Trong lòng thầm trách móc nguyền rủa, bề mặt Tô Niên Niên chỉ có thể cười chữa cháy: “ Đúng đúng đúng, dù sao Cố Tử Thần cũng là tay nuôi lợn thiện nghệ mà.”
Sắc mặt Cố Tử Thần tối sầm lại.
Nha đầu này cũng không phải dạng vừa? Kiểu gì cũng phải dìm cậu xuống nước.
Nam Chi không nhịn được cười phá lên, “ Hai người đủ rồi! Cố nam thần, thật nhìn không ra cậu còn có hướng phát triển theo nghiệp chăn nuôi! Kiếm tiền nhớ chia hoa hồng nhé.”
Cố Tử Thần vẻ mặt nghiêm túc nói: “ Mình chỉ nuôi vợ thôi.”
Tô Niên Niên: “......”
Nam Chi cạn lời: “ Người đâu, bưng thức ăn của kẻ độc thân lên cho bổn vương.”
Trần Nguyên: “ Ân ái tình cảm quá đấy, hai người tiết chế chút đi.”
“ Đừng để ý anh ta, anh ta chính là kẻ thần kinh.” Tô Niên Niên lườm Cố Tử Thần, hai người sánh vai đi về, Trần Nguyên và Nam Chi đi theo sau.
Nam Chi nhìn bộ dạng hai người thi thoảng quay ra cãi nhau đấu mồm, trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
--- --
Ngày hôm sau.
Tô Niên Niên sau khi ngủ dậy đã chộn một chiếc váy dài tinh xảo, mặc lên rồi xoay hai vòng.
Chỉ là xuống lầu đi ra khỏi cửa, Tô Niên Niên mới lãnh hội được hàm nghĩa của từ đóng băng thành chó.
Mặc dù trời nắng, nhưng hôm nay có gió, thổi lên mặt lạnh buốt như dao cứa.
Độ gió hay nhiệt độ, rốt cuộc muốn cái nào? Tô Niên Niên không do dự chọn nhiệt độ, cô lập tức quay người đi vào thay chiếc áo len dày, nhìn mình trong gương tròn ung ủng, cô tự thôi miên mình, mới lấy dũng khí đi ra cửa lần nữa.
Trần Nguyên ngồi ở trong xe nhìn Tô Niên Niên đi ra đi vào thay đồ tận hai lần, thở dài nói: “ vẫn nên mặc ấm vào, Niên Niên, mặc quần tất chưa? Có cần thêm quần len không?”
Đúng là anh trai quốc dân, Tô Niên Niên thầm tự nhủ, “ Không cần đâu ạ.....”
Bây giờ đã béo tròn thành quả bóng rồi, mặc thêm quần len nữa cô còn có thể gặp ai được chứ?
Sở Tố Tâm và Trần Nguyên sớm đã đến điểm diễn ra đính hôn, nhà họ Cố lần này hiện rõ hết lòng, địa điểm đặt ở nhà hàng lớn của Dụ Thành, mọi phương diện đều đẹp nhất dành cho tiệc cưới, tại đó còn mời một một đội ngũ chuyên về phụ trách biểu diễn âm nhạc.
Tô Niên Niên và Trần Nguyên cùng nhau đi vào nhà hàng, nhân viên tiếp đón không hề phản ứng, ai cũng không ngờ, nữ chính lại ăn mặc như thế.
Đi vào nhà hàng, Cố Tử Thần vừa nhìn là thấy Tô Niên Niên, đi đến gật gật đầu hài lòng: “ rất tốt, mặc dày vào, có đói hay không? Ăn trước chút gì nhé, lễ nghi đợi lúc nữa mới bắt đầu.”
Tô Niên Niên nhếch nhếch khóe miệng, cô cực kỳ nghi ngờ, Cố Tử Thần là chê ghét cô mặc quá xấu mới tống cổ cô đi ăn.
Có điều trời lớn đất lớn, ham ăn lớn nhất, Tô Niên Niên oán trách lườm Cố Tử Thần một cái, tự mình đi tìm đồ ăn.
Cố Tử Thần lúc này mới yên tâm đi chào hỏi.
Trần Nguyên ngồi bên cạnh cô, tận tâm chăm sóc cô.
Một giọng nói nũng nịu chuyển đến: “ Anh yêu, em không thích ăn đồ ngọt.”
Một giọng nam chín chắn cười cười: “ Bảo bối, thế em thích ăn gì nào? Có cần anh bón cho em không.”
Hai người cười đùa cả buổi, Tô Niên Niên ở bên cạnh nghe mà nổi cả da gà.
Cô từ sau tháp bánh gato thò đầu lên, muốn nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì.
Vừa nhìn, cô bỗng sững sờ.
Cái gì thế này, là Tống Dư Hi và bạn trai của cô ta.
Tống Dư Hi nhìn thấy Tô Niên Niên rõ ràng cũng ngạc nhiên, cô ta chỉ biết hôm nay Hà Mộ mời cô ta cùng đến tham gia một bữa tiệc đẳng cấp, còn không biết đây là tiệc đính hôn của Tô Niên Niên.
Hà Mộ nhìn thấy Tô Niên Niên mắt cũng sáng lên, đi đến trước mặt Tô Niên Niên, “ Tiểu nha đầu, lại gặp nhau rồi.”
Tô Niên Niên rùng mình một cái khi nghe thấy ba chữ “ tiểu nha đầu”.
Tại sao cô lại cảm thấy, tên này là tên dê già đểu giả chứ?
Sắc mặt Cố Tử Thần tối sầm lại.
Nha đầu này cũng không phải dạng vừa? Kiểu gì cũng phải dìm cậu xuống nước.
Nam Chi không nhịn được cười phá lên, “ Hai người đủ rồi! Cố nam thần, thật nhìn không ra cậu còn có hướng phát triển theo nghiệp chăn nuôi! Kiếm tiền nhớ chia hoa hồng nhé.”
Cố Tử Thần vẻ mặt nghiêm túc nói: “ Mình chỉ nuôi vợ thôi.”
Tô Niên Niên: “......”
Nam Chi cạn lời: “ Người đâu, bưng thức ăn của kẻ độc thân lên cho bổn vương.”
Trần Nguyên: “ Ân ái tình cảm quá đấy, hai người tiết chế chút đi.”
“ Đừng để ý anh ta, anh ta chính là kẻ thần kinh.” Tô Niên Niên lườm Cố Tử Thần, hai người sánh vai đi về, Trần Nguyên và Nam Chi đi theo sau.
Nam Chi nhìn bộ dạng hai người thi thoảng quay ra cãi nhau đấu mồm, trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
--- --
Ngày hôm sau.
Tô Niên Niên sau khi ngủ dậy đã chộn một chiếc váy dài tinh xảo, mặc lên rồi xoay hai vòng.
Chỉ là xuống lầu đi ra khỏi cửa, Tô Niên Niên mới lãnh hội được hàm nghĩa của từ đóng băng thành chó.
Mặc dù trời nắng, nhưng hôm nay có gió, thổi lên mặt lạnh buốt như dao cứa.
Độ gió hay nhiệt độ, rốt cuộc muốn cái nào? Tô Niên Niên không do dự chọn nhiệt độ, cô lập tức quay người đi vào thay chiếc áo len dày, nhìn mình trong gương tròn ung ủng, cô tự thôi miên mình, mới lấy dũng khí đi ra cửa lần nữa.
Trần Nguyên ngồi ở trong xe nhìn Tô Niên Niên đi ra đi vào thay đồ tận hai lần, thở dài nói: “ vẫn nên mặc ấm vào, Niên Niên, mặc quần tất chưa? Có cần thêm quần len không?”
Đúng là anh trai quốc dân, Tô Niên Niên thầm tự nhủ, “ Không cần đâu ạ.....”
Bây giờ đã béo tròn thành quả bóng rồi, mặc thêm quần len nữa cô còn có thể gặp ai được chứ?
Sở Tố Tâm và Trần Nguyên sớm đã đến điểm diễn ra đính hôn, nhà họ Cố lần này hiện rõ hết lòng, địa điểm đặt ở nhà hàng lớn của Dụ Thành, mọi phương diện đều đẹp nhất dành cho tiệc cưới, tại đó còn mời một một đội ngũ chuyên về phụ trách biểu diễn âm nhạc.
Tô Niên Niên và Trần Nguyên cùng nhau đi vào nhà hàng, nhân viên tiếp đón không hề phản ứng, ai cũng không ngờ, nữ chính lại ăn mặc như thế.
Đi vào nhà hàng, Cố Tử Thần vừa nhìn là thấy Tô Niên Niên, đi đến gật gật đầu hài lòng: “ rất tốt, mặc dày vào, có đói hay không? Ăn trước chút gì nhé, lễ nghi đợi lúc nữa mới bắt đầu.”
Tô Niên Niên nhếch nhếch khóe miệng, cô cực kỳ nghi ngờ, Cố Tử Thần là chê ghét cô mặc quá xấu mới tống cổ cô đi ăn.
Có điều trời lớn đất lớn, ham ăn lớn nhất, Tô Niên Niên oán trách lườm Cố Tử Thần một cái, tự mình đi tìm đồ ăn.
Cố Tử Thần lúc này mới yên tâm đi chào hỏi.
Trần Nguyên ngồi bên cạnh cô, tận tâm chăm sóc cô.
Một giọng nói nũng nịu chuyển đến: “ Anh yêu, em không thích ăn đồ ngọt.”
Một giọng nam chín chắn cười cười: “ Bảo bối, thế em thích ăn gì nào? Có cần anh bón cho em không.”
Hai người cười đùa cả buổi, Tô Niên Niên ở bên cạnh nghe mà nổi cả da gà.
Cô từ sau tháp bánh gato thò đầu lên, muốn nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì.
Vừa nhìn, cô bỗng sững sờ.
Cái gì thế này, là Tống Dư Hi và bạn trai của cô ta.
Tống Dư Hi nhìn thấy Tô Niên Niên rõ ràng cũng ngạc nhiên, cô ta chỉ biết hôm nay Hà Mộ mời cô ta cùng đến tham gia một bữa tiệc đẳng cấp, còn không biết đây là tiệc đính hôn của Tô Niên Niên.
Hà Mộ nhìn thấy Tô Niên Niên mắt cũng sáng lên, đi đến trước mặt Tô Niên Niên, “ Tiểu nha đầu, lại gặp nhau rồi.”
Tô Niên Niên rùng mình một cái khi nghe thấy ba chữ “ tiểu nha đầu”.
Tại sao cô lại cảm thấy, tên này là tên dê già đểu giả chứ?
Danh sách chương