Anh đỏ mặt khi nghe cô nói muốn đi ngủ, trong đầu anh xuất hiện những hình ảnh đen tối. Anh hỏi lại cô lần nữa.
Lập Tân: Em chắc chắn muốn đi ngủ chứ.
Cô dang hai tay ôm lấy cổ anh dụi nhẹ đầu vào lồng ngực anh đầy sự nũng nịu và dễ thương của cô.
Bạch Yên: Ôm em, ôm em đi ngủ.
Lập Tân: Được.
Nói xong anh bế cô lên lầu, anh nhẹ nhàng đặt xuống giường lúc này cô đã ngủ ngon giấc, nhìn như một chú heo con say sữa. Anh nhìn bộ đồ rườm rà của cô nên anh cũng đã tự thay cho cô, đụng vào làn da mềm mại của cô anh cũng khó mà kiềm chế được. Vật vã một lúc anh mới mặc xong bộ đồ ngủ cho cô, anh chạy nhanh vào nhà tắm xả nước lạnh ngay sau đó. Sau nửa tiếng, anh cũng từ phòng tắm bước ra nhìn thấy cô ngủ ngon anh nhẹ nhàng bước đến hôn lên trán cô.
------------
Một tháng sau, bữa tiệc được tổ chức linh đình tại tòa nhà cao nhất trong thành phố để tri ân 10 năm khánh thành tòa nhà. Các nhân vật nổi tiếng bao gồm cả thương gia lớn bé đều có mặt, mọi người coi như bữa tiệc này để giao lưu làm ăn nên đa số toàn là các chủ tịch từ các công ty lớn bé khác nhau tụ họp lại. Chiếc xe hiệu BAIC ARCFOX-7 lao đến, người đàn ông mặc một bộ vest đen đôi chân thon dài chạm xuống đất các ánh đèn của phóng viên chiếu qua anh. Họ nhìn chiếc xe phiên bản giới hạn mà loá mắt, liên tục chụp hình thì các vệ sĩ đã vây quanh họ thu hồi và xóa tất cả các hình chụp có liên quan đến anh. Lập Tân bước xuống dáng vóc cùng khuôn mặt điển trai phải gọi là đẹp đến nổi các tiểu thư đứng ở bên trong tòa nhà phải rầm rộ bước ra nhìn. Bạch Yên xuống xe theo đó tiếng ồ vang lên nhưng họ không thể chụp hình, mọi người đều chỉ có thể đứng nhìn giọng nói này chồng lên giọng nói kia.
- Đẹp quá, cô ấy đẹp quá
- Minh tinh sao? - Họ xứng đôi quá.
Hôm nay cô mặc một chiếc đầm màu xanh dương xẻ tà thiết kế cũng chỉ dành riêng cho cô phần ngực tuy kín nhưng phần eo khoét một lỗ để lộ ra phần da trắng nõn. Anh nhẹ nhàng ôm lấy phần eo bị khoét của cô, bàn tay anh đủ lớn để ôm trọn chiếc eo nhỏ xíu của cô. Cả hai bước vào trong, các đại thiếu gia nhà họ Trịnh, Liêm, Ngọc đều lần lượt bước tới họ cũng chính là bạn thân của Lập Tân. Liêm Tấn Ngôn bước đến gần Bạch Yên.
Tấn Ngôn: Cô Bạch đã lâu không gặp.
Bạch Yên giật mình khi cũng có thể gặp được bác sĩ Liêm ở đây. Cô nhẹ cúi đầu.
Bạch Yên: Đã lâu không gặp, bác sĩ Liêm.
Tấn Ngôn: Cứ gọi tôi Tấn Ngôn là được rồi.
Lập Tân nắm lấy tay cô nhẹ nhàng giải thích.
Lập Tân: Anh ta là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Liêm thị, nghề bác sĩ chỉ là nghề cậu ta yêu thích thôi.
Cô nhẹ nhìn hai người đàn ông cao lớn đẹp trai không kém cạnh nhau đứng phía sau , cô nhỏ giọng hỏi Lập Tân.
Bạch Yên: Vậy còn họ.
Trịnh Thăng Khải chìa tay ra.
Thăng Khải: Tôi là Trịnh Thăng Khải rất vui được quen biết cô Bạch đây.
- Tôi là Ngọc Minh Lỗi cũng rất vui được quen biết cô.
Cô nhẹ nhàng bắt tay từng người, lát sau họ toàn nói đến công việc của họ cô nghe cũng chẳng hiểu gì. Cô nhẹ tay khều Lập Tân.
Bạch Yên: Em đi ăn chút đồ ngọt nha.
Lập Tân nhẹ nhàng gật đầu giọng nói trầm ấm.
Lập Tân: Em nhớ đi xung quanh đây thôi nha.
Bạch Yên nhẹ nhàng gật đầu đi đến bàn để bánh ngọt ở trước mặt cô, nhìn những chiếc bánh đầy màu sắc hấp dẫn, Bạch Yên cầm lên một miếng bánh gato vị dâu tây cắn nhẹ một cái hài lòng, đúng là thiên đường của con gái là bánh ngọt mà. Xoay qua xoay lại thì cô không thấy Lập Tân đâu nữa nên cô cũng chẳng dám đi chỗ khác kiếm anh ấy, cô sợ lúc cô rời đi anh ấy lại đến không thấy cô thì phiền phức thêm nên cô chỉ dám đứng ở kệ bánh nhìn xung quanh. Bóng dáng xa xa có một cô gái và một người đàn ông đang đến gần phía cô, cô nhíu mày lại nhìn kỹ một hồi lâu mới nhận ra đó là Mộng Cầm. Chưa thấy người đã thấy giọng nói nghe chói tai của cô ta.
Mộng Cầm: Zô~~ chị gái chị cũng có thể đến được những nơi đây sao.
Bạch Yên nhìn mặt cô ta lại nhớ đến ngày mẹ mất chỉ muốn phát điên lên, nhưng đây không phải là nơi có thể ra tay với cô ta. Bạch Yên chịu đựng quay mặt tính rời đi thì bị Mộng Cầm kéo lại.
Mộng Cầm: Chiếc váy này của chị cũng không rẻ đâu nhỉ.
Lập Tân: Em chắc chắn muốn đi ngủ chứ.
Cô dang hai tay ôm lấy cổ anh dụi nhẹ đầu vào lồng ngực anh đầy sự nũng nịu và dễ thương của cô.
Bạch Yên: Ôm em, ôm em đi ngủ.
Lập Tân: Được.
Nói xong anh bế cô lên lầu, anh nhẹ nhàng đặt xuống giường lúc này cô đã ngủ ngon giấc, nhìn như một chú heo con say sữa. Anh nhìn bộ đồ rườm rà của cô nên anh cũng đã tự thay cho cô, đụng vào làn da mềm mại của cô anh cũng khó mà kiềm chế được. Vật vã một lúc anh mới mặc xong bộ đồ ngủ cho cô, anh chạy nhanh vào nhà tắm xả nước lạnh ngay sau đó. Sau nửa tiếng, anh cũng từ phòng tắm bước ra nhìn thấy cô ngủ ngon anh nhẹ nhàng bước đến hôn lên trán cô.
------------
Một tháng sau, bữa tiệc được tổ chức linh đình tại tòa nhà cao nhất trong thành phố để tri ân 10 năm khánh thành tòa nhà. Các nhân vật nổi tiếng bao gồm cả thương gia lớn bé đều có mặt, mọi người coi như bữa tiệc này để giao lưu làm ăn nên đa số toàn là các chủ tịch từ các công ty lớn bé khác nhau tụ họp lại. Chiếc xe hiệu BAIC ARCFOX-7 lao đến, người đàn ông mặc một bộ vest đen đôi chân thon dài chạm xuống đất các ánh đèn của phóng viên chiếu qua anh. Họ nhìn chiếc xe phiên bản giới hạn mà loá mắt, liên tục chụp hình thì các vệ sĩ đã vây quanh họ thu hồi và xóa tất cả các hình chụp có liên quan đến anh. Lập Tân bước xuống dáng vóc cùng khuôn mặt điển trai phải gọi là đẹp đến nổi các tiểu thư đứng ở bên trong tòa nhà phải rầm rộ bước ra nhìn. Bạch Yên xuống xe theo đó tiếng ồ vang lên nhưng họ không thể chụp hình, mọi người đều chỉ có thể đứng nhìn giọng nói này chồng lên giọng nói kia.
- Đẹp quá, cô ấy đẹp quá
- Minh tinh sao? - Họ xứng đôi quá.
Hôm nay cô mặc một chiếc đầm màu xanh dương xẻ tà thiết kế cũng chỉ dành riêng cho cô phần ngực tuy kín nhưng phần eo khoét một lỗ để lộ ra phần da trắng nõn. Anh nhẹ nhàng ôm lấy phần eo bị khoét của cô, bàn tay anh đủ lớn để ôm trọn chiếc eo nhỏ xíu của cô. Cả hai bước vào trong, các đại thiếu gia nhà họ Trịnh, Liêm, Ngọc đều lần lượt bước tới họ cũng chính là bạn thân của Lập Tân. Liêm Tấn Ngôn bước đến gần Bạch Yên.
Tấn Ngôn: Cô Bạch đã lâu không gặp.
Bạch Yên giật mình khi cũng có thể gặp được bác sĩ Liêm ở đây. Cô nhẹ cúi đầu.
Bạch Yên: Đã lâu không gặp, bác sĩ Liêm.
Tấn Ngôn: Cứ gọi tôi Tấn Ngôn là được rồi.
Lập Tân nắm lấy tay cô nhẹ nhàng giải thích.
Lập Tân: Anh ta là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Liêm thị, nghề bác sĩ chỉ là nghề cậu ta yêu thích thôi.
Cô nhẹ nhìn hai người đàn ông cao lớn đẹp trai không kém cạnh nhau đứng phía sau , cô nhỏ giọng hỏi Lập Tân.
Bạch Yên: Vậy còn họ.
Trịnh Thăng Khải chìa tay ra.
Thăng Khải: Tôi là Trịnh Thăng Khải rất vui được quen biết cô Bạch đây.
- Tôi là Ngọc Minh Lỗi cũng rất vui được quen biết cô.
Cô nhẹ nhàng bắt tay từng người, lát sau họ toàn nói đến công việc của họ cô nghe cũng chẳng hiểu gì. Cô nhẹ tay khều Lập Tân.
Bạch Yên: Em đi ăn chút đồ ngọt nha.
Lập Tân nhẹ nhàng gật đầu giọng nói trầm ấm.
Lập Tân: Em nhớ đi xung quanh đây thôi nha.
Bạch Yên nhẹ nhàng gật đầu đi đến bàn để bánh ngọt ở trước mặt cô, nhìn những chiếc bánh đầy màu sắc hấp dẫn, Bạch Yên cầm lên một miếng bánh gato vị dâu tây cắn nhẹ một cái hài lòng, đúng là thiên đường của con gái là bánh ngọt mà. Xoay qua xoay lại thì cô không thấy Lập Tân đâu nữa nên cô cũng chẳng dám đi chỗ khác kiếm anh ấy, cô sợ lúc cô rời đi anh ấy lại đến không thấy cô thì phiền phức thêm nên cô chỉ dám đứng ở kệ bánh nhìn xung quanh. Bóng dáng xa xa có một cô gái và một người đàn ông đang đến gần phía cô, cô nhíu mày lại nhìn kỹ một hồi lâu mới nhận ra đó là Mộng Cầm. Chưa thấy người đã thấy giọng nói nghe chói tai của cô ta.
Mộng Cầm: Zô~~ chị gái chị cũng có thể đến được những nơi đây sao.
Bạch Yên nhìn mặt cô ta lại nhớ đến ngày mẹ mất chỉ muốn phát điên lên, nhưng đây không phải là nơi có thể ra tay với cô ta. Bạch Yên chịu đựng quay mặt tính rời đi thì bị Mộng Cầm kéo lại.
Mộng Cầm: Chiếc váy này của chị cũng không rẻ đâu nhỉ.
Danh sách chương