Hắn ta vừa hận vừa sợ, toàn thân run rẩy, dứt khoát nằm vật xuống đất, lăn lộn khóc lóc om sòm: “Ta là hoàng tử, nàng ta là cung nữ, cung nữ phải nghe lời hoàng tử! Phụ hoàng còn không quản ta, các ngươi dựa vào đâu mà quản! Ta muốn về cung! Ta muốn gặp phụ hoàng! Ta muốn phụ hoàng đến phân xử cho ta!”
Thất hoàng tử cố gắng kéo hắn ta dậy nhưng không lay chuyển được nên đành dứt khoát mặc kệ. Mọi người cũng bất lực, ăn vạ khóc lóc là sở trường của lão Cửu, nhưng huần Minh Đế lại yêu thương hắn ta nhất.
Mấy năm trước Bát hoàng tử c.h.ế.t yểu vì bệnh, Thuần Minh Đế chìm trong nỗi đau mất con. Chưa đầy hai tháng sau, Ngọc tần đã có thai, Thuần Minh Đế lập tức dồn hết tình thương và áy náy đối với Bát hoàng tử lên người Cửu hoàng tử, nuông chiều hắn ta ngày càng không coi ai ra gì.
Thần vương hận không thể đá thằng em này ra ngoài. Hắn nén cơn giận trong lòng, quay sang Thái tử nói: “Quả thật là Cửu đệ ngỗ nghịch quá mức, huynh trưởng định phạt nó thế nào?”
「Nếu hắn ta nhất quyết muốn phạt, vậy thì cứ tương kế tựu kế, truyền ra ngoài là Thái tử dung túng sủng thiếp ức h.i.ế.p hoàng tử. Ta muốn xem xem hắn ta giải thích thế nào.」
Nghe thấy tiếng lòng của hắn ta, Thái tử không khỏi bật cười.
Mấy năm nay hắn mang tiếng xấu, công lao của mẫu tử Hoàng hậu và Thần vương không hề nhỏ.
Thái tử ra hiệu cho Đức Thuận bên cạnh: “Vừa rồi Cửu hoàng tử nói gì, làm gì, ngươi đều thấy rõ cả chứ?”
Đức Thuận vội vàng gật đầu: “Nô tài thấy rõ.”
“Lát nữa gặp bệ hạ, bất kể trong trường hợp nào, ngươi cứ việc nói thật là được, còn nữa…” Thái tử lạnh lùng nhếch môi, “Nói với bệ hạ rằng ông ta dạy con không nên người, Cửu hoàng tử để cô dạy cho.”
Đức Thuận lập tức lĩnh mệnh.
Các hoàng tử có mặt, bao gồm cả Thần vương, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm.
Giờ này, phụ hoàng hẳn là đang bàn chuyện với các trọng thần ở Ngự Thư Phòng.
Lúc này Đức Thuận vào bẩm báo, các triều thần sẽ nghĩ thế nào trong lòng đây?
Cửu hoàng tử đang nằm lăn lộn trên đất thấy Thái tử sai người đi cáo trạng, còn muốn dạy dỗ mình. Hắn ta ngơ ngác một lát, càng không kiêng nể gì đá loạn hai chân, gào khóc thảm thiết.
Tiếng khóc của trẻ con vang trời, Vân Quỳ không khỏi bịt tai lại, cẩn thận nhìn trộm Thái tử. Từ góc độ của nàng, chỉ có thể thấy khóe môi mím chặt và đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
「Điện hạ…… muốn đòi lại công bằng cho ta sao?」
Trong lòng nàng khẽ động, sau đó lập tức chạm phải ánh mắt lạnh lùng khinh bỉ của Thái tử.
Sự khinh bỉ này khác với sự khinh bỉ trong mắt những quan lại kia. Ngược lại giống như ghét bỏ nàng hèn nhát, ghét bỏ nàng không có tiền đồ.
Vân Quỳ mím môi.
「Xin lỗi, toàn bộ can đảm của ta đã dùng hết trong đêm xông vào ngài rồi, một giọt cũng không còn……」
Thần vương nhìn đệ đệ đang ăn vạ trên đất, cố gắng nở một nụ cười: “Huynh trưởng dạy dỗ Cửu đệ là phải, chỉ là dù sao Cửu đệ cũng chỉ là một đứa trẻ, cũng không thực sự làm tổn thương Vân Quỳ. Mong huynh trưởng nương tay, tha cho nó lần này.”
Lão Cửu là do hắn ta dẫn đến, nếu xảy ra chuyện gì, phụ hoàng sẽ không dám đối đầu với Thái tử, chỉ trách hắn ta bảo vệ đệ đệ không chu đáo.
Nhưng đồng thời, trong lòng Thần vương lóe lên một ý nghĩ độc ác.
「Thái tử tàn bạo thích g.i.ế.c người. Nếu như dưới sự trừng phạt nặng nề khiến Cửu đệ tàn phế, thậm chí mất mạng…… Đến lúc đó thổi gió châm lửa trước mặt triều thần một phen, những lão thần ủng hộ Thái tử chắc chắn sẽ thất vọng tột độ với tên bạo ngược tàn đệ đệ này. Ta là con vợ cả của phụ hoàng, lo gì không thể lên ngôi?」
Khóe môi Thái tử khẽ nhếch lên vẻ hờ hững.
Đây chính là cái gọi là phong độ hiền vương, cái gọi là anh em hòa thuận.
Hắn liếc mắt ra hiệu cho Tần Qua.
Tần Qua lập tức nhận mệnh, tiến lên bịt miệng thằng béo đang kêu trời kêu đất kia, sau đó ấn hắn xuống đất, muốn dùng dây thừng trói ngược hai tay ra sau lưng. Nhưng lại phát hiện hai cánh tay ngắn ngủn thô kệch này căn bản không thể trói được. Tần Qua dứt khoát vung sợi dây thừng thô ráp trói chặt toàn thân hắn ta từ trên xuống dưới.
Cửu hoàng tử bị bịt miệng, trói thành một cái bánh tét lớn, ra sức giãy giụa nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng ư ư xé lòng xé phổi, đau đến nước mắt lưng tròng, mồ hôi đầm đìa.
Lục hoàng tử, Thất hoàng tử nhìn thấy cũng xót xa. Dù sao cũng là em trai của mình, lại còn nhỏ tuổi như vậy, sao có thể chịu nổi những thủ đoạn tàn nhẫn của Thái tử chứ?
Lục hoàng tử thử tiến đến bắt chuyện với Vân Quỳ: “Cửu đệ đã biết sai rồi, ngươi có thể xin huynh trưởng Thái tử tha cho nó một lần không, cảnh cáo nhẹ nhàng răn đe là được rồi.”
Thất hoàng tử cố gắng kéo hắn ta dậy nhưng không lay chuyển được nên đành dứt khoát mặc kệ. Mọi người cũng bất lực, ăn vạ khóc lóc là sở trường của lão Cửu, nhưng huần Minh Đế lại yêu thương hắn ta nhất.
Mấy năm trước Bát hoàng tử c.h.ế.t yểu vì bệnh, Thuần Minh Đế chìm trong nỗi đau mất con. Chưa đầy hai tháng sau, Ngọc tần đã có thai, Thuần Minh Đế lập tức dồn hết tình thương và áy náy đối với Bát hoàng tử lên người Cửu hoàng tử, nuông chiều hắn ta ngày càng không coi ai ra gì.
Thần vương hận không thể đá thằng em này ra ngoài. Hắn nén cơn giận trong lòng, quay sang Thái tử nói: “Quả thật là Cửu đệ ngỗ nghịch quá mức, huynh trưởng định phạt nó thế nào?”
「Nếu hắn ta nhất quyết muốn phạt, vậy thì cứ tương kế tựu kế, truyền ra ngoài là Thái tử dung túng sủng thiếp ức h.i.ế.p hoàng tử. Ta muốn xem xem hắn ta giải thích thế nào.」
Nghe thấy tiếng lòng của hắn ta, Thái tử không khỏi bật cười.
Mấy năm nay hắn mang tiếng xấu, công lao của mẫu tử Hoàng hậu và Thần vương không hề nhỏ.
Thái tử ra hiệu cho Đức Thuận bên cạnh: “Vừa rồi Cửu hoàng tử nói gì, làm gì, ngươi đều thấy rõ cả chứ?”
Đức Thuận vội vàng gật đầu: “Nô tài thấy rõ.”
“Lát nữa gặp bệ hạ, bất kể trong trường hợp nào, ngươi cứ việc nói thật là được, còn nữa…” Thái tử lạnh lùng nhếch môi, “Nói với bệ hạ rằng ông ta dạy con không nên người, Cửu hoàng tử để cô dạy cho.”
Đức Thuận lập tức lĩnh mệnh.
Các hoàng tử có mặt, bao gồm cả Thần vương, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm.
Giờ này, phụ hoàng hẳn là đang bàn chuyện với các trọng thần ở Ngự Thư Phòng.
Lúc này Đức Thuận vào bẩm báo, các triều thần sẽ nghĩ thế nào trong lòng đây?
Cửu hoàng tử đang nằm lăn lộn trên đất thấy Thái tử sai người đi cáo trạng, còn muốn dạy dỗ mình. Hắn ta ngơ ngác một lát, càng không kiêng nể gì đá loạn hai chân, gào khóc thảm thiết.
Tiếng khóc của trẻ con vang trời, Vân Quỳ không khỏi bịt tai lại, cẩn thận nhìn trộm Thái tử. Từ góc độ của nàng, chỉ có thể thấy khóe môi mím chặt và đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
「Điện hạ…… muốn đòi lại công bằng cho ta sao?」
Trong lòng nàng khẽ động, sau đó lập tức chạm phải ánh mắt lạnh lùng khinh bỉ của Thái tử.
Sự khinh bỉ này khác với sự khinh bỉ trong mắt những quan lại kia. Ngược lại giống như ghét bỏ nàng hèn nhát, ghét bỏ nàng không có tiền đồ.
Vân Quỳ mím môi.
「Xin lỗi, toàn bộ can đảm của ta đã dùng hết trong đêm xông vào ngài rồi, một giọt cũng không còn……」
Thần vương nhìn đệ đệ đang ăn vạ trên đất, cố gắng nở một nụ cười: “Huynh trưởng dạy dỗ Cửu đệ là phải, chỉ là dù sao Cửu đệ cũng chỉ là một đứa trẻ, cũng không thực sự làm tổn thương Vân Quỳ. Mong huynh trưởng nương tay, tha cho nó lần này.”
Lão Cửu là do hắn ta dẫn đến, nếu xảy ra chuyện gì, phụ hoàng sẽ không dám đối đầu với Thái tử, chỉ trách hắn ta bảo vệ đệ đệ không chu đáo.
Nhưng đồng thời, trong lòng Thần vương lóe lên một ý nghĩ độc ác.
「Thái tử tàn bạo thích g.i.ế.c người. Nếu như dưới sự trừng phạt nặng nề khiến Cửu đệ tàn phế, thậm chí mất mạng…… Đến lúc đó thổi gió châm lửa trước mặt triều thần một phen, những lão thần ủng hộ Thái tử chắc chắn sẽ thất vọng tột độ với tên bạo ngược tàn đệ đệ này. Ta là con vợ cả của phụ hoàng, lo gì không thể lên ngôi?」
Khóe môi Thái tử khẽ nhếch lên vẻ hờ hững.
Đây chính là cái gọi là phong độ hiền vương, cái gọi là anh em hòa thuận.
Hắn liếc mắt ra hiệu cho Tần Qua.
Tần Qua lập tức nhận mệnh, tiến lên bịt miệng thằng béo đang kêu trời kêu đất kia, sau đó ấn hắn xuống đất, muốn dùng dây thừng trói ngược hai tay ra sau lưng. Nhưng lại phát hiện hai cánh tay ngắn ngủn thô kệch này căn bản không thể trói được. Tần Qua dứt khoát vung sợi dây thừng thô ráp trói chặt toàn thân hắn ta từ trên xuống dưới.
Cửu hoàng tử bị bịt miệng, trói thành một cái bánh tét lớn, ra sức giãy giụa nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng ư ư xé lòng xé phổi, đau đến nước mắt lưng tròng, mồ hôi đầm đìa.
Lục hoàng tử, Thất hoàng tử nhìn thấy cũng xót xa. Dù sao cũng là em trai của mình, lại còn nhỏ tuổi như vậy, sao có thể chịu nổi những thủ đoạn tàn nhẫn của Thái tử chứ?
Lục hoàng tử thử tiến đến bắt chuyện với Vân Quỳ: “Cửu đệ đã biết sai rồi, ngươi có thể xin huynh trưởng Thái tử tha cho nó một lần không, cảnh cáo nhẹ nhàng răn đe là được rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương