Ta thoải mái ngả người trên thuyền, tận hưởng cảnh sắc thiên nhiên tuyệt diệu, nghe tiếng nước khua nhẹ mạn thuyền mà bật cười:
“Tiểu tướng quân Thẩm Vọng, có chuyện gì cứ hỏi, đừng nén trong lòng làm gì, bản cung nhìn mà đau lòng lắm đấy.”
Đợi một hồi lâu, bên tai mới vọng lại giọng nam có phần ngượng ngùng:
“Điện hạ phát hiện ra thần từ khi nào vậy?”
Ta khẽ gạt tàu lá sen trên mặt xuống, nhìn về phía người vừa cất tiếng.
Thẩm Vọng mặt mày tai ái đều đỏ bừng, bàn tay nắm chặt mái chèo đến nỗi gân xanh nổi rõ, khua mạnh mái chèo xuống mặt hồ.
“Y phục trên người tiểu tướng quân rõ ràng là hơi chật.”
“Chỉ có vậy thôi sao?”
Thẩm Vọng nhìn ta đầy vẻ hồ nghi, rõ ràng là không tin.
Thấy bộ dạng này của chàng, ta lại nổi hứng trêu chọc, ánh mắt ta lướt một lượt khắp người chàng, cuối cùng dừng lại nơi vòm n.g.ự.c nở nang, rồi khẽ cười:
“Tất nhiên không chỉ có vậy, vóc dáng của tiểu tướng quân Thẩm Vọng có phần hơn người một chút, bản cung vừa nhìn liền nhận ra ngay.”
“Điện hạ xin hãy tự trọng!”
Gương mặt Thẩm Vọng vừa mới dịu đi đôi chút, nay lại đỏ bừng trở lại, vừa giận vừa luống cuống, trừng mắt nhìn ta, dáng vẻ ấy thoáng chút bóng hình của Thẩm Từ.
“Được rồi!” Ta ngồi thẳng dậy, thu lại vẻ mặt bông đùa, đoạn chỉ vào dưới mắt chàng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tiểu tướng quân Thẩm Vọng, nơi này của ngươi có một nốt ruồi rất nhỏ.”
Nghe vậy, Thẩm Vọng theo phản xạ đưa tay lên sờ thử, nhưng đến nửa chừng lại rụt về, dáng vẻ như đang hờn dỗi, động tác chèo thuyền cũng vì thế mà trở nên mạnh bạo hơn.
4
Chỉ trong nháy mắt, thuyền đã cập bờ.
Giọng nam nhân vẫn còn chút lạnh lùng, nhưng vành tai thì vẫn mang một sắc đỏ chưa tan: “Điện hạ còn muốn du hồ nữa không?”
“Muốn.”
Thẩm Vọng nén giận, lại chèo thêm một vòng nữa, cánh tay căng cứng đến mức cơ bắp nổi lên cuồn cuộn.
“Không chèo nữa, cứ tiếp tục e rằng tiểu tướng quân sẽ phình lên như cá nóc mất.”
Nhìn sắc mặt chàng đỏ đến tận mang tai, ta khẽ cười. Sao trước đây ta không nhận ra con người này lại thú vị đến thế nhỉ?
Lúc chia tay, ta vén rèm xe nhìn chàng, cất lời mời:
“Tiểu tướng quân Thẩm Vọng, hôm nay mặt mày đỏ mấy lượt rồi, có muốn đến phủ công chúa của bản cung uống chén trà cho hạ hỏa không?”
“Không cần, thần uống trà sẽ mất ngủ.”
“Vậy thì, chúc tiểu tướng quân đêm nay có một giấc mộng đẹp.”
Thẩm Vọng xoay người lên ngựa, một tay nắm chặt dây cương, dáng vẻ trên lưng ngựa có chút lười nhác, phóng khoáng. Chàng vung roi, ngựa phi như bay, chẳng mấy chốc chỉ còn lại một chấm đen nhỏ khuất dần phía chân trời.
Ta sai người mang đến cho Thẩm Từ hai bộ y phục, cũng không quên chuẩn bị thêm cho huynh trưởng của chàng, kẻo lại mang tiếng thiên vị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện