Chương 137: Mở phiên tòa
Ngày mười hai tháng chín.
Trước Tòa án nhân dân tối cao Giang Thành.
Lúc này, nơi đây người đông nghìn nghịt, vô cùng náo nhiệt.
Vô số phóng viên lũ lượt kéo đến, chặn trước cửa, đưa ống kính chụp vào bên trong.
Nhiều người dân xung quanh cũng đến xem náo nhiệt.
“Má ơi, đội hình gì đây”, có người âm thầm chậc lưỡi.
Dù gì Giang Thành cũng đã bình yên nhiều năm, tòa án khá nhàn rỗi, ngày nào cũng xử mấy vụ ly hôn hoặc tranh chấp bình thường, đã bao giờ có vụ án lớn thế này.
Két!
Lúc này, có vài chiếc xe dừng lại trước cửa tòa án.
Một nhóm người bước từ trên xe xuống.
Trong đó có ông hai nhà họ Liễu - Liễu Khiếu Sinh. Trừ người này ra, người nhà họ Tô cũng đến.
Tô Bắc, Tô Thái, Tô Cối và gia đình, bà cụ Tô thì được Tô Trân và Tô Mỹ Tâm đỡ xuống, đi vào tòa án.
Khang Gia Hào đã vào tòa án chuẩn bị mở phiên tòa từ trước.
Phóng viên thấy vậy giống như ngửi được mùi thịt mỡ, điên cuồng chạy ùa đến.
“Ông là Phó chủ tịch của Tập đoàn Liễu Thị sao? Xin hỏi ông Liễu, ông thật sự cảm thấy thuốc mới mà Tập đoàn Dương Hoa nghiên cứu điều chế ra là đánh cắp từ các ông sao?”.
“Bà cụ Tô, rốt cuộc nhà họ Tô làm sao có được phương thuốc đó? Bà có thể trả lời câu hỏi không?”.
“Phía ông bà nắm bao nhiêu phần thắng cho vụ kiện ngày hôm nay?”.
“Nghe nói chủ tịch của Tập đoàn Dương Hoa là một nhân vật có năng lực rất lớn, ông bà không sợ đắc tội người đó sao?”.
Phóng viên đưa ra các câu hỏi, trong đó có vài câu không có giới hạn.
Ban đầu Liễu Khiếu Sinh còn trả lời, nhưng đến cuối, ông ta cũng lười quan tâm, đi thẳng vào trong tòa án.
Lúc đó.
Két.
Lại một chiếc Mercedes và một chiếc taxi dừng lại trước cửa tòa án.
Sau đó, vài bóng người bước xuống xe.
Người đến là Mã Hải của Tập đoàn Dương Hoa và gia đình Tô Quảng.
“Mã tổng đến rồi!”.
Phóng viên lập tức ùa lên, bắt đầu bao vây mấy người Mã Hải đặt câu hỏi.
“Mã Hải! Pháp luật sẽ trả lại công bằng cho chúng tôi, đám trộm cắp các người chắc chắn sẽ phải chịu sự trừng phạt mà các người đáng phải chịu!”, Liễu Khiếu Sinh ở bên này lớn tiếng chửi.
“Người trong sạch không sợ, Tập đoàn Dương Hoa chúng tôi không bao giờ làm những chuyện đó! Chúng tôi không sợ!”, Mã Hải nói.
“Ha, có tên trộm nào tự thừa nhận mình trộm đồ đâu?”, Liễu Khiếu Sinh khinh thường nói.
Mã Hải nhíu mày, không nói nữa.
Lúc này, Tô Trân và Tô Mỹ Tâm giống như phát cuồng bổ nhào về phía Tô Nhu và Trương Tinh Vũ.
“Các người làm gì vậy?”, Tô Quảng biến sắc, lập tức ngăn lại.
Trương Tinh Vũ sợ đến mức la lên liên tục, Tô Nhu vội vàng lùi ra phía sau Lâm Chính.
Hiện trường trở nên hỗn loạn.
Tô Mỹ Tâm cởi giày ném về phía Trương Tinh Vũ, miệng không ngừng mắng chửi: “Đám vong ân phụ nghĩa phản bội các người, bà nội tốt với các người như vậy, nhà họ Tô tốt với các người như vậy, các người lại trộm phương thuốc của nhà họ Tô chúng tôi! Lòng lang dạ sói! Hèn hạ vô liêm sỉ!”.
“Các người còn là người không? Các người còn xứng làm người không? Súc sinh! Các người là súc sinh!”, Tô Trân cũng tức giận chửi mắng.
“Tôi lặp lại lần nữa, chúng tôi không trộm phương thuốc!”, mặt Tô Nhu trắng bệch, nhưng giọng nói kiên định.
“Cô còn giảo biện? Ngày hôm đó tôi tận mắt nhìn thấy cô lén lút đi cùng Lâm Chính đến chỗ bà nội, cô kéo bà nội đi, để Lâm Chính lén lút chui vào trong phòng bà nội! Cô còn dám nói cô không ăn trộm?”, Tô Mỹ Tâm la lên.
“Wow!”.
Hiện trường xôn xao.
“Không ngờ Tô Nhu lại là loại người đó”.
“Trông dáng dấp xinh đẹp, sao lại mưu mô như vậy?”.
“Đúng là phụ nữ càng xinh đẹp thì càng giỏi lừa người”.
Người xung quanh chỉ trỏ.
“Chị… chị đang vu khống tôi!”, Tô Nhu tức đến mức toàn thân run lên, nhưng không biết giải thích thế nào.
Lâm Chính tiến tới: “Tô Mỹ Tâm, chị chắc chắn là chị tận mắt nhìn thấy sao?”.
“Đương nhiên”, Tô Mỹ Tâm hừ lạnh lùng: “Đợi lát nữa mở phiên tòa thì sẽ rõ chân tướng, các người sẽ chạy không thoát! Các người đều phải vào tù!”.
“Hừ, phô trương thanh thế! Vậy thì tôi sẽ xem các người làm sao thắng vụ kiện này!”, bà cụ Tô nói, sau đó chống gậy đi vào trong.
Trương Tinh Vũ hung hăng liếc nhìn Lâm Chính, hạ giọng nói: “Không phải cậu muốn nhận tội sao? Vừa rồi cậu nói vậy là có ý gì?”.
“Vào trong là biết thôi”.
Lâm Chính hờ hững trả lời, sau đó cũng đi vào trong.
Ngày mười hai tháng chín.
Trước Tòa án nhân dân tối cao Giang Thành.
Lúc này, nơi đây người đông nghìn nghịt, vô cùng náo nhiệt.
Vô số phóng viên lũ lượt kéo đến, chặn trước cửa, đưa ống kính chụp vào bên trong.
Nhiều người dân xung quanh cũng đến xem náo nhiệt.
“Má ơi, đội hình gì đây”, có người âm thầm chậc lưỡi.
Dù gì Giang Thành cũng đã bình yên nhiều năm, tòa án khá nhàn rỗi, ngày nào cũng xử mấy vụ ly hôn hoặc tranh chấp bình thường, đã bao giờ có vụ án lớn thế này.
Két!
Lúc này, có vài chiếc xe dừng lại trước cửa tòa án.
Một nhóm người bước từ trên xe xuống.
Trong đó có ông hai nhà họ Liễu - Liễu Khiếu Sinh. Trừ người này ra, người nhà họ Tô cũng đến.
Tô Bắc, Tô Thái, Tô Cối và gia đình, bà cụ Tô thì được Tô Trân và Tô Mỹ Tâm đỡ xuống, đi vào tòa án.
Khang Gia Hào đã vào tòa án chuẩn bị mở phiên tòa từ trước.
Phóng viên thấy vậy giống như ngửi được mùi thịt mỡ, điên cuồng chạy ùa đến.
“Ông là Phó chủ tịch của Tập đoàn Liễu Thị sao? Xin hỏi ông Liễu, ông thật sự cảm thấy thuốc mới mà Tập đoàn Dương Hoa nghiên cứu điều chế ra là đánh cắp từ các ông sao?”.
“Bà cụ Tô, rốt cuộc nhà họ Tô làm sao có được phương thuốc đó? Bà có thể trả lời câu hỏi không?”.
“Phía ông bà nắm bao nhiêu phần thắng cho vụ kiện ngày hôm nay?”.
“Nghe nói chủ tịch của Tập đoàn Dương Hoa là một nhân vật có năng lực rất lớn, ông bà không sợ đắc tội người đó sao?”.
Phóng viên đưa ra các câu hỏi, trong đó có vài câu không có giới hạn.
Ban đầu Liễu Khiếu Sinh còn trả lời, nhưng đến cuối, ông ta cũng lười quan tâm, đi thẳng vào trong tòa án.
Lúc đó.
Két.
Lại một chiếc Mercedes và một chiếc taxi dừng lại trước cửa tòa án.
Sau đó, vài bóng người bước xuống xe.
Người đến là Mã Hải của Tập đoàn Dương Hoa và gia đình Tô Quảng.
“Mã tổng đến rồi!”.
Phóng viên lập tức ùa lên, bắt đầu bao vây mấy người Mã Hải đặt câu hỏi.
“Mã Hải! Pháp luật sẽ trả lại công bằng cho chúng tôi, đám trộm cắp các người chắc chắn sẽ phải chịu sự trừng phạt mà các người đáng phải chịu!”, Liễu Khiếu Sinh ở bên này lớn tiếng chửi.
“Người trong sạch không sợ, Tập đoàn Dương Hoa chúng tôi không bao giờ làm những chuyện đó! Chúng tôi không sợ!”, Mã Hải nói.
“Ha, có tên trộm nào tự thừa nhận mình trộm đồ đâu?”, Liễu Khiếu Sinh khinh thường nói.
Mã Hải nhíu mày, không nói nữa.
Lúc này, Tô Trân và Tô Mỹ Tâm giống như phát cuồng bổ nhào về phía Tô Nhu và Trương Tinh Vũ.
“Các người làm gì vậy?”, Tô Quảng biến sắc, lập tức ngăn lại.
Trương Tinh Vũ sợ đến mức la lên liên tục, Tô Nhu vội vàng lùi ra phía sau Lâm Chính.
Hiện trường trở nên hỗn loạn.
Tô Mỹ Tâm cởi giày ném về phía Trương Tinh Vũ, miệng không ngừng mắng chửi: “Đám vong ân phụ nghĩa phản bội các người, bà nội tốt với các người như vậy, nhà họ Tô tốt với các người như vậy, các người lại trộm phương thuốc của nhà họ Tô chúng tôi! Lòng lang dạ sói! Hèn hạ vô liêm sỉ!”.
“Các người còn là người không? Các người còn xứng làm người không? Súc sinh! Các người là súc sinh!”, Tô Trân cũng tức giận chửi mắng.
“Tôi lặp lại lần nữa, chúng tôi không trộm phương thuốc!”, mặt Tô Nhu trắng bệch, nhưng giọng nói kiên định.
“Cô còn giảo biện? Ngày hôm đó tôi tận mắt nhìn thấy cô lén lút đi cùng Lâm Chính đến chỗ bà nội, cô kéo bà nội đi, để Lâm Chính lén lút chui vào trong phòng bà nội! Cô còn dám nói cô không ăn trộm?”, Tô Mỹ Tâm la lên.
“Wow!”.
Hiện trường xôn xao.
“Không ngờ Tô Nhu lại là loại người đó”.
“Trông dáng dấp xinh đẹp, sao lại mưu mô như vậy?”.
“Đúng là phụ nữ càng xinh đẹp thì càng giỏi lừa người”.
Người xung quanh chỉ trỏ.
“Chị… chị đang vu khống tôi!”, Tô Nhu tức đến mức toàn thân run lên, nhưng không biết giải thích thế nào.
Lâm Chính tiến tới: “Tô Mỹ Tâm, chị chắc chắn là chị tận mắt nhìn thấy sao?”.
“Đương nhiên”, Tô Mỹ Tâm hừ lạnh lùng: “Đợi lát nữa mở phiên tòa thì sẽ rõ chân tướng, các người sẽ chạy không thoát! Các người đều phải vào tù!”.
“Hừ, phô trương thanh thế! Vậy thì tôi sẽ xem các người làm sao thắng vụ kiện này!”, bà cụ Tô nói, sau đó chống gậy đi vào trong.
Trương Tinh Vũ hung hăng liếc nhìn Lâm Chính, hạ giọng nói: “Không phải cậu muốn nhận tội sao? Vừa rồi cậu nói vậy là có ý gì?”.
“Vào trong là biết thôi”.
Lâm Chính hờ hững trả lời, sau đó cũng đi vào trong.
Danh sách chương