Tôi gật đầu, không nói gì.
Chẳng bao lâu sau chủ đề được đổi, cả đêm hôm đó, cũng không ai nhắc lại nữa.
Đây có lẽ là buổi hẹn hò đầu tiên của tôi và Thẩm Lộ Châu.
Không có ai quấy rầy, chỉ thuộc về hai chúng tôi.
Hôm nay vận may không tốt, phim chiếu trễ nửa tiếng.
Khi phim kết thúc thì đã gần 12 giờ đêm.
Tôi và Thẩm Lộ Châu tay trong tay đi trên con đường rợp bóng cây.
Ánh đèn loang lổ bị bóng cây làm cho mờ mịt.
Cả hai chúng tôi đều không nói gì.
Khi sắp đến gần trường, tôi nói: “Đã quá giờ giới nghiêm rồi.”
“Ừ, tôi biết.”
Giọng Thẩm Lộ Châu hơi căng thẳng.
Lòng bàn tay cũng có chút nóng.
“Tôi mang theo chứng minh nhân dân rồi.”
Khi nói câu đó, tay tôi hồi hộp đến toát cả mồ hôi.
Thẩm Lộ Châu nhìn thẳng, không liếc sang: “Vừa rồi tôi đã đặt phòng trước cho em rồi.”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, “Ồ… vậy à…”
Bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.
Chúng tôi nắm tay nhau đi về khách sạn.
Sau khi lấy chìa khóa phòng của mình ở quầy lễ tân, Thẩm Lộ Châu đưa tôi đến cửa phòng.
“Tôi ở ngay đối diện, có chuyện gì cứ gọi.”
Sau khi mở cửa, tôi quay đầu nhìn người vẫn còn đứng trước cửa, gọi: “Thẩm Lộ Châu.”
“Hử?”
“Anh không nói là có chuyện thì gọi sao?”
Thẩm Lộ Châu mỉm cười, “Vậy em có chuyện à?”
Tôi lùi về sau một bước, “Thẩm Lộ Châu.”
Nụ cười của Thẩm Lộ Châu biến mất.
Vài giây sau, anh bước tới hôn tôi.
Khác với nụ hôn thoáng qua ở cổng trường.
Nụ hôn này mãnh liệt hơn nhiều.
Anh đẩy tôi vào trong phòng, đóng cửa lại.
Bóng tối khiến nụ hôn này mang một màu sắc khác.
Hơi thở nóng bỏng hòa quyện vào nhau.
Cố gắng hít thở lấy dưỡng khí trong phổi.
Cho đến một khoảnh khắc nào đó, “bùm” một tiếng bùng cháy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước mắt tôi lóe lên những tia sáng rực rỡ như pháo hoa.
Thẩm Lộ Châu tựa trán vào tôi, giọng khàn khàn: “Anh đã chờ ngày này rất lâu rồi.”
“Ngày nào cơ?”
“Ngày mà anh có thể hôn em một cách trọn vẹn.”
Qua lớp áo sơ mi trắng, tôi cảm nhận được nhịp tim loạn nhịp của Thẩm Lộ Châu.
Như phát điên, đập mạnh vào lòng bàn tay tôi.
Tôi còn muốn nói gì đó, Thẩm Lộ Châu “suỵt” một tiếng, rồi ôm chặt lấy tôi.
“Yên lặng một chút, chờ thêm một lát thôi.”
Tôi ôm lấy cổ anh, từ từ vùi đầu vào lòng n.g.ự.c anh.
“Thẩm Lộ Châu, tiếp theo thì sao?”
Thẩm Lộ Châu hít một hơi thật sâu, “Nhất định phải nói vào lúc này sao, em nghĩ anh có thể nhẫn nhịn được bao lâu?”
Cảm nhận được cơ thể tôi căng cứng, Thẩm Lộ Châu bật cười, bật đèn ở lối vào.
“Ngủ sớm đi, anh đi đây.”
Lần này, tôi không dám gọi anh lại nữa.
……
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Một giọng lạ lẫm lạnh lùng mỉa mai tôi:
“Kiều Y, cô không biết xấu hổ à? Lâm Phi có điểm nào có lỗi với cô mà cô lại giành bạn trai của cô ấy?”
Tôi vừa tỉnh dậy, mơ màng nghe thấy tiếng khóc của Lâm Phi ở đầu dây bên kia.
Chưa kịp hỏi rõ tình hình, đối phương đã cúp máy.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Khi xuống lầu ăn sáng, tôi chạm mặt Trần Kỵ và Lâm Phi.
Lâm Phi trông tiều tụy, níu tay áo Trần Kỵ, vừa khóc vừa nói, rõ ràng là đã đi suốt đêm đến đây.
“Trần Kỵ, anh nói là sẽ ở bên em cơ mà.”
Trần Kỵ bực bội nhíu mày, “Là em chủ động nói chia tay, quên rồi à?”
Biểu cảm trên mặt Lâm Phi thoáng sững lại.
Cô ta quay phắt sang nhìn tôi.
Hai hàng nước mắt lập tức tuôn rơi.
Cô gái đi cùng Lâm Phi lao tới, đẩy tôi một cái, “Cô là bạn thân của Lâm Phi đúng không? Thật đáng xấu hổ, Lâm Phi luôn coi cô là bạn tốt, cô thì đạo đức giả, ép cô ấy chia tay với Trần Kỵ, còn dám vào khách sạn với Trần Kỵ, không bóc phốt cô, tôi mang họ cô luôn.”
Lâm Phi cắn môi, “Thôi đi, đừng như vậy nữa.”
Cô gái kia giận dữ hất tay Lâm Phi ra, đầy chính nghĩa: “Cậu đừng sợ, có tôi ở đây, không ai bắt nạt được cậu.”
Tôi nhìn thấy chính mình trong cô gái kia.
Nhiều năm trước, tôi cũng từng vì Lâm Phi mà cãi nhau với người khác.
Sau này mới biết, không phải người yếu đuối nào cũng lương thiện.
Họ cũng có thể vừa ngu ngốc vừa độc ác.
Cô gái đó lấy điện thoại ra, “Sợ à? Tôi đã đăng lên mạng rồi, loại tra nam tiện nữ nên bị vứt vào thùng rác.”
Tôi nhìn Lâm Phi với vẻ gần như mỉm cười, “Cô nói với cô ấy như vậy à?”
Chẳng bao lâu sau chủ đề được đổi, cả đêm hôm đó, cũng không ai nhắc lại nữa.
Đây có lẽ là buổi hẹn hò đầu tiên của tôi và Thẩm Lộ Châu.
Không có ai quấy rầy, chỉ thuộc về hai chúng tôi.
Hôm nay vận may không tốt, phim chiếu trễ nửa tiếng.
Khi phim kết thúc thì đã gần 12 giờ đêm.
Tôi và Thẩm Lộ Châu tay trong tay đi trên con đường rợp bóng cây.
Ánh đèn loang lổ bị bóng cây làm cho mờ mịt.
Cả hai chúng tôi đều không nói gì.
Khi sắp đến gần trường, tôi nói: “Đã quá giờ giới nghiêm rồi.”
“Ừ, tôi biết.”
Giọng Thẩm Lộ Châu hơi căng thẳng.
Lòng bàn tay cũng có chút nóng.
“Tôi mang theo chứng minh nhân dân rồi.”
Khi nói câu đó, tay tôi hồi hộp đến toát cả mồ hôi.
Thẩm Lộ Châu nhìn thẳng, không liếc sang: “Vừa rồi tôi đã đặt phòng trước cho em rồi.”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, “Ồ… vậy à…”
Bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.
Chúng tôi nắm tay nhau đi về khách sạn.
Sau khi lấy chìa khóa phòng của mình ở quầy lễ tân, Thẩm Lộ Châu đưa tôi đến cửa phòng.
“Tôi ở ngay đối diện, có chuyện gì cứ gọi.”
Sau khi mở cửa, tôi quay đầu nhìn người vẫn còn đứng trước cửa, gọi: “Thẩm Lộ Châu.”
“Hử?”
“Anh không nói là có chuyện thì gọi sao?”
Thẩm Lộ Châu mỉm cười, “Vậy em có chuyện à?”
Tôi lùi về sau một bước, “Thẩm Lộ Châu.”
Nụ cười của Thẩm Lộ Châu biến mất.
Vài giây sau, anh bước tới hôn tôi.
Khác với nụ hôn thoáng qua ở cổng trường.
Nụ hôn này mãnh liệt hơn nhiều.
Anh đẩy tôi vào trong phòng, đóng cửa lại.
Bóng tối khiến nụ hôn này mang một màu sắc khác.
Hơi thở nóng bỏng hòa quyện vào nhau.
Cố gắng hít thở lấy dưỡng khí trong phổi.
Cho đến một khoảnh khắc nào đó, “bùm” một tiếng bùng cháy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước mắt tôi lóe lên những tia sáng rực rỡ như pháo hoa.
Thẩm Lộ Châu tựa trán vào tôi, giọng khàn khàn: “Anh đã chờ ngày này rất lâu rồi.”
“Ngày nào cơ?”
“Ngày mà anh có thể hôn em một cách trọn vẹn.”
Qua lớp áo sơ mi trắng, tôi cảm nhận được nhịp tim loạn nhịp của Thẩm Lộ Châu.
Như phát điên, đập mạnh vào lòng bàn tay tôi.
Tôi còn muốn nói gì đó, Thẩm Lộ Châu “suỵt” một tiếng, rồi ôm chặt lấy tôi.
“Yên lặng một chút, chờ thêm một lát thôi.”
Tôi ôm lấy cổ anh, từ từ vùi đầu vào lòng n.g.ự.c anh.
“Thẩm Lộ Châu, tiếp theo thì sao?”
Thẩm Lộ Châu hít một hơi thật sâu, “Nhất định phải nói vào lúc này sao, em nghĩ anh có thể nhẫn nhịn được bao lâu?”
Cảm nhận được cơ thể tôi căng cứng, Thẩm Lộ Châu bật cười, bật đèn ở lối vào.
“Ngủ sớm đi, anh đi đây.”
Lần này, tôi không dám gọi anh lại nữa.
……
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Một giọng lạ lẫm lạnh lùng mỉa mai tôi:
“Kiều Y, cô không biết xấu hổ à? Lâm Phi có điểm nào có lỗi với cô mà cô lại giành bạn trai của cô ấy?”
Tôi vừa tỉnh dậy, mơ màng nghe thấy tiếng khóc của Lâm Phi ở đầu dây bên kia.
Chưa kịp hỏi rõ tình hình, đối phương đã cúp máy.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Khi xuống lầu ăn sáng, tôi chạm mặt Trần Kỵ và Lâm Phi.
Lâm Phi trông tiều tụy, níu tay áo Trần Kỵ, vừa khóc vừa nói, rõ ràng là đã đi suốt đêm đến đây.
“Trần Kỵ, anh nói là sẽ ở bên em cơ mà.”
Trần Kỵ bực bội nhíu mày, “Là em chủ động nói chia tay, quên rồi à?”
Biểu cảm trên mặt Lâm Phi thoáng sững lại.
Cô ta quay phắt sang nhìn tôi.
Hai hàng nước mắt lập tức tuôn rơi.
Cô gái đi cùng Lâm Phi lao tới, đẩy tôi một cái, “Cô là bạn thân của Lâm Phi đúng không? Thật đáng xấu hổ, Lâm Phi luôn coi cô là bạn tốt, cô thì đạo đức giả, ép cô ấy chia tay với Trần Kỵ, còn dám vào khách sạn với Trần Kỵ, không bóc phốt cô, tôi mang họ cô luôn.”
Lâm Phi cắn môi, “Thôi đi, đừng như vậy nữa.”
Cô gái kia giận dữ hất tay Lâm Phi ra, đầy chính nghĩa: “Cậu đừng sợ, có tôi ở đây, không ai bắt nạt được cậu.”
Tôi nhìn thấy chính mình trong cô gái kia.
Nhiều năm trước, tôi cũng từng vì Lâm Phi mà cãi nhau với người khác.
Sau này mới biết, không phải người yếu đuối nào cũng lương thiện.
Họ cũng có thể vừa ngu ngốc vừa độc ác.
Cô gái đó lấy điện thoại ra, “Sợ à? Tôi đã đăng lên mạng rồi, loại tra nam tiện nữ nên bị vứt vào thùng rác.”
Tôi nhìn Lâm Phi với vẻ gần như mỉm cười, “Cô nói với cô ấy như vậy à?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương