Bắt xe đi đến nơi đã hẹn trước, Thục Quyên sau khi đẩy cửa bước vào thì liền nhìn thấy Quốc Cường đã ngồi đợi sẵn, cô nhanh chóng tiến đến chỗ anh ta, mím môi gật đầu chào.

-"Em đến rồi hả?"

Quốc Cường vừa trông thấy cô thì lập tức tỏ ra mừng rỡ, anh ta hơi nhổm người dậy, ngoắc tay gọi một người phục vụ gần đó để cô gọi nước, đợi sau khi người phục vụ rời đi rồi vẻ mặt anh ta mới trở nên thay đổi.

-"Hôm nay anh hẹn em ra đây có chuyện gì không?"

Thục Quyên chỉ vừa biết Quốc Cường là anh trai của Kiều Chi từ hôm sinh nhật của cô ta, còn trước đó cô hoàn toàn chưa từng nghe bạn mình nhắc đến, nhưng nếu cô nhớ không lầm thì đêm hôm ấy cô thấy anh ta ngồi bên cạnh Louis, giữa hai người có vẻ rất thân thiết, cô cứ nghĩ mãi, rốt cuộc mình thì có liên quan gì đến chuyện của bọn họ chứ? -"Lúc em đến đây...ờm...anh Lâm có biết không?"

Quốc Cường tuy liên tục tỏ ra sốt ruột nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt cô, anh ta khi nhắc đến Louis thì thái độ lại vô cùng đáng ngờ, nếu Thục Quyên không lầm, kể từ dạo đó đến nay, lần này gặp lại trông vẻ mặt Quốc Cường có phần tiều tụy.

-"Không có".

Thục Quyên nhíu mày, thận trọng đáp:

-"Em không có nói cho anh ấy, nhưng rốt cuộc là giữa anh và anh ấy có chuyện gì? Tại sao anh lại không muốn nói cho anh ấy biết?"

Vừa lúc đó, người phục vụ mang nước ra cho cô, ly cam vắt tươi mát được đặt xuống bàn, thứ nước sóng sánh bên trong ly thủy tinh hắt lên làn da trắng sứ một màu nhàn nhạt

Sau một hồi đắn đo, Quốc Cường cuối cùng cũng quyết định nói cho cô nghe toàn bộ mọi việc.

Từ viên thuốc hại cô mê mang đầu óc, cho đến ba đứa em họ ngu si dám ra tay lấy mạng cô, mỗi một chuyện, Quốc Cường đều khàn giọng kể rõ

Tuy trong mắt người khác việc làm này có lẽ rất đần độn, thế nhưng với Thục Quyên thì lại không giống vậy, anh ta biết, chỉ có cô gái này mới cứu được Kiều Chi, chỉ có cô mới đủ sức để thể thuyết phục Louis tha cho em gái anh ta một mạng.

Thời gian trôi qua, đá lạnh trong ly nước cam cũng tan dần, để lại một lớp nước đục nổi lên trên mặt, những giọt nước lạnh ở bên ngoài thành ly trượt nhanh xuống mặt bàn, từ từ lan đến những ngón tay đang siết chặt của Thục Quyên.

Gương mặt người con gái tái nhợt, nơi đôi con ngươi mờ mịt hiện rõ vẻ không thể nào tin được.

Tiếng xôn xao từ những người xung quanh như thể cách ngăn bên ngoài màng tai của cô, trong quán không có máy lạnh hay bất kỳ vật dụng làm mát nào, thế mà Thục Quyên vẫn thấy sống lưng mình lạnh toát.

Trong khi đó, Quốc Cường vẫn luôn ở trạng thái kích động, anh ta nắm lấy góc bàn, khẩn khoảng cầu xin:

-"Thục Quyên, anh biết là em không thể chấp nhận, nhưng anh xin em hãy tha thứ cho con bé một lần, anh hiểu, anh hiểu đối với em việc này rất quá đáng, nhưng con bé còn trẻ như vậy, nó còn cả một đoạn đường dài ở phía trước, nếu anh Lâm vì em mà quyết làm đến cùng, vậy thì tương lai con bé..."

-"Nó có tương lai chẳng lẽ Thục Quyên không có tương lai sao?"

Bất ngờ, một giọng nói quen thuộc đột nhiên chen ngang vào cuộc trò chuyện của hai người. Khi âm thanh trầm trầm đó vừa cất lên, không phải chỉ mỗi Quốc Cường cảm thấy hoảng hốt, mà đến cả Thục Quyên cũng bị dọa cho giật mình thon thót.

Louis từ đằng sau chậm rãi bước tới, một tay hắn đút vào túi áo măng-tô, tay kia kéo mạnh chiếc ghế bên cạnh Thục Quyên rồi ngồi phịch xuống, ánh đèn bên trong quán cà phê chiếu sáng gương mặt nghiêm nghị, khắc họa thật rõ ràng từng đường nét sắc sảo đang trở nên giận dữ.

Hàng chân mày rậm cạo đứt đoạn lúc này lại trở nên vô cùng sắc bén, ánh mắt hắn trông vừa ngông cuồng lại vừa hung hăng, cả người Louis phát ra một loại khí tức tựa như một lưỡi dao đã được mài sắc, sẵn sàng cứa đứt tay bất kỳ kẻ nào dám chạm vào lãnh thổ của mình.

-"Anh, anh Lâm..."

-"Sao anh..."

Cả Quốc Cường và Thục Quyên đều bất ngờ trước sự xuất hiện của hắn, còn chưa kịp để cô nói dứt câu, người đàn ông ở bên cạnh đã hầm hầm quay sang, vẻ mặt tức giận lườm cô vài phát cháy xém, nghiến răng nghiến lợi đầy hung tợn:

-"Anh sẽ làm việc với em sau".

Nói rồi, Louis lại quay sang Quốc Cường, người dựa ra ghế, hai tay khoanh trước ngực, vắt chân chữ ngũ, nhếch môi cười nhạt một tiếng trước sắc mặt tái nhợt của anh ta.

-"Còn mày, tao không tin được là mày dám đến đây gặp Thục Quyên luôn đó".

-"Anh Lâm, em..."

Đối diện với sự xuất hiện của hắn, Quốc Cường chợt trở nên bối rối, anh ta đưa tay gãi đầu, vặn vẹo không biết tiếp theo nên làm gì mới phải.

-"Tao tin là từ lúc tụi mình quen biết nhau đến giờ, tao chưa từng đối xử tệ với mày, thậm chí còn coi mày là anh em tốt của tao, vậy mà mày lại chơi tao bằng cách này"

-"Anh Lâm, em cũng biết làm vậy là không nên, nhưng Kiều Chi, con bé còn quá nhỏ, nó thật sự, thật sự còn quá nông nỗi, ba mẹ em mà biết chuyện thì làm sao có thể chịu được, anh có thể xem xét..."

-"Thôi đi".

Louis chán nản giơ tay ngăn không cho Quốc Cường tiếp tục nói, hắn nheo mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt đã cùng mình rong ruổi bấy lâu, hai bên thái dương giật giật.

-"Chuyện cần nói tao cũng đã nói, tao là người thế nào, mày đi theo tao bấy lâu chắc cũng hiểu, tao đã cho mày một cơ hội cuối cùng, nhưng mày lại không muốn, vậy thì đừng trách sao tao lại không nể tình anh em".

-"Anh Lâm, em xin anh tha cho con bé một lần, nó biết sợ rồi, sẽ không dám tái phạm nữa đâu".

Quốc Cường thừa biết Louis đã nói thì chắc chắn không phải là lời nói suông, hắn nào phải kẻ tầm thường, có chuyện gì mà hắn lại không dám. Đằng này, lại còn là vì Thục Quyên, hắn yêu thương cô như vậy, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Kiều Chi.

Nghĩ đến đây, anh ta càng trở nên hoảng loạn, nhìn thấy Thục Quyên ngồi bên cạnh nãy giờ không lên tiếng, Quốc Cường bèn quay sang cô mà cố van nài:

-"Thục Quyên, em nói với anh Lâm một tiếng đi, em cũng hiểu mà đúng không, lúc đó Kiều Chi chỉ là nhất thời nông nỗi, cũng chỉ vì thằng Quốc khốn nạn quá cho nên nó mới hành xử như vậy, em nể tình con bé từng là bạn thân với em đi, cầu xin em tha thứ cho nó..."

-"Đủ rồi, Quốc Cường!"

Louis phẫn nộ đập tay xuống bàn, lực tác động mạnh khiến cho những thứ trên bàn lung lay va vào nhau, tạo ra âm thanh chói tai vang lên đột ngột, đồng thời cũng thu hút ánh mắt hiếu kỳ của những người xung quanh tập trung về phía bọn họ.

Người đàn ông giận dữ đến đỏ cả mắt khi nhìn vào kẻ ở đối diện, quai hàm hắn siết lại, tạo thành một góc cạnh hoàn mỹ.

-"Không ngờ mày lại là người không phân biệt được đúng sai như vậy, chính mày cũng thấy rõ, nếu hôm đó tao không thể đến kịp thì đám chó chết đó đã làm gì Thục Quyên ? Nếu đêm sinh nhật đó tao đến chậm thêm một chút thì thằng Quốc sẽ giở trò gì? Mày lo lắng cho tương lai em gái mày, nhưng còn người yêu tao, tương lai em ấy thì sao, lỡ như âm mưu của Kiều Chi thành công trót lọt, vậy thì tương lai của Thục Quyên có còn không?"

Dứt lời, Louis liền nắm lấy tay cô đứng dậy định rời đi.

-"Đừng nói nhiều nữa, mày và con em gái mày cứ đợi mà ra tòa cùng nhau là vừa".

Tiếng ghế sắt kéo rê trên nền đất vừa vang lên thì cũng đột ngột biến mất.

Louis có chút ngờ vực quay đầu nhìn về sau, phản chiếu trong đôi mắt là ảnh ngược của Thục Quyên đang giữ tay hắn lại, trước sự ngỡ ngàng của cả hai, cô gái từ nãy đến giờ vẫn luôn cúi đầu giữ im lặng, lúc này mới run run cất lời, từ nơi cổ họng khô khốc, giọng nói thều thào như đã bị rút cạn sức lực miễn cưỡng phát ra:

-"Thôi, bỏ đi Khải Lâm".

-"Thục Quyên, em nói gì vậy?"

Louis như không tin được vào tai mình, hắn lập tức ngồi xuống bên cạnh cô, đôi chân mày càng lúc càng nhíu chặt.

-"Em, em có biết cô ta đã làm những gì với em không?"

-"Em biết!"

Bấy giờ, Thục Quyên mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn, cô gái nhỏ nở một nụ cười yếu ớt, đáy mắt như một chiếc hồ rộng chứa đựng muôn vàn giọt nước.

Trông thấy dáng vẻ vừa mềm mại lại vừa quật cường đó của cô khiến cho Louis chỉ muốn mau chóng ôm chặt lấy mà an ủi.

-"Em nghe anh nói".

Louis vội áp tay lên đôi gò má mềm mại của cô, cố dằn xuống đau khổ trong lòng, hắn dùng một giọng điệu hết sức dịu dàng để trấn an Bông nhỏ của mình.

-"Anh có thể làm mọi thứ cho em, em biết mà đúng không, anh có rất nhiều tiền, anh cũng có thể nhờ các mối quan hệ, cho nên em không cần sợ gì cả, đã có anh ở đây, bất kỳ thứ gì em muốn anh đều có thể lo được".

-"Em biết".

Trái ngược với sự cuống quýt của người trước mặt, Thục Quyên lại tỏ ra bình thản vô cùng, cô chỉ vỗ nhẹ vào bàn tay đang run lên bần bật, cất tiếng thì thầm:

-"Nhưng em mệt rồi, Khải Lâm, em không muốn phải hao tâm tổn sức vì những kẻ không đáng nữa".

Nói đến đây, Thục Quyên lại quay sang phía Quốc Cường, nơi đôi mắt u tối của anh ta hiện tại đã ánh lên những tia hy vọng.

Hơi ngừng lại một chút, cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay dày rộng quen thuộc, cảm tưởng như hơi ấm da thịt từ hắn sẽ có thể tiếp thêm sức mạnh cho mình.

Thở dài một tiếng, Thục Quyên lạnh nhạt nói với người ở phía đối diện:

-"Anh trở về nói với Kiều Chi là tôi tha thứ cho cô ấy".

-"Được, được, anh sẽ nói với nó, anh sẽ bắt nó đến tận nhà để tạ tội với em, anh thay mặt nó cảm ơn em, thật sự gia đình anh đội ơn em nhiều lắm..."

Trái với sự mừng rỡ đến kích động của Quốc Cường, cơ thể Thục Quyên lại rệu rã như đã bị rút cạn sức lực, cô uể oải lắc đầu, hai mắt hơi nhắm lại, sau khi hít sâu một hơi thì mới chậm chạp mở ra:

-"Không cần đâu, nhưng từ này trở về sau tôi và cô ấy không còn quan hệ gì nữa, tôi cũng không mong sẽ gặp lại cô ấy nữa, chỉ cần anh để Kiều Chi tránh khỏi chúng tôi càng xa càng tốt là được rồi".

-"Được, được rồi, anh hứa với em".

-"Thục Quyên, em..."

Louis ở bên cạnh nghe xong thì tỏ ra vô cùng không hài lòng, hắn vừa định lên tiếng nói gì đó thì đã thấy cô quay sang phía mình, bàn tay mềm mại vỗ nhẹ như đang trấn an:

-"Khải Lâm, chúng ta về thôi, anh đưa em ra khỏi đây đi".

Cảm giác căng tức trong lồng ngực sắp ép cô đến chết ngạt, những thứ vừa nghe, vừa thấy, chỉ càng khiến cho đầu óc cô như muốn nổ tung. Thục Quyên thầm nghĩ, nếu còn tiếp tục để cô ở lại đây đối mặt với Quốc Cường thêm giây phút nào nữa, thì chắc rằng cô sẽ bị đau đớn cùng thất vọng ăn mòn đến chết mất thôi.

Nhìn thấy Bông nhỏ nhà mình đã quyết định như vậy, Louis cũng chỉ đành thở dài tặc lưỡi làm theo, mặc dù trong lòng hắn không cam tâm, nhưng hắn có thể làm thế nào được, cô đã không muốn thì hắn cũng không đành phật lòng cô.

Trước khi đưa người yêu rời đi, Louis vẫn quay đầu lại nhìn trừng trừng về phía Quốc Cường, ánh mắt chất đầy lửa giận sục sôi như thể sắp trào cả ra ngoài.

-"Tao sẽ không để yên đâu".

Dứt lời, hắn liền mau chóng đỡ lấy Thục Quyên rồi bước nhanh về phía cửa, để lại Quốc Cường đang ngồi rũ xuống ghế nửa mừng nửa lo.

Anh ta biết, hắn chỉ là đang cảnh cáo anh em bọn họ, dù sao lời của Thục Quyên còn đó, Louis dù có tức giận cách mấy thì trước mắt cũng sẽ không làm gì quá tay.

Ngoài trời đang nắng đẹp thì bất chợt kéo mây nổi giông, Louis tấp xe vào lề đường, nhìn những giọt mưa rơi rả rích không ngừng đập lên kính xe, cả một lớp màn trắng xóa phủ kín không gian, hơi nước ẩm ướt từ bên ngoài như những sợi tơ nhỏ không ngừng len lỏi vào từng ngóc ngách, khiến cho khí lạnh bủa lấy xung quanh.

Ở băng ghế sau, Thục Quyên ngồi ngoan ngoãn trên đùi Louis, đầu cô dựa vào hõm vai thô cứng, ánh mắt mơ màng chớp động, trong vô thức nắm chặt lấy một vạt áo trước ngực hắn đến độ nhàu nhĩ.

Louis có lẽ vẫn còn giận lắm, vậy nên từ lúc rời khỏi quán cà phê đến giờ, hắn vẫn luôn giữ im lặng không nói lời nào.

Một bàn tay mềm mại nhỏ xinh chợt vỗ nhẹ lên mặt, kéo sự chú ý của hắn vào đôi môi đang nhoẻn lên của người trong lòng.

-"Giận em à?"

Thục Quyên nhẹ giọng thì thầm, hơi thở nóng ấm mỏng manh phả vào làn da trên cổ hắn, khiến cho Louis cảm thấy khắp người đều ngứa ngáy không yên.

Người phía trên vẫn giữ im lặng, như thể đang khẳng định với cô rằng những gì cô đoán là hoàn toàn chính xác.

-"Giận em chuyện gì sao không nói?"

Đối diện với thái độ trẻ con đó của Louis khiến cho Thục Quyên vô thức bật cười, cô nhổm dậy, hơi rướn người, một nụ hôn đặt trên chiếc cằm cương nghị, sau đó, cô lại quay về lồng ngực vững chãi mà yên ổn nhắm mắt.

-"Giận chuyện gì thì phải nói ra để người ta còn biết đường mà dỗ chứ".

Bất ngờ, ai đó sau khi nghe xong thì lại phát ra một tiếng cười nhạt, Louis xoay đầu nhìn ra bên ngoài, đưa mắt ngắm bức tranh xám xịt qua ô cửa kính, lạnh giọng đáp:

-"Anh nói mà em nghe chắc".

-"Sao lại không?"

Thục Quyên trố mắt lên nhìn, mím môi cố nén để không phụt cười trước mặt hắn.

-"Hừ!"

Người đàn ông chẳng khác nào đứa trẻ to xác đang tỏ ra hậm hực, lạnh lùng liếc nhìn cô, vẻ mặt hiện rõ sự bất mãn:

-"Em mà nghe thì đâu có tự đi một mình như vậy".

-"Thì bây giờ anh cũng đã ở đây với em rồi còn gì?"

-"Anh không thấy nghi ngờ để đi theo em thì làm sao mà biết được".

-"Trước sau gì cũng biết đó thây".

-"Ồ! Nghe có lý quá ha".

Thục Quyên sau một hồi tranh luận thì cũng phải câm nín trước độ trẻ con và cứng đầu của ai kia, cô bật cười, sau cùng đành nhẹ nhàng quay sang vuốt giận.

-"Vậy giờ anh muốn sao?"

-"Chả sao, anh bình thường".

Nghe cái kiểu nũng nịu mè nheo đó thôi thì cũng đủ hiểu ai kia lại dỗi hờn với cô rồi, Thục Quyên nhìn nhìn một lúc, mấy ngón tay xoa nắn lên vành tai đang đỏ bừng.

-"Làm gì đó?"

Louis bắt lấy bàn tay của người yêu, giả vờ trừng mắt hung dữ rồi hỏi.

Trái lại, Thục Quyên vẫn dịu dàng đáp:

-"Đừng giận em nữa mà".

Nói xong, cô lại nhắm chặt mắt mà dụi đầu vào lòng hắn, bàn tay nhỏ bé lọt thỏm trên bờ ngực rộng lớn, lướt dọc theo vạt áo vest không còn chỉnh tề.

Rốt cuộc, Louis cũng chỉ đành thở dài chịu thua cô người yêu của hắn.

-"Anh rất lo lắng cho em, em hiểu mà, đúng không Bông?"

Thục Quyên không đáp, cô vẫn giữ nguyên tư thế mềm rũ từ nãy tới giờ, yên tĩnh đến nỗi tưởng như đã ngủ say, hơi thở mỏng manh tựa như chiếc lông vũ quét xuống trái tim nóng hổi của hắn. Nếu không phải do bàn tay của cô vẫn luôn nhẹ nhàng ve vuốt lên bả vai mình, có lẽ chính Louis cũng sẽ cho rằng cô đã chìm vào mộng đẹp.

-"Chỉ một lần này thôi".

Đặt xuống vầng trán mềm mại một nụ hôn chứa đầy sự cưng chiều, Louis khẽ thì thầm bên tai cô:

-"Không được giấu anh thêm bất kỳ điều gì nữa, có biết chưa?"

-"Nhất là những chuyện liên quan đến an toàn và sức khỏe của em, anh không muốn em chịu thiệt thòi, càng không muốn em gặp nguy hiểm".

-"Em nghe thấy lời anh nói không? Thục Quyên".

Vòng tay người đàn ông tuy thô to nhưng lại vững chắc, bao bọc lấy cô gái nhỏ chỉ như đang bồng một con búp bê nhỏ xinh bằng bông, hắn cúi đầu, đôi mắt kiêu ngạo lại chỉ nhìn chăm chú vào nụ cười ngọt ngào của Thục Quyên, ánh mắt chìm sâu trong đôi con ngươi mờ mịt.

Cô mím môi, chạm vào gò má cao gầy của hắn.

-"Em biết rồi".

Đôi hàng mi chớp động như cánh hoa bồ công anh khẽ khàng uốn lượn, hương thơm thanh thanh đẫm mật vờn quanh đầu mũi Louis, hắn nuốt một ngụm, yết hầu như ngọn núi nhỏ nhấp nhô trên cổ, vì cướp đi đôi môi nồng nàn tựa đóa hồng đẫm sương sớm ấy mà hắn đã chôn mình vào nơi sâu tận nhất của cô.

Louis không tin, có người đàn ông nào có thể cưỡng lại người phụ nữ của mình.

Say mê, cuồng si, điên dại.

Dưới ngọn lửa ái tình cháy bỏng, bọn họ trông chẳng khác nào những con rối mỹ miều đang cuồng nhiệt khiêu vũ trong bản tango của chính mình.

Áo vest thủ công rơi xuống sàn, bao lấy chiếc váy công sở đã bị cởi bỏ từ bao giờ.

Da thịt quyến rũ đậm mùi dục vọng, trong không gian chật hẹp, tiếng giông gió đang xoay cuồng trên bầu trời cũng không át được tiếng rên rỉ yêu kiều của người con gái.

Tóc dài quấn quýt bên tai, thấm ướt những giọt mồ hôi cùng thứ hỗn hợp đặc sệt.

Đôi chân tròn trịa trắng nõn kẹp ngang vòng eo săn chắc, chiếc quần nhỏ màu trắng còn đang vắt vẻo trên mắt cá thanh mảnh, liên tục đung đưa theo từng cú nhấp hông.

Thục Quyên mơ màng nhìn hắn, cô nở một nụ cười dịu dàng, đôi tay thon dài vòng qua bả vai đang căng chặt, mấy ngón tay nõn nà như búp măng luồn vào mái tóc ngắn mềm như tơ.

Một nụ hôn đặt xuống đôi mày liễu, lại một nụ hôn đặt xuống khóe môi cong.

Trong cơn hoan ái, cô dưới thân hắn chẳng khác nào hồ ly tinh đang thuần phục đế vương, khi hơi ấm quyến rũ bao chặt lấy quyền hành, Louis tưởng chừng mình có thể chết đi trăm ngàn lần vì một khắc thăng hoa ấy.

Sóng dữ nóng rực tuôn tràn vào cung điện bí mật, nhuộm trắng mọi ngóc ngách hoang sơ, Thục Quyên ưỡn cong người, tấm lưng mảnh mai nâng khỏi ghế da ẩm ướt, cánh môi trắng bệch vì bị răng nghiến chặt, bụng dưới nhô lên cao, chống thành một hình thù tròn trịa.

Louis siết cánh tay gầy gò của cô gái nhỏ dưới thân, ánh mắt long lên dữ tợn, quai hàm bạnh ra, kéo những đường gân xanh nổi dọc khắp cơ thể.

Sau cơn mưa như trút nước, bầu trời quang đãng tản hết đám mây đen, mặt đất ướt át đón lấy những giọt nước còn đọng lại từ lá cây rơi xuống, lan thành những vòng tròn bao bọc vào nhau.

Con đường vắng người giờ đây cũng dần đông đúc trở lại, hàng dài lũ lượt nối đuôi chạy băng băng, duy chỉ có chiếc xe nhập khẩu đặt tiền đang đậu bên vỉa hè là vẫn nằm yên ở đó, khiến cho ai nấy khi đi qua đều phải ngoái đầu nhìn.

Ở ngoài náo nhiệt là vậy, nhưng bên trong xe thì lại lặng ngắt như tờ, mùi hương tình dục vẫn còn nồng đậm, mùi mồ hôi, mùi thuốc lá, mùi nước hoa trộn lẫn vào nhau, tạo thành một không gian rực hương mờ ám.

Người đàn ông nằm sấp trên bầu ngực mềm mại, đôi mắt khép hờ tận hưởng chút dư âm sau cùng.

Đưa tay vuốt ve mái đầu to lớn đang chôn vùi trong lòng mình, Thục Quyên khàn giọng lẩm bẩm:

-"Em không dám mạo hiểm".

-"Cứ cho rằng em hèn nhát cũng được, em sợ chết cũng được, nhưng Khải Lâm, anh chính là người quan trọng của em, ân oán chất chồng, thù mới nợ cũ, đến bao giờ mới có thể dừng lại được".

-"Em biết anh rất tài giỏi, em tin chắc người đàn ông của em có thể làm được mọi thứ".

Nói đến đây, Thục Quyên chợt dừng lại, cô nghiêng đầu nhìn hắn, bàn tay đã hạ xuống mà ve vuốt gò má gầy của hắn tự bao giờ.

-"Nhưng em sợ hãi, anh hiểu không, em không dám liều lĩnh đánh mất người em yêu".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện