Một tiếng nấc nghẹn ngào đột ngột vang lên, khiến cho Louis giật mình mở bừng mắt, vội chồm dậy nhìn người dưới thân.
Đôi mí dày ửng hồng ướt sũng nước, hàng mi chớp chớp dính sát vào nhau, nơi đuôi mắt yêu kiều còn lăn dài từng dòng lệ nóng. Louis trông thấy người yêu khóc thì luống cuống hết cả tay chân, mày kiếm nhíu chặt thành một đường dài.
-"Em đừng khóc, ngoan, đừng khóc, anh sẽ không như vậy nữa, là anh bốc đồng, lỗi anh, ngoan, đừng khóc nữa".
Vừa lau vội nước mắt cho cô, Louis vừa lúng túng dỗ dành, hắn nhìn vào gương mặt tái nhợt của cô bé con nhà mình, lòng đau như đang bị ai dày xéo.
Thế nhưng hắn chẳng hiểu sao càng dỗ thì cô lại càng khóc dữ tợn hơn, Thục Quyên nức nở thành tiếng, cuống quýt mà nắm chặt lấy những ngón tay to lớn không buông.
-"Em chỉ còn một mình anh thôi, Khải Lâm, nếu anh xảy ra chuyện, em chẳng biết phải làm thế nào cả?"
Nghe đến đó, Louis thoáng chốc sững sờ, toàn thân bất động như bị ai điểm huyệt, hắn mở to mắt nhìn người yêu bé nhỏ đang rũ rượi trong lòng, cổ họng chợt thấy đắng chát như nuốt phải thứ rượu mạnh.
Hắn quên mất, Bông nhỏ của hắn đã phải cô đơn như thế nào.
Ngồi trong lòng Louis, Thục Quyên cay mắt lại một lần nữa lật tìm quá khứ mà cô đã cố chôn vùi, cơn ác mộng tưởng như mới vừa xảy ra hôm qua thôi theo đám tro tàn mà bùng lên trong tiềm thức.
Cô ngơ ngác nhìn chiếc lá đang đón gió đu đưa, cánh môi chậm rãi khép mở:
-"Mẹ em là một người phụ nữ rất tốt, em nghe nói bà rất đẹp, đẹp hơn bất kỳ một người phụ nữ nào mà em có thể gặp qua. Năm đó sau khi mẹ có thai thì đã kết hôn với ba, hai người rất yêu nhau, ba em là bác sĩ, tuy ông bận rộn, nhưng chỉ cần có thời gian thì sẽ dành mọi thời gian đó cho gia đình của mình. Sau này khi em ra đời, ông bà nội biết em là cháu gái thì không được vui, nhưng vì mẹ vẫn còn trẻ, ông bà nghĩ rằng thể nào tương lai mẹ cũng có thể sinh thêm một đứa cháu trai để nối dõi".
-"Nhưng không ngờ, bởi vì cơ thể bà rất yếu, ba em lo lắng mẹ sẽ gặp nguy hiểm, vậy nên đã quyết định sẽ không sinh thêm bất kỳ đứa trẻ nào nữa".
-"Và họ chỉ có em là con gái".
-"Ông bà nội sau khi biết chuyện thì rất tức giận, hai người họ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mẹ em, mắng bà là đồ không biết đẻ, là cây độc không trái, gái độc không con là kẻ cướp mất con trai của họ, phá nát gia can, khiến cho dòng tộc tuyệt tử tuyệt tôn".
Trong trí nhớ của đứa trẻ sáu tuổi, thứ mà cô được nghe nhiều nhất chỉ là lời nhiếc mắng mỗi khi ông bà nội trông thấy mẹ cô, cùng với những lời bịa đặt không hay về người phụ nữ bất hạnh đã dành trọn thanh xuân cho chồng và con mình. Để rồi, những dòng suy nghĩ xấu xa ấy cứ được tưới tẩm bằng thứ phân bón bẩn thỉu, lâu dần lại trở thành chất độc ngấm sâu vào tư tưởng của cô, hình thành một đứa trẻ ngu si bất hiếu.
-"Ông bà nội bắt mẹ phải đưa em cho họ nuôi, còn nói sẽ tìm cho ba em một người vợ khác, lúc đó ba em bận rộn công việc, ông không thể nào lo toan trọn vẹn cả hai bên được, cũng không biết mẹ ở nhà đã bị áp bức thê thảm như vậy, bởi vì chỉ khi ở trước mặt ba, hai ông bà lại tỏ ra ân cần yêu thương mẹ, giả vờ chăm sóc cho con dâu của mình.
-"Vậy là mẹ em đã bị ông bà nội ép đến độ sinh bệnh, tâm lý bà không còn được bình thường nữa, mỗi ngày bà càng trở nên trầm trọng hơn".
-"Đã có lúc, em vô cùng sợ hãi người mẹ mà em đã từng yêu thương nhất trên đời".
Nói đến đây, toàn thân Thục Quyên bỗng chốc trở nên run rẩy, ký ức như những bóng ma ghê rợn không ngừng đội mồ sống dậy đeo bám xung quanh cô, những lời nói, những hành động mà cô từng làm trong quá khứ hiện rõ ngay trước mắt, sinh động như thể cô đã được quay trở lại ngày hôm đó.
-"Cho, cho đến một ngày, mẹ đã không...không chịu đựng nổi nữa...Ở...ở ngay giữa sân, bên cạnh cây hoa Đỗ Quyên mà mẹ thích nhất, mẹ...mẹ đã tự...tự đâm dao vào ngực mình, máu...rất, rất nhiều máu, nhuộm khắp cả người mẹ..."
Và thấm ướt cả một bụi Đỗ Quyên trắng nơi góc vườn.
Thục Quyên đưa bàn tay đang run bần bật đặt lên môi, cô mở to mắt, để mặc nước mắt của mình rơi thành từng dòng, tựa như rèm ngọc đứt đoạn, những giọt nước mắt ấy không ngừng lăn dài trên đôi gò má nhạt màu, rơi tung tóe xuống ghế da, thấm ướt cả một mảng lồng ngực dày rộng.
-"Không sao, không sao cả, Thục Quyên, đừng sợ, có anh ở đây rồi, anh ở đây với em".
Louis ôm siết cô bé của hắn vào lòng, bàn tay không ngừng xoa nắn tấm lưng ốm yếu, hắn ngửa đầu ra sau ghế thở dốc từng cơn, hai hàng chân mày nhíu chặt chứa đựng muôn vạn thống khổ.
Ảo cảnh đen tối bị sinh khí của người đang bao bọc mình xua đi, để lại bầu trời xanh ngắt tràn ngập ánh sáng, Thục Quyên ngẩn người một lúc, sau đó mới bình tĩnh nói tiếp:
-"Lúc đó ba em không biết được ai báo tin mà biết chuyện rồi vội vã trở về nhà, khi ông nhìn thấy thi thể của mẹ, ông như phát điên mà ôm chặt lấy bà rồi thề rằng sẽ không bao giờ trở về nơi này nữa, ông nói sẽ đưa mẹ đi, sẽ cùng với mẹ biến mất khỏi căn nhà oan nghiệt đã hại chết gia đình ông".
-"Và ba thật sự đã không về nữa, thời gian tiếp theo em buộc phải ở với ông bà nội, nhưng khi ông bà già yếu thì sinh bệnh, toàn bộ tài sản trong nhà đã phải bán sạch để lo cho sức khỏe của ông bà, vài năm sau thì hai người cũng lần lượt ra đi, lúc đó em mười bốn tuổi, căn biệt thự mà em đã ở suốt bao lâu cũng bị người ta siết nợ lấy mất, còn em thì trở thành trẻ mồ côi, đang lúc không biết phải đi về đâu thì may mắn được một vị sư thầy dang tay giúp đỡ, ông ấy đưa em vào chùa, cho em ở cùng những đứa trẻ khác, nuôi nấng cho em ăn học".
-"Đến năm mười tám tuổi thì em xin ra ngoài, từ lúc đó đến nay em chỉ muốn sống thật tốt để tìm lại ba mình, nói với ông ấy rằng đứa con gái bất hiếu của ông ấy đã biết lỗi rồi".
Mặc dù Thục Quyên không dám chắc người thân duy nhất của cô có còn tồn tại trên cõi đời này nữa hay không, nhưng cô vẫn luôn dựa vào những mẩu ký ức vụn vặt còn sót lại để duy trì chút sức tàn, tuy là cuộc đời đã quật vào cô gái nhỏ nhiều thứ quả đắng chát, nhưng vì để tìm kiếm ba mình, cô không ngừng tự động viên bản thân sau mỗi lần vấp ngã, ít nhất là cho đến khi gặp được ông thì phải sống làm sao cho ra dáng con người.
Ấy cũng là lý do mà cô không muốn nhìn thấy thêm một thảm kịch nào giống như chính mình phải xảy ra nữa.
Nỗi đau năm đó vẫn còn ám ảnh lấy cô, dáng vẻ đau đớn của người phụ nữ bạc mệnh ấy luôn tồn tại bên trong tâm trí Thục Quyên.
Chống tay ngồi dậy, cô nhìn thẳng vào đôi mắt u sầu của người đàn ông, tuy nét mặt rất bình tĩnh, nhưng chất giọng thều thào như kiệt sức đã nói rằng linh hồn cô cũng đã mục ruỗng theo những năm tháng đó rồi.
-"Anh có cảm thấy em rất xấu xa không? Có phải em là đứa trẻ hư hỏng không ai cần không? Vì em, vì em mà mẹ mới phải tự sát, vì em mà ba mới bỏ đi, tất cả là tại em, cho nên mọi thứ mới ra nông nổi này".
-"Em không ngoan, em không ngoan, em làm mẹ buồn, em làm mẹ khóc rất nhiều, em đã nói hỗn với mẹ, đã khiến cho mẹ đau khổ..."
Đôi bàn tay đang đặt trên vai Louis níu chặt, những móng tay nho nhỏ hồng hào nhấn sâu vào da thịt hắn đến độ trắng bệch cả lên. Trong suốt những đêm dài đằng đẵng sau này, điều duy nhất mà Thục Quyên cảm thấy hối tiếc đến mức khó ngủ chính là không thể nói được một lời xin lỗi mẹ, bày tỏ lòng mình rằng cô cũng rất yêu thương bà.
Louis vội vàng ôm cô vào lòng, đôi môi tìm đến gò mà xinh xắn đặt xuống từng cái hôn an ủi:
-"Không, không đâu, anh tin chắc mẹ sẽ không trách Bông đâu, lúc đó Bông còn nhỏ, cũng chỉ là một đứa trẻ thì làm sao có thể biết được mọi chuyện là như thế nào, mẹ thương yêu em như vậy, chắc chắn ở nơi nào đó sẽ hiểu rằng Bông không cố ý, Bông cũng thương mẹ, cũng nhớ mẹ rất nhiều".
Nói rồi, Louis lại đưa tay vuốt tóc cô, hắn mỉm cười thật dịu dàng, từng lời thốt ra chẳng khác nào viên kẹo đường ngọt ngào sau những liều thuốc đắng ngắt.
-"Mẹ biết rất rõ Bông nhà mình là đứa trẻ ngoan nhất, là cô bé hiếu thảo nghe lời nhất trên đời, bà ấy sẽ không giận em đâu".
-"Có thật không?"
Thục Quyên nức nở hỏi.
-"Thật chứ".
Louis mỉm cười nhìn xoáy vào bên trong cô, đôi con ngươi màu nâu nhạt ánh lên những tia sáng, nơi đáy mắt tĩnh lặng như làn nước ấy, muốn bao nhiêu sâu nặng đều có đủ bấy nhiêu.
-"Bởi vì tình yêu thương của một người mẹ dành cho con, bà ấy chưa từng trách em bao giờ".
Hắn không biết thế nào là tình thân mẫu tử, cũng không biết tình cảm gia đình ấm lạnh ra sao, nhưng hắn biết, Thục Quyên yêu hắn, cũng chỉ mình cô thôi, chỉ một mình cô lo sợ cho kẻ ngang tàng như hắn gặp phải nguy hiểm.
Vì hắn, cô từ bỏ đi hận thù trong lòng bọn họ.
Louis chợt nghĩ, nếu như giữa hai người cũng có một đứa trẻ thì sao? Ắt hẳn, cả hắn và Thục Quyên đều sẽ yêu thương đứa trẻ này lắm.
Tựa như ở một đoạn thời gian nào đó trong ký ức, ba mẹ cô đã luôn yêu thương cô.
Sau khi nghe xong những lời Louis nói, Thục Quyên không thể khống chế được cảm xúc mãnh liệt trong lòng mình nữa, cô nhào đến ôm chầm lấy hắn, bật khóc thành tiếng.
Da thịt trần trụi tiếp xúc chặt chẽ nhưng lại không có bất kỳ một xúc cảm khác lạ nào, chỉ đơn thuần là giữa hai người sưởi ấm cho nhau, kéo nhau ra khỏi vực thẳm đang báu chặt vào quá khứ bất hạnh.
Siết Thục Quyên trong tay, Louis cúi đầu hôn lên bả vài tròn mềm mại, trầm giọng nói:
-"Anh sẽ thay tất cả bù đắp cho em, sẽ không để em phải đau khổ nữa, anh hứa đó, Bông của anh".
Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ phủ xuống bờ lưng rộng của người đàn ông, khoác lên vai áo sơ mi một màu cam sẫm.
Khải Danh đút hai tay vào túi quần, cúi đầu nhìn vào vân gỗ xoáy tròn trên sàn nhà, giữa đôi mắt tĩnh lặng chứa đựng muôn vạn suy tư.
Bà Lệ ngồi ở bàn ăn nhấc tách trà lên, hương thơm thoang thoảng lượn lờ trong không khí, hòa quyện với mùi bánh nướng còn đang ở trong lò.
Sau một lúc im lặng, người đàn bà trang nhã không giấu được vẻ thất vọng mà lặng lẽ thở dài:
-"Chuyện của con và Annie là thế nào? Tại sao con lại từ chối con bé? Con có biết cô Hương đã gọi điện thoại cho mẹ rồi thất vọng như thế nào không?"
Nghe mẹ mình hỏi, Khải Danh không khỏi trầm ngâm, ông đưa tay quẹt nhẹ qua mũi, khó xử đáp:
-"Con không yêu Annie".
-"Sao cơ?"
Bà Lệ ngẩng đầu nhìn con trai, kinh ngạc thốt lên:
-"Con...con không yêu Annie sao?"
-"Dạ phải, thưa mẹ".
Nói xong, Khải Danh rời khỏi nơi mình đang đứng, lững thững đi đến bên cạnh bà rồi kéo ghế ngồi xuống.
-"Con không yêu Annie, nói đúng hơn, con không thể yêu cô bé".
-"Tại sao? Chẳng phải...hai con rất thân thiết với nhau sao?"
-"Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc con có tình cảm với cô bé được".
Khải Danh nhíu mày lắc đầu, tâm tư bị sự quấy nhiễu bấy lâu nay làm cho càng thêm u sầu.
-"Con rất quý Annie, cô bé là một người rất tốt, nhưng đối với con, Annie chẳng khác nào một đứa em gái trong gia đình, hoàn toàn không có bất kỳ tình cảm nam nữ nào xa hơn".
-"Sao có thể như vậy!"
Bà Lệ kinh hoàng thốt lên một câu, tách trà đen trên tay thoáng chao đảo rồi mới được đặt xuống bàn, một ít nước ấm bên trong theo quán tính mà bắn ra ngoài dĩa sứ.
-"Mẹ, con không yêu Annie, con đã...con đã yêu một cô gái khác".
Rốt cuộc, Khải Danh cũng đã có thể thẳng thắng nói ra khúc mắc mà bấy lâu nay ông đặt nặng nơi đáy lòng. Tựa đầu ra sau ghế, người đàn ông ngửa mặt lên trời, đôi mắt nhắm nghiền che giấu sự phiền muộn, tiếng thở dài không ngừng vang lên.
Ngay lúc đó, không chỉ một mình bà Lệ tỏ ra bất ngờ, mà cả người con gái đang mở to mắt đứng sững người bên góc khuất cũng bàng hoàng rơi lệ.
Annie cắn chặt môi, ngăn không cho tiếng khóc của mình thoát ra ngoài.
Hóa ra, người đàn ông mà cô trộm nhung nhớ bấy lâu nay, thật sự đã có người trong lòng.
Là do cô đến trễ, hay là, ngay từ đầu cô đã không có cơ hội.
Bao nhiêu năm trăn trở giữa đêm, đã hơn một lần cô có ý định sẽ thú thật lòng mình với ông, muốn cắn răng mặc kệ tất cả mà phá vỡ bức màn ngăn cách cuối cùng, để rồi dù có ra sao thì cô cũng sẽ không hối hận.
Nhưng cô đã không dám, cô lần lữa, cô rụt rè, cô để cho cơ hội bay xa khỏi tầm tay.
Và giờ đây, khi chính tai cô nghe được lời thú nhận ấy, Annie mới biết trái tim mình đã trở thành thứ vô chủ.
-"Con nói sao? Con đã yêu ai? Cô gái đó là người như thế nào? Có môn đăng hộ đối với chúng ta không? Con đã tìm hiểu kỹ lưỡng chưa?"
Bà Lệ tuy có hơi thất vọng khi không thể để Annie trở thành con dâu của mình, nhưng lúc nghe đến việc Khải Danh đã có tình cảm với một cô gái nào đó, người làm mẹ như bà cũng không khỏi vui mừng cho con trai.
Nghe mẹ mình hỏi dồn dập như vậy, Khải Danh chỉ biết thở dài cười khổ, ông lắc đầu, ánh mắt bất lực rơi vào bức tranh hoa Đỗ Quyên treo trên tường.
-"Mẹ, nếu con nói...con vẫn chưa tìm được cô ấy thì sao?"
-"Cái gì?"
Bà Lệ nhíu mày khó hiểu:
-"Khải Danh, rốt cuộc ý con là thế nào, chưa tìm được là sao? Con nói gì mẹ nghe không hiểu gì hết?"
Khải Danh đưa tay vuốt mặt, không biết nên bắt đầu từ đâu. Ông suy nghĩ một lúc, sau đó mới từ tốn kể lại toàn bộ câu chuyện tình yêu đơn phương ngắn ngủi, nhưng lại chứa đựng muôn vàn chấp niệm của mình, đến khi kết thúc liền bật cười một tiếng đầy cay đắng.
-"Mẹ, có phải con trai của mẹ ngu ngốc lắm không? Khó khăn lắm mới tìm được một cô gái tốt như thế, vậy mà lại để vuột mất".
Nói đến đây, gương mặt rạng rỡ như đóa hoa tắm dưới nắng mặt trời như lại hiện lên trước mắt ông, Khải Danh ngơ ngẩn nhìn về bức tranh treo tường, bên tai nghe thấy tiếng nói cười khúc khích từ nơi nào vọng lại.
Nhìn sang mẹ mình, ông cay đắng nói:
-"Mẹ ơi, con nghĩ là lần này con không ổn rồi, con rất nhớ cô ấy, nhớ đến độ không thể chịu được".
Mỗi khi nhìn thấy ai đó có đôi mắt biết cười, có khóe môi duyên dáng cong cong, có hai chiếc răng khểnh đáng yêu lộ ra, thì Khải Danh lại vô thức nhớ đến người con gái nhỏ bé đứng ở trong quán cà phê ấy
-"Con đã cho người tìm rất lâu rồi, kể từ khi bắt đầu rời khỏi Việt Nam, không có ngày nào là con không mong ngóng có thể nhận được tin tức về người con gái đó, nhưng cho đến tận bây giờ, đã qua bao nhiêu ngày tháng rồi mà mọi thứ vẫn bặt vô âm tín, cô ấy cứ như biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời con vậy, khiến cho con...khiến cho con không thể ngủ yên".
Chỉ cần nhớ đến hai tiếng Thục Quyên thì trái tim trong lồng ngực Khải Danh lại căng đau vô cùng, tựa như chính bản thân nó đã biến thành một lưỡi dao sắc nhọn, chậm rãi cứa nát ruột gan bên trong cơ thể ông.
-"Con không biết mình có thể tiếp tục được bao lâu nữa, con sợ lắm, con đã yêu cô ấy quá nhiều rồi, con không còn giữ được chính mình nữa".
Càng nói, Khải Danh càng kích động, dường như những tình huống xấu nhất mà ông đã có thể nghĩ ra đều ồ ạt xuất hiện cùng một lúc, khiến cho ngực trái của ông như bị ai nện mạnh một cú lõm sâu vào bên trong, đau đến mất khống chế.
-"Khải Danh, con làm sao vậy?"
Bà Lệ hoảng hốt nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của con trai mình, chưa bao giờ bà thấy Khải Danh như thế này cả, là người làm cha mẹ, bà và chồng mình đều biết rõ con trai của hai người tính cách ra sao, ngay cả chồng của bà cũng phải tấm tắc trước sự bản lĩnh và lý trí của nó, sao bây giờ lại biến thành như thế này!
Được bà Lệ đánh thức, Khải Danh như người mộng du mà giật mình choàng tỉnh, ông liếm đôi môi khô khốc, nhắm mắt hít sâu một hơi, nặng nề đưa tay vuốt trán, sau một lúc lấy lại bình tĩnh, ông lại mở mắt ra nhìn bà Lệ, đôi mi dày chớp chớp, trong con i màu nâu nhạt đã không còn những giông bão như lúc đầu.
-"Con xin lỗi, khi nãy con có hơi xúc động".
Người đàn ông mệt mỏi cúi đầu, bàn tay day nhẹ hai bên thái dương.
Bà Lệ nhìn về phía con trai, sau đó lại cẩn thận quay đầu nhìn ra phía ngoài, bộ dạng thấp thỏm không yên, cứ sợ rằng ông Minh sẽ bất ngờ xuống đây.
Đoạn, bà rầu rĩ hỏi:
-"Con nói con bé đó...tên là gì?"
Khải Danh hơi ngước lên nhìn bà, chậm chạp đáp:
-"Là Thục Quyên".
Bà Lệ nghe xong thì gật gù, lại tiếp tục:
-"Khải Danh, mẹ luôn tin vào khả năng của con, ba và mẹ biết con không phải là người bốc đồng, nhưng cái cô Thục Quyên đó, theo như lời con nói thì hình như gia cảnh không được tốt lắm".
Nghe đến đây, Khải Danh liền nhíu mày quay ngoắt sang, gương mặt nhăn nhúm lại như bị ai vò nắn.
-"Con không quan tâm chuyện đó, con thừa khả năng để lo cho cô ấy".
-"Mẹ biết, mẹ biết là như vậy, nhưng mà con ơi, nhà mình bao đời nay quan trọng hôn nhân, phải cân xứng thì mới có thể duy trì được hạnh phúc chứ con, vả lại con và cô ta gặp nhau cũng chưa được bao lâu, con xem, có phải quyết định lúc này là vội vàng quá không"
Bà Lệ ra sức dỗ dành con trai, sợ rằng sẽ lần nữa chọc cho Khải Danh kích động, bà hiểu rằng đứa con này đã lớn mạnh mà thoát cương khỏi sự kiểm soát của mình, những gì Khải Danh làm đều là những chuyện mà hai vợ chồng bà không thể can thiệp được nữa.
Đúng như những gì mà bà Lệ đã nghĩ, không đời nào Khải Danh lại có thể dễ dàng xuôi theo ý muốn của mẹ mình, ông hơi lắc đầu, bình tĩnh đáp:
-"Con hiểu ý mẹ, nhưng con càng hiểu chính mình hơn, mẹ ơi, con không kết hôn với tiền, chẳng lẽ cô ấy là người thế nào con nhìn không rõ được sao, mẹ đừng lo nữa, con sẽ xử lý tốt mọi chuyện, sẽ không một ai dám chê cười nhà mình đâu".
-"Nhưng còn Annie, con bé rất thích con..."
Annie đang đứng lén lút ở góc khuất khi nghe nhắc đến tên mình thì tâm trạng không khỏi chùn xuống, cô gạt đi những giọt nước mắt còn đang tuôn rơi, bàn tay thon thả cắm sâu những đầu móng tay vào da thịt.
-"Con đã giải thích với Annie rồi, cô bé chắc là sẽ hiểu thôi, tương lai còn dài, Annie cũng còn trẻ, sẽ có một người khác xứng đáng với cô bé ấy hơn con".
Xuyên qua hành lang ngắn, Annie nghe rất rõ những lời mà Khải Danh đã nói, mỗi một câu từ ông thốt ra đều như thiêu trụi linh hồn cô.
Annie khẽ nghiêng đầu, đôi môi đỏ bừng hơi mím lại, ánh mắt âm u tưởng chừng có áng mây đen che khuất ánh mặt trời.
Muôn vàn câu hỏi xuất hiện bên trong đầu cô, Thục Quyên là ai? Cô ta là người như thế nào? Có tài cán gì mà có thể khiến một người đàn ông như Khải Danh đảo điên như vậy.
Annie không thể hiểu nổi, rốt cuộc cô gái mà Khải Danh nhắc đến hơn cô ở điểm nào.
Cô không biết, cũng không cần biết.
Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, Annie liếc mắt nhìn về phía hai người bên trong, sắc mặt từ từ chuyển sang một vẻ âm trầm đáng sợ.
Annie không quan tâm người phụ nữ mà Khải Danh mơ ước là người ra sao, nhưng chắc chắn rằng cô sẽ không cam lòng mà dễ dàng bỏ cuộc như thế.
Đôi mí dày ửng hồng ướt sũng nước, hàng mi chớp chớp dính sát vào nhau, nơi đuôi mắt yêu kiều còn lăn dài từng dòng lệ nóng. Louis trông thấy người yêu khóc thì luống cuống hết cả tay chân, mày kiếm nhíu chặt thành một đường dài.
-"Em đừng khóc, ngoan, đừng khóc, anh sẽ không như vậy nữa, là anh bốc đồng, lỗi anh, ngoan, đừng khóc nữa".
Vừa lau vội nước mắt cho cô, Louis vừa lúng túng dỗ dành, hắn nhìn vào gương mặt tái nhợt của cô bé con nhà mình, lòng đau như đang bị ai dày xéo.
Thế nhưng hắn chẳng hiểu sao càng dỗ thì cô lại càng khóc dữ tợn hơn, Thục Quyên nức nở thành tiếng, cuống quýt mà nắm chặt lấy những ngón tay to lớn không buông.
-"Em chỉ còn một mình anh thôi, Khải Lâm, nếu anh xảy ra chuyện, em chẳng biết phải làm thế nào cả?"
Nghe đến đó, Louis thoáng chốc sững sờ, toàn thân bất động như bị ai điểm huyệt, hắn mở to mắt nhìn người yêu bé nhỏ đang rũ rượi trong lòng, cổ họng chợt thấy đắng chát như nuốt phải thứ rượu mạnh.
Hắn quên mất, Bông nhỏ của hắn đã phải cô đơn như thế nào.
Ngồi trong lòng Louis, Thục Quyên cay mắt lại một lần nữa lật tìm quá khứ mà cô đã cố chôn vùi, cơn ác mộng tưởng như mới vừa xảy ra hôm qua thôi theo đám tro tàn mà bùng lên trong tiềm thức.
Cô ngơ ngác nhìn chiếc lá đang đón gió đu đưa, cánh môi chậm rãi khép mở:
-"Mẹ em là một người phụ nữ rất tốt, em nghe nói bà rất đẹp, đẹp hơn bất kỳ một người phụ nữ nào mà em có thể gặp qua. Năm đó sau khi mẹ có thai thì đã kết hôn với ba, hai người rất yêu nhau, ba em là bác sĩ, tuy ông bận rộn, nhưng chỉ cần có thời gian thì sẽ dành mọi thời gian đó cho gia đình của mình. Sau này khi em ra đời, ông bà nội biết em là cháu gái thì không được vui, nhưng vì mẹ vẫn còn trẻ, ông bà nghĩ rằng thể nào tương lai mẹ cũng có thể sinh thêm một đứa cháu trai để nối dõi".
-"Nhưng không ngờ, bởi vì cơ thể bà rất yếu, ba em lo lắng mẹ sẽ gặp nguy hiểm, vậy nên đã quyết định sẽ không sinh thêm bất kỳ đứa trẻ nào nữa".
-"Và họ chỉ có em là con gái".
-"Ông bà nội sau khi biết chuyện thì rất tức giận, hai người họ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mẹ em, mắng bà là đồ không biết đẻ, là cây độc không trái, gái độc không con là kẻ cướp mất con trai của họ, phá nát gia can, khiến cho dòng tộc tuyệt tử tuyệt tôn".
Trong trí nhớ của đứa trẻ sáu tuổi, thứ mà cô được nghe nhiều nhất chỉ là lời nhiếc mắng mỗi khi ông bà nội trông thấy mẹ cô, cùng với những lời bịa đặt không hay về người phụ nữ bất hạnh đã dành trọn thanh xuân cho chồng và con mình. Để rồi, những dòng suy nghĩ xấu xa ấy cứ được tưới tẩm bằng thứ phân bón bẩn thỉu, lâu dần lại trở thành chất độc ngấm sâu vào tư tưởng của cô, hình thành một đứa trẻ ngu si bất hiếu.
-"Ông bà nội bắt mẹ phải đưa em cho họ nuôi, còn nói sẽ tìm cho ba em một người vợ khác, lúc đó ba em bận rộn công việc, ông không thể nào lo toan trọn vẹn cả hai bên được, cũng không biết mẹ ở nhà đã bị áp bức thê thảm như vậy, bởi vì chỉ khi ở trước mặt ba, hai ông bà lại tỏ ra ân cần yêu thương mẹ, giả vờ chăm sóc cho con dâu của mình.
-"Vậy là mẹ em đã bị ông bà nội ép đến độ sinh bệnh, tâm lý bà không còn được bình thường nữa, mỗi ngày bà càng trở nên trầm trọng hơn".
-"Đã có lúc, em vô cùng sợ hãi người mẹ mà em đã từng yêu thương nhất trên đời".
Nói đến đây, toàn thân Thục Quyên bỗng chốc trở nên run rẩy, ký ức như những bóng ma ghê rợn không ngừng đội mồ sống dậy đeo bám xung quanh cô, những lời nói, những hành động mà cô từng làm trong quá khứ hiện rõ ngay trước mắt, sinh động như thể cô đã được quay trở lại ngày hôm đó.
-"Cho, cho đến một ngày, mẹ đã không...không chịu đựng nổi nữa...Ở...ở ngay giữa sân, bên cạnh cây hoa Đỗ Quyên mà mẹ thích nhất, mẹ...mẹ đã tự...tự đâm dao vào ngực mình, máu...rất, rất nhiều máu, nhuộm khắp cả người mẹ..."
Và thấm ướt cả một bụi Đỗ Quyên trắng nơi góc vườn.
Thục Quyên đưa bàn tay đang run bần bật đặt lên môi, cô mở to mắt, để mặc nước mắt của mình rơi thành từng dòng, tựa như rèm ngọc đứt đoạn, những giọt nước mắt ấy không ngừng lăn dài trên đôi gò má nhạt màu, rơi tung tóe xuống ghế da, thấm ướt cả một mảng lồng ngực dày rộng.
-"Không sao, không sao cả, Thục Quyên, đừng sợ, có anh ở đây rồi, anh ở đây với em".
Louis ôm siết cô bé của hắn vào lòng, bàn tay không ngừng xoa nắn tấm lưng ốm yếu, hắn ngửa đầu ra sau ghế thở dốc từng cơn, hai hàng chân mày nhíu chặt chứa đựng muôn vạn thống khổ.
Ảo cảnh đen tối bị sinh khí của người đang bao bọc mình xua đi, để lại bầu trời xanh ngắt tràn ngập ánh sáng, Thục Quyên ngẩn người một lúc, sau đó mới bình tĩnh nói tiếp:
-"Lúc đó ba em không biết được ai báo tin mà biết chuyện rồi vội vã trở về nhà, khi ông nhìn thấy thi thể của mẹ, ông như phát điên mà ôm chặt lấy bà rồi thề rằng sẽ không bao giờ trở về nơi này nữa, ông nói sẽ đưa mẹ đi, sẽ cùng với mẹ biến mất khỏi căn nhà oan nghiệt đã hại chết gia đình ông".
-"Và ba thật sự đã không về nữa, thời gian tiếp theo em buộc phải ở với ông bà nội, nhưng khi ông bà già yếu thì sinh bệnh, toàn bộ tài sản trong nhà đã phải bán sạch để lo cho sức khỏe của ông bà, vài năm sau thì hai người cũng lần lượt ra đi, lúc đó em mười bốn tuổi, căn biệt thự mà em đã ở suốt bao lâu cũng bị người ta siết nợ lấy mất, còn em thì trở thành trẻ mồ côi, đang lúc không biết phải đi về đâu thì may mắn được một vị sư thầy dang tay giúp đỡ, ông ấy đưa em vào chùa, cho em ở cùng những đứa trẻ khác, nuôi nấng cho em ăn học".
-"Đến năm mười tám tuổi thì em xin ra ngoài, từ lúc đó đến nay em chỉ muốn sống thật tốt để tìm lại ba mình, nói với ông ấy rằng đứa con gái bất hiếu của ông ấy đã biết lỗi rồi".
Mặc dù Thục Quyên không dám chắc người thân duy nhất của cô có còn tồn tại trên cõi đời này nữa hay không, nhưng cô vẫn luôn dựa vào những mẩu ký ức vụn vặt còn sót lại để duy trì chút sức tàn, tuy là cuộc đời đã quật vào cô gái nhỏ nhiều thứ quả đắng chát, nhưng vì để tìm kiếm ba mình, cô không ngừng tự động viên bản thân sau mỗi lần vấp ngã, ít nhất là cho đến khi gặp được ông thì phải sống làm sao cho ra dáng con người.
Ấy cũng là lý do mà cô không muốn nhìn thấy thêm một thảm kịch nào giống như chính mình phải xảy ra nữa.
Nỗi đau năm đó vẫn còn ám ảnh lấy cô, dáng vẻ đau đớn của người phụ nữ bạc mệnh ấy luôn tồn tại bên trong tâm trí Thục Quyên.
Chống tay ngồi dậy, cô nhìn thẳng vào đôi mắt u sầu của người đàn ông, tuy nét mặt rất bình tĩnh, nhưng chất giọng thều thào như kiệt sức đã nói rằng linh hồn cô cũng đã mục ruỗng theo những năm tháng đó rồi.
-"Anh có cảm thấy em rất xấu xa không? Có phải em là đứa trẻ hư hỏng không ai cần không? Vì em, vì em mà mẹ mới phải tự sát, vì em mà ba mới bỏ đi, tất cả là tại em, cho nên mọi thứ mới ra nông nổi này".
-"Em không ngoan, em không ngoan, em làm mẹ buồn, em làm mẹ khóc rất nhiều, em đã nói hỗn với mẹ, đã khiến cho mẹ đau khổ..."
Đôi bàn tay đang đặt trên vai Louis níu chặt, những móng tay nho nhỏ hồng hào nhấn sâu vào da thịt hắn đến độ trắng bệch cả lên. Trong suốt những đêm dài đằng đẵng sau này, điều duy nhất mà Thục Quyên cảm thấy hối tiếc đến mức khó ngủ chính là không thể nói được một lời xin lỗi mẹ, bày tỏ lòng mình rằng cô cũng rất yêu thương bà.
Louis vội vàng ôm cô vào lòng, đôi môi tìm đến gò mà xinh xắn đặt xuống từng cái hôn an ủi:
-"Không, không đâu, anh tin chắc mẹ sẽ không trách Bông đâu, lúc đó Bông còn nhỏ, cũng chỉ là một đứa trẻ thì làm sao có thể biết được mọi chuyện là như thế nào, mẹ thương yêu em như vậy, chắc chắn ở nơi nào đó sẽ hiểu rằng Bông không cố ý, Bông cũng thương mẹ, cũng nhớ mẹ rất nhiều".
Nói rồi, Louis lại đưa tay vuốt tóc cô, hắn mỉm cười thật dịu dàng, từng lời thốt ra chẳng khác nào viên kẹo đường ngọt ngào sau những liều thuốc đắng ngắt.
-"Mẹ biết rất rõ Bông nhà mình là đứa trẻ ngoan nhất, là cô bé hiếu thảo nghe lời nhất trên đời, bà ấy sẽ không giận em đâu".
-"Có thật không?"
Thục Quyên nức nở hỏi.
-"Thật chứ".
Louis mỉm cười nhìn xoáy vào bên trong cô, đôi con ngươi màu nâu nhạt ánh lên những tia sáng, nơi đáy mắt tĩnh lặng như làn nước ấy, muốn bao nhiêu sâu nặng đều có đủ bấy nhiêu.
-"Bởi vì tình yêu thương của một người mẹ dành cho con, bà ấy chưa từng trách em bao giờ".
Hắn không biết thế nào là tình thân mẫu tử, cũng không biết tình cảm gia đình ấm lạnh ra sao, nhưng hắn biết, Thục Quyên yêu hắn, cũng chỉ mình cô thôi, chỉ một mình cô lo sợ cho kẻ ngang tàng như hắn gặp phải nguy hiểm.
Vì hắn, cô từ bỏ đi hận thù trong lòng bọn họ.
Louis chợt nghĩ, nếu như giữa hai người cũng có một đứa trẻ thì sao? Ắt hẳn, cả hắn và Thục Quyên đều sẽ yêu thương đứa trẻ này lắm.
Tựa như ở một đoạn thời gian nào đó trong ký ức, ba mẹ cô đã luôn yêu thương cô.
Sau khi nghe xong những lời Louis nói, Thục Quyên không thể khống chế được cảm xúc mãnh liệt trong lòng mình nữa, cô nhào đến ôm chầm lấy hắn, bật khóc thành tiếng.
Da thịt trần trụi tiếp xúc chặt chẽ nhưng lại không có bất kỳ một xúc cảm khác lạ nào, chỉ đơn thuần là giữa hai người sưởi ấm cho nhau, kéo nhau ra khỏi vực thẳm đang báu chặt vào quá khứ bất hạnh.
Siết Thục Quyên trong tay, Louis cúi đầu hôn lên bả vài tròn mềm mại, trầm giọng nói:
-"Anh sẽ thay tất cả bù đắp cho em, sẽ không để em phải đau khổ nữa, anh hứa đó, Bông của anh".
Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ phủ xuống bờ lưng rộng của người đàn ông, khoác lên vai áo sơ mi một màu cam sẫm.
Khải Danh đút hai tay vào túi quần, cúi đầu nhìn vào vân gỗ xoáy tròn trên sàn nhà, giữa đôi mắt tĩnh lặng chứa đựng muôn vạn suy tư.
Bà Lệ ngồi ở bàn ăn nhấc tách trà lên, hương thơm thoang thoảng lượn lờ trong không khí, hòa quyện với mùi bánh nướng còn đang ở trong lò.
Sau một lúc im lặng, người đàn bà trang nhã không giấu được vẻ thất vọng mà lặng lẽ thở dài:
-"Chuyện của con và Annie là thế nào? Tại sao con lại từ chối con bé? Con có biết cô Hương đã gọi điện thoại cho mẹ rồi thất vọng như thế nào không?"
Nghe mẹ mình hỏi, Khải Danh không khỏi trầm ngâm, ông đưa tay quẹt nhẹ qua mũi, khó xử đáp:
-"Con không yêu Annie".
-"Sao cơ?"
Bà Lệ ngẩng đầu nhìn con trai, kinh ngạc thốt lên:
-"Con...con không yêu Annie sao?"
-"Dạ phải, thưa mẹ".
Nói xong, Khải Danh rời khỏi nơi mình đang đứng, lững thững đi đến bên cạnh bà rồi kéo ghế ngồi xuống.
-"Con không yêu Annie, nói đúng hơn, con không thể yêu cô bé".
-"Tại sao? Chẳng phải...hai con rất thân thiết với nhau sao?"
-"Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc con có tình cảm với cô bé được".
Khải Danh nhíu mày lắc đầu, tâm tư bị sự quấy nhiễu bấy lâu nay làm cho càng thêm u sầu.
-"Con rất quý Annie, cô bé là một người rất tốt, nhưng đối với con, Annie chẳng khác nào một đứa em gái trong gia đình, hoàn toàn không có bất kỳ tình cảm nam nữ nào xa hơn".
-"Sao có thể như vậy!"
Bà Lệ kinh hoàng thốt lên một câu, tách trà đen trên tay thoáng chao đảo rồi mới được đặt xuống bàn, một ít nước ấm bên trong theo quán tính mà bắn ra ngoài dĩa sứ.
-"Mẹ, con không yêu Annie, con đã...con đã yêu một cô gái khác".
Rốt cuộc, Khải Danh cũng đã có thể thẳng thắng nói ra khúc mắc mà bấy lâu nay ông đặt nặng nơi đáy lòng. Tựa đầu ra sau ghế, người đàn ông ngửa mặt lên trời, đôi mắt nhắm nghiền che giấu sự phiền muộn, tiếng thở dài không ngừng vang lên.
Ngay lúc đó, không chỉ một mình bà Lệ tỏ ra bất ngờ, mà cả người con gái đang mở to mắt đứng sững người bên góc khuất cũng bàng hoàng rơi lệ.
Annie cắn chặt môi, ngăn không cho tiếng khóc của mình thoát ra ngoài.
Hóa ra, người đàn ông mà cô trộm nhung nhớ bấy lâu nay, thật sự đã có người trong lòng.
Là do cô đến trễ, hay là, ngay từ đầu cô đã không có cơ hội.
Bao nhiêu năm trăn trở giữa đêm, đã hơn một lần cô có ý định sẽ thú thật lòng mình với ông, muốn cắn răng mặc kệ tất cả mà phá vỡ bức màn ngăn cách cuối cùng, để rồi dù có ra sao thì cô cũng sẽ không hối hận.
Nhưng cô đã không dám, cô lần lữa, cô rụt rè, cô để cho cơ hội bay xa khỏi tầm tay.
Và giờ đây, khi chính tai cô nghe được lời thú nhận ấy, Annie mới biết trái tim mình đã trở thành thứ vô chủ.
-"Con nói sao? Con đã yêu ai? Cô gái đó là người như thế nào? Có môn đăng hộ đối với chúng ta không? Con đã tìm hiểu kỹ lưỡng chưa?"
Bà Lệ tuy có hơi thất vọng khi không thể để Annie trở thành con dâu của mình, nhưng lúc nghe đến việc Khải Danh đã có tình cảm với một cô gái nào đó, người làm mẹ như bà cũng không khỏi vui mừng cho con trai.
Nghe mẹ mình hỏi dồn dập như vậy, Khải Danh chỉ biết thở dài cười khổ, ông lắc đầu, ánh mắt bất lực rơi vào bức tranh hoa Đỗ Quyên treo trên tường.
-"Mẹ, nếu con nói...con vẫn chưa tìm được cô ấy thì sao?"
-"Cái gì?"
Bà Lệ nhíu mày khó hiểu:
-"Khải Danh, rốt cuộc ý con là thế nào, chưa tìm được là sao? Con nói gì mẹ nghe không hiểu gì hết?"
Khải Danh đưa tay vuốt mặt, không biết nên bắt đầu từ đâu. Ông suy nghĩ một lúc, sau đó mới từ tốn kể lại toàn bộ câu chuyện tình yêu đơn phương ngắn ngủi, nhưng lại chứa đựng muôn vàn chấp niệm của mình, đến khi kết thúc liền bật cười một tiếng đầy cay đắng.
-"Mẹ, có phải con trai của mẹ ngu ngốc lắm không? Khó khăn lắm mới tìm được một cô gái tốt như thế, vậy mà lại để vuột mất".
Nói đến đây, gương mặt rạng rỡ như đóa hoa tắm dưới nắng mặt trời như lại hiện lên trước mắt ông, Khải Danh ngơ ngẩn nhìn về bức tranh treo tường, bên tai nghe thấy tiếng nói cười khúc khích từ nơi nào vọng lại.
Nhìn sang mẹ mình, ông cay đắng nói:
-"Mẹ ơi, con nghĩ là lần này con không ổn rồi, con rất nhớ cô ấy, nhớ đến độ không thể chịu được".
Mỗi khi nhìn thấy ai đó có đôi mắt biết cười, có khóe môi duyên dáng cong cong, có hai chiếc răng khểnh đáng yêu lộ ra, thì Khải Danh lại vô thức nhớ đến người con gái nhỏ bé đứng ở trong quán cà phê ấy
-"Con đã cho người tìm rất lâu rồi, kể từ khi bắt đầu rời khỏi Việt Nam, không có ngày nào là con không mong ngóng có thể nhận được tin tức về người con gái đó, nhưng cho đến tận bây giờ, đã qua bao nhiêu ngày tháng rồi mà mọi thứ vẫn bặt vô âm tín, cô ấy cứ như biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời con vậy, khiến cho con...khiến cho con không thể ngủ yên".
Chỉ cần nhớ đến hai tiếng Thục Quyên thì trái tim trong lồng ngực Khải Danh lại căng đau vô cùng, tựa như chính bản thân nó đã biến thành một lưỡi dao sắc nhọn, chậm rãi cứa nát ruột gan bên trong cơ thể ông.
-"Con không biết mình có thể tiếp tục được bao lâu nữa, con sợ lắm, con đã yêu cô ấy quá nhiều rồi, con không còn giữ được chính mình nữa".
Càng nói, Khải Danh càng kích động, dường như những tình huống xấu nhất mà ông đã có thể nghĩ ra đều ồ ạt xuất hiện cùng một lúc, khiến cho ngực trái của ông như bị ai nện mạnh một cú lõm sâu vào bên trong, đau đến mất khống chế.
-"Khải Danh, con làm sao vậy?"
Bà Lệ hoảng hốt nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của con trai mình, chưa bao giờ bà thấy Khải Danh như thế này cả, là người làm cha mẹ, bà và chồng mình đều biết rõ con trai của hai người tính cách ra sao, ngay cả chồng của bà cũng phải tấm tắc trước sự bản lĩnh và lý trí của nó, sao bây giờ lại biến thành như thế này!
Được bà Lệ đánh thức, Khải Danh như người mộng du mà giật mình choàng tỉnh, ông liếm đôi môi khô khốc, nhắm mắt hít sâu một hơi, nặng nề đưa tay vuốt trán, sau một lúc lấy lại bình tĩnh, ông lại mở mắt ra nhìn bà Lệ, đôi mi dày chớp chớp, trong con i màu nâu nhạt đã không còn những giông bão như lúc đầu.
-"Con xin lỗi, khi nãy con có hơi xúc động".
Người đàn ông mệt mỏi cúi đầu, bàn tay day nhẹ hai bên thái dương.
Bà Lệ nhìn về phía con trai, sau đó lại cẩn thận quay đầu nhìn ra phía ngoài, bộ dạng thấp thỏm không yên, cứ sợ rằng ông Minh sẽ bất ngờ xuống đây.
Đoạn, bà rầu rĩ hỏi:
-"Con nói con bé đó...tên là gì?"
Khải Danh hơi ngước lên nhìn bà, chậm chạp đáp:
-"Là Thục Quyên".
Bà Lệ nghe xong thì gật gù, lại tiếp tục:
-"Khải Danh, mẹ luôn tin vào khả năng của con, ba và mẹ biết con không phải là người bốc đồng, nhưng cái cô Thục Quyên đó, theo như lời con nói thì hình như gia cảnh không được tốt lắm".
Nghe đến đây, Khải Danh liền nhíu mày quay ngoắt sang, gương mặt nhăn nhúm lại như bị ai vò nắn.
-"Con không quan tâm chuyện đó, con thừa khả năng để lo cho cô ấy".
-"Mẹ biết, mẹ biết là như vậy, nhưng mà con ơi, nhà mình bao đời nay quan trọng hôn nhân, phải cân xứng thì mới có thể duy trì được hạnh phúc chứ con, vả lại con và cô ta gặp nhau cũng chưa được bao lâu, con xem, có phải quyết định lúc này là vội vàng quá không"
Bà Lệ ra sức dỗ dành con trai, sợ rằng sẽ lần nữa chọc cho Khải Danh kích động, bà hiểu rằng đứa con này đã lớn mạnh mà thoát cương khỏi sự kiểm soát của mình, những gì Khải Danh làm đều là những chuyện mà hai vợ chồng bà không thể can thiệp được nữa.
Đúng như những gì mà bà Lệ đã nghĩ, không đời nào Khải Danh lại có thể dễ dàng xuôi theo ý muốn của mẹ mình, ông hơi lắc đầu, bình tĩnh đáp:
-"Con hiểu ý mẹ, nhưng con càng hiểu chính mình hơn, mẹ ơi, con không kết hôn với tiền, chẳng lẽ cô ấy là người thế nào con nhìn không rõ được sao, mẹ đừng lo nữa, con sẽ xử lý tốt mọi chuyện, sẽ không một ai dám chê cười nhà mình đâu".
-"Nhưng còn Annie, con bé rất thích con..."
Annie đang đứng lén lút ở góc khuất khi nghe nhắc đến tên mình thì tâm trạng không khỏi chùn xuống, cô gạt đi những giọt nước mắt còn đang tuôn rơi, bàn tay thon thả cắm sâu những đầu móng tay vào da thịt.
-"Con đã giải thích với Annie rồi, cô bé chắc là sẽ hiểu thôi, tương lai còn dài, Annie cũng còn trẻ, sẽ có một người khác xứng đáng với cô bé ấy hơn con".
Xuyên qua hành lang ngắn, Annie nghe rất rõ những lời mà Khải Danh đã nói, mỗi một câu từ ông thốt ra đều như thiêu trụi linh hồn cô.
Annie khẽ nghiêng đầu, đôi môi đỏ bừng hơi mím lại, ánh mắt âm u tưởng chừng có áng mây đen che khuất ánh mặt trời.
Muôn vàn câu hỏi xuất hiện bên trong đầu cô, Thục Quyên là ai? Cô ta là người như thế nào? Có tài cán gì mà có thể khiến một người đàn ông như Khải Danh đảo điên như vậy.
Annie không thể hiểu nổi, rốt cuộc cô gái mà Khải Danh nhắc đến hơn cô ở điểm nào.
Cô không biết, cũng không cần biết.
Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, Annie liếc mắt nhìn về phía hai người bên trong, sắc mặt từ từ chuyển sang một vẻ âm trầm đáng sợ.
Annie không quan tâm người phụ nữ mà Khải Danh mơ ước là người ra sao, nhưng chắc chắn rằng cô sẽ không cam lòng mà dễ dàng bỏ cuộc như thế.
Danh sách chương