Câu này cô ấy nói to lắm.
Thẩm Lộ Châu nghe thấy từ xa, bị chọc cười.
Tôi ngượng ngùng gãi mũi, “Anh đừng để ý, bọn họ hay đùa vậy đó.”
Thẩm Lộ Châu khẽ đáp, đưa hoa cho tôi, sau đó cúi đầu, hôn lên môi tôi.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Đây là trước cổng trường mà!
Đằng sau không phải là giáo viên trường anh ấy sao? Xung quanh còn có rất nhiều bạn học quen biết tôi.
Thẩm Lộ Châu chỉ khẽ chạm rồi rời, cuối cùng xoa đầu tôi, “Nhớ em.”
Tôi ôm bó hoa, đứng đơ tại chỗ, lắp bắp nói: “Tôi… tôi cũng vậy.”
Trưởng phòng ký túc cười híp mắt chạy tới, “Soái ca, đã để thời gian cho hai người rồi, sao hôn ngắn thế?”
“Biết Kiều Y nhà chúng tôi là ai không?”
“Học bá! Người đẹp tâm thiện! Quan hệ tốt! Người theo đuổi từ đây xếp hàng đến Nam Cực, anh hỏi xem có ai không biết?”
Nói xong, các bạn học ra cổng trường mua đồ ăn và lấy đồ chuyển phát bắt đầu reo hò.
Còn có mấy em khóa dưới đỏ mặt hét lên: “Chị Kiều Y, bọn em cũng thích chị!”
Thẩm Lộ Châu cười khẽ, “Xin lỗi, tôi tỏ tình trước. Chị Kiều Y của mấy em bây giờ thích tôi.”
Mọi người dần tản đi.
Tôi quay đầu lại thấy Trần Kỵ vẫn đứng đằng sau.
Hình như anh ta đến cùng cả nhóm.
Trần Kỵ đứng lẻ loi ở nơi không ai chú ý, hút thuốc.
Tôi nhớ, trước đây anh ta không hút thuốc.
Tôi rời ánh mắt, hỏi Thẩm Lộ Châu:
“Sao anh không báo trước khi đến?”
Thẩm Lộ Châu nói, “Trần Kỵ ở đây, không muốn làm em bực. Hơn nữa tối nay em còn có việc mà?”
“Ừ.”
“Vậy thì mỗi người làm việc của mình, xong rồi tôi tìm em.”
“Được.”
Tôi kết thúc công việc khá sớm, tám giờ tối, đến khách sạn của Thẩm Lộ Châu và các bạn.
Vừa vào cửa, đã bị một người túm cổ tay kéo ra ngoài.
Chưa đứng vững, mùi rượu đã xộc đến.
Trần Kỵ say rượu, ánh mắt nhìn tôi rất đáng sợ.
“Kiều Y, em chủ động như vậy, ba mẹ em biết không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi hỏi: “Tôi chủ động cái gì?”
“...Mới quen hắn mấy tháng, đã chủ động ngủ cùng, không phải chủ động thì là gì?”
Giọng Trần Kỵ rất to, làm tất cả mọi người quay lại nhìn.
Vẫn không biết kiềm chế, “Anh ta đâu có giống tôi, quen gốc gác, Kiều Y, em với anh ta còn không bằng với tôi——”
Tôi đá anh ta một cú thật mạnh.
Một tiếng “bụp” vang lên nặng nề.
Nhìn thấy Trần Kỵ đau đớn cúi người, tôi nhấn số gọi bố mẹ, đưa điện thoại ra trước mặt cậu ta.
“Nào, gọi điện cho ba mẹ tôi, nói với họ, tôi muốn ngủ với bạn trai, anh không cho, anh thấy tôi nên ngủ với anh.”
Tôi thậm chí còn tự tay gọi cho ba mẹ anh ta, bật loa ngoài.
“Gọi xong họ, thì gọi tiếp cho ba mẹ anh. Con trai họ chen vào phá hoại tình cảm người khác, họ cũng nên biết.”
Sắc mặt Trần Kỵ vô cùng khó coi.
Cúi đầu thở dốc, không nói lời nào.
Cơn giận mà tôi nhịn bao lâu nay cuối cùng cũng bùng nổ, túm lấy tóc anh ta, hét lên: “Gọi đi!”
“Đừng để tôi coi thường anh.”
Trần Kỵ nhìn chằm chằm màn hình nhấp nháy cuộc gọi, cuối cùng vẫn không dám ấn nút gọi.
Tôi buông tóc anh ta ra, lạnh lùng mắng: “Đồ hèn! Anh lấy đâu ra tự tin, nghĩ rằng tôi yêu đương với Thẩm Lộ Châu là để chọc tức anh? Là vì hoàn cảnh kinh tế không mấy dư dả, bộ não không mấy thông minh của anh sao? Giờ xem ra EQ anh cũng chẳng cao mấy.”
Cánh cửa lớn gần đó lặng lẽ mở ra.
“Kiều Y.”
Thẩm Lộ Châu xách túi bánh rán nóng hổi, đứng đó gọi tôi.
Trần Kỵ lau mặt, không nói lời nào đứng dậy đi về phía Thẩm Lộ Châu.
“Tôi coi anh là anh em, còn anh đối xử với tôi thế này——”
Cú đ.ấ.m vung ra, bị Thẩm Lộ Châu dễ dàng tránh được.
Trần Kỵ ngã sõng soài xuống đất.
Thẩm Lộ Châu vừa mở túi nilon, vừa cười nói: “Trần Kỵ, ai là anh em với anh?”
Trần Kỵ bị ngã cho choáng váng, lại bị giáo sư đi sau bắt gặp.
Ông nheo mắt lại: “Trần Kỵ, cậu uống rượu à? Tối nay có hội thảo cậu không biết sao? Nhìn cậu ra thể thống gì!”
Thẩm Lộ Châu làm như không liên quan, mở nắp chai nước đưa tôi, “Ăn ít thôi, lát còn có cái khác.”
Trần Kỵ bị giáo sư lôi đi răn dạy.
Đi được một đoạn xa, tôi mới bật cười thành tiếng, “Vừa rồi anh làm anh ta ngã, cẩn thận bị kiện đó.”
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Thẩm Lộ Châu nhịn cười, “Lần sau sẽ không vậy nữa.”
“Đúng rồi, Trần Kỵ chia tay với Lâm Phi rồi à?”
“Chia tay rồi, Trần Kỵ chủ động.”
Thẩm Lộ Châu nghe thấy từ xa, bị chọc cười.
Tôi ngượng ngùng gãi mũi, “Anh đừng để ý, bọn họ hay đùa vậy đó.”
Thẩm Lộ Châu khẽ đáp, đưa hoa cho tôi, sau đó cúi đầu, hôn lên môi tôi.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Đây là trước cổng trường mà!
Đằng sau không phải là giáo viên trường anh ấy sao? Xung quanh còn có rất nhiều bạn học quen biết tôi.
Thẩm Lộ Châu chỉ khẽ chạm rồi rời, cuối cùng xoa đầu tôi, “Nhớ em.”
Tôi ôm bó hoa, đứng đơ tại chỗ, lắp bắp nói: “Tôi… tôi cũng vậy.”
Trưởng phòng ký túc cười híp mắt chạy tới, “Soái ca, đã để thời gian cho hai người rồi, sao hôn ngắn thế?”
“Biết Kiều Y nhà chúng tôi là ai không?”
“Học bá! Người đẹp tâm thiện! Quan hệ tốt! Người theo đuổi từ đây xếp hàng đến Nam Cực, anh hỏi xem có ai không biết?”
Nói xong, các bạn học ra cổng trường mua đồ ăn và lấy đồ chuyển phát bắt đầu reo hò.
Còn có mấy em khóa dưới đỏ mặt hét lên: “Chị Kiều Y, bọn em cũng thích chị!”
Thẩm Lộ Châu cười khẽ, “Xin lỗi, tôi tỏ tình trước. Chị Kiều Y của mấy em bây giờ thích tôi.”
Mọi người dần tản đi.
Tôi quay đầu lại thấy Trần Kỵ vẫn đứng đằng sau.
Hình như anh ta đến cùng cả nhóm.
Trần Kỵ đứng lẻ loi ở nơi không ai chú ý, hút thuốc.
Tôi nhớ, trước đây anh ta không hút thuốc.
Tôi rời ánh mắt, hỏi Thẩm Lộ Châu:
“Sao anh không báo trước khi đến?”
Thẩm Lộ Châu nói, “Trần Kỵ ở đây, không muốn làm em bực. Hơn nữa tối nay em còn có việc mà?”
“Ừ.”
“Vậy thì mỗi người làm việc của mình, xong rồi tôi tìm em.”
“Được.”
Tôi kết thúc công việc khá sớm, tám giờ tối, đến khách sạn của Thẩm Lộ Châu và các bạn.
Vừa vào cửa, đã bị một người túm cổ tay kéo ra ngoài.
Chưa đứng vững, mùi rượu đã xộc đến.
Trần Kỵ say rượu, ánh mắt nhìn tôi rất đáng sợ.
“Kiều Y, em chủ động như vậy, ba mẹ em biết không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi hỏi: “Tôi chủ động cái gì?”
“...Mới quen hắn mấy tháng, đã chủ động ngủ cùng, không phải chủ động thì là gì?”
Giọng Trần Kỵ rất to, làm tất cả mọi người quay lại nhìn.
Vẫn không biết kiềm chế, “Anh ta đâu có giống tôi, quen gốc gác, Kiều Y, em với anh ta còn không bằng với tôi——”
Tôi đá anh ta một cú thật mạnh.
Một tiếng “bụp” vang lên nặng nề.
Nhìn thấy Trần Kỵ đau đớn cúi người, tôi nhấn số gọi bố mẹ, đưa điện thoại ra trước mặt cậu ta.
“Nào, gọi điện cho ba mẹ tôi, nói với họ, tôi muốn ngủ với bạn trai, anh không cho, anh thấy tôi nên ngủ với anh.”
Tôi thậm chí còn tự tay gọi cho ba mẹ anh ta, bật loa ngoài.
“Gọi xong họ, thì gọi tiếp cho ba mẹ anh. Con trai họ chen vào phá hoại tình cảm người khác, họ cũng nên biết.”
Sắc mặt Trần Kỵ vô cùng khó coi.
Cúi đầu thở dốc, không nói lời nào.
Cơn giận mà tôi nhịn bao lâu nay cuối cùng cũng bùng nổ, túm lấy tóc anh ta, hét lên: “Gọi đi!”
“Đừng để tôi coi thường anh.”
Trần Kỵ nhìn chằm chằm màn hình nhấp nháy cuộc gọi, cuối cùng vẫn không dám ấn nút gọi.
Tôi buông tóc anh ta ra, lạnh lùng mắng: “Đồ hèn! Anh lấy đâu ra tự tin, nghĩ rằng tôi yêu đương với Thẩm Lộ Châu là để chọc tức anh? Là vì hoàn cảnh kinh tế không mấy dư dả, bộ não không mấy thông minh của anh sao? Giờ xem ra EQ anh cũng chẳng cao mấy.”
Cánh cửa lớn gần đó lặng lẽ mở ra.
“Kiều Y.”
Thẩm Lộ Châu xách túi bánh rán nóng hổi, đứng đó gọi tôi.
Trần Kỵ lau mặt, không nói lời nào đứng dậy đi về phía Thẩm Lộ Châu.
“Tôi coi anh là anh em, còn anh đối xử với tôi thế này——”
Cú đ.ấ.m vung ra, bị Thẩm Lộ Châu dễ dàng tránh được.
Trần Kỵ ngã sõng soài xuống đất.
Thẩm Lộ Châu vừa mở túi nilon, vừa cười nói: “Trần Kỵ, ai là anh em với anh?”
Trần Kỵ bị ngã cho choáng váng, lại bị giáo sư đi sau bắt gặp.
Ông nheo mắt lại: “Trần Kỵ, cậu uống rượu à? Tối nay có hội thảo cậu không biết sao? Nhìn cậu ra thể thống gì!”
Thẩm Lộ Châu làm như không liên quan, mở nắp chai nước đưa tôi, “Ăn ít thôi, lát còn có cái khác.”
Trần Kỵ bị giáo sư lôi đi răn dạy.
Đi được một đoạn xa, tôi mới bật cười thành tiếng, “Vừa rồi anh làm anh ta ngã, cẩn thận bị kiện đó.”
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Thẩm Lộ Châu nhịn cười, “Lần sau sẽ không vậy nữa.”
“Đúng rồi, Trần Kỵ chia tay với Lâm Phi rồi à?”
“Chia tay rồi, Trần Kỵ chủ động.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương