Vân Quỳ đang xem náo nhiệt đến cao hứng, nghe vậy khẽ ngẩn người.
Điện hạ không thật sự muốn g.i.ế.c thằng bé này đấy chứ? Vậy thì nàng thật sự sẽ trở thành yêu cơ bị người người phỉ nhổ, còn phải gánh thêm mạng của một hoàng tử!
Bệ hạ chưa chắc sẽ vì thế mà trừng phạt Thái tử, đến lúc đó chỉ lấy mạng nàng đền mạng mà thôi!
Vân Quỳ không khỏi lo lắng, nhìn Cửu hoàng tử đang giãy giụa lăn lộn khắp đất, không nhịn được lên tiếng: “Điện hạ……”
Thái tử lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái: “Vậy ngươi muốn phạt thế nào?”
Lời này vừa thốt ra, lại một trận kinh ngạc.
Ngay cả Vân Quỳ cũng rất bất ngờ, Thái tử điện hạ đang hỏi…… ý kiến của nàng?
Đúng là muốn thay nàng trút giận, ngay cả cách phạt cũng do nàng quyết định? Nhưng nàng là cái thá gì chứ, một tỳ nữ của Thái tử cũng dám xử lý hoàng tử?!
Vân Quỳ cố gắng nở một nụ cười.
「Hay là bảo Cửu hoàng tử bồi thường cho ta chút tổn thất tinh thần? Một trăm lượng không ít, một nghìn lượng không nhiều.」
「Thôi vậy, chẳng phải đây là tống tiền sao.」
Trong đầu giằng co một hồi, nàng khó khăn nói: “Nô tỳ không dám.”
Thái tử cười lạnh, nói với Tần Qua: “Cửu đệ muốn cưỡi ngựa, vậy thì dẫn nó ra bãi ngựa phía sau chạy vài vòng.”
Mọi người không hiểu lý do, Cửu đệ nhỏ tuổi, chân còn chưa chạm tới bàn đạp ngựa, phụ hoàng đã tặng hắn một con ngựa lùn Tây Vực tiến cống chưa cao tới n.g.ự.c người. Ngay cả con đó hắn ta cũng không trèo lên được, không biết Thái tử muốn hắn cưỡi con ngựa nào, cưỡi như thế nào.
Tần Qua dùng một tay xách bổng cái bánh tét nhỏ chắc nịch kia lên. Hắn sức mạnh vô song, binh khí nặng mấy chục cân còn vung vẩy như không, huống chi là một cục thịt nhỏ. Mặc kệ hai chân Cửu hoàng tử giãy giụa loạn xạ, hắn ta cứ thế nhẹ nhàng xách người đến bãi ngựa.
Các hoàng tử đương nhiên phải đi theo xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thái tử liếc mắt nhìn, Vân Quỳ lập tức lon ton theo sau.
Phía bắc Đông Cung có bãi ngựa lớn nhất trong cung, ven hồ rộng lớn, cát mịn như tuyết, khắp nơi là cỏ mục vàng óng ả, hơn chục con tuấn mã của Thái tử đều được thả nuôi ở đây.
Mấy vị hoàng tử lớn tuổi hơn tuy cũng bị Thuần Minh Đế đốc thúc khổ luyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung. Nhưng dường như dòng m.á.u của họ không có chút thiên phú nào của võ nhân, chơi mã cầu với các công tử thế gia bình thường có lẽ còn có thể đấu qua đấu lại, nhưng khi so tài với võ tướng thực thụ thì rất dễ bị lép vế.
Tiên đế Cảnh Hữu Đế chinh chiến sa trường tung hoành bốn biển, Thái tử bệnh tật quấn thân nhưng cũng quét ngang quân địch bách chiến bách thắng. Thuần Minh Đế hiểu rõ điều này, ông ta không cầu thắng bằng vũ lực, mà lấy đạo đức của bậc thánh nhân thu phục lòng người. Thi ân, ban đức, chiêu mộ hiền tài, đối đãi sĩ phu trọng tình trọng nghĩa.
Cảnh Hữu Đế thượng võ hiếu chiến, ông ta bèn đề bạt văn quan, ưu đãi văn thần, mở rộng chỉ tiêu khoa cử, khiến sĩ tử khắp thiên hạ cảm kích đội ơn mình. Còn những võ tướng được Cảnh Hữu Đế trọng dụng khi còn sống, đều bị ông ta ngấm ngầm chèn ép.
Thần vương giống như cha mình, cũng giành được danh hiền vương trong dân gian, công phu cưỡi ngựa b.ắ.n cung đối với hắn mà nói, quan trọng nhưng không thiết yếu.
Bình thường các hoàng tử tập luyện cười ngựa b.ắ.n cung ở võ trường khác trong hoàng thành. Còn bãi ngựa phía bắc Đông Cung này mặc định thuộc về Thái tử, người thường không dám đến đây cưỡi ngựa, cho nên hôm nay hiếm khi đến đây, mọi người không khỏi mở rộng tầm mắt, trong mắt không giấu được sự kinh ngạc.
Chỉ có Thần vương giấu sự hận thù và ghen tị khó nhận ra trong đáy mắt sâu thẳm.
Nếu không phải Thái tử cản trở, phụ hoàng đã sớm nắm trọn quyền hành, thống trị thiên hạ.
Không chỉ có bãi ngựa nhỏ bé này, mà cả tứ hải cửu châu, thiên hạ sơn hà, tương lai cũng phải là của phụ hoàng và hắn ta.
Dọc đường đi, Cửu hoàng tử giãy giụa đến đỏ mặt tía tai. Ban đầu mấy vị hoàng tử còn lo lắng cho hắn ta, nhưng nếu Thái tử chỉ phạt hắn ta học cưỡi ngựa, dường như cũng không tàn bạo như trong tưởng tượng.
Cho đến khi thân vệ của Thái tử dắt một con ngựa sư tử béo tốt khoẻ mạnh, oai phong lẫm liệt ra, mọi người mới hít một hơi lạnh.
Con ngựa sư tử này là ngựa vạn dặm do Tây Vực tiến cống vào năm năm trước, hung hãn oai phong, rất khó thuần phục. Lúc đó tiểu quốc Tây Vực dùng con ngựa này đến khiêu khích, văn võ bá quan không ai có thể điều khiển được. Cuối cùng bị Thái tử thuần phục, sau đó lại theo Thái tử chinh chiến sa trường, vào trong mưa tên bão đạn như chỗ không người.
Một con ngựa cao lớn hung dữ như vậy, Cửu đệ mới năm tuổi, làm sao cưỡi được?
Thái tử vỗ vỗ lưng ngựa, ngựa sư tử như có linh tính khẽ vẫy đuôi.
Tần Qua xách Cửu hoàng tử nhảy lên ngựa, ấn người vào trước ngực, kẹp chặt bụng ngựa, nắm chặt dây cương, ngựa sư tử lập tức lao đi như tên bắn.
Cửu hoàng tử bị trói suốt đường, đầu óc choáng váng toàn thân đau nhức. Hai cánh tay đau như sắp gãy, làn da non nớt bị dây thừng thô ráp trói chặt cũng bị trầy đỏ hết cả, chưa kịp phản ứng đã bị đưa luôn lên ngựa.
Điện hạ không thật sự muốn g.i.ế.c thằng bé này đấy chứ? Vậy thì nàng thật sự sẽ trở thành yêu cơ bị người người phỉ nhổ, còn phải gánh thêm mạng của một hoàng tử!
Bệ hạ chưa chắc sẽ vì thế mà trừng phạt Thái tử, đến lúc đó chỉ lấy mạng nàng đền mạng mà thôi!
Vân Quỳ không khỏi lo lắng, nhìn Cửu hoàng tử đang giãy giụa lăn lộn khắp đất, không nhịn được lên tiếng: “Điện hạ……”
Thái tử lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái: “Vậy ngươi muốn phạt thế nào?”
Lời này vừa thốt ra, lại một trận kinh ngạc.
Ngay cả Vân Quỳ cũng rất bất ngờ, Thái tử điện hạ đang hỏi…… ý kiến của nàng?
Đúng là muốn thay nàng trút giận, ngay cả cách phạt cũng do nàng quyết định? Nhưng nàng là cái thá gì chứ, một tỳ nữ của Thái tử cũng dám xử lý hoàng tử?!
Vân Quỳ cố gắng nở một nụ cười.
「Hay là bảo Cửu hoàng tử bồi thường cho ta chút tổn thất tinh thần? Một trăm lượng không ít, một nghìn lượng không nhiều.」
「Thôi vậy, chẳng phải đây là tống tiền sao.」
Trong đầu giằng co một hồi, nàng khó khăn nói: “Nô tỳ không dám.”
Thái tử cười lạnh, nói với Tần Qua: “Cửu đệ muốn cưỡi ngựa, vậy thì dẫn nó ra bãi ngựa phía sau chạy vài vòng.”
Mọi người không hiểu lý do, Cửu đệ nhỏ tuổi, chân còn chưa chạm tới bàn đạp ngựa, phụ hoàng đã tặng hắn một con ngựa lùn Tây Vực tiến cống chưa cao tới n.g.ự.c người. Ngay cả con đó hắn ta cũng không trèo lên được, không biết Thái tử muốn hắn cưỡi con ngựa nào, cưỡi như thế nào.
Tần Qua dùng một tay xách bổng cái bánh tét nhỏ chắc nịch kia lên. Hắn sức mạnh vô song, binh khí nặng mấy chục cân còn vung vẩy như không, huống chi là một cục thịt nhỏ. Mặc kệ hai chân Cửu hoàng tử giãy giụa loạn xạ, hắn ta cứ thế nhẹ nhàng xách người đến bãi ngựa.
Các hoàng tử đương nhiên phải đi theo xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thái tử liếc mắt nhìn, Vân Quỳ lập tức lon ton theo sau.
Phía bắc Đông Cung có bãi ngựa lớn nhất trong cung, ven hồ rộng lớn, cát mịn như tuyết, khắp nơi là cỏ mục vàng óng ả, hơn chục con tuấn mã của Thái tử đều được thả nuôi ở đây.
Mấy vị hoàng tử lớn tuổi hơn tuy cũng bị Thuần Minh Đế đốc thúc khổ luyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung. Nhưng dường như dòng m.á.u của họ không có chút thiên phú nào của võ nhân, chơi mã cầu với các công tử thế gia bình thường có lẽ còn có thể đấu qua đấu lại, nhưng khi so tài với võ tướng thực thụ thì rất dễ bị lép vế.
Tiên đế Cảnh Hữu Đế chinh chiến sa trường tung hoành bốn biển, Thái tử bệnh tật quấn thân nhưng cũng quét ngang quân địch bách chiến bách thắng. Thuần Minh Đế hiểu rõ điều này, ông ta không cầu thắng bằng vũ lực, mà lấy đạo đức của bậc thánh nhân thu phục lòng người. Thi ân, ban đức, chiêu mộ hiền tài, đối đãi sĩ phu trọng tình trọng nghĩa.
Cảnh Hữu Đế thượng võ hiếu chiến, ông ta bèn đề bạt văn quan, ưu đãi văn thần, mở rộng chỉ tiêu khoa cử, khiến sĩ tử khắp thiên hạ cảm kích đội ơn mình. Còn những võ tướng được Cảnh Hữu Đế trọng dụng khi còn sống, đều bị ông ta ngấm ngầm chèn ép.
Thần vương giống như cha mình, cũng giành được danh hiền vương trong dân gian, công phu cưỡi ngựa b.ắ.n cung đối với hắn mà nói, quan trọng nhưng không thiết yếu.
Bình thường các hoàng tử tập luyện cười ngựa b.ắ.n cung ở võ trường khác trong hoàng thành. Còn bãi ngựa phía bắc Đông Cung này mặc định thuộc về Thái tử, người thường không dám đến đây cưỡi ngựa, cho nên hôm nay hiếm khi đến đây, mọi người không khỏi mở rộng tầm mắt, trong mắt không giấu được sự kinh ngạc.
Chỉ có Thần vương giấu sự hận thù và ghen tị khó nhận ra trong đáy mắt sâu thẳm.
Nếu không phải Thái tử cản trở, phụ hoàng đã sớm nắm trọn quyền hành, thống trị thiên hạ.
Không chỉ có bãi ngựa nhỏ bé này, mà cả tứ hải cửu châu, thiên hạ sơn hà, tương lai cũng phải là của phụ hoàng và hắn ta.
Dọc đường đi, Cửu hoàng tử giãy giụa đến đỏ mặt tía tai. Ban đầu mấy vị hoàng tử còn lo lắng cho hắn ta, nhưng nếu Thái tử chỉ phạt hắn ta học cưỡi ngựa, dường như cũng không tàn bạo như trong tưởng tượng.
Cho đến khi thân vệ của Thái tử dắt một con ngựa sư tử béo tốt khoẻ mạnh, oai phong lẫm liệt ra, mọi người mới hít một hơi lạnh.
Con ngựa sư tử này là ngựa vạn dặm do Tây Vực tiến cống vào năm năm trước, hung hãn oai phong, rất khó thuần phục. Lúc đó tiểu quốc Tây Vực dùng con ngựa này đến khiêu khích, văn võ bá quan không ai có thể điều khiển được. Cuối cùng bị Thái tử thuần phục, sau đó lại theo Thái tử chinh chiến sa trường, vào trong mưa tên bão đạn như chỗ không người.
Một con ngựa cao lớn hung dữ như vậy, Cửu đệ mới năm tuổi, làm sao cưỡi được?
Thái tử vỗ vỗ lưng ngựa, ngựa sư tử như có linh tính khẽ vẫy đuôi.
Tần Qua xách Cửu hoàng tử nhảy lên ngựa, ấn người vào trước ngực, kẹp chặt bụng ngựa, nắm chặt dây cương, ngựa sư tử lập tức lao đi như tên bắn.
Cửu hoàng tử bị trói suốt đường, đầu óc choáng váng toàn thân đau nhức. Hai cánh tay đau như sắp gãy, làn da non nớt bị dây thừng thô ráp trói chặt cũng bị trầy đỏ hết cả, chưa kịp phản ứng đã bị đưa luôn lên ngựa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương