Trình Kiến còn chưa hoàn hồn, chính vì cô biết động não phân tích nên cô mới không dám tin tưởng mình cứ thế được Hứa Úy mang ra ngoài.
Hứa Úy tự lái nãy giờ, dưới sự điều khiển của anh, mọi thiên nhãn đuổi theo đều bị bắn rơi. Clara đang nắm tay Trình Kiến, Trình Kiến muốn nói mình không sao nhưng ngón tay cô cứ run suốt đó giờ.
“Mấy người… Mấy người bạo lực quá rồi.” Cô cũng không biết mình nên nói gì, đây là chuyện bất khả thi tuyệt đối, an toàn thoát thân dưới trùng trùng thiên nhãn bao vây như vậy, còn có thể phản trinh sát, nếu không phải là thiên nhãn quá yếu thì chính là cấp dưới của Hứa Úy đều mạnh đến biến thái.
“Phụt.” Clara không nhịn được phì cười, cô nhìn Trình Kiến nói: “Sao cưng vẫn còn đứng ở lập trường bên đó nói chuyện vậy?”
“Không phải…” Đầu óc Trình Kiến rất loạn, cô không nghĩ ra nổi rốt cuộc Hứa Úy làm được bằng cách nào, chuyện này căn bản không thể suy nghĩ theo lẽ thường.
“Cưng còn nhớ lần chúng ta đến Dahl cứu tiến sĩ Johnson mấy năm trước không?” Clara đổi giọng kể chuyện nói, “Đó là lần thứ tám bọn tôi đến Dahl.”
“Thứ, thứ tám?” Trình Kiến muốn nhíu mày nhưng vừa nhíu đã động tới thần kinh quanh mắt, đau đớn vô cùng, cô vội vàng ôm đầu.
Clara đang định xáp lại kiểm tra tình huống thì đã thấy Trình Kiến ngẩng đầu lại, trợn tròn mắt phải trừng trừng nhìn cô, hỏi: “Dahl cũng có phải cửa hàng tiện lợi đâu, sao mọi người có thể muốn vào là vào vậy chứ?”
“Bởi vì bọn tôi là cấp dưới của chỉ huy mà, là nhóm tinh nhuệ nhất đại diện cho thế lực của quân đội, nhiệm vụ thi hành xưa nay đều là loại bất khả thi trong mắt người ngoài.” Clara đáp, “Chắc là cưng đánh giá hơi thấp sức chiến đấu của chỉ huy rồi đấy.”
“Tôi đánh giá thấp bao giờ! Tôi chỉ không biết anh ấy thay đổi nhiều đến vậy trong mấy ngày nay thôi… Nhưng thế này cũng quá nhanh rồi! Trong vòng một tuần sao anh ấy có thể tiến hóa đến vậy chứ?”
Nói đến phần sau, Trình Kiến bắt đầu tuôn ra một tràng không ai nghe hiểu, Clara hồi tưởng lại lúc mới nhìn thấy Hứa Úy, cũng đánh cái rùng mình.
“Chỉ huy đúng là càng nhìn càng giống quái vật.”
Ngay khi Clara vừa nói xong câu này, một bàn tay khác đã rút tay Trình Kiến ra khỏi tay Clara. Clara quay đầu lại nhìn, suýt nữa cắn phải lưỡi mình, người tới chính là Hứa Úy ra đổi ca.
“Xin lỗi chỉ huy, tôi không cố ý bàn tán sau lưng anh!”
Clara bị dọa nhảy bắn ra ngoài hai mét, Trình Kiến nhìn vẻ mặt hãi hùng khiếp vía của cô, lại nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Hứa Úy, bèn kéo kéo tay Hứa Úy nói đỡ cho Clara: “Chị ấy chỉ đang tán gẫu cùng em thôi, ban nãy chị ấy thấy em căng thẳng quá.”
Hứa Úy liếc Clara, phun một câu: “Đi giúp Tiêu Ân lái đi.”
“Rõ, thưa chỉ huy!”
Clara lập tức chạy mất dạng, Hứa Úy đứng bên cạnh Trình Kiến, vươn tay về phía mặt cô, nhưng lúc sắp chạm đến mắt trái cô, ngón tay bình thường luôn vững vàng giờ phút này lại run rẩy mắt thường có thể thấy được.
Trình Kiến bỗng cảm thấy đau lòng trước dáng vẻ này của anh, cô nắm chặt bàn tay Hứa Úy đặt bên môi hôn, nói: “Không đau không đau, không đau thật mà, với lại sau này em sẽ làm cho mình một con mắt giả thật tốt, chắc chắn còn đầy đủ chức năng hơn mắt cũ của em.”
Hứa Úy không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm bên mắt trái băng dày vải xô của cô, làm Trình Kiến sinh ra một ảo giác, chừng như anh có thể xuyên qua lớp vải này trông thấy hốc mắt đã trống hoác của cô.
Trong lỏng hoảng hốt, cô buông tay Hứa Úy, cúi đầu bưng kín mắt, nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn.”
“Xin lỗi.” Hứa Úy mở miệng, giọng khàn như thanh quản bị tổn thương nghiêm trọng. Trình Kiến có cảm giác anh bây giờ chỉ e còn khó chịu hơn mình nghĩ, nhất thời không biết phải an ủi anh thế nào.
“Đáng ra anh phải bảo vệ em tốt hơn, nhưng anh không làm được.”
“Sao anh lại nói thế?” Trình Kiến hít sâu một hơi, hờn dỗi nói: “Trên đời không có ‘đáng ra’, em không có năng lực bảo vệ mình, là em yếu đuối, không liên quan gì đến anh hết.”
Hứa Úy nghiến chặt răng, nổi giận, chưa cần nghe anh nói Trình Kiến đã biết là đại khái mình lại chọc tức anh rồi.
Cơ mà nói ra cũng tốt, trút hết giận dữ ra dù sao cũng tốt hơn là một mình ôm trong lòng. Tính tình Hứa Úy không cho phép anh tìm chỗ trút cảm xúc, phỏng chừng anh có thể nín như vậy đến chết.
“Ai mà chẳng sống dựa vào chính mình trong Ngày Tàn? Anh từng chứng kiến bao nhiêu người chìm trong vũng bùn mà vẫn ương ngạnh sống sót rồi còn gì? Phụ nữ cũng chẳng ít đâu phải không? Em chỉ thiếu mất một con mắt mà thôi, anh tự hỏi lại xem bây giờ em có thật sự thảm lắm không? Em có thảm đến mức không ai nỡ nhìn không? Người thảm hơn em còn đông lắm!”
Trình Kiến nói một tràng, lại thò tay nhéo má Hứa Úy, cảm giác chẳng đã tí nào, cơ mặt anh quá cứng quá lạnh, nhéo chẳng động đấy mấy.
“Em vừa không bị ai cưỡng hiếp, vừa không bị hành hạ mất nửa cái mạng, cho em nửa tháng là em có thể khôi phục con mắt dùng tốt hơn cả trước đây rồi. Đối với em đây là một cơ hội, là khởi đầu thăm dò chức năng bộ phận mới! Anh hiểu ý em không?”
Hứa Úy chỉ nhìn cô, không nói nửa lời, mặt cũng chẳng có bóng dáng nụ cười nào.
Nhưng hình như anh chưa cười bao giờ.
Trình Kiến thở dài, dứt khoát đổi chủ đề.
“Thật ra bây giờ em lo lắng nhất là sau này nên làm gì, chuyện này bùng nổ ra ngoài rồi, chỉ e trật tự thế giới sắp có một thay đổi rất lớn.”
Cô thuật lại những điểm chính các sự kiện ở khu an toàn Noah thời gian này, lại nói phải tranh thủ thời gian chia cho Hứa Úy một tờ danh sách những nhân viên mình đã nhìn thấy ở hội nghị khi ấy.
Đúng lúc cô vừa cúi đầu nhập danh sách vừa lảm nhảm với anh, đầu cuối di động trong tay cô bị rút mất, Hứa Úy ôm cô, bắt đầu hôn cô.
Trình Kiến chỉ do dự một giây rồi hoàn toàn thả lỏng bản thân, mặc Hứa Úy dùng đủ loại sức lực và tiết tấu hôn mình, cô cũng gắng hết sức đáp lại anh.
Hôn quá triền miên, trong ngẩn ngơ, Trình Kiến nảy sinh ảo giác nha anh đang dùng linh hồn không ngừng dính chặt vào cô, dùng tính mạng không ngừng kề sát cô.
Trình Kiến bị anh hôn ra cảm giác, nhưng cô không dám làm việc này lúc đang bệnh, dứt khoát thò tay xuống dưới háng Hứa Úy sờ, quả nhiên chạm được vật cương cứng.
Cô cách quần an ủi anh, một lần nữa hôn nhau, cô có thể nhìn thấy lông mi Hứa Úy đang run lên ẩn nhẫn, anh hít thở thật sâu, để cô giúp anh, vừa ngoan ngoãn vừa nghiêm túc.
Dòng điện lướt qua trong nháy mắt đó như cắm rễ ở một nơi nằm sâu trong lòng Trình Kiến, sau đó đùng một tiếng nổ tung.
Ngón tay Trình Kiến tê dại, đến sức lực chạm vào thân dưới anh cũng dần thoát khỏi cơ thể, mặt cô càng lúc càng nóng, tim bắt đầu điên cuồng đập loạn không một lí do.
“Hứa Úy, Hứa Úy… Em muốn sinh con cho anh.”
Cổ họng cô ngứa ngáy, mũi cũng cay cay, “Anh cưới em đi, được không? Em muốn lấy anh.”
Hứa Úy tự lái nãy giờ, dưới sự điều khiển của anh, mọi thiên nhãn đuổi theo đều bị bắn rơi. Clara đang nắm tay Trình Kiến, Trình Kiến muốn nói mình không sao nhưng ngón tay cô cứ run suốt đó giờ.
“Mấy người… Mấy người bạo lực quá rồi.” Cô cũng không biết mình nên nói gì, đây là chuyện bất khả thi tuyệt đối, an toàn thoát thân dưới trùng trùng thiên nhãn bao vây như vậy, còn có thể phản trinh sát, nếu không phải là thiên nhãn quá yếu thì chính là cấp dưới của Hứa Úy đều mạnh đến biến thái.
“Phụt.” Clara không nhịn được phì cười, cô nhìn Trình Kiến nói: “Sao cưng vẫn còn đứng ở lập trường bên đó nói chuyện vậy?”
“Không phải…” Đầu óc Trình Kiến rất loạn, cô không nghĩ ra nổi rốt cuộc Hứa Úy làm được bằng cách nào, chuyện này căn bản không thể suy nghĩ theo lẽ thường.
“Cưng còn nhớ lần chúng ta đến Dahl cứu tiến sĩ Johnson mấy năm trước không?” Clara đổi giọng kể chuyện nói, “Đó là lần thứ tám bọn tôi đến Dahl.”
“Thứ, thứ tám?” Trình Kiến muốn nhíu mày nhưng vừa nhíu đã động tới thần kinh quanh mắt, đau đớn vô cùng, cô vội vàng ôm đầu.
Clara đang định xáp lại kiểm tra tình huống thì đã thấy Trình Kiến ngẩng đầu lại, trợn tròn mắt phải trừng trừng nhìn cô, hỏi: “Dahl cũng có phải cửa hàng tiện lợi đâu, sao mọi người có thể muốn vào là vào vậy chứ?”
“Bởi vì bọn tôi là cấp dưới của chỉ huy mà, là nhóm tinh nhuệ nhất đại diện cho thế lực của quân đội, nhiệm vụ thi hành xưa nay đều là loại bất khả thi trong mắt người ngoài.” Clara đáp, “Chắc là cưng đánh giá hơi thấp sức chiến đấu của chỉ huy rồi đấy.”
“Tôi đánh giá thấp bao giờ! Tôi chỉ không biết anh ấy thay đổi nhiều đến vậy trong mấy ngày nay thôi… Nhưng thế này cũng quá nhanh rồi! Trong vòng một tuần sao anh ấy có thể tiến hóa đến vậy chứ?”
Nói đến phần sau, Trình Kiến bắt đầu tuôn ra một tràng không ai nghe hiểu, Clara hồi tưởng lại lúc mới nhìn thấy Hứa Úy, cũng đánh cái rùng mình.
“Chỉ huy đúng là càng nhìn càng giống quái vật.”
Ngay khi Clara vừa nói xong câu này, một bàn tay khác đã rút tay Trình Kiến ra khỏi tay Clara. Clara quay đầu lại nhìn, suýt nữa cắn phải lưỡi mình, người tới chính là Hứa Úy ra đổi ca.
“Xin lỗi chỉ huy, tôi không cố ý bàn tán sau lưng anh!”
Clara bị dọa nhảy bắn ra ngoài hai mét, Trình Kiến nhìn vẻ mặt hãi hùng khiếp vía của cô, lại nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Hứa Úy, bèn kéo kéo tay Hứa Úy nói đỡ cho Clara: “Chị ấy chỉ đang tán gẫu cùng em thôi, ban nãy chị ấy thấy em căng thẳng quá.”
Hứa Úy liếc Clara, phun một câu: “Đi giúp Tiêu Ân lái đi.”
“Rõ, thưa chỉ huy!”
Clara lập tức chạy mất dạng, Hứa Úy đứng bên cạnh Trình Kiến, vươn tay về phía mặt cô, nhưng lúc sắp chạm đến mắt trái cô, ngón tay bình thường luôn vững vàng giờ phút này lại run rẩy mắt thường có thể thấy được.
Trình Kiến bỗng cảm thấy đau lòng trước dáng vẻ này của anh, cô nắm chặt bàn tay Hứa Úy đặt bên môi hôn, nói: “Không đau không đau, không đau thật mà, với lại sau này em sẽ làm cho mình một con mắt giả thật tốt, chắc chắn còn đầy đủ chức năng hơn mắt cũ của em.”
Hứa Úy không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm bên mắt trái băng dày vải xô của cô, làm Trình Kiến sinh ra một ảo giác, chừng như anh có thể xuyên qua lớp vải này trông thấy hốc mắt đã trống hoác của cô.
Trong lỏng hoảng hốt, cô buông tay Hứa Úy, cúi đầu bưng kín mắt, nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn.”
“Xin lỗi.” Hứa Úy mở miệng, giọng khàn như thanh quản bị tổn thương nghiêm trọng. Trình Kiến có cảm giác anh bây giờ chỉ e còn khó chịu hơn mình nghĩ, nhất thời không biết phải an ủi anh thế nào.
“Đáng ra anh phải bảo vệ em tốt hơn, nhưng anh không làm được.”
“Sao anh lại nói thế?” Trình Kiến hít sâu một hơi, hờn dỗi nói: “Trên đời không có ‘đáng ra’, em không có năng lực bảo vệ mình, là em yếu đuối, không liên quan gì đến anh hết.”
Hứa Úy nghiến chặt răng, nổi giận, chưa cần nghe anh nói Trình Kiến đã biết là đại khái mình lại chọc tức anh rồi.
Cơ mà nói ra cũng tốt, trút hết giận dữ ra dù sao cũng tốt hơn là một mình ôm trong lòng. Tính tình Hứa Úy không cho phép anh tìm chỗ trút cảm xúc, phỏng chừng anh có thể nín như vậy đến chết.
“Ai mà chẳng sống dựa vào chính mình trong Ngày Tàn? Anh từng chứng kiến bao nhiêu người chìm trong vũng bùn mà vẫn ương ngạnh sống sót rồi còn gì? Phụ nữ cũng chẳng ít đâu phải không? Em chỉ thiếu mất một con mắt mà thôi, anh tự hỏi lại xem bây giờ em có thật sự thảm lắm không? Em có thảm đến mức không ai nỡ nhìn không? Người thảm hơn em còn đông lắm!”
Trình Kiến nói một tràng, lại thò tay nhéo má Hứa Úy, cảm giác chẳng đã tí nào, cơ mặt anh quá cứng quá lạnh, nhéo chẳng động đấy mấy.
“Em vừa không bị ai cưỡng hiếp, vừa không bị hành hạ mất nửa cái mạng, cho em nửa tháng là em có thể khôi phục con mắt dùng tốt hơn cả trước đây rồi. Đối với em đây là một cơ hội, là khởi đầu thăm dò chức năng bộ phận mới! Anh hiểu ý em không?”
Hứa Úy chỉ nhìn cô, không nói nửa lời, mặt cũng chẳng có bóng dáng nụ cười nào.
Nhưng hình như anh chưa cười bao giờ.
Trình Kiến thở dài, dứt khoát đổi chủ đề.
“Thật ra bây giờ em lo lắng nhất là sau này nên làm gì, chuyện này bùng nổ ra ngoài rồi, chỉ e trật tự thế giới sắp có một thay đổi rất lớn.”
Cô thuật lại những điểm chính các sự kiện ở khu an toàn Noah thời gian này, lại nói phải tranh thủ thời gian chia cho Hứa Úy một tờ danh sách những nhân viên mình đã nhìn thấy ở hội nghị khi ấy.
Đúng lúc cô vừa cúi đầu nhập danh sách vừa lảm nhảm với anh, đầu cuối di động trong tay cô bị rút mất, Hứa Úy ôm cô, bắt đầu hôn cô.
Trình Kiến chỉ do dự một giây rồi hoàn toàn thả lỏng bản thân, mặc Hứa Úy dùng đủ loại sức lực và tiết tấu hôn mình, cô cũng gắng hết sức đáp lại anh.
Hôn quá triền miên, trong ngẩn ngơ, Trình Kiến nảy sinh ảo giác nha anh đang dùng linh hồn không ngừng dính chặt vào cô, dùng tính mạng không ngừng kề sát cô.
Trình Kiến bị anh hôn ra cảm giác, nhưng cô không dám làm việc này lúc đang bệnh, dứt khoát thò tay xuống dưới háng Hứa Úy sờ, quả nhiên chạm được vật cương cứng.
Cô cách quần an ủi anh, một lần nữa hôn nhau, cô có thể nhìn thấy lông mi Hứa Úy đang run lên ẩn nhẫn, anh hít thở thật sâu, để cô giúp anh, vừa ngoan ngoãn vừa nghiêm túc.
Dòng điện lướt qua trong nháy mắt đó như cắm rễ ở một nơi nằm sâu trong lòng Trình Kiến, sau đó đùng một tiếng nổ tung.
Ngón tay Trình Kiến tê dại, đến sức lực chạm vào thân dưới anh cũng dần thoát khỏi cơ thể, mặt cô càng lúc càng nóng, tim bắt đầu điên cuồng đập loạn không một lí do.
“Hứa Úy, Hứa Úy… Em muốn sinh con cho anh.”
Cổ họng cô ngứa ngáy, mũi cũng cay cay, “Anh cưới em đi, được không? Em muốn lấy anh.”
Danh sách chương