Vào đến trong xe, anh đưa bàn tay vuốt nhẹ khuôn mặt xinh đẹp của cô anh nhẹ nhàng hôn cô khiến cô bất ngờ mà mở tròn mắt nhìn anh. Nhìn khuôn mặt điển trai của anh cô còn bị hút hồn hơn, cô đẩy nhẹ anh ra liếc nhẹ mắt về trợ lý Đàm. Anh hiểu ý cô liền ngồi thẳng lại cho xe chạy đi, càng đi cô càng thấy lạ.

Bạch Yên: Đây đâu phải là đường về nhà? Lập Tân: Anh sẽ chở em đến một nơi, hôm nay là dành riêng cho chúng ta.

Cô nghe anh nói xong lại càng tò mò muốn hỏi anh, cô chắc chắn anh không nói cho cô biết nên cô lại thôi. Bạch Yên chống tay lên thành xe nhìn về phía bên ngoài cảnh về đêm càng khiến cô thích thú hơn. Một lát sau, xe dừng lại ở căn biệt thự ven hồ, cô nhìn căn biệt thự xa hoa này chẳng khác gì căn biệt thự anh đang sống. Anh đã xuống xe, vòng qua mở cửa xe cho cô, hai người đi thẳng vào trong mở cửa ra cô đã thấy một bàn tiệc đầy sự lãng mạn. Anh nhẹ cúi người hôn lên đôi tay của cô giọng nói đầy sự ấm áp.

Lập Tân: Mời bà xã đại nhân của anh.

Nghe anh nói xong mà cô đầy bất ngờ, cười thầm.

Bạch Yên: Anh thật dẻo miệng.

Anh dẫn cô ngồi vào bàn ăn trên bàn đã có hai dĩa bít tết nóng hổi và hai chai rượu, anh cũng nhẹ nhàng ngồi xuống cắt bít tết cho cô hai ly rượu vang cũng đã được rót ra. Cô vội nói.

Bạch Yên: Nay là ngày gì sao.

Lập Tân tay lắc nhẹ ly rượu.

Lập Tân: Là ngày tròn một trăm ngày chúng ta quen nhau.

Cô bất ngờ mà đưa tay lên che nhẹ đôi môi xinh xắn của cô, cô không ngờ anh lại lãng mạn như thế, người đàn ông này khiến cô không muốn động lòng cũng phải động lòng.

Anh lấy ra một bản hợp đồng, anh nhẹ nhàng đưa cho cô ký. Cô cầm bản hợp đồng lên đọc những dòng chữ khiến cô phải bất ngờ, anh cho cô căn biệt thự này gồm cả chiếc xe Koenigsegg CCXR Trevita ngoài cara. Cô đọc xong vội đẩy qua cho anh.

Bạch Yên: Em không cần những thứ này đâu, em không hứng thú với những thứ xa xỉ.

Anh nhìn tờ giấy vẫn chưa có chữ ký mà trầm tư, gõ nhẹ tay lên bàn giọng trầm xuống.

Lập Tân: Vậy em cần thứ gì, anh sẽ mua cho em.

Bạch Yên: Vậy hãy cho em một điều ước.

Lập Tân nắm lấy tay cô cười nhẹ.

Lập Tân: Bao nhiêu điều ước anh cũng có thể làm được.

Bạch Yên: Nhiều thì em không cần đâu, một lần đủ rồi.

Lập Tân nhẹ nhàng đứng dậy bước đến phía cô vuốt nhẹ làn tóc mềm mượt của cô, tiện tay đưa một lọn tóc lên ngửi nhẹ.

Lập Tân: Vậy em ước đi, anh sẽ đáp ứng bằng mọi giá.
Bạch Yên: Giờ thì em chưa cần, lúc nào em cần em sẽ nói với anh. Còn hiệu lực chứ?

Anh khẽ cười giọng nói ấm áp cứ văng vẳng bên tai cô.

Lập Tân: Tất nhiên còn hiệu lực, điều ước của em là trọn đời.

Nói xong anh nâng hai ly rượu lên, cô cũng nhận ly rượu của Lập Tân. Tiếng hai ly rượu cụng vào nhau nghe thật ấm áp và hạnh phúc cứ như thế một chai rượu mà cô đã uống hết một nửa. Độ của loại rượu này không quá mạnh cô còn có thể uống được nữa, nay cô thật sự rất hạnh phúc cô ước thời gian có thể dừng lại ngay lúc này, cái khoảng khắc chỉ có hai ta. Cô lại rót thêm một ly nữa lúc này cô đã ngà ngà say giọng nói có chút hơi men nhưng khuôn mặt ửng hồng của cô như chú mèo hoang đang đùa nghịch anh.

Bạch Yên: Cạn ly nào Lập Tân.

Anh đưa tay giật lại ly rượu trên tay cô giọng hơi lạnh đi một chút.

Lập Tân: Em say rồi, đừng uống nữa.

Cô đập bàn đứng dậy bước về phía Lập Tân nhẹ nhàng tách hai chân của anh quỳ nhẹ trên ghế tư thế này của cô chỉ khiến anh chết mê chết mệt. Cô nhẹ nhàng giật lại ly rượu trên tay anh đưa một ngón tay lên miệng anh.

Bạch Yên: Suỵt. Em chưa có say nay là ngày vui của chúng ta không phải sao.

Anh nhớ đến cái cảnh lần trước cô say, cô luôn vào thế chủ động khiến anh càng thích thú nhưng cũng không muốn cho cô uống nhiều sẽ rất hại cho sức khỏe. Anh đưa tay vòng qua eo cô giọng ngon ngọt nói

Lập Tân: Được, em không say nên ly rượu này đút cho anh được không?

Bạch Yên thấy người đàn ông đẹp trai đang trước mặt mình, men trong người khiến cô không kiểm soát được bản thân.

Bạch Yên: Được, đút rượu cho anh.

Cô nói dứt lời uống một ngụm rượu đưa tới miệng anh, cô từ từ nới lỏng cho rượu chảy vào trong miệng anh. Anh cũng thế mà nuốt vào trong, cô tuột miệng hỏi.

Bạch Yên: Ngon không.

Lập Tân miệng cười đầy sự thích thú và nuông chiều, đưa tay lên lau khóe miệng cô.

Lập Tân: Ngon lắm.

Rượu càng ngày càng ngấm cô mơ mơ hồ hồ mà kéo cà vạt anh lại thì thầm bên tai anh.

Bạch Yên: Em muốn đi ngủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện