theo anh thì lúc này ổng đã tỉnh hay vẫn đang ngủ?”

“Chắc là còn đang ngủ đấy.”

Âm thanh không rõ ràng cho lắm.

“Đồ vô dụng! Bị hút có một chút dương khí mà mê man đến tận bây giờ! Ê! Anh mà không chịu tỉnh dậy là bị công ty đuổi việc ngay cho xem!” Nhóc con la hét ầm ĩ.

“Đó… không phải có “một chút” thôi đâu.”

Giọng nói nho nhỏ, có chút chống đối lại có chút sợ hãi.

“Ừ nhỉ! Thiếu chút nữa đã quên, anh cũng hút không ít đấy!” Giọng trẻ con giận dữ.

“Tôi… Tôi là hết cách mà, tôi không muốn làm vậy đâu, thật đó! Tôi hút của anh ấy là để ngăn cái phược linh* kia lại…” (*phược linh nghĩa là linh hồn bị trói buộc, Cá không biết dùng từ nào để biên tập lại nên đành để vậy:”>)

“Mới là lạ đấy! Anh nói đi! Hừ! Thừa dịp tôi không ở nhà liền to gan lớn mật! Nếu không phải anh cũng có một ít công lao nho nhỏ thì tôi đã ăn thịt ăn cùng với con quỷ không sợ chết đó rồi!”

“Tôi… Tôi…”

Hà Sinh tội nghiệp, giờ thì cậu đã biết nhóc quỷ này hỗn láo bao nhiêu rồi đó, người làm cha như tôi càng khổ cực bấy nhiêu.

Thành Chu lầm bầm, nói xấu Hồng Diệp, trở mình một cái rồi ngủ tiếp.

Mở mắt, thiếu chút nữa bị ánh mặt trời chiếu loá mắt.

Đứa ngu nào vén rèm cửa lên vậy? Làm sao bố ngủ được đây?!

“Hồng Diệp ──!” Tại sao nhóc quỷ chết tiệt kia lại không thích ngủ nướng vậy nhỉ?! Đứa nhỏ nào cũng thích nướng cho đến khi chín cái mông mới chịu dậy mà! Anh là ba mày đấy! Mày phải dậy trễ hơn ba mới đúng chứ! Lòng ba Thành gào thét.

Nhóc con với dòng gien xấu xí không thích ngủ nướng xuất hiện.

“Gì thế?” Bóng dáng nho nhỏ lấp ló trước mắt.

“Thả rèm cửa xuống coi…” Ba Thành rên rỉ.

Bóng dáng nho nhỏ đi tới trước giường, chọc chọc đầu hắn.

“Ê, ông già, anh có biết hôm nay là thứ tư rồi không?”

Thành Chu tự dằn lòng ngàn vạn lần không được chấp nhặt với thằng nhỏ.

“Mấy giờ rồi?” Ổ chăn ấm áp khiến hắn không muốn ló đầu ra chút nào.

“Mười giờ rưỡi rồi.”

“Ừa. Gì cơ ──?! Mười giờ rưỡi á?!” Anh nào đó nhày dựng, điên cuồng hét lên.

“Xong xong, anh mày chết chắc rồi! Mười giờ hôm nay anh có hẹn với khách hàng, anh chết chắc rồi, chết chắc rồi! Hồng Diệp, sao nhóc mày không gọi anh dậy vậy hả?!” Vừa kêu vừa bay đi thay quần áo.

“Ông già ơi, ông không thấy nhức đầu hoa mắt sao?” Nhức đầu? Hoa mắt? Hình như là có thấy… Chân lảo đảo, ba Thành lập tức ngã ngay xuống giường với một tư thế rất ư là thiếu duyên dáng.

Chẳng lẽ đã ngủ nhiều quá rồi sao? Bóng dáng nhỏ nhắn bò lên trên giường, vô cùng tự nhiên đặt mông ngồi lên bụng anh nhà.

Thành Chu mở mắt ra, chỉ cảm thấy gương mặt đáng yêu trước mắt còn đáng sợ hơn ma nữa.

Bàn tay be bé duỗi tới chọc chọc vào trán ba nó.

“Nhóc mày thấy chọc trán anh như vậy là vui lắm hả? Đứng lên, anh còn phải đi làm nữa.”

Thành Chu cố gắng lấy lại tỉnh táo.

“Đi làm? Không cần đâu, anh đã ngủ năm ngày liên tục kể cả thứ bảy chủ nhật luôn rồi đấy.”

“Hả?! Nhóc mày nói gì?!”

“Tôi nói anh không cần đến công ty làm chi, dù sao thì anh cũng đã ngủ năm ngày trời rồi.”

“E hèm, anh Thành, anh tỉnh rồi ư?” Ngoài cửa xuất hiện một thanh niên thon gầy.

Năm ngày?! Vô duyên vô cớ nghỉ năm ngày? Nghỉ năm ngày mà không bị công ty đuổi việc mới là lạ! Sao ta có thể không đi làm trong năm ngày như thế được? Sao có thể chứ? Thành Chu cố gắng nhớ lại, nhưng chỉ thấy càng đau đầu hơn.

Đã vậy mà có người vẫn chưa chịu buông tha cho hắn.

“Này, anh có biết trong lúc ngủ anh đã nói mớ không? Anh có biết trong năm ngày này anh nói mớ biết bao nhiêu lần không?” Tay búp măng tiếp tục chọc trán hắn.

“Anh Thành…”

“Anh cảnh cáo nhóc mày nhé, nếu nhóc mày mà còn… Á! Thằng nhóc chết tiệt, mày dựa gần anh như thế làm gì?!” Thằng nhóc chết tiệt kê mắt vào sát mặt hắn, âm trầm nhìn hắn.

“Anh có biết trong lúc ngủ anh đã nói mớ những gì không?”

“Gì cơ?” Thành Chu đẩy nhóc quỷ ra.

Hồng Diệp hít sâu một hơi, “… Anh ngủ mơ mà cũng dám mắng tôi nữa anh nói mớ suốt năm ngày trời ròng rã mà câu nào câu nấy đều mắng tôi anh thật to gan dám mắng tôi từ trên xuống dưới từ ngoài vào trong anh nói ai đột biến gien anh nói ai không biết suy nghĩ anh nói ai cần ăn đòn cần dạy dỗ anh nói ai bà ngoại không thương cô chú không yêu anh nói ai là thằng nhóc chết tiệt không ai muốn! Aaa! Anh nói đi!”

(Cá xin bonus phiên bản có dấu: “… Anh ngủ mơ mà cũng dám mắng tôi nữa. Anh nói mớ suốt năm ngày trời ròng rã mà câu nào câu nấy đều mắng tôi. Anh thật to gan, dám mắng tôi từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong. Anh nói ai đột biến gien? Anh nói ai không biết suy nghĩ? Anh nói ai cần ăn đòn, cần dạy dỗ? Anh nói ai bà ngoại không thương, cô chú không yêu? Anh nói ai là thằng nhóc chết tiệt không ai muốn?! Aaa! Anh nói đi!”)

Lau gương mặt bị dính đầy nước bọt, nửa ngày sau ba Thành mới bắt đầu phản ứng.

“Anh nói mớ mắng nhóc những năm ngày thật sao?”

Hồng Diệp dùng hừ lạnh, hàm ý trả lời.

“… Anh mày quả nhiên là một người thành thật mà.”

Anh nhà than thở.

Ánh mắt Hồng Diệp biến đổi, trở nên cực kì hung ác.

Sờ sờ quả đầu nho nhỏ của Hồng Diệp, “Cho ba mày ngủ một chút đi, không biết có thật đã ngủ đến năm ngày không nữa, sao mà trâu bò dữ vậy trời? … Anh ngủ đến năm ngày thật sao?”

“Đương nhiên!”

Thành Chu yên lặng, hai tay dang ra, ánh mắt vô thần.

“Thôi xác định rồi, thế nào anh mày cũng sẽ bị công ty đuổi việc cho mà xem.

Hu hu… Số ta sao mà đen như hủi vậy! Tại sao ta lại có thể ngủ liền năm ngày trời?! Tiền lương của ta, tiền thưởng của ta, giờ ta biết lấy gì để sống đây?! Hu hu… Tiền ở ngân hàng ta đem nộp cho tiền nhà định kì hết rồi! U hu hu hu!”

Anh nhà ôm đầu khóc lóc vật vã.

“Anh Thành, chuyện đó…”

“Con ơi, ba con xin lỗi con, con đi đi, đi đâu cũng được. Ba con không nuôi nổi con nữa rồi, con đi kiếm bà của con đi, đi đi đi đi… Hu hu…” Vừa khóc vừa phất tay.

“Khóc! Khóc cái đầu anh đấy! Anh còn không chịu dậy, định ngủ tới chết như vậy luôn à?!” Nhóc con không chỉ chửi mà còn lấy chân đá đá.

“Tuổi nhỏ không được chửi bậy! Hu hu hu… Số ta sao mà khổ quá vậy, sao lại có một thằng con như thế này chứ?! Ông trời ơi ông đang đùa tôi có phải không?!” Tiếng khóc than ăn vạ khó nghe của anh già cùng với tiếng mắng chửi bén nhọn của quỷ con tạo thành một bản giao hưởng rất ư là đặc sắc vang vọng khắp căn phòng ── một thể loại âm thanh giết người không đền mạng.

Người thanh niên ngoài cửa thấy tình thế hết cứu vãn nổi, cuối cùng cố lấy dũng khí, ho khan một tiếng lớn thật lớn: “E HÈM! Anh Thành, anh ngủ thêm một tí cũng không sao, tôi đã đến công ty xin nghỉ giúp anh rồi.”

Bản giao hưởng dừng lại cái pặc, một lớn một nhỏ cùng nhìn về phía giọng nói vừa phát ra.

Vừa trông thấy Hà Sinh, sau gáy hắn như bị đập một gậy, ký ức cố tình ẩn nấp ở một nơi nào đó bị chấn động, ùa về như thuỷ triều trong trí óc hắn.

Ta không cần nhớ lại không được sao… Thành Chu rên rỉ, kéo chăn bông trùm đầu, một mực trốn tránh hiện thực.

Ba Thành thừ mặt ngồi trước bàn ăn trong phòng khách, đờ đẫn nhìn Thành Hồng Diệp đang ăn uống thả cửa trước mắt mình, rồi lại cúi đầu nhìn chén cháo loãng, ánh mắt uất ức tự động hướng về đầu bếp kiêm quản gia nhà Thành ── bạn trẻ Hà Sinh với áo caro quần jeans quen thuộc.

“Tiểu Hà…”

“Anh Thành, không phải là tôi không muốn cho anh ăn, mà là do thời gian anh ngủ quá dài, dạ dày vẫn chưa thích ứng được, ăn chút cháo trước đã, đến tối tôi sẽ làm món khác cho anh.”

“Tiểu Hà, tôi không định hỏi về chuyện này.”

“Ồ, vậy anh định hỏi tôi dọn vào lúc nào đúng không? Tôi dọn đến rồi, anh không cần quan tâm đâu.

Ngày nào Hồng Diệp cũng được ăn thoả thuê, tan học tôi cũng có đến trường đón nó nữa.”

Tiểu Hà cười ngây thơ vô (số) tội.

“Tiểu Hà!” Thành Chu xoa trán, “Tôi muốn nói là…”

“Là gì…” Hà Sinh khẽ liếc nhìn Hồng Diệp đang gặm cổ vịt.

“Đã xảy ra chuyện gì vào tối hôm đó vậy? Vì sao tôi lại ngủ đến năm ngày? Còn nữa, mấy con ma kia có còn ở trong nhà hay không?”

“Anh Thành, anh vừa mới khoẻ lại, đừng nghĩ nhiều, chờ…”

“Nói với ổng được rồi! Chứ cứ để ổng nghi thần nghi quỷ hoài rồi bệnh tâm thần thì làm phải sao đây? Anh không thấy ổng đi đứng xiêu vẹo hai mắt vô hồn mặt mày ngơ ngác à?”

Thành Chu thấy trên bàn có cái khăn lau, thầm nghĩ nếu dùng khăn lau chẹn họng thằng con thì có tính là ngược đãi không nhỉ? “Anh Thành, anh ăn đi, anh vừa ăn tôi vừa kể cho anh nghe.”

Được sự cho phép của Hồng Diệp, Tiểu Hà lúc này mới một năm một mười kể rõ chuyện tối hôm ấy cho Thành Chu nghe.

“Buổi tối, tôi đang ngủ say trên bệ cửa thì bỗng cảm thấy khí tức của phược linh trở nên cường đại, đoán rằng nó có ý đồ xấu với anh Thành, thế là…”

“Chờ một chút!” Lông mày Thành Chu nhíu lại thành hình chữ xuyên ( 川), “Cậu vừa nói gì? Cậu đang ngủ say trên bệ cửa? Cậu ngủ trên bệ cửa làm gì? Cậu ngủ được trên bệ cửa hả?”

“Anh Thành, bộ anh không biết sao?” Đến phiên Hà Sinh kinh ngạc.

“Biết gì?”

“Thật ra tôi không sống ở đối diện, thật ngại quá, lần trước là lừa anh thôi.

Có điều tôi tưởng anh đã biết rồi chứ, tôi sống ở trên bệ cửa nhà anh đó.”

“Cậu nói gì vậy? Cậu sống trên bệ cửa á? Ha ha! Oa ha ha ha!” Thành Chu ngẩn người, đột nhiên cất tiếng cười to, cười đến tắc thở luôn.

“Tiểu Hà nha, cậu nói đùa thư giãn chút cũng không sao, nhưng đừng có nói đùa mấy chuyện tréo ngoe như này được không?” Thành Chu cười văng nước mắt nước miếng tùm lum.

“Anh Thành…” Sắc mặt Hà Sinh trở nên khó coi.

Cứ tưởng cha nội này đã biết hết, ai ngờ thằng chả không biết gì ráo!

“Đừng nói anh không biết tôi là ma nha?” Éc? Tiếng cười lập tức nín bặt.

“Tiểu Hà, cậu đừng nghĩ rằng đùa giỡn anh lớn là vui nhé!” Thành Chu buông thìa, làm mặt nghiêm trọng.

“Ngu ngốc.”

Có người nhanh nhẹn phun ra hai chữ biểu đạt ý kiến.

“Anh Thành, tôi không nói dối anh đâu.

Nếu không phải nhờ anh, tôi thậm chí còn không bước qua được cửa. Tôi luôn muốn nhắc nhở mấy hộ gia đình lúc trước ngụ ở đây, nhưng bọn họ không nhìn thấy cũng không nghe được tôi, tôi lại không đối phó được với linh hồn hung dữ trong căn phòng này, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị…”

“Chờ đã! Chờ đã! Cậu nói chậm lại một chút, phiền cậu nói lại từ đầu giùm, sao mà tôi càng nghe lại càng thấy mơ hồ quá vậy?” Thành Chu nghĩ đầu mình chưa bao giờ nặng nề đến như vậy! Hơn nữa bên trong dường như bị ngàn mũi kim châm vào.

Hà Sinh thở dài, chầm chậm tường thuật lại chính xác từ đầu câu chuyện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện