Cô ta vừa khóc vừa hỏi tôi trong điện thoại: “Cậu có thể tha thứ cho tôi không? Y Y, tôi biết tôi có lỗi với cậu, chỉ cần cậu chưa tha thứ, tôi sẽ không quay lại với Trần Kỵ, được không?”

So với cơn giận lúc mới phát hiện bạn thân phản bội, bây giờ tôi đã bình tĩnh hơn nhiều.

“Cậu đang dùng đạo đức để trói buộc tôi à?”

“Nếu tôi không đồng ý, thì thành người khiến cậu yêu mà không được đáp lại, là tôi bá đạo ích kỷ, đúng không?”

Đầu dây bên kia chỉ còn tiếng nức nở của Lâm Phi.

Quả thật cô ta nghĩ như vậy.

Tôi khẽ cười, giọng nói thêm phần bất lực: “Lâm Phi, chỉ là một người đàn ông thôi mà.”

“Cậu thích thì cứ lấy đi.”

“Nhưng cậu không nên lừa dối và đùa giỡn với tôi.”

“Điều đó, tôi mãi mãi không thể tha thứ. Cậu hiểu không?”

Cúp máy, Thẩm Lộ Châu đưa cho tôi một múi cam đã bóc sẵn.

“Bắt đầu rồi.”

Cùng với tiếng nhạc vang lên, một chùm pháo hoa rực rỡ nổ tung trên bầu trời đêm.

Lâu đài khổng lồ hiện lên trong ánh hoàng hôn.

Rực rỡ chói lọi.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Mối tình đơn phương đầy cay đắng kéo dài suốt bảy năm, chiếm trọn tuổi thanh xuân của tôi, cuối cùng cũng khép lại trong đêm nay.

Tôi quay đầu lại, phát hiện Thẩm Lộ Châu cũng vừa cúi đầu nhìn tôi.

Trán anh ấy dính một chiếc lá cây.

Âm thanh từ đám đông tại hiện trường vang vọng khắp nơi, nhạc nền lớn đến rung cả tai.

Nếu tôi nói gì lúc này, chắc anh ấy cũng không nghe được.

Thế nên tôi chỉ tay lên trán mình.

Thẩm Lộ Châu khựng lại.

Cùng lúc đó, khi nhạc nền gần kết thúc, hàng chục chùm pháo hoa rực rỡ bay vút lên trời.

Bùm! Dưới bầu trời rực sáng, Thẩm Lộ Châu cúi đầu hôn lên trán tôi.

Cảm giác tê tê lạ lẫm từ trán lan ra khắp cơ thể.

Làm tôi đứng sững lại ngay lập tức.

Xung quanh dần tối lại.

Đèn đường bật sáng trở lại.

Từ xa, tiếng nhạc vui nhộn của vòng quay ngựa gỗ lại vang lên trong tai.

Mọi người xung quanh lần lượt đứng dậy.

Chỉ có tôi và Thẩm Lộ Châu vẫn chưa nhúc nhích.

“Có phải… Trần Kỵ đang đứng phía sau không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi cảm nhận ánh nhìn nóng bỏng của Thẩm Lộ Châu, cúi đầu không dám động đậy.

Thẩm Lộ Châu mỉm cười: “Anh ta không có ở đó.”

Tim tôi bất chợt đập mạnh: “Vậy thì anh——”

“Anh ta không ở đây thì tôi không được hôn em sao?”



11

Khi Thẩm Lộ Châu đi mua kem, tôi đang ngồi bồn chồn trên ghế dài gần đó.

Nói thật thì, tôi chưa từng yêu ai.

Khoảng cách gần nhất với con trai, cũng chỉ là khi ngồi cạnh Trần Kỵ, lúc anh ta giảng bài cho tôi và vô tình chạm nhẹ đầu gối hay tay.

Những chuyện xảy ra tối nay rõ ràng đã vượt khỏi khả năng tôi xử lý.

Tôi đang cúi đầu lên mạng đăng bài hỏi xem nên làm gì trong tình huống này.

Thì có người đột ngột đứng trước mặt tôi.

“Hai người thật sự ở bên nhau rồi à?”

Trần Kỵ cất giọng trầm thấp.

Đó là dấu hiệu anh ta đang nổi giận.

“Liên quan gì đến anh?”

“Sao lại không liên quan? Bố mẹ em biết em đến tìm anh, anh phải có trách nhiệm với sự an toàn của em.”

Thấy tôi không trả lời, anh ta thở dài: “Y Y, em đừng bướng nữa được không? Không phải ai cũng có thể yêu đương. Nghe lời, về đi.”

Tôi nhìn anh ta với vẻ mặt trống rỗng: “Tôi biết không phải ai cũng có thể. Nhưng Thẩm Lộ Châu không phải người khác.”

Sắc mặt Trần Kỵ tối sầm lại: “Nhưng rõ ràng em——”

Tôi thấy sự không cam lòng trong mắt anh ấy.

Tôi hỏi lại: “Rõ ràng tôi làm sao?”

“Rõ ràng tôi đã thích anh suốt bảy năm, vậy mà bây giờ tôi lại thích người khác, anh thấy như thế không đúng sao?”

Đây là lần đầu tiên tôi nói rõ ràng mọi chuyện trước mặt Trần Kỵ.

Vẻ mặt anh ta cứng đờ thấy rõ.

Môi mím chặt, không nói nên lời.

Tôi đứng dậy: “Vậy anh nghĩ tôi nên như thế nào? Nhìn thấy anh và Lâm Phi bên nhau, rồi lặng lẽ rút lui trong sự lạnh nhạt của anh?”

Trần Kỵ cứng nhắc nói: “Không phải.”

“Y Y, nếu em thi đậu cao học ở đây, anh có thể cân nhắc đến việc ở bên em.”

Tôi bật cười, anh ta thừa biết chuyên ngành của tôi phát triển tốt hơn ở miền Bắc.

“Vậy còn Lâm Phi? Anh định đối xử với cô ấy thế nào?”

Trần Kỵ hỏi lại: “Em nghĩ sao? Nếu anh thích, thì đã sớm ra tay rồi, cần gì đợi đến khi em xuất hiện.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện