-"Đã đói bụng chưa?"
Vừa nhanh tay xắt thức ăn, Thục Quyên vừa ngoái đầu mỉm cười với người đang bám riết sau lưng mình, một vài sợi tóc lơ thơ được ai đó thay cô vén lên sau tai, vòng eo thon thả thắt đáy lưng ong rơi vào cái ôm mạnh mẽ.
-"Anh không sao, em cứ từ từ đừng vội".
Đêm hôm khuya khoắt, ai nấy đều đã lên giường tắt đèn đi ngủ từ lâu, chỉ có "cậu mợ" nhà này là rảnh rang kéo nhau xuống bếp nấu nướng, lại còn vừa nấu vừa hôn hít không ngừng.
Chẳng hạn như khi Thục Quyên tiến đến rửa mấy thứ củ quả dưới vòi nước, ai đó cũng sẽ lạch bạch chạy theo sau lưng, tay chân dài ngoằng hết sờ cái này lại bẹo cái kia, nhà bếp thì vừa rộng vừa thoáng, ấy thế mà Thục Quyên cứ cảm giác không gian xung quanh chật hẹp vô cùng.
Rốt cuộc, sau hồi môi lưỡi thỏa thê, khi nhìn lại mới thấy mọi thứ còn chưa đâu vào đâu cả, để có thể tập trung nấu ăn, cô đành phải bặm môi đuổi cái người phiền phức sau lưng đi ra ngoài.
-"Nghe đây, anh đi ra kia ngồi, không được quấy rầy em, nếu còn muốn ăn cơm thì trước khi em nấu xong cấm anh bước vào đây".
Trong phòng bếp, hình ảnh cô gái nhỏ "treo" chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình trên người, một tay cầm xẻng lật, một tay chống hông, phồng má mắng xa xả cái tên mà mình chỉ đứng tới ngang ngực hắn, trông mới buồn cười làm sao.
-"Được rồi, được rồi, anh ok".
Louis vừa nói vừa giơ hai tay lên như đầu hàng, tuy là bị mắng, thế nhưng hắn lại thấy rất vui vẻ, cảm giác ngọt ngào tựa như có viên kẹo đường đang tan ra trong miệng.
-"Cho anh hôn một cái cuối đi".
Ấy vậy mà vẫn còn già mồm trả giá nữa đấy.
-"Không cho, anh đi ra ngoài nhanh lên".
Mặc dù đã là người yêu của nhau, thế nhưng Thục Quyên cũng phải đỏ mặt chịu thua trước độ vô liêm sĩ của bạn trai mình. Đừng có nhìn giám đốc ở ngoài đạo mạo đường hoàng mà lầm to, một khi giám đốc đã dính phải ngải yêu rồi thì có mà trời xuống cũng không cứu được thể diện cho giám đốc đâu.
-"Đi mà, cho anh hôn một cái được không Bông".
Louis níu lấy vạt áo của cô lay lay nũng nịu, hắn giả vờ bỉu môi như mấy đứa trẻ nhỏ đòi kẹo rồi giương đôi mắt cún con, chớp chớp lấy lòng.
Nhìn bộ dạng của người đàn ông trước mặt, Thục Quyên cầm lòng không đậu liền rướn lên hôn vào môi hắn một cái, sau đó lại vội vàng tách ra.
-"Ơ..."
-"Ơ cái gì, một cái rồi đó, đi ra ngoài đi".
Trông bộ dạng ngẩn tò te của ai kia đúng là buồn cười không chịu được, Thục Quyên cố nén để không phát thành tiếng, sau đó lườm lườm đuổi hắn đi ra ngoài rồi lại không quan tâm mà tiếp tục thái rau.
-"Nè Bông, anh vừa phát hiện".
-"Hả ?"
-"Bông keo kiệt lắm nha".
-Phụt- Đàn ông đúng là những đứa trẻ không bao giờ lớn mà, chẳng cần biết trước đây hắn bình tĩnh đĩnh đạt ra sao, nhưng sau khi đã ở bên nhau, Thục Quyên mới thấy rõ bộ mặt còn lại của người ta.
-"Làm sao, hối hận rồi thì..."
-"Không hối hận".
Còn chưa để cô kịp nói xong, ai đó đã vội vàng bước đến dịu dàng ôm chầm lấy cô vào lòng, hắn vừa gác đầu lên vai cô, vừa nhẹ giọng thủ thỉ:
-"Bông đừng chê anh nha, tại anh vui quá nên mới như thế này".
Đúng là con người có luôn có những mặt mà không ai có thể ngờ được, giả dụ là ngài giám đốc đây, năm phút trước ngài còn bô lô ba la làm nũng với bạn gái mình, nhưng chỉ năm phút sau thôi, ngài đã trở mặt thành bộ dạng đáng thương vô cùng tận, như thể cả thế giới đang hùa nhau có lỗi với ngài vậy.
Ngay cả bạn gái ngài mà còn phải choáng váng với ngài luôn mà.
-"Em đâu có chê anh".
Trước thái độ lo được lo mất ấy của Louis, Thục Quyên lúng túng không biết nên an ủi hắn thế nào, biết vậy ban nãy cứ chìu theo để hắn hôn một cái cho rồi, bây giờ lại cứ há miệng mắc quai như này đây.
-"Cho anh ở cùng em được không ? Anh muốn được ở cùng Bông, anh sẽ không làm phiền Bông đâu".
Điệu bộ ngài giám đốc khi nói ra câu này vừa đáng thương lại vừa hiểu chuyện, đừng có nói người ngoài, đến trợ lý thân cận còn bị ngài lừa cho tin sái cổ chứ nói chi ai.
-"Thôi được".
Rốt cuộc Thục Quyên chỉ đành phải phải thở dài đồng ý, dẫu sao cũng là người yêu mình, chìu theo hắn một chút cũng chẳng mất mát gì, còn hơn là nhìn hắn cứ cúi đầu đáng thương thế này cô cũng không thấy vui.
-"Anh đến bàn ăn ngồi trước đi, bao giờ em nấu xong thì giúp em mang ra".
-"Ừ, ừ, anh biết rồi".
Nói xong, Louis liền đi đến một góc thuận tiện nhất, hắn dựa lưng ra sau, tay khoanh trước ngực, chân bắt chéo, thong thả nhìn ngắm toàn bộ những mê cảnh trên người cô bạn gái xinh đẹp.
Nhưng mà cô trợ lý nhỏ đâu có hay, ngài giám đốc thì biết cái chó gì là đáng thương, ngài chỉ biết làm sao để lấy lòng cô, để cô thương cảm ngài, để ngài được ở gần cô nhất có thể. Còn ngài là thương nhân, là tư bản, cỡ nào mà ngài chịu nhún nhường.
Cho nên, rốt cuộc chỉ có Bông nhỏ ngây thơ là chịu thiệt, đã bị người ta ăn sạch mà vẫn phải suýt xoa dỗ dành con cáo già kia thôi.
Ở chung kể ra cũng tiện, buổi sáng Thục Quyên không còn cần phải hối hả rời giường sớm như trước nữa, muốn dậy mấy giờ thì dậy, dù sao người cần đánh thức cũng nằm ở ngay bên cạnh mình.
Mở cửa từ phòng vệ sinh, Thục Quyên bước đến giường kéo tấm chăn bông đang cuộn chặt cái kẻ cao to kia ra, để lộ gương mặt người đàn ông còn đang say sưa ngủ.
Cô ngồi xuống mép nệm, nghiêng đầu nhìn ngắm dung nhan hiếm có của người yêu, bàn tay khẽ khàng vuốt ve dọc theo từng góc cạnh cứng rắn.
Louis đúng là đã được ông trời quá mức ưu ái, hắn không chỉ có vẻ ngoài mê hoặc, mà còn có tài phú và quyền lực không ai sánh bằng, hỏi thử mà xem, mấy ai có được cuộc đời viên mãn như hắn.
Từng một thời nức tiếng là cậu ấm vung tiền như giấy lộn, có góc nào của thành phố này mà không bị gót giày của cậu dẫm nát đâu, xung quanh cậu, không năm ba tên bạn bè vây quanh thì cũng phải mỗi tay một cô, hôm nay cậu đã đi với cô này thì tức là ngày kia cậu sẽ đi với cô khác, thuở ấy chỉ cần xướng danh cậu Khải Lâm nhà Thịnh Đạt thì ai nấy cũng phải tặc lưỡi lắc đầu.
Rồi thì thời thế đảo điên, tựa như cái u nhọt mà xã hội muốn bài trừ tưởng chừng sẽ hình thành một tên thiếu gia nhìn đời bằng nửa con mắt, một kẻ phá gia chi tử, vậy mà chẳng thể ngờ, cậu quý tử năm đó qua một hồi lưu lạc lại trở về nhà bằng dáng vẻ đĩnh đạc hào hoa, tám năm trời xa cách đã mài giũa cậu thành một người đàn ông trưởng thành, thấu đáo.
Trút bỏ lớp da nhày nhụa gớm ghiếc sau bao lâu đắm chìm trong vũng bùn lầy tanh bẩn, Louis tự tay dệt cho mình một chiếc áo choàng bằng kim hoàn lóa mắt người xem, cũng là bỏ đi quá khứ một thời vang danh tai tiếng.
Nhưng đó chỉ là bề nổi mà người bên ngoài thấy được thôi, còn những ẩn tình phía trong, chẳng kẻ nào có thể thấu rõ thật ra Louis đã trải qua những gì.
Chẳng hạn như gia đình của hắn.
Mặc dù đã tiếp xúc cùng nhau mấy tháng trời, vậy mà Thục Quyên chưa bao giờ nghe Louis nhắc về người thân, cũng chưa bao giờ gặp được cha mẹ hay anh chị em của hắn, nhưng cô lại thường xuyên nghe được rất nhiều lời bàn tán về xuất thân người bạn trai này.
Bọn họ nói hắn là người thừa kế tập đoàn Thịnh Đạt, là con trai của vị chủ tịch ngân hàng nổi tiếng cả nước, cũng có nói mối quan hệ giữa hắn và người nhà không được tốt, vậy nên từ lâu Louis đã không còn nhắc về cha mẹ mình.
Nhưng quan hệ phải tệ đến mức nào mà hắn mới chừng như vứt bỏ hết tất cả như vậy.
Đương nhiên, Thục Quyên không ham giàu sang, cái mác con dâu hào môn gì đó cô thật sự không màng, cũng chẳng cần quyền lực phù phiếm như người ngoài vẫn thường nói, thứ cô quan tâm chỉ là quá khứ của Louis, cô thật sự rất muốn biết rõ hắn đã trải qua những gì, vì sao được sinh trưởng trong một gia đình tốt như vậy nhưng tính cách của hắn lại bốc đồng đến thế.
Hoặc là bị chiều hư, hoặc là không được yêu thương.
Nghĩ lại mới thấy, cô và hắn còn chưa biết gì về nhau cả.
Cứ mãi đắm chìm vào những suy tư riêng, Thục Quyên không để ý thấy người đang nằm trên giường đã thức giấc từ bao giờ, đến lúc hoàn hồn trở lại thì mới phát hiện ai kia đang nhìn cô chằm chằm, môi mỏng nở nụ cười nhàn nhạt.
Mái tóc ngắn rủ xuống gối tạo cảm giác mềm mại như mớ bông gòn, nữa người bên dưới được tấm chăn dày che lại, chỉ để lộ phần bụng săn chắc cùng cơ ngực màu đồng phủ kín những hình xăm. Louis gối đầu lên tay, ánh mắt mãn nguyện ngắm nhìn nàng công chúa của mình.
-"Sao em dậy sớm vậy? Không ngủ thêm một lúc nữa đã".
Vừa nói, hắn vừa áp tay vào má cô, chất giọng khàn khàn phát ra từ cổ họng khô khốc sau một đêm dài tĩnh lặng.
Thục Quyên cũng chạm vào mu bàn tay hắn, cô mỉm cười, dịu dàng đáp:
-"Đến giờ rồi, hôm nay là đầu tuần, anh còn phải đến công ty sớm mà".
Nghe cô nói xong, Louis bèn chống tay ngồi dậy, hắn dựa lưng ra thành giường, một góc chăn từ trên bụng tuột xuống ngang hông, bộ dạng lười biếng nhưng lại quyến rũ đến mức khiến người ta không nỡ quay đầu.
Thấy hắn cứ mãi nhìn mình rồi lại cười tủm tỉm không dừng, Thục Quyên không khỏi cảm thấy xấu hổ bèn giả vờ trừng mắt giận dữ:
-"Anh cười cái gì đó?"
Hít sâu một hơi, Louis vẫn giữ nguyên tư thế nửa ngồi nửa nằm, đầu dựa ra sau, hơi nghiêng sang một bên, bàn tay to lớn giữ chặt lấy tay cô rồi nhẹ nhàng ve vuốt.
-"Em không biết đâu, anh đã mơ về ngày hôm nay rất nhiều lần rồi".
Ánh mắt sâu thẳm như được rót đầy mật yêu nhìn chằm chằm về phía người đối diện, Louis cong môi nở nụ cười, trên gương mặt sắc sảo hiếm khi lộ ra vẻ dịu dàng nhưng giờ đây lại trở nên vô cùng bình đạm.
Người đàn ông dùng giọng điệu không nhanh không chậm để nói về bí mật mà hắn từng đặt nặng trong lòng, mái tóc rũ xuống trước trán làm cho bộ dạng của hắn trở nên vô cùng uể oải, yết hầu nhô cao trên cổ hơi động nhẹ, dường như chính bản thân hắn cũng đang chìm đắm vào giấc mộng của chính mình.
-"Anh mơ thế nào?"
Thục Quyên dùng ánh mắt long lanh nhìn hắn, nơi đôi con ngươi sống động như nước hồ mùa thu, Louis cứ tưởng rằng mình thật sự đã bị sóng tình nơi đôi mắt biết cười ấy cuốn trôi.
-"Mơ thấy Bông yêu anh, ở bên cạnh anh, thật vui vẻ, thật khỏe mạnh, không cần cố sức làm gì cả, anh có thể cho em những gì mà em muốn, chỉ cần em cảm thấy hạnh phúc thì đó là tất cả của anh rồi".
Lúc nói những điều ấy, chất giọng trầm khàn của người đàn ông ngân lên như một khúc nhạc tình, mỗi một biểu cảm trên gương mặt hắn đều chứa đựng lời yêu thương không sao diễn tả hết được, Thục Quyên như bị choáng ngợp trước thứ tình cảm đó, cô cứ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào hắn không rời, cho đến khi đôi môi của hai người áp vào nhau, mùi hương nam tính đặc trưng kèm theo chút tàn vị thuốc lá quấn quýt cùng hương hoa thơm ngát của cô gái nhỏ, khiến cho đôi lồng ngực phập phồng trong vô thức dần dần dính sát lại.
Cho đến khi Thục Quyên hoàn toàn nằm trọn trong vòng tay, Louis mới buông cô ra, một sợi tơ bạc giữa hai cánh môi chậm rãi xuất hiện, khiến cho khung cảnh vào buổi sớm mai càng thêm phần sắc tình.
Chẳng biết từ bao giờ mà Thục Quyên đã bị hắn đặt nằm xuống giường, mái tóc dài mềm mại xõa bung trên cánh tay rắn chắc, cô mơ màng nhìn hắn, chiếc cúc đầu tiên trên cổ áo sơ mi bị ai đó mở ra, dần dần, cơ thể trắng nõn dưới ánh ban mai mặc sức phô bày những đường cong được nữ thần sắc đẹp ban tặng. Trong đôi mắt chứa đầy tham vọng của người đàn ông, sóng tình cuồn cuộn kéo những cái hôn dịu dàng trải khắp cơ thể.
Rõ là thức sớm, vậy mà vẫn đi làm trễ.
Xuyến chạy như bay trên đôi giày cao gót đã cũ mèm của mình, vừa nhìn thấy cửa công ty thì vội vàng đẩy vào, hôm nay không biết tại sao chiếc đồng hồ báo thức lại không kêu đúng giờ, hại chị ngủ quên đến nỗi suýt thì trễ cả xe buýt.
Đột nhiên, chị đâm sầm vào một thứ gì đó, sự đàn hồi khiến cho cơ thể chị ngay lập tức bị dội ngược trở ra, may mà có người kịp thời đỡ lại, không thì giờ đây chắc là chị đã nằm bẹp dí dưới đất rồi.
-"Cảm...ơn..."
Nhưng chị lại ước gì "người đó" đừng đỡ mình.
Trong vòng tay của Thắng, chị mở to mắt đối diện với gương mặt quen thuộc, một cảm giác rơi hẫng khiến cho chị lặng người, Xuyến không thể ngờ chị lại có thể thường xuyên gặp người này đến thế, dù cho chị vẫn luôn thiết tha mong nhớ, nhưng thật lòng mà nói, chị không mong cả hai sẽ chạm mặt nhau.
Xuyến vội vàng đẩy người trước mặt ra, chị hơi loạng choạng một lúc, nhưng rất nhanh sau đó đã kịp thời lấy lại thăng bằng.
-"Cẩn thận một chút đi".
Thắng kéo phẳng áo vest sang trọng của mình, bộ dạng vô cùng điềm đạm, anh không nhìn về phía chị, ánh mắt sáng như sao trời vẫn luôn tĩnh lặng không để ai thấu được cớ sự bên trong.
Xuyến cắn môi gật nhẹ đầu, có chút thất vọng nghẹn ngào trào dâng, chỉ là chị đã không để ý, tuy trong câu nói của anh có phần lạnh nhạt, nhưng khi anh đợi cho người phụ nữ trong lòng mình đứng thẳng dậy rồi mới quyến luyến dời tay khỏi tấm lưng yếu ớt ấy, thì có lẽ, chính anh cũng biết rõ mình chưa thể buông bỏ được thứ tình cảm năm xưa.
Nhưng anh không thể thừa nhận, bởi anh không có cách nào tha thứ cho người phụ nữ đã nhẫn tâm bỏ rơi anh và đứa con còn chưa kịp thành hình.
Trái ngược với sự nho nhã lễ độ như khi tiếp xúc với những nhân viên khác, chị Xuyến thấy rõ, mỗi khi Thắng nhìn thẳng vào chị, trong ánh mắt của anh chỉ toàn là sự chán ghét cùng khinh thường khôn cùng. Chị hiểu, chị cũng biết nguyên do, nhưng lời thề của quá khứ đã khiến cho chị không cách nào giải bày với anh tất cả, chỉ có thể câm lặng đón nhận nỗi đau riêng mình.
Lâu dần, chị cũng đã quen với thực tại tàn khốc, quen với việc anh năm lần bảy lượt hiểu lầm chị.
-"Tại sao trễ giờ thế này rồi mới đi làm".
Thắng kéo tay áo lên, cúi nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, gương mặt cau có tỏ ra cực kỳ không hài lòng.
-"Dạ, dạ, bởi vì hôm nay tôi..."
-"Lý do lý trấu".
Còn chưa kịp để chị Xuyến trình bày xong, Thắng đã lớn giọng quát, thái độ gay gắt ấy khiến cho tất cả những nhân viên ở gần bọn họ không khỏi giật mình, ai nấy đều ngây ra khi lần đầu tiên thấy phó giám đốc của mình tức giận đến vậy.
-"Cô đã đi làm rồi, đã là người lớn rồi, có còn con nít nữa đâu mà lại vô phép vô tắc như thế".
-"Tại sao không nghĩ cách cải thiện bản thân mà chỉ biết biện hộ khi xảy ra chuyện?"
-"Việc mình làm thì phải tự chịu trách nhiệm, đừng bao giờ có suy nghĩ đi đổ lỗi cho người khác, những người lúc nào cũng chỉ biết bản thân như cô, đến bao giờ mới khá hơn được".
-"Còn biết bao nhiêu người đang chờ mình làm việc, vậy mà lại đến trễ, cô có thấy hổ thẹn với chính bản thân cô không?"
Chị Xuyến lặng người với những lời lẽ mà Thắng dành cho mình, cho dù hai vành tai chị đỏ bừng, nhưng gương mặt lại tái nhợt đến đáng sợ. Chị cúi thấp đầu, răng cắn chặt vào môi, cố nén để không phải bật khóc trước anh.
Chị sợ, sợ anh sẽ coi thường chị.
Mặc dù chị bây giờ trong mắt anh cũng chẳng khá hơn là bao.
-"Vâ, vâng, tôi biết lỗi rồi, xin, xin lỗi phó giám đốc".
Giọng nói khàn khàn lại run rẩy đến đáng thương khiến cho Thắng như bừng tỉnh, anh giật mình nhìn lại, khi trông thấy đôi vai gầy yếu giấu sau lớp áo đang nhấp nhô liên tục, một cảm giác đau đớn chậm rãi dâng trào trong lòng.
-"Đừng để tôi phát hiện thêm một lần nào nữa".
Dứt lời, anh liền xoay gót rời đi, mặc cho chị đang co ro đứng giữa sảnh lớn, xung quanh đó là hàng chục đôi mắt vừa tò mò vừa sợ hãi đang chăm chú dõi theo hai người.
Lúc Thục Quyên đang chăm chú làm việc, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô liếc nhìn sang, thấy số lạ gọi đến thì không định bắt máy, nhưng hình như người ở đầu dây bên kia thật sự rất muốn tìm cô có việc gấp gì đó, bởi vì dù cho cô có cố tình tắt điện thoại hay để nó tự ngắt hàng chục lần thì một lúc sau dãy số ấy vẫn xuất hiện như cũ.
-"Alo?"
Cuối cùng, Thục Quyên cũng quyết định bóc máy.
-"Phải, tôi là Thục Quyên đây, cho hỏi ai vậy?"
Không biết đầu dây bên kia đã nói gì mà lại có thể khiến cho đôi chân mày của cô nhíu chặt vào nhau, quay đầu nhìn vào bên trong văn phòng giám đốc, Thục Quyên sau một lúc cắn môi suy ngẫm thì cuối cùng cũng đáp:
-"Được rồi, tôi biết rồi, tôi có thể gặp anh ở đâu?"
-"..."
-"Ừm, được rồi".
Chờ đến lúc cúp điện thoại, Thục Quyên vẫn còn đắn đo suy nghĩ, trong lòng cô cứ mãi phân vân lo lắng không biết rằng quyết định này của mình có đúng hay không, lại càng đắn đo chẳng biết có nên nói cho Louis nghe về cuộc điện thoại vừa rồi không nữa.
"Xin cô đừng để anh Lâm biết tôi đã tìm đến cô, em gái tôi có cứu được hay không, tất cả chỉ có thể trông cậy cô cho chúng tôi một cơ hội".
Rốt cuộc Thục Quyên vẫn không thể nghĩ ra, tại sao người này lại nói với cô những lời khó hiểu như vậy, từ dạo xảy ra chuyện đến giờ, Thục Quyên vẫn chưa gặp lại em gái anh ta lần nào, cái gì mà "cứu được hay không", rồi lại còn "cho chúng tôi cơ hội".
Bất chợt, một cảm giác bất an dâng trào trong lòng, cô có linh cảm, lần gặp mặt này sẽ cho cô biết một bí mật nào đó cực kỳ kinh động.
Đúng là cái gì càng lo lắng thì sẽ càng đến nhanh, thoáng cái mà đã tới giờ hẹn gặp giữa cô và người đàn ông vừa gọi điện thoại, Thục Quyên sau một lúc cân đo thì cũng quyết định đứng dậy, cô lặng lẽ đi ra ngoài, cố gắng không để Louis ở trong kia phát hiện.
Vừa nhanh tay xắt thức ăn, Thục Quyên vừa ngoái đầu mỉm cười với người đang bám riết sau lưng mình, một vài sợi tóc lơ thơ được ai đó thay cô vén lên sau tai, vòng eo thon thả thắt đáy lưng ong rơi vào cái ôm mạnh mẽ.
-"Anh không sao, em cứ từ từ đừng vội".
Đêm hôm khuya khoắt, ai nấy đều đã lên giường tắt đèn đi ngủ từ lâu, chỉ có "cậu mợ" nhà này là rảnh rang kéo nhau xuống bếp nấu nướng, lại còn vừa nấu vừa hôn hít không ngừng.
Chẳng hạn như khi Thục Quyên tiến đến rửa mấy thứ củ quả dưới vòi nước, ai đó cũng sẽ lạch bạch chạy theo sau lưng, tay chân dài ngoằng hết sờ cái này lại bẹo cái kia, nhà bếp thì vừa rộng vừa thoáng, ấy thế mà Thục Quyên cứ cảm giác không gian xung quanh chật hẹp vô cùng.
Rốt cuộc, sau hồi môi lưỡi thỏa thê, khi nhìn lại mới thấy mọi thứ còn chưa đâu vào đâu cả, để có thể tập trung nấu ăn, cô đành phải bặm môi đuổi cái người phiền phức sau lưng đi ra ngoài.
-"Nghe đây, anh đi ra kia ngồi, không được quấy rầy em, nếu còn muốn ăn cơm thì trước khi em nấu xong cấm anh bước vào đây".
Trong phòng bếp, hình ảnh cô gái nhỏ "treo" chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình trên người, một tay cầm xẻng lật, một tay chống hông, phồng má mắng xa xả cái tên mà mình chỉ đứng tới ngang ngực hắn, trông mới buồn cười làm sao.
-"Được rồi, được rồi, anh ok".
Louis vừa nói vừa giơ hai tay lên như đầu hàng, tuy là bị mắng, thế nhưng hắn lại thấy rất vui vẻ, cảm giác ngọt ngào tựa như có viên kẹo đường đang tan ra trong miệng.
-"Cho anh hôn một cái cuối đi".
Ấy vậy mà vẫn còn già mồm trả giá nữa đấy.
-"Không cho, anh đi ra ngoài nhanh lên".
Mặc dù đã là người yêu của nhau, thế nhưng Thục Quyên cũng phải đỏ mặt chịu thua trước độ vô liêm sĩ của bạn trai mình. Đừng có nhìn giám đốc ở ngoài đạo mạo đường hoàng mà lầm to, một khi giám đốc đã dính phải ngải yêu rồi thì có mà trời xuống cũng không cứu được thể diện cho giám đốc đâu.
-"Đi mà, cho anh hôn một cái được không Bông".
Louis níu lấy vạt áo của cô lay lay nũng nịu, hắn giả vờ bỉu môi như mấy đứa trẻ nhỏ đòi kẹo rồi giương đôi mắt cún con, chớp chớp lấy lòng.
Nhìn bộ dạng của người đàn ông trước mặt, Thục Quyên cầm lòng không đậu liền rướn lên hôn vào môi hắn một cái, sau đó lại vội vàng tách ra.
-"Ơ..."
-"Ơ cái gì, một cái rồi đó, đi ra ngoài đi".
Trông bộ dạng ngẩn tò te của ai kia đúng là buồn cười không chịu được, Thục Quyên cố nén để không phát thành tiếng, sau đó lườm lườm đuổi hắn đi ra ngoài rồi lại không quan tâm mà tiếp tục thái rau.
-"Nè Bông, anh vừa phát hiện".
-"Hả ?"
-"Bông keo kiệt lắm nha".
-Phụt- Đàn ông đúng là những đứa trẻ không bao giờ lớn mà, chẳng cần biết trước đây hắn bình tĩnh đĩnh đạt ra sao, nhưng sau khi đã ở bên nhau, Thục Quyên mới thấy rõ bộ mặt còn lại của người ta.
-"Làm sao, hối hận rồi thì..."
-"Không hối hận".
Còn chưa để cô kịp nói xong, ai đó đã vội vàng bước đến dịu dàng ôm chầm lấy cô vào lòng, hắn vừa gác đầu lên vai cô, vừa nhẹ giọng thủ thỉ:
-"Bông đừng chê anh nha, tại anh vui quá nên mới như thế này".
Đúng là con người có luôn có những mặt mà không ai có thể ngờ được, giả dụ là ngài giám đốc đây, năm phút trước ngài còn bô lô ba la làm nũng với bạn gái mình, nhưng chỉ năm phút sau thôi, ngài đã trở mặt thành bộ dạng đáng thương vô cùng tận, như thể cả thế giới đang hùa nhau có lỗi với ngài vậy.
Ngay cả bạn gái ngài mà còn phải choáng váng với ngài luôn mà.
-"Em đâu có chê anh".
Trước thái độ lo được lo mất ấy của Louis, Thục Quyên lúng túng không biết nên an ủi hắn thế nào, biết vậy ban nãy cứ chìu theo để hắn hôn một cái cho rồi, bây giờ lại cứ há miệng mắc quai như này đây.
-"Cho anh ở cùng em được không ? Anh muốn được ở cùng Bông, anh sẽ không làm phiền Bông đâu".
Điệu bộ ngài giám đốc khi nói ra câu này vừa đáng thương lại vừa hiểu chuyện, đừng có nói người ngoài, đến trợ lý thân cận còn bị ngài lừa cho tin sái cổ chứ nói chi ai.
-"Thôi được".
Rốt cuộc Thục Quyên chỉ đành phải phải thở dài đồng ý, dẫu sao cũng là người yêu mình, chìu theo hắn một chút cũng chẳng mất mát gì, còn hơn là nhìn hắn cứ cúi đầu đáng thương thế này cô cũng không thấy vui.
-"Anh đến bàn ăn ngồi trước đi, bao giờ em nấu xong thì giúp em mang ra".
-"Ừ, ừ, anh biết rồi".
Nói xong, Louis liền đi đến một góc thuận tiện nhất, hắn dựa lưng ra sau, tay khoanh trước ngực, chân bắt chéo, thong thả nhìn ngắm toàn bộ những mê cảnh trên người cô bạn gái xinh đẹp.
Nhưng mà cô trợ lý nhỏ đâu có hay, ngài giám đốc thì biết cái chó gì là đáng thương, ngài chỉ biết làm sao để lấy lòng cô, để cô thương cảm ngài, để ngài được ở gần cô nhất có thể. Còn ngài là thương nhân, là tư bản, cỡ nào mà ngài chịu nhún nhường.
Cho nên, rốt cuộc chỉ có Bông nhỏ ngây thơ là chịu thiệt, đã bị người ta ăn sạch mà vẫn phải suýt xoa dỗ dành con cáo già kia thôi.
Ở chung kể ra cũng tiện, buổi sáng Thục Quyên không còn cần phải hối hả rời giường sớm như trước nữa, muốn dậy mấy giờ thì dậy, dù sao người cần đánh thức cũng nằm ở ngay bên cạnh mình.
Mở cửa từ phòng vệ sinh, Thục Quyên bước đến giường kéo tấm chăn bông đang cuộn chặt cái kẻ cao to kia ra, để lộ gương mặt người đàn ông còn đang say sưa ngủ.
Cô ngồi xuống mép nệm, nghiêng đầu nhìn ngắm dung nhan hiếm có của người yêu, bàn tay khẽ khàng vuốt ve dọc theo từng góc cạnh cứng rắn.
Louis đúng là đã được ông trời quá mức ưu ái, hắn không chỉ có vẻ ngoài mê hoặc, mà còn có tài phú và quyền lực không ai sánh bằng, hỏi thử mà xem, mấy ai có được cuộc đời viên mãn như hắn.
Từng một thời nức tiếng là cậu ấm vung tiền như giấy lộn, có góc nào của thành phố này mà không bị gót giày của cậu dẫm nát đâu, xung quanh cậu, không năm ba tên bạn bè vây quanh thì cũng phải mỗi tay một cô, hôm nay cậu đã đi với cô này thì tức là ngày kia cậu sẽ đi với cô khác, thuở ấy chỉ cần xướng danh cậu Khải Lâm nhà Thịnh Đạt thì ai nấy cũng phải tặc lưỡi lắc đầu.
Rồi thì thời thế đảo điên, tựa như cái u nhọt mà xã hội muốn bài trừ tưởng chừng sẽ hình thành một tên thiếu gia nhìn đời bằng nửa con mắt, một kẻ phá gia chi tử, vậy mà chẳng thể ngờ, cậu quý tử năm đó qua một hồi lưu lạc lại trở về nhà bằng dáng vẻ đĩnh đạc hào hoa, tám năm trời xa cách đã mài giũa cậu thành một người đàn ông trưởng thành, thấu đáo.
Trút bỏ lớp da nhày nhụa gớm ghiếc sau bao lâu đắm chìm trong vũng bùn lầy tanh bẩn, Louis tự tay dệt cho mình một chiếc áo choàng bằng kim hoàn lóa mắt người xem, cũng là bỏ đi quá khứ một thời vang danh tai tiếng.
Nhưng đó chỉ là bề nổi mà người bên ngoài thấy được thôi, còn những ẩn tình phía trong, chẳng kẻ nào có thể thấu rõ thật ra Louis đã trải qua những gì.
Chẳng hạn như gia đình của hắn.
Mặc dù đã tiếp xúc cùng nhau mấy tháng trời, vậy mà Thục Quyên chưa bao giờ nghe Louis nhắc về người thân, cũng chưa bao giờ gặp được cha mẹ hay anh chị em của hắn, nhưng cô lại thường xuyên nghe được rất nhiều lời bàn tán về xuất thân người bạn trai này.
Bọn họ nói hắn là người thừa kế tập đoàn Thịnh Đạt, là con trai của vị chủ tịch ngân hàng nổi tiếng cả nước, cũng có nói mối quan hệ giữa hắn và người nhà không được tốt, vậy nên từ lâu Louis đã không còn nhắc về cha mẹ mình.
Nhưng quan hệ phải tệ đến mức nào mà hắn mới chừng như vứt bỏ hết tất cả như vậy.
Đương nhiên, Thục Quyên không ham giàu sang, cái mác con dâu hào môn gì đó cô thật sự không màng, cũng chẳng cần quyền lực phù phiếm như người ngoài vẫn thường nói, thứ cô quan tâm chỉ là quá khứ của Louis, cô thật sự rất muốn biết rõ hắn đã trải qua những gì, vì sao được sinh trưởng trong một gia đình tốt như vậy nhưng tính cách của hắn lại bốc đồng đến thế.
Hoặc là bị chiều hư, hoặc là không được yêu thương.
Nghĩ lại mới thấy, cô và hắn còn chưa biết gì về nhau cả.
Cứ mãi đắm chìm vào những suy tư riêng, Thục Quyên không để ý thấy người đang nằm trên giường đã thức giấc từ bao giờ, đến lúc hoàn hồn trở lại thì mới phát hiện ai kia đang nhìn cô chằm chằm, môi mỏng nở nụ cười nhàn nhạt.
Mái tóc ngắn rủ xuống gối tạo cảm giác mềm mại như mớ bông gòn, nữa người bên dưới được tấm chăn dày che lại, chỉ để lộ phần bụng săn chắc cùng cơ ngực màu đồng phủ kín những hình xăm. Louis gối đầu lên tay, ánh mắt mãn nguyện ngắm nhìn nàng công chúa của mình.
-"Sao em dậy sớm vậy? Không ngủ thêm một lúc nữa đã".
Vừa nói, hắn vừa áp tay vào má cô, chất giọng khàn khàn phát ra từ cổ họng khô khốc sau một đêm dài tĩnh lặng.
Thục Quyên cũng chạm vào mu bàn tay hắn, cô mỉm cười, dịu dàng đáp:
-"Đến giờ rồi, hôm nay là đầu tuần, anh còn phải đến công ty sớm mà".
Nghe cô nói xong, Louis bèn chống tay ngồi dậy, hắn dựa lưng ra thành giường, một góc chăn từ trên bụng tuột xuống ngang hông, bộ dạng lười biếng nhưng lại quyến rũ đến mức khiến người ta không nỡ quay đầu.
Thấy hắn cứ mãi nhìn mình rồi lại cười tủm tỉm không dừng, Thục Quyên không khỏi cảm thấy xấu hổ bèn giả vờ trừng mắt giận dữ:
-"Anh cười cái gì đó?"
Hít sâu một hơi, Louis vẫn giữ nguyên tư thế nửa ngồi nửa nằm, đầu dựa ra sau, hơi nghiêng sang một bên, bàn tay to lớn giữ chặt lấy tay cô rồi nhẹ nhàng ve vuốt.
-"Em không biết đâu, anh đã mơ về ngày hôm nay rất nhiều lần rồi".
Ánh mắt sâu thẳm như được rót đầy mật yêu nhìn chằm chằm về phía người đối diện, Louis cong môi nở nụ cười, trên gương mặt sắc sảo hiếm khi lộ ra vẻ dịu dàng nhưng giờ đây lại trở nên vô cùng bình đạm.
Người đàn ông dùng giọng điệu không nhanh không chậm để nói về bí mật mà hắn từng đặt nặng trong lòng, mái tóc rũ xuống trước trán làm cho bộ dạng của hắn trở nên vô cùng uể oải, yết hầu nhô cao trên cổ hơi động nhẹ, dường như chính bản thân hắn cũng đang chìm đắm vào giấc mộng của chính mình.
-"Anh mơ thế nào?"
Thục Quyên dùng ánh mắt long lanh nhìn hắn, nơi đôi con ngươi sống động như nước hồ mùa thu, Louis cứ tưởng rằng mình thật sự đã bị sóng tình nơi đôi mắt biết cười ấy cuốn trôi.
-"Mơ thấy Bông yêu anh, ở bên cạnh anh, thật vui vẻ, thật khỏe mạnh, không cần cố sức làm gì cả, anh có thể cho em những gì mà em muốn, chỉ cần em cảm thấy hạnh phúc thì đó là tất cả của anh rồi".
Lúc nói những điều ấy, chất giọng trầm khàn của người đàn ông ngân lên như một khúc nhạc tình, mỗi một biểu cảm trên gương mặt hắn đều chứa đựng lời yêu thương không sao diễn tả hết được, Thục Quyên như bị choáng ngợp trước thứ tình cảm đó, cô cứ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào hắn không rời, cho đến khi đôi môi của hai người áp vào nhau, mùi hương nam tính đặc trưng kèm theo chút tàn vị thuốc lá quấn quýt cùng hương hoa thơm ngát của cô gái nhỏ, khiến cho đôi lồng ngực phập phồng trong vô thức dần dần dính sát lại.
Cho đến khi Thục Quyên hoàn toàn nằm trọn trong vòng tay, Louis mới buông cô ra, một sợi tơ bạc giữa hai cánh môi chậm rãi xuất hiện, khiến cho khung cảnh vào buổi sớm mai càng thêm phần sắc tình.
Chẳng biết từ bao giờ mà Thục Quyên đã bị hắn đặt nằm xuống giường, mái tóc dài mềm mại xõa bung trên cánh tay rắn chắc, cô mơ màng nhìn hắn, chiếc cúc đầu tiên trên cổ áo sơ mi bị ai đó mở ra, dần dần, cơ thể trắng nõn dưới ánh ban mai mặc sức phô bày những đường cong được nữ thần sắc đẹp ban tặng. Trong đôi mắt chứa đầy tham vọng của người đàn ông, sóng tình cuồn cuộn kéo những cái hôn dịu dàng trải khắp cơ thể.
Rõ là thức sớm, vậy mà vẫn đi làm trễ.
Xuyến chạy như bay trên đôi giày cao gót đã cũ mèm của mình, vừa nhìn thấy cửa công ty thì vội vàng đẩy vào, hôm nay không biết tại sao chiếc đồng hồ báo thức lại không kêu đúng giờ, hại chị ngủ quên đến nỗi suýt thì trễ cả xe buýt.
Đột nhiên, chị đâm sầm vào một thứ gì đó, sự đàn hồi khiến cho cơ thể chị ngay lập tức bị dội ngược trở ra, may mà có người kịp thời đỡ lại, không thì giờ đây chắc là chị đã nằm bẹp dí dưới đất rồi.
-"Cảm...ơn..."
Nhưng chị lại ước gì "người đó" đừng đỡ mình.
Trong vòng tay của Thắng, chị mở to mắt đối diện với gương mặt quen thuộc, một cảm giác rơi hẫng khiến cho chị lặng người, Xuyến không thể ngờ chị lại có thể thường xuyên gặp người này đến thế, dù cho chị vẫn luôn thiết tha mong nhớ, nhưng thật lòng mà nói, chị không mong cả hai sẽ chạm mặt nhau.
Xuyến vội vàng đẩy người trước mặt ra, chị hơi loạng choạng một lúc, nhưng rất nhanh sau đó đã kịp thời lấy lại thăng bằng.
-"Cẩn thận một chút đi".
Thắng kéo phẳng áo vest sang trọng của mình, bộ dạng vô cùng điềm đạm, anh không nhìn về phía chị, ánh mắt sáng như sao trời vẫn luôn tĩnh lặng không để ai thấu được cớ sự bên trong.
Xuyến cắn môi gật nhẹ đầu, có chút thất vọng nghẹn ngào trào dâng, chỉ là chị đã không để ý, tuy trong câu nói của anh có phần lạnh nhạt, nhưng khi anh đợi cho người phụ nữ trong lòng mình đứng thẳng dậy rồi mới quyến luyến dời tay khỏi tấm lưng yếu ớt ấy, thì có lẽ, chính anh cũng biết rõ mình chưa thể buông bỏ được thứ tình cảm năm xưa.
Nhưng anh không thể thừa nhận, bởi anh không có cách nào tha thứ cho người phụ nữ đã nhẫn tâm bỏ rơi anh và đứa con còn chưa kịp thành hình.
Trái ngược với sự nho nhã lễ độ như khi tiếp xúc với những nhân viên khác, chị Xuyến thấy rõ, mỗi khi Thắng nhìn thẳng vào chị, trong ánh mắt của anh chỉ toàn là sự chán ghét cùng khinh thường khôn cùng. Chị hiểu, chị cũng biết nguyên do, nhưng lời thề của quá khứ đã khiến cho chị không cách nào giải bày với anh tất cả, chỉ có thể câm lặng đón nhận nỗi đau riêng mình.
Lâu dần, chị cũng đã quen với thực tại tàn khốc, quen với việc anh năm lần bảy lượt hiểu lầm chị.
-"Tại sao trễ giờ thế này rồi mới đi làm".
Thắng kéo tay áo lên, cúi nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, gương mặt cau có tỏ ra cực kỳ không hài lòng.
-"Dạ, dạ, bởi vì hôm nay tôi..."
-"Lý do lý trấu".
Còn chưa kịp để chị Xuyến trình bày xong, Thắng đã lớn giọng quát, thái độ gay gắt ấy khiến cho tất cả những nhân viên ở gần bọn họ không khỏi giật mình, ai nấy đều ngây ra khi lần đầu tiên thấy phó giám đốc của mình tức giận đến vậy.
-"Cô đã đi làm rồi, đã là người lớn rồi, có còn con nít nữa đâu mà lại vô phép vô tắc như thế".
-"Tại sao không nghĩ cách cải thiện bản thân mà chỉ biết biện hộ khi xảy ra chuyện?"
-"Việc mình làm thì phải tự chịu trách nhiệm, đừng bao giờ có suy nghĩ đi đổ lỗi cho người khác, những người lúc nào cũng chỉ biết bản thân như cô, đến bao giờ mới khá hơn được".
-"Còn biết bao nhiêu người đang chờ mình làm việc, vậy mà lại đến trễ, cô có thấy hổ thẹn với chính bản thân cô không?"
Chị Xuyến lặng người với những lời lẽ mà Thắng dành cho mình, cho dù hai vành tai chị đỏ bừng, nhưng gương mặt lại tái nhợt đến đáng sợ. Chị cúi thấp đầu, răng cắn chặt vào môi, cố nén để không phải bật khóc trước anh.
Chị sợ, sợ anh sẽ coi thường chị.
Mặc dù chị bây giờ trong mắt anh cũng chẳng khá hơn là bao.
-"Vâ, vâng, tôi biết lỗi rồi, xin, xin lỗi phó giám đốc".
Giọng nói khàn khàn lại run rẩy đến đáng thương khiến cho Thắng như bừng tỉnh, anh giật mình nhìn lại, khi trông thấy đôi vai gầy yếu giấu sau lớp áo đang nhấp nhô liên tục, một cảm giác đau đớn chậm rãi dâng trào trong lòng.
-"Đừng để tôi phát hiện thêm một lần nào nữa".
Dứt lời, anh liền xoay gót rời đi, mặc cho chị đang co ro đứng giữa sảnh lớn, xung quanh đó là hàng chục đôi mắt vừa tò mò vừa sợ hãi đang chăm chú dõi theo hai người.
Lúc Thục Quyên đang chăm chú làm việc, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô liếc nhìn sang, thấy số lạ gọi đến thì không định bắt máy, nhưng hình như người ở đầu dây bên kia thật sự rất muốn tìm cô có việc gấp gì đó, bởi vì dù cho cô có cố tình tắt điện thoại hay để nó tự ngắt hàng chục lần thì một lúc sau dãy số ấy vẫn xuất hiện như cũ.
-"Alo?"
Cuối cùng, Thục Quyên cũng quyết định bóc máy.
-"Phải, tôi là Thục Quyên đây, cho hỏi ai vậy?"
Không biết đầu dây bên kia đã nói gì mà lại có thể khiến cho đôi chân mày của cô nhíu chặt vào nhau, quay đầu nhìn vào bên trong văn phòng giám đốc, Thục Quyên sau một lúc cắn môi suy ngẫm thì cuối cùng cũng đáp:
-"Được rồi, tôi biết rồi, tôi có thể gặp anh ở đâu?"
-"..."
-"Ừm, được rồi".
Chờ đến lúc cúp điện thoại, Thục Quyên vẫn còn đắn đo suy nghĩ, trong lòng cô cứ mãi phân vân lo lắng không biết rằng quyết định này của mình có đúng hay không, lại càng đắn đo chẳng biết có nên nói cho Louis nghe về cuộc điện thoại vừa rồi không nữa.
"Xin cô đừng để anh Lâm biết tôi đã tìm đến cô, em gái tôi có cứu được hay không, tất cả chỉ có thể trông cậy cô cho chúng tôi một cơ hội".
Rốt cuộc Thục Quyên vẫn không thể nghĩ ra, tại sao người này lại nói với cô những lời khó hiểu như vậy, từ dạo xảy ra chuyện đến giờ, Thục Quyên vẫn chưa gặp lại em gái anh ta lần nào, cái gì mà "cứu được hay không", rồi lại còn "cho chúng tôi cơ hội".
Bất chợt, một cảm giác bất an dâng trào trong lòng, cô có linh cảm, lần gặp mặt này sẽ cho cô biết một bí mật nào đó cực kỳ kinh động.
Đúng là cái gì càng lo lắng thì sẽ càng đến nhanh, thoáng cái mà đã tới giờ hẹn gặp giữa cô và người đàn ông vừa gọi điện thoại, Thục Quyên sau một lúc cân đo thì cũng quyết định đứng dậy, cô lặng lẽ đi ra ngoài, cố gắng không để Louis ở trong kia phát hiện.
Danh sách chương