“Có rảnh.”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, câu đầu là của Thẩm Vọng.
Ta nheo mắt cười với Thẩm Từ, chẳng thèm đoái hoài đến kẻ nào đó: “Vậy ngày mai, bản cung sẽ cho người đến Thẩm phủ đón công tử.”
Thẩm Vọng nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm khôn lường: “Điện hạ, hôm trước người từng ngỏ ý mời thần du hồ, lời ấy liệu còn hiệu lực chăng?”
“Không tính.”
Thẩm Vọng bị ta chọc cho tức đến đỏ bừng mặt mày, lắp bắp ba tiếng “tốt, tốt, tốt”, rồi một mạch kéo Thẩm Từ đi thẳng.
Thẩm Từ dáng người mảnh khảnh, yếu ớt, chẳng chút sức lực chống cự, bộ dạng ấy khiến ta nhìn mà không khỏi xót xa.
2
Ngày hôm sau, ta ngồi trong xe ngựa, chờ đến gà gật cả người thì tiểu công tử mới khoan thai tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hôm nay chàng vận một thân trường sam lam nhạt, y phục có vẻ hơi chật, khiến phần n.g.ự.c càng thêm vạm vỡ, phồng lên một chút.

Chiếc đai lưng thêu hoa văn màu lam sẫm siết chặt lấy vòng eo, càng làm nổi bật bờ vai rộng, tấm lưng thẳng, đôi chân dài rắn rỏi, ẩn chứa sức mạnh.
Thẩm Từ nhìn ta, vẻ mặt có chút không tự nhiên: “Thỉnh an điện hạ.”
“Thẩm Từ?”
Đối phương khẽ gật đầu.
Ta hứng thú nhìn chàng, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ có phần không đứng đắn cho lắm.
“Thẩm Từ công tử cảm thấy huynh trưởng nhà ngươi là người thế nào?”
“Dung mạo cũng tàm tạm, nhưng bản cung vẫn thích Thẩm Từ công tử hơn. Trên người ngươi có khí chất thư sinh, không giống huynh ấy, cứ như một kẻ hoang dã vậy.”
Chẳng đợi chàng đáp lời, ta đã tự mình nói tiếp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện