5
Trời hãy còn sớm, ta lại dạo quanh phố chợ một vòng, lúc này đang ngồi xổm trên đất ngắm người ta nặn tượng đất.

Bỗng nhiên, mấy thỏi bạc từ trên cao rơi xuống bên cạnh, khiến lão nhân nặn tượng giật cả mình.
Ta ngẩng đầu nhìn lên, ôi chao, hóa ra là người quen.
Lão nhân nhặt bạc lên, luống cuống nhìn ta: “Tiểu thư, số bạc này…”
“Cầm lấy đi! Vị công tử trên lầu thưởng cho lão đó, mong rằng lão đừng trách hắn vô lễ.”
Lão nhân nghe vậy, lại tất tả hướng về phía Thẩm Từ cảm tạ, mặc kệ hắn có nghe thấy hay không.
Ta xách theo hai tượng đất, gõ cửa phòng hắn.
Lúc này, Thẩm Từ đã thay y phục ta đưa đến, một thân thanh y, đôi mắt đen trắng phân minh, khuôn mặt điểm nét cười, trông ngoan ngoãn vô cùng.
Hắn nhìn ta, cất lời:
“Điện hạ không thích huynh trưởng.”
Khẳng định chắc nịch.
Ta lười đáp, chỉ nhét tượng đất vào tay hắn: “Lão nhân khi nãy khăng khăng muốn tặng ngươi.”
Lão nhân được thưởng bạc, liền nặn riêng một tượng cho Thẩm Từ. Tay nghề ông lão tinh xảo, chỉ mới nhìn thoáng qua vài lần mà tượng đất đã giống y như thật.
Ta bèn bảo ông nặn thêm một bức giống hệt, chỉ khác ở chỗ, có hay không có nốt ruồi dưới mắt.
Thẩm Từ rất thích, cầm tượng đất lên xoay xoay nắn nắn, mãi không buông.
Có điều, bức hắn đang chơi lại là của Thẩm Vọng!!!
Xem ra, đây vẫn là một kẻ huynh khống.
6
Khi Thẩm Vọng tìm đến, hắn nhìn thấy chính là cảnh tượng này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta cùng Thẩm Từ giống như hài tử, chơi tượng đất vui vẻ, một trong phòng, một ngoài phòng, chẳng ai quấy rầy ai.
Hắn nhìn chúng ta với ánh mắt khó tả: “Vui lắm sao?”
Không vui.
Thực ra ta muốn đi, nhưng Thẩm Từ lại đứng chắn ngay cửa, không cho ta ra.
Nam tử diện mạo tuấn tú, dưới ánh tà dương lại càng thêm vài phần phong thần tuấn lãng. Nhưng một người ngoan ngoãn thế này…
Lại đứng trước mặt ta, thần sắc cố chấp, giọng nói khàn khàn, tràn đầy ý chiếm hữu:
“Tránh xa hắn một chút.”
Đôi mắt đen láy kia nhìn thẳng vào ta, khiến sống lưng ta bất giác lạnh toát.
Không biết Thẩm Vọng có hay không nhận ra, đệ đệ hắn là một kẻ ngoài trắng trong đen.
Ta còn đang miên man suy nghĩ, thì Thẩm Vọng đã cầm khăn tay, cúi xuống lau sạch bùn đất dính trên tay Thẩm Từ.
Khi ta nhìn sang, liền chạm phải đôi mắt tràn ngập đắc ý kia.
Hắn cười tủm tỉm, trông chẳng khác nào con hồ ly ranh mãnh.
Ta không thể nhìn nổi bộ dáng đắc ý này của hắn.
Thế nên, ta cũng đưa tay ra: “Làm phiền tiểu tướng quân Thẩm Vọng, công cao võ nghệ, cũng giúp bản cung tẩy tay một chút.”
Thẩm Vọng nghe ra hàm ý trong lời ta, cắn răng, nhưng cuối cùng vẫn nhận lời.
Chẳng ngờ, Thẩm Từ lại đoạt lấy khăn trước, cười mà chẳng giống cười: “Để ta.”
Ta né tránh: “Không được, ta muốn tiểu tướng quân Thẩm Vọng giúp ta tẩy tay.”
“Vẫn là để ta thì hơn! Huynh trưởng quen tự do, e rằng làm không khéo.”
“Không sao, bản cung nguyện ý. Tiểu tướng quân Thẩm Vọng chắc cũng vui lòng chứ?”
Nói đoạn, ta ném cho hắn một ánh mắt đưa tình, nhưng đổi lại chỉ là gương mặt lạnh nhạt.
Thật khiến người ta lạnh lòng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện