Nghe ta khen ngợi mình, sắc mặt Thẩm Từ chẳng những không lấy gì làm vui vẻ, ngược lại còn tối sầm đi.

Chàng do dự một lát, cuối cùng vẫn cất lời phản bác:
“Tuy huynh trưởng đôi lúc có phần nóng nảy, nhưng người đã đọc vạn quyển sách, học thức uyên thâm, tuyệt không thua kém bất kỳ sĩ tử nào trong kinh thành. Hơn nữa, huynh trưởng còn có nhiều ưu điểm mà bọn họ không sánh bằng.”
“Vậy ngươi thử nói xem, tiểu tướng quân Thẩm Vọng có những ưu điểm gì nào?”
Ta mỉm cười nhìn chàng, ra vẻ hiếu kỳ.
Thẩm Từ dường như cũng bị khơi gợi hứng thú, liền kể ra từng điều một.
“Diện mạo tuấn tú, thân hình cường tráng, võ nghệ cao cường, nấu ăn tuyệt đỉnh, kiến thức sâu rộng, tính tình hào sảng…”
Thẩm Từ một hơi kể ra hơn mười ưu điểm của huynh trưởng, nói đến cuối cùng, chính bản thân chàng cũng bất giác đỏ mặt.

Ta cố nén cười, chỉ biết gật gù tán thưởng.

May sao Thẩm Từ vừa dứt lời, xe ngựa cũng vừa kịp dừng lại.
Ta dẫn chàng vào một tiệm y phục, chọn cho chàng một bộ cẩm y màu lục sẫm, tay áo gọn gàng, vừa vặn.

Thẩm Từ nhìn bộ y phục trên người mình, lại liếc sang bộ ta chọn, dẫu không hiểu ý tứ gì cho lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn vào trong thay đồ, cốt để giữ gìn phong độ.
“Rất hợp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta hài lòng gật đầu, cất lời nhận xét.

Con người một khi đã thả lỏng, lời nói cũng theo đó mà tuôn ra nhiều hơn.
Thẩm Từ tựa người vào thành xe ngựa, cùng ta hàn huyên dăm ba câu, bất tri bất giác còn kể cả chuyện năm tuổi còn tè dầm, bảy tuổi ở Tây Bắc bị chó săn rượt chạy bán sống bán c.h.ế.t quanh phòng, rồi cả chuyện mười tuổi vẫn chưa thuộc nổi Tam Tự Kinh.

Nếu không phải xe ngựa vừa dừng lại, ta còn ngờ rằng liệu hắn có định kể tuốt tuồn tuột cả gia sản của phủ tướng quân nữa hay không.
3
Xe ngựa dừng lại bên bờ hồ ngoại thành.

Sóng nước lăn tăn vỗ nhẹ vào bờ, bên cạnh là một con thuyền nhỏ lặng lẽ đậu sát mép nước.
Ta nghiêng đầu nhìn chàng: “Tiểu tướng quân Thẩm Vọng, ngươi có biết chèo thuyền chăng?”
“Biết!”
Nam tử dứt khoát cầm lấy mái chèo, rồi như sực nhớ ra điều gì khi nghe ta gọi đích danh “Thẩm Vọng”, cả người chàng cứng đờ, ánh mắt nhìn ta đầy vẻ giằng xé.
“Điện hạ, thần là Thẩm Từ.”
“Vậy ư?” Ta nửa cười nửa không nhìn chàng, đoạn nhanh chân bước lên thuyền, thuận miệng đáp: “Ngươi muốn mình là ai thì cứ là người đó đi!”
“Thẩm Từ” cứ thế chèo thuyền ra giữa hồ, xung quanh là những khóm sen trải rộng mênh mang. Chàng ngắt một tàu lá sen che trên mặt, vừa để tránh nắng, vừa tăng thêm vài phần thi vị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện