Chương 138: Chứng cứ

Trên tòa. 

Thẩm phán Trương nổi tiếng của Giang Thành đích thân xét xử. 

Mọi trình tự ban đầu đều vô cùng suôn sẻ. 

Trừ luật sư hai bên, bị cáo và nguyên cáo ra, còn có nhiều người nghe xét xử vào tòa. 

Nguyên cáo là gia đình Tô Thị. Liễu Khiếu Sinh là cộng tác, nên chỉ ngồi ở ghế nghe xử, không tham dự vào vụ kiện này. 

Bị cáo ngoài Lâm Chính ra còn có Tô Nhu, Trương Tinh Vũ, Tô Quảng và Mã Hải đại diện cho Tập đoàn Dương Hoa. 

Thẩm phán Trương đọc tóm tắt nội dung vụ án và danh sách đương sự, sau đó để đương sự tường thuật lại đầu đuôi sự việc. 

Nhưng mọi người đều không có tâm tư để nghe. 

Vì ánh mắt bọn họ đều tập trung lên người luật sư được Tập đoàn Dương Hoa mời về. 

“Luật sư đó thật là trẻ tuổi”. 

“Nghe nói là một cậu luật sư vừa mới hoàn thành thực tập”. 

“Thế mà dám đối đầu với luật sư Khang, không muốn ở lại giới luật sư Giang Thành nữa sao?”. 

“Nghé mới sinh không sợ hổ mà”. 

Người ngồi dưới nghe xét xử xôn xao bàn tán. 

Thẩm phán Trương gõ búa ba lần. 

Hiện trường lập tức im lặng. 

“Mọi người hãy giữ yên lặng, duy trì sự nghiêm túc của tòa án”, thẩm phán Trương nói, ngay sau đó nhìn về phía Tô Bắc: “Nguyên cáo Tô Bắc, nghe lời tường thuật của ông, gia đình Tô Quảng đã trộm phương thuốc trị nhồi máu não bí mật của nhà họ Tô trước khi rời khỏi nhà họ Tô đúng không?”. 

“Đúng vậy”, Tô Bắc gật đầu. 

“Các ông có ở hiện trường vụ việc không?”. 

“Có!”. 

“Các ông có tận mắt nhìn thấy phương thuốc bị bị cáo Lâm Chính và Tô Nhu lấy trộm không?”. 

“Không có, nhưng chúng tôi nhìn thấy Lâm Chính đi vào phòng nơi cất giữ phương thuốc, ở trong đó khoảng mười phút mới trở ra!”. 

“Ông có chứng cứ không?”. 

“Có, nhà tổ của nhà họ Tô chúng tôi tuy cũ nhưng lúc trước cũng từng bị trộm, thế nên chúng tôi đã lắp camera trong nhà. Vừa khéo trước phòng mẹ tôi cũng có camera, chúng tôi có video quay lại”. 

“Xin mời chiếu hình ảnh camera trước mọi người”. 

“Vâng!”. 

Hình ảnh camera nhanh chóng được chiếu lên. 

Mấy người Tô Nhu, Trương Tinh Vũ vừa nhìn thấy, sắc mặt lập tức thay đổi. 

“Đó là giả”, Tô Nhu kêu lên. 

“Xin hãy yên lặng!”, thẩm phán Trương nghiêm túc nhìn Tô Nhu. 

“Thưa quý tòa, người ủy thác của tôi có lời muốn nói”, Kỷ Văn lên tiếng. 

Mặc dù anh ta có vẻ trẻ tuổi, nhưng anh ta tỏ ra vô cùng bình tĩnh. 

“Được!”, thẩm phán Trương gật đầu. 

Tô Nhu vội vã lên tiếng: “Video này là từ một năm trước, hôm đó bà nội bị bệnh, Lâm Chính được sai đi tìm thuốc cho bà nội, cho nên anh ấy mới vào phòng. Không tin các ông có thể xem lúc Lâm Chính đi ra, có phải trên tay đang cầm hộp thuốc không?”. 

Dứt lời, thẩm phán lập tức cho người phóng to hình ảnh Lâm Chính rời khỏi phòng, quả nhiên nhìn thấy trên tay anh có một hộp thuốc. 

“Có lẽ để che tai mắt người khác, cậu ta đã giấu phương thuốc vào trong hộp thuốc”, Tô Bắc nói. 

“Không thể nói như vậy, giấu trên người không phải tốt hơn sao? Vì sao lại giấu trong hộp thuốc? Nếu nói hộp thuốc là lấy cho bà cụ Tô, vậy thì giấu trong hộp thuốc chẳng phải là hành động dư thừa, ngược lại dễ bị bại lộ hơn sao?”, Kỷ Văn đưa ra nghi vấn. 

“Chuyện này…”, Tô Bắc nghẹn lời. 

Đúng lúc đó, Khang Gia Hào lên tiếng. 

“Thưa quý tòa, tôi có một video muốn cho mọi người xem”. 

“Được”, thẩm phán Trương gật đầu. 

Khang Gia Hào lấy một chiếc USB ra, đưa tới. 

Lại một hình ảnh khác nhanh chóng được chiếu lên, đó là video quay lại lúc Lâm Chính đưa thuốc cho bà cụ Tô. 

Nhìn thấy video này, mấy người Tô Nhu, Trương Tinh Vũ đều ngạc nhiên biến sắc. 

Trong video, Lâm Chính đặt thuốc mà anh lấy tới lên chiếc bàn bên cạnh bà cụ Tô, nhưng… Khi video phóng to ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, hộp thuốc lúc trước đã biến mất, thay vào đó là một lọ thuốc bằng sứ. 

Kỷ Văn hơi biến sắc. 


“Yên lặng, yên lặng!”, thẩm phán lại gõ búa. 

“Thưa quý tòa, chắc ông cũng đã nghe thấy đúng không? Lâm Chính đã đổi thuốc, nhưng theo tôi biết, cậu ta không phải bác sĩ, cậu ta tự ý đổi thuốc đã khiến người ta nghi ngờ rồi. Nếu bị cáo không thể giải thích vấn đề này, tôi nghĩ tôi có thể nhận định cậu ta đã lấy trộm phương thuốc khi đi lấy thuốc lần đó”, Khang Gia Hào nói thẳng. 

Lâm Chính không lên tiếng. 

Sắc mặt Kỷ Văn không được tự nhiên cho lắm. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện