Hứa Úy nghe vậy hơi ngẩn người, anh nhìn cô, hồi lâu sau nói một câu.

“Em đừng hấp tấp.”

Trình Kiến vội lắc đầu, “Em không hấp tấp mà.”

“Vậy sao tự dưng em lại muốn sinh con?”

“Thì muốn… muốn cho anh cái gì đó.” Trình Kiến đưa tay sờ mắt phải, bây giờ rất tiện cho cô, chỉ cần che một bên mắt phải là có thể ngăn trở mọi tầm mắt ngoại lại.

Đại khái là Hứa Úy suy nghĩ lời Trình Kiến, hai phút sau, anh trầm giọng nói: “Không phải là em muốn sinh, em chỉ muốn đến gần anh, để anh trông nom em thôi.”

Trình Kiến nóng hết cả mặt, cô mím môi, cuối cùng vẫn chẳng biết nói gì. Hứa Úy nói không sai, anh nhìn cô lúc nào cũng sâu hơn chính cô.

Miệng cô nói cứ như một mình cũng có thể sống được vậy, nhưng thật ra trong lòng cô sợ muốn chết, theo bản năng muốn theo đuổi một hoàn cảnh yên bình hơn. Mà cưới anh có con với anh chính là hình ảnh gần với an toàn nhất trong ấn tượng của cô.

Hứa Úy nắm tay cô, “Thế cục đã hoàn toàn rung chuyển rồi, hiện giờ còn không thích hợp mang thai hơn cả khi trước, tiếp theo sợ là còn phải đánh một trận ác liệt nữa.”

“Em biết.” Trình Kiến cũng không thể tùy hứng vào lúc này, cô là người làm mọi thứ tới sớm, trong lòng đã sẵn sàng gánh hậu quả.

Cô chỉ là… hơi mất mát, đáng ra trước đó nên tiếp nhận tinh dịch anh bắn vào trong mình, như vậy lúc chỉ có một mình, nghĩ đến bụng mình còn có sinh mạng của anh, trong lòng sẽ không sợ hãi như vậy nữa.

Trình Kiến thừa nhận là mình sợ, thật sự rất sợ, khi đó Hứa Úy không ở bên cạnh, cô có cảm giác dưới gan bàn chân không phải là đất mà là trời cao vạn trượng khủng khiếp, là cây cầu độc mộc lắc lư trên vực sâu.

Nhưng chỉ khi nguy hiểm mới nghĩ đến anh, rõ rang là cô quá đê hèn rồi. Hứa Úy lúc nào cũng tốt với cô như vậy, nhưng những lúc trước đó sao cô lại đối xử với Hứa Úy như thế? Trong lòng cô chỉ có nghiên cứu, luôn miệng nói yêu anh, nhưng thật ra vẫn yêu bản thân nhất, nếu thật sự yêu anh, sao cô có thể nhẫn tâm làm những chuyện tổn thương anh như vậy?

Cô còn đánh anh…

Nghĩ tới đây, trái tim Trình Kiến co thắt, cô hơi nhút nhát vươn tay sờ mặt Trình Kiến, nơi nào đó trong lòng đau đớn khôn cùng, “Em xin lỗi.”

“Em nói xin lỗi làm gì?” Hiển nhiên, giờ phút này biểu cảm trên mặt anh trông giống sẵn sàng chịu bị cô nổi giận hơn, tựa hồ anh luôn làm chuyện trái với mong muốn của cô.

“Bữa trước em đã đánh anh.” Đến nói ra câu này Trình Kiến cũng có cảm giác bị phỏng, nghe kĩ còn có thể nhận ra giọng cô run run.

“Lần đó em không sai.” Hứa Úy cụp mắt nhìn bàn tay Trình Kiến đặt trền đùi, nghiêm túc nói: “Là anh sai, anh thô bạo với em trước.”

“Nhưng đó là vì anh không muốn em tiếp vận Quý Thanh Hòa, anh muốn tốt cho em, nhưng em không hiểu chuyện, còn làm tổn thương anh.” Trình Kiến tự động tìm lí do thanh minh cho anh, song Hứa Úy chỉ lắc đầu.

“A Kiến, anh không nghĩ nhiều như vậy.” Anh cầm ngón tay Trình Kiến, nắm vững trong lòng bàn tay mình, “Anh chỉ ghen tị thôi, ghen hắn có chung đề tài trò chuyện không hết với em, ghen hắn có thể hiểu em.”

Trình Kiến nghe mà kích động toàn thân, “Hắn không hiểu em, hắn không hiểu em một chút nào hết! Hắn là đồ cuồng vọng tự cao tự đại, trong đầu chỉ biết nghĩ đến chuyện của mình, hắn sẽ không hạ mình đi hiểu bất kì ai hết.”

Trình Kiến phủ bàn tay lên bàn tay Hứa Úy nắm mình, soi con mắt còn lại của mình vào mắt anh, ánh mắt chuyên chú hơn bất cứ lúc nào.

“Chỉ có anh, anh hiểu em hơn cả chính em.”

Hứa Úy không nói gì nữa, anh nhìn bàn tay Trình Kiến phủ lên tay mình, một lát sau vỗ Trình Kiến, xem như đáp lại.

Trong lòng Trình Kiến lại càng trống rỗng hơn trước sự yên lặng của anh, cô muốn khóc, muốn anh cho mình nhiều hơn, anh nhượng bộ hướng nội, cô lại càng cảm thấy trống vắng, chỉ hận không thể giấu anh đi.

Nhưng Trình Kiến cũng không thật sự bùng nổ thú tính với Hứa Úy, cô chỉ gật đầu, nói: “Anh hãy tin em, có thể sẽ tốn một ít thời gian, nhưng em nhất định sẽ nghĩ ra cách giải quyết hệ thống thiên nhãn.”

Hứa Úy nhìn cô thật lâu, gật đầu.

“Dưỡng thương trước đã.”

“Sau khi chuyện này kết thúc, anh phải cưới em đó, bây giờ anh nhận lời với em đi.” Trình Kiến cũng không biết mình vội cái gì, cô nóng lòng muốn có anh, biết rõ anh đã sớm là của mình nhưng cô vẫn cảm thấy không đủ, còn thiếu rất nhiều.

“Được, anh cưới em.” Hứa Úy không lưỡng lự, rất dứt khoát cam kết với cô. Trình Kiến lập tức hào hứng nhào tới ôm Hứa Úy, sung sướng la lên: “Clara, bây giờ anh ấy là chồng chưa cưới của tôi rồi!”

Một lúc sau, giọng Clara và một người điều khiển khác từ đằng trước vọng tới.

“Chúc mừng chỉ huy, cuối cùng chỉ huy cũng kiếm được vợ rồi.” Clara luôn ngứa đòn như vậy.

“Thật tốt quá, chúc mừng hai người nhé!” Giọng còn lại bình thường hơn nhiều.

Hứa Úy nghe câu của Clara, chân mày thoáng động đậy, còn Trình Kiến thì hớn hở ra mặt không gì cản nổi, những bóng ma Noah lưu lại trong lòng đều theo đó bay biến mất sạch, chỉ còn lại cơ man hùng tâm tráng chí.

“Chúng đừng hòng đắc ý.” Trình Kiến ngửi một hơi thật sâu mùi pheromone sắt thép sắc bén của anh, cọ má lên vai anh, “Em chắc chắn lợi hại hơn họ, anh có tin em không?”

Vẻ mặt Hứa Úy cũng mềm xuống dịu dàng, anh vỗ vỗ Trình Kiến, hôn trán cô.

“Anh tin em.”

Cô không biết rốt cuộc tình hình có thật như vậy không nhưng cô tin tưởng là như vậy.

Có lẽ đây là lần anh vui vẻ nhất, giống cô?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện