Hồi lâu, Nam Chi nghe thấy tiếng thở dài chua xót của Trần Nguyên: “ Xin lỗi.”
Đáy lòng cô thắt lại.
Cô từ nơi xa xôi theo cậu đến Anh, câu nói xin lỗi này trở nên vô nghĩa hơn bao giờ hết.
Nam Chi cố cười thoải mái: “ Có gì mà xin lỗi, lẽ nào cậu còn sợ mình không gả đi được sao? cậu cũng không lấy mình, cậu đừng bận tâm nữa! Mình nhất định sẽ tìm được người đàn ông còn ưu tú hơn cả Cố nam thần!”
Trong ánh mắt Trần Nguyên mang theo chút bi thương, khóe miệng nhếch lên cười, chỉ là nụ cười không xuất phát từ trong đáy mắt.
--- ---
Thứ tư.
Cố Tử Thần lái xe, đưa Tô Niên Niên ra sân bay đón người.
Máy bay bị muộn một tiếng, hai người ngồi ở phòng chờ đợi.
Cố Tử Thần dặn dò mấy câu: “ Ngày mai nhiệt độ hạ thấp, nhớ mặc nhiều chút, buổi sáng nhớ ăn cơm uống nước, buổi tiếc chắc chắn phải đến rất muộn......còn nữa, tối đừng thức khuya đến 12h, 10h anh sẽ gọi điện cho cô hỏi xem em đã ngủ chưa......”
Tô Niên Niên lắc lắc tai, uể oải nói: “ Cố Tử Thần, em muốn đặt cho anh biệt danh.”
“ uhm?”
“ Cố lải nhải, sao anh nói nhiều thế chứ, anh quên mình là nam thần lạnh lùng trong truyền thuyết à?” Tô Niên Niên không vui oán trách.
Cố Tử Thần hừm một tiếng: “ Còn không phải vì con lợn em khiến người ta bận tâm à?”
“ Hừ, rõ ràng là anh lắm chuyện mà.” Tô Niên Niên không chịu thiệt thòi, hai người thi nhau đấu mồm, đây đã là chuyện thường ngày ở huyện rồi.
Cãi nhau một hồi, Tô Niên Niên nghiến răng, tư thế muốn lao lên cắn Cố Tử Thần. Cánh tay Cố Tử Thần dài, đưa tay ra chặn mặt Tô Niên Niên lại, day day trên mặt cô, Tô Niên Niên còn chưa kịp phản ứng, đã bị vo thành mồm cá vàng rồi.
“ Uhm.....anh là đồ âm hồn không tan....buông ra, bản cô nương muốn cắn chết anh........” Tô Niên Niên bị bịt mồm nói không rõ, Cố Tử Thần cố ý không để ý đến cô, mà lại càng day thích thú hơn.
“ Tiểu Niên Niên! Cố nam thần! I’m here!” Giọng nói Nam Chi vang lên ở phía không xa, cô vẫy tay về phía hai người, đứng bên cạnh Trần Nguyên.
Tô Niên Niên nhìn thấy Trần Nguyên như nhìn thấy cứu tinh, nhảy lên hét: “ Anh! Cứu mạng! ở đây có người xấu, mau đến xử lý anh ta!”
Nhìn thấy đoàn quân cứu viện của Tô Niên Niên đến, Cố Tử Thần buông tay ra, nhéo nhéo má Tô Niên Niên, ghé sát vào tai cô nói: “ Nếu như em nói xấu anh với Trần Nguyên, đợi cậu ấy đi rồi anh sẽ lại tiếp tục ‘ức hiếp’ em đấy!”
Uy hiếp quang minh chính đại như thế có được không chứ? Tô Niên Niên ầng ậng nước mắt nhìn Cố Tử Thần, kẻ xấu còn điềm nhiên vỗ vai cô, nắm lấy tay cô đi về phía Trần Nguyên.
Quả nhiên, câu đầu tiên Trần Nguyên nói chính là: “Niên Niên, em vừa gọi gì thế, có phải Cố Tử Thần ức hiếp em?”
Nghĩ đến uy hiếp của con sói đuôi to lòng dạ đen tối, Tô Niên Niên vội nói: “ Không phải, là em can tâm tình nguyện để anh ấy nhéo má!”
“ Hả......” biểu cảm của Trần Nguyên hơi cứng lại, “ Tình cảm hai người thật tốt.”
“ Đương nhiên, xem, Tiểu Niên Niên nhà chúng ta có phải mũm mĩm đáng yêu hơn nhiều không.” Cố Tử Thần bặm môi, béo béo má của Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên dám tức nhưng không dám tin, trong lòng sâu xa thấy lo lắng.
Hừ, hoàn toàn chính là nuôi một con lợn rồi giơ lên bàn cân xem nặng bao nhiêu! Có phải lát nữa còn muốn chọc tiết không? Vậy mà Trần Nguyên còn gật gật đầu: “ Đúng thế, Niên Niên béo sẽ xinh hơn.”
Béo nữa thì thành lợn thật đấy! Anh, anh thật sự yêu em không?
Đáy lòng cô thắt lại.
Cô từ nơi xa xôi theo cậu đến Anh, câu nói xin lỗi này trở nên vô nghĩa hơn bao giờ hết.
Nam Chi cố cười thoải mái: “ Có gì mà xin lỗi, lẽ nào cậu còn sợ mình không gả đi được sao? cậu cũng không lấy mình, cậu đừng bận tâm nữa! Mình nhất định sẽ tìm được người đàn ông còn ưu tú hơn cả Cố nam thần!”
Trong ánh mắt Trần Nguyên mang theo chút bi thương, khóe miệng nhếch lên cười, chỉ là nụ cười không xuất phát từ trong đáy mắt.
--- ---
Thứ tư.
Cố Tử Thần lái xe, đưa Tô Niên Niên ra sân bay đón người.
Máy bay bị muộn một tiếng, hai người ngồi ở phòng chờ đợi.
Cố Tử Thần dặn dò mấy câu: “ Ngày mai nhiệt độ hạ thấp, nhớ mặc nhiều chút, buổi sáng nhớ ăn cơm uống nước, buổi tiếc chắc chắn phải đến rất muộn......còn nữa, tối đừng thức khuya đến 12h, 10h anh sẽ gọi điện cho cô hỏi xem em đã ngủ chưa......”
Tô Niên Niên lắc lắc tai, uể oải nói: “ Cố Tử Thần, em muốn đặt cho anh biệt danh.”
“ uhm?”
“ Cố lải nhải, sao anh nói nhiều thế chứ, anh quên mình là nam thần lạnh lùng trong truyền thuyết à?” Tô Niên Niên không vui oán trách.
Cố Tử Thần hừm một tiếng: “ Còn không phải vì con lợn em khiến người ta bận tâm à?”
“ Hừ, rõ ràng là anh lắm chuyện mà.” Tô Niên Niên không chịu thiệt thòi, hai người thi nhau đấu mồm, đây đã là chuyện thường ngày ở huyện rồi.
Cãi nhau một hồi, Tô Niên Niên nghiến răng, tư thế muốn lao lên cắn Cố Tử Thần. Cánh tay Cố Tử Thần dài, đưa tay ra chặn mặt Tô Niên Niên lại, day day trên mặt cô, Tô Niên Niên còn chưa kịp phản ứng, đã bị vo thành mồm cá vàng rồi.
“ Uhm.....anh là đồ âm hồn không tan....buông ra, bản cô nương muốn cắn chết anh........” Tô Niên Niên bị bịt mồm nói không rõ, Cố Tử Thần cố ý không để ý đến cô, mà lại càng day thích thú hơn.
“ Tiểu Niên Niên! Cố nam thần! I’m here!” Giọng nói Nam Chi vang lên ở phía không xa, cô vẫy tay về phía hai người, đứng bên cạnh Trần Nguyên.
Tô Niên Niên nhìn thấy Trần Nguyên như nhìn thấy cứu tinh, nhảy lên hét: “ Anh! Cứu mạng! ở đây có người xấu, mau đến xử lý anh ta!”
Nhìn thấy đoàn quân cứu viện của Tô Niên Niên đến, Cố Tử Thần buông tay ra, nhéo nhéo má Tô Niên Niên, ghé sát vào tai cô nói: “ Nếu như em nói xấu anh với Trần Nguyên, đợi cậu ấy đi rồi anh sẽ lại tiếp tục ‘ức hiếp’ em đấy!”
Uy hiếp quang minh chính đại như thế có được không chứ? Tô Niên Niên ầng ậng nước mắt nhìn Cố Tử Thần, kẻ xấu còn điềm nhiên vỗ vai cô, nắm lấy tay cô đi về phía Trần Nguyên.
Quả nhiên, câu đầu tiên Trần Nguyên nói chính là: “Niên Niên, em vừa gọi gì thế, có phải Cố Tử Thần ức hiếp em?”
Nghĩ đến uy hiếp của con sói đuôi to lòng dạ đen tối, Tô Niên Niên vội nói: “ Không phải, là em can tâm tình nguyện để anh ấy nhéo má!”
“ Hả......” biểu cảm của Trần Nguyên hơi cứng lại, “ Tình cảm hai người thật tốt.”
“ Đương nhiên, xem, Tiểu Niên Niên nhà chúng ta có phải mũm mĩm đáng yêu hơn nhiều không.” Cố Tử Thần bặm môi, béo béo má của Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên dám tức nhưng không dám tin, trong lòng sâu xa thấy lo lắng.
Hừ, hoàn toàn chính là nuôi một con lợn rồi giơ lên bàn cân xem nặng bao nhiêu! Có phải lát nữa còn muốn chọc tiết không? Vậy mà Trần Nguyên còn gật gật đầu: “ Đúng thế, Niên Niên béo sẽ xinh hơn.”
Béo nữa thì thành lợn thật đấy! Anh, anh thật sự yêu em không?
Danh sách chương