Cô càng nói anh càng có ý trêu ghẹo cô, anh đưa tay sờ khắp người cô. Bạch Yên giơ tay lên đánh mạnh vào cái tay đang đụng chạm vào người cô.

Bốp...p

Anh vội thụt tay lại, cái tính nóng nảy của cô anh lại càng hứng thú mà cười toát lên. Bạch Yên nhìn anh rồi vội đứng dậy giọng dễ thương cộng thêm cái mặt đỏ ửng lên của cô nhìn giống như trái cà chua mà quát lên.

Bạch Yên: Anh cứ ngồi đây cười đi, em muốn đi ăn.

Nói xong cô bước nhanh chân ra ngoài đóng cửa lại, cô dựa nhẹ người vào cánh cửa hai tay vổ nhẹ vào mặt lẩm bẩm nói.

Bạch Yên: Sao lại nóng vậy chứ, ở bên anh ấy như bom nổ chậm mà.

Không suy nghĩ nhiều nữa cô bước nhanh xuống phòng ăn, các món ăn thịnh soạn bày ra trước mắt. Thím Thẩm thấy cô liền kéo nhẹ tay cô ngồi xuống, cô nhìn trên bàn ăn toàn là những món đắt đỏ cô vội nói.

Bạch Yên: Nhiều vậy hai người ăn sao hết hả thím Thẩm. Hay thím cũng ngồi xuống ăn đi.

Nghe Bạch Yên nói xong bà liền lùi lại cúi đầu xuống nhỏ giọng.

Thím Thẩm: Không hay đâu ạ.

Bạch Yên: Sao lại không chứ thím cứ ngồi xuống đi, tôi sẽ nói với Lập Tân.

Thím Thẩm vẫn chần chừ không dám ngồi xuống, tiếng bước chân càng ngày càng lớn giọng nói lạnh lùng nói.

Lập Tân: Cô ấy bảo ngồi xuống thì thím cứ ngồi ngồi xuống đi.

Thím Thẩm: Dạ.

Tuy là đã ngồi xuống nhưng bà không thể tự nhiên được, bà nhìn khuôn mặt của Lập Tân luôn có chút khó chịu mà căng thẳng hẳn lên.

Thím Thẩm: Thôi tôi nghĩ cô cậu ăn đi ạ, như vậy thật sự không hay.

Nói xong bà liền đứng dậy đi từ từ vào gian bếp. Bạch Yên nhìn thấy thím Thẩm như vậy cũng biết được là do người đàn ông này rồi, cô đá nhẹ vào chân anh.

Bạch Yên: Gì vậy chứ, anh lo thu hồi cái ánh giết người đó lại đi. Nhiều đồ ăn vậy thì hai chúng ta sao ăn hết chứ, thật hết nói nổi anh.

Cô đang cằn nhằn anh mà anh cứ ngồi đó mỉm cười, cô tức đến nỗi đỏ mặt.

Bạch Yên: Anh...

Lập Tân mỉm cười đưa tay nắm lấy tay cô.

Lập Tân: Anh thích em cằn nhằn anh như vậy. Mắng là thương đánh là yêu không phải sao? Cô đúng thật là hết nói nổi anh. Sau bữa ăn, anh chở cô đi đến shop quần áo nổi tiếng, bước xuống xe cô níu tay anh.

Bạch Yên: Anh chở em đến đây làm gì chứ?

Lập Tân: Anh muốn mua cho em vài bộ quần áo và lễ phục.

Bạch Yên: Em không cần đâu, đồ của em vẫn còn rất mới mà.
Cô chưa nói xong thì anh kéo tay cô vào trong. Nhân viên thấy anh liền hoảng hốt cúi đầu xuống chào hỏi.

- Tiên sinh, ngài cần gì ạ.

Lập Tân: Chọn đồ cho cô ấy.

Bạch Yên khều nhẹ tay anh nhỏ giọng nói.

Bạch Yên: Thật sự không cần đâu mà.

Anh phớt lờ lời cô nói mà đẩy nhẹ cô về phía nhân viên, rồi nhẹ giọng nói.

Lập Tân: Bí mật.

- Phu nhân, mời đi theo tôi ạ.

Cô nhìn những chiếc váy lộng lẫy cái nào cái nấy cũng phải mười mấy nghìn tệ cũng bằng một tháng lương của cô rồi. Nhìn cô có vẻ từ chối, Lập Tân đứng dậy bước về phía cô nói.

Lập Tân: Có mấy bộ quần áo cỏn con này em nghĩ anh ko đủ sức mua cho em sao.

Bạch Yên: Nhưng em.... nó quá xa xỉ em không thể nhận được.

Lập Tân nhếch miệng cười khẽ rồi cúi sát vào lỗ tai cô.

Lập Tân: Vậy mỗi đêm em trả anh cũng được, anh không ngại đâu.

Bạch Yên đỏ mặt mà đẩy anh ra, anh nhìn cô ngại ngùng rồi lại nhìn lên nhân viên giọng lạnh lùng nói.

Lập Tân: Gói những bộ đồ này lại.

Sau khi thanh toán xong, anh liền chở cô đến tiệm làm tóc. Anh chọn cho cô một cái đầm xoè hoạ tiết vô cùng sắc xảo, anh đưa cho cô.

Lập Tân: Em thay bộ đồ này đi.

Bạch Yên: Nay là ngày gì sao, sáng giờ anh cứ làm những việc em không thể hiểu nổi.

Nhưng rồi cô cũng nghe lời anh mà thay bộ đồ lộng lẫy đó vào, cô bước ra anh nhìn cô mà bị hút hồn, đôi vai thon gọn thiết kế của chiếc váy đã làm lộ ra xương quai xanh của cô. Các nhân viên phải trầm trồ vì sự xinh đẹp hút hồn của cô, nhân viên đang tròn mắt nhìn cô thì giọng nói lạnh lùng phát ra.

Lập Tân: Uốn nhẹ phần đuôi tóc và trang điểm cho cô ấy được rồi.

Tiếng nói của Lập Tân khiến mọi người bừng tỉnh mà bắt tay vào tạo mẫu cho cô.

Anh ngồi liếc nhìn bờ vai trắng nõn của cô đang lộ ra khiến anh muốn mang cô giấu đi.

Sau hai tiếng vừa làm tóc vừa trang điểm thì tất cả đã xong xuôi, cô nhìn thẳng vào gương còn không nhận ra mình còn có thể xinh như vậy, cô còn không dám chắc có phải là mình không nữa. Lập Tân vội đến bế cô đi ngay lập tức, thật sự anh không muốn người phụ nữ này bên ngoài một chút nào nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện