Chương 136: Tôi là thân chủ của anh

Trước văn phòng cũ nát. 

Loạt soạt! 

Người đàn ông tóc rối bời, đeo kính dày cộp kéo cửa cuốn xuống. 

Da dẻ anh ta hơi ngăm đen, ngũ quan có vẻ non nớt, mới ngoài hai mươi tuổi. 

Anh ta xách một cặp tài liệu xày cộp, cặp đã sờn cũ, dù đã chắp vá mấy lần nhưng vẫn có thể dùng. 

Lúc này, điện thoại vang lên. 

Người đàn ông do dự chốc lát, cuối cùng vẫn bắt máy. 

“Kỷ Văn, cậu ngây ra đó làm gì? Cậu có biết cậu đang làm gì không?”, điện thoại lập tức vang lên giọng tức giận. 

“Thầy, con…”, người đàn ông cũng chính là Kỷ Văn định mở miệng nói gì đó, nhưng lập tức bị giọng nói trong điện thoại chặn lại. 

“Đừng gọi tôi là thầy, tôi không có học trò như cậu! Nghe rõ đây, cậu mau chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi văn phòng cho tôi. Từ hôm nay trở đi, cậu không còn là người của văn phòng luật sư chúng tôi nữa! Cậu bị sa thải rồi!”, tiếng gào vừa dứt, điện thoại cúp máy. 

Kỷ Văn sững sờ, ngay sau đó thở dài. 

Nhà của Kỷ Văn ở một thôn trong thành phố phía mé phải Giang Thành, giá thuê phòng rất rẻ. Trong nhà ngoài anh ta ra còn có người mẹ lớn tuổi và em gái mới học lớp mười hai. 

“Mẹ, con về rồi”, Kỷ Văn vào cửa, hô to, sau đó đi về phía phòng mình, chuẩn bị lục tìm tài liệu trong cặp, sẵn sàng cho vụ án sắp tới. 

“Tiểu Văn về rồi à? Mau vào đi, bạn con đến rồi!”, tiếng cười hiền từ của mẹ vang lên ở phòng khách. 

“Bạn?”, Kỷ Văn ngẩn ra, lập tức đi tới, lúc này mới nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú tràn đầy thần thái đang ngồi trong phòng khách. 

Kỷ Văn nhìn mặt người đàn ông đó, lập tức thất thần. 

Anh ta đã không thể dùng lời để hình dung người đàn ông này có dáng vẻ đẹp trai đến thế nào. Hai mắt người đó sáng như sao, đôi lông mày sắc như kiếm, khuôn mặt như được điêu khắc, góc cạnh rõ ràng, da dẻ cũng hiện ra màu sắc cực kỳ khỏe mạnh. Mái tóc đen không quá dài cũng không quá ngắn, kết hợp với bộ đồ tây màu đen, tôn lên vẻ đẹp như bước ra từ truyện tranh của người đó. 

Lúc này, anh đang bắt mạch cho mẹ của Kỷ Văn, em gái Kỷ Tiểu Liên ở bên cạnh nhìn anh như say mê, đôi mắt nhìn chằm chằm không chịu rời đi, miệng chảy cả nước dãi. 

“Anh là ai?”. 

Kỷ Văn hít sâu một hơi, cuối cùng hô gọi. 

Dứt lời, mẹ anh ta và Kỷ Tiểu Liên sững sờ. 

Kỷ Văn không biết người này sao? 

Người đàn ông không trả lời Kỷ Văn, mà cầm giấy bút trên bàn lên, viết đơn thuốc đưa cho Kỷ Tiểu Liên, đồng thời lấy vài tờ tiền ra, mỉm cười nói: “Tiểu Liên, em đi bốc cho mẹ em chút thuốc đi”. 

“Vâng… vâng anh, anh đợi em một lúc”, Kỷ Tiểu Liên lau nước miếng bên khóe miệng, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đứng dậy chạy ra ngoài. 

“Tiểu Liên, trả tiền lại cho người ta đi, mẹ có tiền”, người mẹ vội nói. 

“Không sao”, người đàn ông cười nói: “Đó xem như là quà gặp mặt của tôi”. 

“Vậy thì thật ngại quá”, người mẹ cười nói. 

Người đàn ông lắc đầu, mỉm cười nói: “Bác gái, bác đi nghỉ trước đi, cháu nói chuyện với Kỷ Văn”. 

“Được… Được, Kỷ Văn, con tiếp đãi bạn cho đàng hoàng”, người mẹ cười ha ha, sau đó quay về phòng. 


“Chuyện này không cần điều tra”, người đến lắc đầu: “Bệnh của mẹ cậu đã rất nghiêm trọng rồi, nếu còn không đến bệnh viện chữa trị, tình trạng sẽ càng lúc càng tệ. Hơn nữa, em gái anh cũng phải tẩm bổ đi, năm nay cô ấy thi đại học, phải ăn uống đầy đủ…”. 

Hai câu nói đơn giản giống như dao cắm vào con tim Kỷ Văn. 

“Anh… rốt cuộc là ai?”, anh ta run rẩy hỏi. 

“Tôi là thân chủ của anh, Lâm Chính”, người đó bình tĩnh đáp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện