Nói xong, anh ta không thấy được biểu cảm xúc động mà mình mong chờ trên mặt tôi.
Tôi giơ tay, không do dự tát anh ta một cái.
Trần Kỵ sững sờ, ôm mặt: “Y Y——em——”
Chát! Lại thêm một cái tát nữa.
Khi tôi chuẩn bị giơ tay tát cái thứ ba, Lâm Phi từ đâu chạy đến, đứng chắn trước mặt Trần Kỵ.
Cô ấy sợ hãi rụt cổ lại, giọng run run trách tôi: “Y Y… cậu đánh đủ chưa?”
“Bây giờ anh ấy là bạn trai của tôi, cậu có tư cách gì đánh anh ấy?”
Nhìn hai người họ trước mặt, tôi bỗng thấy thật nực cười.
Những lời tôi nói với Trần Kỵ lúc nãy, Lâm Phi chắc chắn đã nghe rõ.
Cô ta cũng nên hiểu, hai cái tát kia, một nửa là tôi thay cô ta mà đánh.
Vậy mà cô ta lại chọn bảo vệ Trần Kỵ.
“Phi Phi,” kể từ ngày xảy ra chuyện, đây là lần đầu tiên tôi gọi lại biệt danh của Lâm Phi, “Trước đây, tôi vẫn luôn thắc mắc, một người đàn ông thì có gì mà khiến chúng ta xa cách nhau. Giờ thì tôi hiểu rồi, bởi vì cậu hoàn toàn xứng với anh ta.”
Nói xong, tôi lại tát thêm một cái vào mặt Lâm Phi.
“Hãy giữ chặt lấy người đàn ông của cậu, cả đời đừng chia tay.”
12
Ra khỏi khu vui chơi, tôi mới chợt nhớ ra, hình như đã để quên Thẩm Lộ Châu ở bên trong.
Tôi gọi điện cho Thẩm Lộ Châu.
Sau khi bên kia bắt máy, chỉ còn lại tiếng ve sầu yên tĩnh của đêm hè.
Tôi có chút ngượng ngùng, “Xin lỗi, vừa rồi có chút chuyện, quên mất anh.”
Thẩm Lộ Châu cười nhẹ, “Thấy rồi, mấy cái tát đó đánh sướng thật.”
Tôi ngồi xuống bồn hoa bên đường.
Chán chường nhìn những viên sỏi nhỏ bên lề đường, nói: “Thẩm Lộ Châu, tôi sắp quay về Bắc Kinh rồi.”
“Ừ?”
“Chuyên ngành của tôi có lẽ sẽ phát triển tốt hơn ở miền Bắc…”
Những lời sau đó, tôi không nói ra.
Thật ra Trần Kỵ nói đúng.
Yêu xa rất khó.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Huống hồ, mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Lộ Châu vẫn chưa đến mức là người yêu.
“Kiều Y, ngẩng đầu lên.”
Tôi ngẩng đầu, thấy Thẩm Lộ Châu đang đứng dưới đèn đường, tay cầm một cây kem, mỉm cười với tôi.
Tim tôi bắt đầu khẽ rung động.
Rồi đập nhanh liên hồi.
Thình thịch —
Thình thịch —
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giây tiếp theo, giọng nói dịu dàng của Thẩm Lộ Châu vang lên, lấn át cả tiếng gió.
Từ tai nghe và từ bên kia con đường nhỏ, cùng lúc truyền đến.
“Tôi thích em.”
“Năm sau, tôi sẽ thi vào Bắc Kinh.”
“Nên em đừng lo lắng.”
Tim tôi bỗng chệch một nhịp, sau đó là vị ngọt không quá mãnh liệt, từ từ lan tỏa khắp lồng ngực.
Thẩm Lộ Châu cười nói: “Ban đầu còn lo tỏ tình quá sớm sẽ dọa em.”
“Nhưng bây giờ hình như không nói thì không được rồi.”
Mặt tôi đỏ bừng, quay mặt sang chỗ khác thì thầm: “Tôi không có ý ép anh rời khỏi nơi này đâu…”
“Ừ, em không ép, là tôi tự nguyện.”
Thẩm Lộ Châu nắm lấy tay tôi, tránh đám đông phía cổng chính.
Chúng tôi nói rất nhiều chuyện.
Kế hoạch cuộc đời, kỳ vọng tương lai.
Mãi đến khi đến dưới lầu nhà dì Trần, vẫn còn luyến tiếc.
Trước khi chia tay, tôi vẫn nói một câu: “Thẩm Lộ Châu, những quyết định của cuộc đời anh, đừng vì tôi mà đưa ra.”
Gió dần lặng xuống, ánh đèn xoắn ốc sắc màu của tiệm cắt tóc ở góc phố quay đến chóng mặt.
Thẩm Lộ Châu gật đầu, “Yên tâm, sẽ không đâu.”
13
Sau đó, tôi trở lại Bắc Kinh.
Bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi cao học.
Chớp mắt đã đến Trung thu.
Thẩm Lộ Châu bận rộn xin thi nghiên cứu sinh, không có thời gian về nhà, tôi ở Bắc Kinh cũng bận tối mắt.
Không có cơ hội gặp anh ấy.
Ban đầu còn tưởng sẽ không thể gặp được.
Chiều tối hôm đó, tôi đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Thẩm Lộ Châu.
“Tôi đang ở sân bay.”
Tôi sững người, “Sân bay nào?”
“Sân bay Bắc Kinh.”
Bắc Kinh vừa mới mưa mấy ngày trước, hôm nay mới nắng trở lại, không khí khô nóng ngập tràn, nhưng không thể dập tắt sự xao động trong lòng tôi.
Tôi vội vã mặc quần áo, “Tôi đến đón anh.”
“Không cần.” Thẩm Lộ Châu nói, “Em ngoan ngoãn ở trường chờ tôi là được.”
Bạn cùng phòng tôi đã sớm nghe về chuyện của tôi, nhao nhao đòi đi xem mặt Thẩm Lộ Châu.
Thế là vào lúc hoàng hôn khi mặt trời vừa khuất sau đường chân trời, Thẩm Lộ Châu ôm một bó hoa, dưới ánh mắt dò xét của các bạn cùng phòng, bước ra khỏi đám đông tiến về phía tôi.
Trưởng phòng ký túc trợn tròn mắt, “Trời ơi, đẹp trai quá! Mọi người! Rút lui! Để thời gian hôn cho cặp đôi!”
Tôi giơ tay, không do dự tát anh ta một cái.
Trần Kỵ sững sờ, ôm mặt: “Y Y——em——”
Chát! Lại thêm một cái tát nữa.
Khi tôi chuẩn bị giơ tay tát cái thứ ba, Lâm Phi từ đâu chạy đến, đứng chắn trước mặt Trần Kỵ.
Cô ấy sợ hãi rụt cổ lại, giọng run run trách tôi: “Y Y… cậu đánh đủ chưa?”
“Bây giờ anh ấy là bạn trai của tôi, cậu có tư cách gì đánh anh ấy?”
Nhìn hai người họ trước mặt, tôi bỗng thấy thật nực cười.
Những lời tôi nói với Trần Kỵ lúc nãy, Lâm Phi chắc chắn đã nghe rõ.
Cô ta cũng nên hiểu, hai cái tát kia, một nửa là tôi thay cô ta mà đánh.
Vậy mà cô ta lại chọn bảo vệ Trần Kỵ.
“Phi Phi,” kể từ ngày xảy ra chuyện, đây là lần đầu tiên tôi gọi lại biệt danh của Lâm Phi, “Trước đây, tôi vẫn luôn thắc mắc, một người đàn ông thì có gì mà khiến chúng ta xa cách nhau. Giờ thì tôi hiểu rồi, bởi vì cậu hoàn toàn xứng với anh ta.”
Nói xong, tôi lại tát thêm một cái vào mặt Lâm Phi.
“Hãy giữ chặt lấy người đàn ông của cậu, cả đời đừng chia tay.”
12
Ra khỏi khu vui chơi, tôi mới chợt nhớ ra, hình như đã để quên Thẩm Lộ Châu ở bên trong.
Tôi gọi điện cho Thẩm Lộ Châu.
Sau khi bên kia bắt máy, chỉ còn lại tiếng ve sầu yên tĩnh của đêm hè.
Tôi có chút ngượng ngùng, “Xin lỗi, vừa rồi có chút chuyện, quên mất anh.”
Thẩm Lộ Châu cười nhẹ, “Thấy rồi, mấy cái tát đó đánh sướng thật.”
Tôi ngồi xuống bồn hoa bên đường.
Chán chường nhìn những viên sỏi nhỏ bên lề đường, nói: “Thẩm Lộ Châu, tôi sắp quay về Bắc Kinh rồi.”
“Ừ?”
“Chuyên ngành của tôi có lẽ sẽ phát triển tốt hơn ở miền Bắc…”
Những lời sau đó, tôi không nói ra.
Thật ra Trần Kỵ nói đúng.
Yêu xa rất khó.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Huống hồ, mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Lộ Châu vẫn chưa đến mức là người yêu.
“Kiều Y, ngẩng đầu lên.”
Tôi ngẩng đầu, thấy Thẩm Lộ Châu đang đứng dưới đèn đường, tay cầm một cây kem, mỉm cười với tôi.
Tim tôi bắt đầu khẽ rung động.
Rồi đập nhanh liên hồi.
Thình thịch —
Thình thịch —
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giây tiếp theo, giọng nói dịu dàng của Thẩm Lộ Châu vang lên, lấn át cả tiếng gió.
Từ tai nghe và từ bên kia con đường nhỏ, cùng lúc truyền đến.
“Tôi thích em.”
“Năm sau, tôi sẽ thi vào Bắc Kinh.”
“Nên em đừng lo lắng.”
Tim tôi bỗng chệch một nhịp, sau đó là vị ngọt không quá mãnh liệt, từ từ lan tỏa khắp lồng ngực.
Thẩm Lộ Châu cười nói: “Ban đầu còn lo tỏ tình quá sớm sẽ dọa em.”
“Nhưng bây giờ hình như không nói thì không được rồi.”
Mặt tôi đỏ bừng, quay mặt sang chỗ khác thì thầm: “Tôi không có ý ép anh rời khỏi nơi này đâu…”
“Ừ, em không ép, là tôi tự nguyện.”
Thẩm Lộ Châu nắm lấy tay tôi, tránh đám đông phía cổng chính.
Chúng tôi nói rất nhiều chuyện.
Kế hoạch cuộc đời, kỳ vọng tương lai.
Mãi đến khi đến dưới lầu nhà dì Trần, vẫn còn luyến tiếc.
Trước khi chia tay, tôi vẫn nói một câu: “Thẩm Lộ Châu, những quyết định của cuộc đời anh, đừng vì tôi mà đưa ra.”
Gió dần lặng xuống, ánh đèn xoắn ốc sắc màu của tiệm cắt tóc ở góc phố quay đến chóng mặt.
Thẩm Lộ Châu gật đầu, “Yên tâm, sẽ không đâu.”
13
Sau đó, tôi trở lại Bắc Kinh.
Bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi cao học.
Chớp mắt đã đến Trung thu.
Thẩm Lộ Châu bận rộn xin thi nghiên cứu sinh, không có thời gian về nhà, tôi ở Bắc Kinh cũng bận tối mắt.
Không có cơ hội gặp anh ấy.
Ban đầu còn tưởng sẽ không thể gặp được.
Chiều tối hôm đó, tôi đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Thẩm Lộ Châu.
“Tôi đang ở sân bay.”
Tôi sững người, “Sân bay nào?”
“Sân bay Bắc Kinh.”
Bắc Kinh vừa mới mưa mấy ngày trước, hôm nay mới nắng trở lại, không khí khô nóng ngập tràn, nhưng không thể dập tắt sự xao động trong lòng tôi.
Tôi vội vã mặc quần áo, “Tôi đến đón anh.”
“Không cần.” Thẩm Lộ Châu nói, “Em ngoan ngoãn ở trường chờ tôi là được.”
Bạn cùng phòng tôi đã sớm nghe về chuyện của tôi, nhao nhao đòi đi xem mặt Thẩm Lộ Châu.
Thế là vào lúc hoàng hôn khi mặt trời vừa khuất sau đường chân trời, Thẩm Lộ Châu ôm một bó hoa, dưới ánh mắt dò xét của các bạn cùng phòng, bước ra khỏi đám đông tiến về phía tôi.
Trưởng phòng ký túc trợn tròn mắt, “Trời ơi, đẹp trai quá! Mọi người! Rút lui! Để thời gian hôn cho cặp đôi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương